TSCPTĐK - Chương 147
Chương 147: Phương pháp bắt cá
Phủ thành chủ.
"Thiếu gia, cảm ơn ngươi hôm nay đã giải vây cho ta." Bích Lưu Vân nói.
"Ngươi khách khí với ta làm cái gì, chẳng qua, rốt cuộc trên người của ngươi có thứ gì vậy? Nữ nhân kia, hình như...... rất để ý." Trang Hạo nói người kia là tu sĩ hải tộc cấp chín đỉnh phong, đồ vật có thể khiến cho nàng để ý chắc chắn không bình thường.
Bích Lưu Vân miễn cưỡng cười cười: "Không có gì, một viên hạt châu mà thôi."
Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt: "Một viên hạt châu? Không phải là Hải Vương Châu chứ?"
Bích Lưu Vân: "......"
"Nhất định là ta suy nghĩ nhiều quá, chí bảo của hải long tộc sao có thể ở trên người của ngươi, hơn nữa...... Hải Vương Châu còn liên quan đến chuyện liên hôn của nhân ngư tộc cùng hải long tộc nữa mà!"
Bích Lưu Vân: "......"
"Nữ nhân tới hôm nay không biết có thân phận gì?" Kỳ Thiếu Vinh tự hỏi.
"Nếu ta không đoán sai, nàng hắn là Hải Lan, nữ chiến thần của hải long tộc, mười năm trước nàng đã là cao thủ cấp chín, nghe nói tính tình của nàng không tốt lắm, hơn ba mươi năm trước, vị hôn phu của nàng thích một nữ hải tộc bình dân, từ hôn với nàng, sau khi Hải Lan bị từ hôn, tính tình càng trở nên cổ quái, suốt ngày mang khăn che mặt, chạy tới chiến trường hải tộc, rất nhiều người đều thầm gọi nàng là nữ ma đầu huyết tinh." Bích Lưu Vân kể.
Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được nhìn Bích Lưu Vân: "Lưu Vân, ngươi biết được nhiều thứ thật!"
Bích Lưu Vân cười cười: "Cũng thường thôi!" Mẫu thân một người rất bát quái, thường xuyên kể cho hắn một ít chuyện về hải tộc, vậy nên chuyện về các đại nhân vật hải tộc hắn coi như biết hết.
"Diện mạo vốn có của Hải Lan tiền bối không tồi, sau khi xóa bớt, chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân."
"Đều là thiếu gia có thủ đoạn cao minh."
............
Cửa hàng Thiên Long.
"Cô cô, mặt ngươi......"
"Mới vừa đi tìm lĩnh chủ tân nhiệm làm giải phẫu xóa bớt, tay nghề của người nọ không tồi." Hải Lan cười cười sờ mặt mình.
"Cô cô, hiện tại ngươi thật xinh đẹp, công chúa nhân ngư tộc cũng không xinh đẹp được như ngươi!"
"Đứa nhỏ ngươi miệng thật ngọt, bất quá, ngươi khoa trương quá rồi."
Hải Lăng cười cười: "Cô cô, ta nói thật, hiện tại ngươi xinh đẹp đến nỗi làm người ta phải hoa mắt."
"Được rồi, đừng nói nữa." Hải Lan chưa từng được người khác khen như vậy, da mặt không khỏi nóng lên. "Thủ đoạn của Kỳ Thiếu Vinh rất bất phàm a!"
"Lĩnh chủ mới tân nhiệm kia hình như không giống những lĩnh chủ trước đây lắm." Hải Lăng nói.
Hải Lan cười cười: "Chỉ cần hắn không đi gây chuyện, mọi người nước giếng không phạm nước sông liền không có vấn đề gì."
Hải Lăng nhìn Hải Lan: "Hình như ấn tượng của cô cô về Kỳ Thiếu Vinh không tồi!"
"Ngươi đấy, cũng không còn nhỏ nữa, chuyện hôn sự suy xét đến đâu rồi?"
"Cô cô, ngươi đang nói bậy gì vậy, ta vẫn còn rất trẻ!"
"Ngươi cảm thấy mình còn trẻ, vị công chúa nhân ngư tộc kia thì không thấy như vậy đâu."
Hải Lăng hai tay chống lưng nói: "Nhân ngư tộc sốt ruột cũng không có gì ghê gớm, Hải Vương Châu đã mất, liên hôn giữa hải long tộc cùng nhân ngư tộc cũng không cần thiết phải tiếp tục."
Hải Lan nhìn Hải Lăng: "Ngươi có gì bất mãn về công chúa nhân ngư sao?"
"Ta không có gì bất mãn với nàng, bất quá, cũng không có cảm giác gì."
Hải Lan híp mắt: "Phải vậy không?"
............
Trong hải tộc, tin tức Hải Lan chỉnh dung nhanh chóng lan truyền ra.
"Đã nghe nói gì chưa, vị xấu xí hải long tộc kia, bớt trên mặt lão vu bà đó đã không còn rồi, nghe nói là tìm lĩnh chủ tân nhiệm làm chỉnh hình."
"Ngươi cư nhiên gọi vị đại nhân hải long tộc kia là lão vu bà, ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Không phải là trời cao hoàng đế xa sao? Hải Lan tiền bối vì trên mặt có bớt mà vẫn luôn không gả ra được, hiện tại bớt đã bị xóa, Hải Lan tiền bối hẳn là có thể gả được rồi."
"Không chỉ gả được, hiện tại nàng còn rất bỏng tay, nghe nói đã có mấy vị cao thủ thổ lộ với nàng."
"Lĩnh chủ đại nhân bản lĩnh không nhỏ a!"
"Đúng vậy! Hình như là người rất biết kiếm tiền."
......
Ngải Lệ Nhi ngồi trong hoàng cung nhân ngư tộc, mặt ủ mày chau.
"Công chúa điện hạ, ngài không sao chứ?"
Ngải Lệ Nhi nhìn người tới hỏi: "Hải Lăng đã về biển chưa?"
"Chưa có, hắn vẫn còn ở Bích Hải Bình Nguyên." Thị nữ đáp.
Ngải Lệ Nhi cau mày: "Trên bờ khô ráo, thái dương còn lớn như vậy, ở đó không bao lâu, làn da liền bị bỏng đến sinh đau, đại lục nào có tốt được như ở trong biển chứ!"
"Hải Lăng thiếu gia có thể là đang vội chuyện cửa hàng đi, hình như danh khí cửa hàng của Hải Lăng thiếu gia rất lớn."
Ngải Lệ Nhi không cho là đúng nhíu mày lại: "Cửa hàng kia đã có chuyên gia phụ trách, Hải Lăng chỉ cần ngẫu nhiên qua xem một chút là được, căn bản không cần thiết phải ở lại lâu như vậy, chẳng lẽ......" Là vì Kỳ Thiếu Vinh.
Ngải Lệ Nhi cắn răng, thầm nghĩ: Năm đó Tuyết Phỉ Nhi công chúa yêu mến một nhân tộc, kết quả, gây ra chê cười rất lớn, nghe nói, có một đoạn thời gian, Tuyết Phỉ Nhi công chúa vì không chịu nổi quý tộc nhân ngư xa lánh, dọn ra khỏi hoàng thành nhân ngư, tới đại lục sinh hoạt, Hải Lăng không phải sẽ bước theo vết xe đổ của Tuyết Phỉ Nhi công chúa chứ?
Hoàng đô Nguyên Quốc.
"Thiếu gia gửi thư tới sao?" Mộ Đình Hiên hỏi.
Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Không chỉ thư, còn tặng một đống lớn đặc sản hải tộc tới."
Dịch Phàm đưa nhẫn không gian Kỳ Thiếu Vinh gửi tặng tới cho Mộ Đình Hiên, Mộ Đình Hiên đảo qua nhẫn không gian, nhịn không được cười nói: "Nhìn dáng vẻ này xem ra thiếu gia đến hải tộc lăn lộn không tồi a!"
Dịch Phàm vân vê một viên huyết trân châu: "Nghe nói hạt châu này là huyết trân châu, có thể tăng cường thể chất cùng ma pháp."
Mộ Đình Hiên cười khổ một tiếng: "Thiếu gia ra tay vẫn hào phóng như vậy!"
Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Thiếu gia ra tay luôn khiến người khác phải tự cảm thấy xấu hổ."
"Trong thư thiếu gia còn nói gì không?"
"Thiếu gia nói hắn dùng một ít đặc sản hải tộc làm ra mấy loại phối phương mới, để ta thử kiểm chứng hiệu quả, mặt khác, thiếu gia muốn mở rộng quy mô sinh ý, tăng lớn lượng cung ứng mỹ phẩm tới hải tộc bên kia."
"Thiếu gia nhiệt tình mười phần a!"
Dịch Phàm nhìn phối phương trên tay: "Nếu hiệu quả mấy tấm phối phương mới của thiếu gia được chứng thực, cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành của chúng ta có thể mở rộng quy mô thêm mấy lần, ta phải nắm chặt thời gian nghiên cứu một chút."
Mộ Đình Hiên nhìn Dịch Phàm: "A Phàm, ngươi cũng rất liều mạng."
"Thiếu gia lợi hại như vậy, ta cũng không thể quá lạc hậu được!"
...........
Trang gia.
Trang Khiêm đọc đi đọc lại thư trên tay mấy lần.
"Đại ca ngươi gửi thư nói gì vậy?" Trang Nhân Tuyền hỏi.
Trang Khiêm nhìn Trang Nhân Tuyền đáp: "Đại ca nói hình như Kỳ Thiếu Vinh có hảo cảm với hắn, còn tự mình nấu thuốc cho hắn uống, ta thấy đại ca rất cao hứng."
Trang Nhân Tuyền cười lạnh một tiếng: "Người Trang gia chúng ta theo đuổi tức phụ chưa bao giờ vượt quá ba tháng, đại ca ngươi ở cùng Kỳ Thiếu Vinh lâu như vậy, hiện tại Kỳ Thiếu Vinh mới có một chút hảo cảm đối với hắn, hắn thật sự là quá thất bại!"
"Cái này cũng không thể nói như vậy! Nếu không phải bị kéo chân sau, đại ca cũng sẽ không xui xẻo như vậy!"
Trang Nhân Tuyền: "......"
"Tam thúc, đại ca tặng rất nhiều đặc sản hải tộc cho ngươi a! Đại ca đối với ngươi thật không tồi!" Trang Khiêm chua lòm nói.
Trang Nhân Tuyền trợn trắng mắt: "Ngươi thì biết cái gì?"
Lúc trước hắn cho Trang Hạo mượn một số tiền để Trang Hạo làm tài chính yêu đương (chương 86), kết quả, tên Trang Hạo kia một đồng cũng không trả, chỉ biết lấy một đám đặc sản hải tộc có lệ hắn, bất quá, nói đi cũng phải nói lại, đồ Trang Hạo đưa về kia cũn có không ít thứ tốt.
"Kỳ Thiếu Vinh mở một cửa hàng trang điểm ở Bích Hải Bình Nguyên bên kia, trong thư đại ca nói hình như Kỳ Thiếu Vinh còn định mở một trung tâm chỉnh dung, hắn đúng là cuồng kiếm tiền a! Tới đó làm lĩnh chủ rồi cũng không quên kiếm tiền." Trang Khiêm tràn đầy sùng bái nói.
Trang Nhân Tuyền gật đầu: "Đúng vậy!" Kỳ Thiếu Vinh kiếm tiền vui vẻ vô cùng, hình như cũng không thèm chú ý đến an nguy của bản thân luôn.
"Tam thúc, đại ca cùng Kỳ Thiếu Vinh sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?"
"Đội hộ vệ đại ca ngươi gọi tới gửi thư nói quan hệ của Kỳ Thiếu Vinh cùng hai thế lực lớn ở Bích Hải Bình Nguyên đều không tồi, tạm thời hẳn là không có nguy hiểm gì."
Trang Khiêm gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
...........
Bờ biển Bích Hải Bình Nguyên.
Đám người Kỳ Thiếu Vinh tụ tập cùng một chỗ.
"Thiếu gia, phao cứu sinh ngươi muốn đã làm ra rồi, chẳng qua, thứ này thật sự có tác dụng sao?" Bích Lưu Vân tràn đầy hoài nghi hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đương nhiên là có tác dụng."
Bích Lưu Vân ném phao cứu sinh vào trong nước, trong biển nhảy ra một con hải thú, ngậm lấy phao cứu sinh, nhanh chóng mang đi.
"Thiếu gia, hình như phao cứu sinh ngươi nói rất được hải thú hoan nghênh! Có lẽ chúng ta có thể suy xét làm sinh ý phao cứu sinh."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Bỏ đi, không bơi nữa, chúng ta tới bắt cá nướng ăn." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Bích Lưu Vân vén tay áo lên: "Thiếu gia, chuyện bắt cá giao cho ta đi, ta am hiểu cái này nhất."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân: "Ngươi có thể chứ?"
"Ta là người thạo nghề."
Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Bích Lưu Vân: "Một khi đã như vậy, chuyện bắt cá liền giao cho ngươi."
"Xem ta đi!" Bích Lưu Vân đi đến bên hồ, hát vang một ca khúc, cá bên bờ biển sôi nổi ưỡn bụng lên.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn bụng cá trắng phau nổi trên biển, thầm nghĩ: Đám cá này chết quá thảm......
Kỳ Thiếu Vinh quay đầu lại liền nhìn thấy thân ảnh thiếu chủ hải long tộc, Hải Lăng.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hải Lăng, thầm nghĩ: Tiểu tử Hải Lăng này bị tiếng ca của Bích Lưu Vân trấn trụ rồi!
Sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh không khỏi nóng lên, thầm nghĩ: Bích Lưu Vân này, mất mặt trước người nhà thì thôi đi, cư nhiên còn mất mặt trước cả người ngoài.
Kỳ Thiếu Vinh kéo tay Bích Lưu Vân qua: "Lưu Vân, Lưu Vân, không cần hát nữa, đủ cá ăn rồi."
Bích Lưu Vân nhìn cá chết trên mặt biển, gật đầu: "A! Chết nhiều như vậy rồi sao, xem ra là đủ ăn rồi. Ta còn chưa hát đủ đâu, sao lại chết nhiều như vậy chứ!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"