TSCPTĐK - Chương 150
Chương 150: Lật thuyền
Bích Lưu Vân đứng trên boong thuyền, gió biển từ từ thổi qua, mái tóc dài của Bích Lưu Vân theo gió biển bay múa.
Tắm gội gió biển, cảm thụ cảnh đẹp trời xanh mây trắng vạn dặm trước mắt, cả người Bích Lưu Vân đều có loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Hải Lăng tản bộ đi tới, nâng chén với Bích Lưu Vân: "Muốn uống chút rượu không?"
Bích Lưu Vân gật đầu: "Được!"
Hải Lăng nhìn Bích Lưu Vân: "Bích cầm sư, khi còn nhỏ từng có bạn chơi cùng không?"
"Sao ngươi lại hỏi như vậy?"
"Ta có chút tò mò."
"Có a! Có một tiểu mập mạp vô cùng dại dột, ngẫu nhiên rơi phải bẫy rập ta thiết trí, khóc đến một thân toàn là nước, đúng là một cái bao khóc a!"
Hải Lăng run rẩy khóe miệng một chút, thầm nghĩ: Hắn là vì chạy trốn từ trong biển ra, quần áo trên người mới ướt dầm dề, nào phải khóc đến một thân toàn là nước chứ!
Hải Lăng cười cười: "Tiểu mập mạp kia có mềm yếu như vậy sao?"
Bích Lưu Vân gật đầu: "Đúng vậy! Xương cốt mềm đến lợi hại, cái gì cũng sợ. Ta nói muốn bắt hắn làm mồi câu cá, hắn liền sợ đến cả người đều run lên, ha ha ha......"
Hải Lăng đen mặt, thầm nghĩ: "Bích Lưu Vân đúng là bậy bạ, ai sợ tới mức cả người đều run lên chứ!
Bích Lưu Vân nhìn sắc mặt Hải Lăng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Hải Lăng cười cười: "Không có gì, ngươi muốn nghe chuyện xưa về Hải Vương Châu không?"
Bích Lưu Vân có chút kinh ngạc nhìn Hải Lăng: "Hải Vương Châu chính là chí bảo của hải long tộc a! Không phải tất cả những chuyện về Hải Vương Châu đều không thể kể cho người ngoài sao?"
Hải Lăng gật đầu: "Quả thật như thế, bất quá...... Hải Vương Châu đã biến mất rất nhiều năm, vậy nên bí mật về Hải Vương Châu cũng không còn quan trọng như trước nữa."
Trong lòng Bích Lưu Vân mặc niệm hai chữ, "Nói dối!" Hải Vương Châu chính là chí bảo của hải tộc, Hải Vương Châu có thể không quan trọng được sao?
"Bích cầm sư cảm thấy hứng thú không?"
"Đương nhiên, ta thích nhất là nghe bí tân, nếu ngươi nguyện ý nói, ta đương nhiên nguyện ý nghe." Không nghe không phải là lãng phí sao!
Hải Lăng cười cười: "Đồn rằng Hải Vương Châu có thể trợ giúp cao thủ hải long tộc tu luyện đến thánh cấp."
Bích Lưu Vân cười cười, Hải Lăng nói cái này xem như là bí tân của hải long tộc, bất quá, chút chuyện này Bích Lưu Vân đã sớm được nghe mẫu thân nói qua, tuy rằng như vậy, Bích Lưu Vân vẫn rất nể tình tán thưởng: "Hải Vương Châu thật lợi hại."
"Người khác chỉ biết Hải Vương Châu có thể trợ giúp hải long tộc tu luyện đến thánh cấp, nhưng lại không biết một viên hạt châu có thể giúp người khác thăng cấp như thế nào."
Hải Lăng cười đến thần bí khó lường, Bích Lưu Vân nhìn tươi cười trên mặt Hải Lăng, trong lòng bỗng dâng lên vài phần dự cảm không tốt.
"Trên thực tế, Hải Vương Châu là dùng để song tu."
Bích Lưu Vân nghi hoặc cau mày: "Song tu?"
Hải Lăng gật đầu: "Đúng vậy! Bởi vì Hải Vương Châu là dùng để song tu, cho nên nó mới có thể dùng làm vật đính ước giữa hải long tộc cùng nhân ngư tộc!"
Bích Lưu Vân: "......"
"Ngươi nói cho ta cái này để làm gì?" Bích Lưu Vân thâm thúy nhìn Hải Lăng hỏi.
"Muốn nói liền nói, nào có nhiều lý do như vậy."
Bích Lưu Vân: "......"
Hải Lăng nhìn Bích Lưu Vân: "Khi còn nhỏ có người bắt đuôi rồng của ta, nói muốn nướng đuôi của ta lên ăn."
Bích Lưu Vân đen mặt: "Phải vậy không?"
"Lúc ấy ta nói cho hắn, khi lớn lên ta muốn cưới hắn, ép hắn thành cá dẹp!"
Bích Lưu Vân: "......"
Cư nhiên là...... tiểu mập mạp kia! Khó trách, khó trách từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy
Hải Lăng hắn đã cảm thấy như đã quen biết từ trướcc, Bích Lưu Vân nguyên bản còn cảm thấy là do Hải Lăng lớn lên quá soái, cho nên hắn mới sắc lệnh trí hôn, có loại ảo giác này.
Hải Lăng nhìn sắc mặt khó coi của Bích Lưu Vân, quan tâm hỏi: "Bích cầm sư, ngươi không sao chứ?"
Gió biển ào ào thổi tới, Bích Lưu Vân cười lạnh đáp: "Ta không có việc gì!"
Phía sau người, Bích Lưu Vân nắm chặt nắm tay lại.
Khóe miệng Bích Lưu Vân khẽ cong lên, tiểu mập mạp hắn gặp được trên đảo nhỏ năm đó cư nhiên lại là thiếu chủ hải long tộc, năm đó tiểu quỷ kia vừa lùn vừa béo, lại còn thích khóc nhè, kết quả mấy chục năm qua đi lớn lên lại rất ra người ra dạng!
Hải Lăng ghé sát đến bên người Bích Lưu Vân: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
"Ta nên nói cái gì?" Bích Lưu Vân có chút mê hoặc hỏi.
Mặt biển yên tĩnh bỗng nhiên cuốn lên một cái lốc xoáy, lốc xoáy càng lúc càng lớn, gió biển cũng càng lúc càng mạnh.
Một mỹ nhân ngư từ trong lốc xoáy đi ra, nhảy lên trên thuyền.
Mỹ nhân ngư vừa nhảy lên trên thuyền, đuôi cá liền tự động biến thành hai chân.
Ngải Lệ Nhi đứng trên thuyền, tràn đầy tức giận hìn Bích Lưu Vân.
Hải Lăng bất mãn nhìn mỹ nhân ngư: "Ngải Lệ Nhi, sao ngươi lại ở đây?"
Ngải Lệ Nhi không vui nói: "Lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng, sao ngươi lại ở chỗ này?" Ngải Lệ Nhi chỉ tay về phía Bích Lưu Vân, "Hải Lăng, vì sao ngươi lại ở chung cùng nhân tộc hèn mọn này?"
"Ngải Lệ Nhi, đừng náo loạn, ngươi không biết nhân ngư tộc không được phép dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác sao?" Hải Lăng trầm mặt nói.
"Có quan hệ gì, giết người này xong là được rồi." Ngải Lệ Nhi huy động trượng ma pháp, phát động mấy đòn công kích.
"Đủ rồi!" Hải Lăng tức giận vung tay đánh Ngải Lệ Nhi ngã trở lại trong nước.
Bích Lưu Vân ôm hai tay, cười cười nhìn Hải Lăng: "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn thô lỗ không thay đổi! Ta nhớ rõ lúc ấy nói ngươi đi tẩy một con cá, kết quả, ngươi tẩy đến thành thịt nát, hoàn toàn tan vào trong nước, ngay cả xương cốt cũng không còn."
Hải Lăng: "......"
Ngải Lệ Nhi rơi xuống biển không lâu, thuyền lại trở nên rung động kịch liệt.
Một đầu cá mập đột nhiên đánh tới, đâm ra hai cái lỗ thủng dưới đáy thuyền.
"Thuyền sắp chìm rồi." Bích Lưu Vân bất đắc dĩ thuận thuận tóc nói thầm: "Thiếu gia quả nhiên là có dự kiến trước." Hắn vốn còn cho rằng thiếu gia suy nghĩ nhiều, đang yên đang lành sao thuyền có thể chìm được.
Trong biển, một cột nước đột nhiên phóng lên cao, thân ảnh Ngải Lệ Nhi hiện lên bên trên cột nước.
"Hải Lăng, vì một nhân tộc ti tiện, ngươi cư nhiên đối xử như vậy với ta!" Ngải Lệ Nhi huy động trượng ma pháp, sóng gió động trời đánh về phía con thuyền.
Hải Lăng vung tay lên, sóng gió lập tức tan thành mây khói.
Ngải Lệ Nhi thẹn quá thành giận nhìn Hải Lăng, trong miệng phát ra một tiếng rít đặc thù.
Cá mập nguyên bản đang công kích thuyền đột nhiên bạo động, lực công kích thuyền càng thêm kịch liệt hơn.
Bích Lưu Vân cau mày, thầm nghĩ: Nữ nhân ghen quả nhiên không thể trêu vào!
Hải Lăng vung tay lên, một cây quyền trượng hải vương đột nhiên xuất hiện trong tay Hải Lăng.
Hải Lăng hướng quyền trượng về phía cột nước, tức khắc, ánh sáng từ quyền trượng chói lọi phát ra, công chúa mỹ nhân ngư hét thảm một tiếng, ngã vào trong biển.
Hải Lăng lạnh lùng nhìn Ngải Lệ Nhi: "Ngải Lệ Nhi, ngươi nháo đủ rồi!"
Ngải Lệ Nhi nhìn Hải Lăng một hồi lâu, tràn đầy tức giận chìm vào trong nước.
Hải Lăng xoay người nhìn Bích Lưu Vân: "Xin lỗi."
Bích Lưu Vân vân đạm phong khinh cười cười: "Không có gì, thuyền sắp chìm rồi."
Bích Lưu Vân lấy ra một cái còi, thổi nhẹ một tiếng, một con Độc Giác thú giả dạng nhà giàu mới nổi từ phía xa nhanh chóng bay tới.
Bích Lưu Vân nhảy vọt lên lưng Độc Giác thú, cười nhẹ nói, "Hải Lăng, gặp lại sau."
......
Trên đường cái.
Kỳ Thiếu Vinh nguyên bản đang mang theo Độc Giác thú du hành trên phố, Độc Giác thú bỗng nhiên bay đi.
Trang Hạo nhìn về phía Độc Giác rời đi, khẽ cau mày lại: "Tiểu Hoa bay về phía biển sao?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta cho Bích Lưu Vân một cái còi, nếu Tiểu Hoa nghe được tiếng còi liền chạy tới."
Trang Hạo chuyển động tầm mắt một chút: "Hiện tại Tiểu Hoa chạy ra biển, có thể nào là Bích Lưu Vân cùng Hải Lăng cãi nhau không?"
"Có khả năng này."
Trang Hạo cười cười: "Như vậy a!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi nhìn qua hình như rất cao hứng?"
Trang Hạo tràn đầy vô tội chớp chớp mắt: "Không có a! Sao ta phải cao hứng?"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Hạo xoa xoa mũi, thầm nghĩ: Hắn chỉ là cảm thấy hắn theo đuổi tức phụ quá vất vả, người khác lại đều thuận buồm xuôi gió, như vậy rất là không công bằng!
Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Trang Hạo một cái: "Ngươi...... Bỏ đi, chúng ta về phủ thành chủ."
Trang Hạo gật đầu: "Được!"
......
Độc Giác thú phúc hậu chở Bích Lưu Vân rớt xuống biệt viện bên trong phủ thành chủ.
"Lưu Vân, sao ngươi trở lại sớm vậy?" Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu hỏi.
"Thuyền lật, ta liền đã trở lại." Bích Lưu Vân đáp.
"Thuyền lật? Không thể nào!"
Hắn chỉ là thuận miệng nói một câu, thuyền liền thật sự lật, chẳng lẽ hắn là —— miệng quạ đen! A, sau này hắn sao còn dám nói bậy nữa!
"Địa vị của tên Hải Lăng kia trong hải tộc hẳn là không thấp, ai dám tới chọc thuyền của hắn vậy?" Kỳ Thiếu Vinh tò mò hỏi.
"Nhân ngư tộc, Ngải Lệ Nhi công chúa! Hải Lăng là thiếu chủ hải long tộc, nếu Hải Vương Châu không mất, có lẽ lúc này Hải Lăng đã phải nghênh thú nàng."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân: "Lưu Vân, ngươi cảm thấy tiểu tử Hải Lăng kia thế nào, có đủ soái không, có đủ lợi hại không? Nếu ngươi thích hắn, ta giúp ngươi đi đoạt thân cũng không phải là không thể."
Bích Lưu Vân cười cười: "Nghe thiếu gia nói như vậy, ta thật cao hứng. Đa tạ thiếu gia, bất quá, không cần."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Bích Lưu Vân hạ cảm xúc nói: "Thiếu gia, ta hơi mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được, ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi."
Bích Lưu Vân xoay người nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ta có mấy lời không biết có nên nói không."
"Nói cái gì?"
"Đừng để Tiểu Hoa ăn nhiều như vậy, nó nặng đến độ sắp không bay nổi nữa rồi. Trên đường trở về ta với nó suýt chút nữa đã ngã xuống biển." Bích Lưu Vân tràn đầy oán niệm lên án.
Hắn vốn dĩ là cưỡi Độc Giác thú tiêu sái rời đi, nhưng con Độc Giác thú này quá không biết cố gắng, bay đến hữu khí vô lực, có mấy lần còn thiếu chút nữa đã ngã xuống nước, chọc cho tiểu tử Hải Lăng kia đuổi tới hỏi có phải Độc Giác thú có vấn đề gì không, còn khuyên hắn để tên kia đưa về.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tiểu Hoa béo đô đô, lại quay sang nhìn Trang Hạo: "Ngươi cũng cảm thấy Tiểu Hoa rất béo sao?"
Trang Hạo: "......" Há có thể chỉ là rất béo! Là rất rất béo mới đúng! Đây nào phải Độc Giác thú, rõ ràng là một con heo a!