Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

TSCPTĐK - Chương 163

Chương 163: Nơi vẫn thần

Tu giả áo đen nhìn sắc mặt của Kỳ Thiếu Vinh, không chút hoang mang nói: "Kỳ thiếu có biết viên tinh thạch kia là từ đâu tới không?"

Kỳ Thiếu Vinh cau mày, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: "Chẳng lẽ là cấm địa hải tộc?"

Nếu dạ hành giả hải tộc đều thích thâm nhập vào cấm địa hải tộc, vậy viên tinh thạch bảy màu kia rất có khả năng là từ cấm địa hải tộc tới.

"Là nơi vẫn thần của hải tộc ta, lúc ấy ta đang bị thương, không dám vào quá sâu, chỉ có thể rời khỏi!" Tu giả áo đen tràn đầy tiếc nuối cảm thán.

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt lại: "Như vậy sao!"

Nơi vẫn thần của hải tộc là chiến trường thượng cổ trong lời đồn, nghe nói thời thượng cổ từng có vô số cao thủ thánh cấp phát sinh đại chiến ở nơi đó, nguyên tố ma pháp phi thường điên cuồng, người không đủ thực lực tiến vào rất dễ bị sát khí của chiến trường xé thành mảnh nhỏ.

"Lĩnh chủ đại nhân hẳn là đã rõ ràng giá trị của viên tinh thạch bảy màu kia, ban đầu ta không biết viên tinh thạch kia là thứ gì, bất quá, thấy tu vi của Trang thiếu gia tăng mạnh như vậy, ta cũng mơ hồ đoán được phần nào, đồn đãi nói nơi cấm địa từng có một đầu long tộc mang ma pháp bảy hệ ngã xuống......"

Kỳ Thiếu Vinh không khỏi trừng lớn mắt, "Long tộc mang ma pháp bảy hệ? Là linh thú trong truyền thuyết kia, nó đã biến mất rất lâu!"

"Nếu lĩnh chủ đại nhân có thể chữa khỏi cho ta, ta liền có thể mang ngươi đi một chuyến."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Hắn chạy đến nơi nguy hiểm như vậy làm cái gì? Tìm chết sao!

"Lĩnh chủ đồng tu hai loại thuộc tính ma pháp quang minh cùng hắc ám, công pháp tu luyện thích hợp với lĩnh chủ trên đời này chỉ sợ rất ít, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nơi vẫn thần kia hẳn là còn mai táng một đầu long tộc đồng tu quang minh cùng hắc ám nữa."

Kỳ Thiếu Vinh cau mày, nhịn không được mà động tâm, ma pháp sư đồng tu quang minh, hắc ám là cực nhỏ, điển tịch hắn có thể tham khảo cũng rất ít, lấy tình huống của hắn có thể tu luyện đến trình độ như này đã là cực kỳ không dễ dàng, nếu sau này không có cơ duyên gì, hắn sợ là cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở trình độ như hiện tại.

Kỳ Thiếu Vinh cúi đầu, suy tư một chút, nói: "Nếu tiền bối tin tưởng ta, ta sẽ tận lực."

Tu giả áo đen cười cười: "Làm phiền lĩnh chủ."

Kỳ Thiếu Vinh đi ra khỏi đại sảnh, Trang Hạo trầm mặt theo phía sau.


"Ngươi làm sao vậy?" Kỳ Thiếu Vinh không khỏi khó hiểu nhìn Trang Hạo.

"Không có gì, chỉ là nơi vẫn thần kia nghe nói có tính nguy hiểm rất cao." Trang Hạo nói.

Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý đáp: "Có quan hệ gì, dù sao vị tiền bối kia cũng đã nói thời gian do ta tự định đoạt, trước khi đi chuẩn bị kỹ càng một chút là được."

"Nói vậy cũng không sai."

............

Vì bảo đảm vạn vô nhất thất (không sơ hở, phải hết sức cẩn thận), Kỳ Thiếu Vinh dành ra một gian phòng thật lớn để làm phòng giải phẫu.

Trong phòng giải phẫu, tu giả áo đen biến thành nguyên hình, đại hắc long cánh dài.

Kỳ Thiếu Vinh làm giải phẫu, Trang Hạo đứng ở một bên làm trợ thủ.

Giải phẫu như này Kỳ Thiếu Vinh đã làm nhiều lần, lấy một con sâu ra khỏi đầu một con rồng đối với hắn cũng không phải là chuyện gì quá khó.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đều ở trong phòng giải phẫu.

Bên ngoài, Ngải Lệ Nhi mang theo mấy cao thủ hải tộc tới cửa phủ thành chủ tìm Bích Lưu Vân gây chuyện.

Trong phòng giải phẫu, Kỳ Thiếu Vinh cầm dao phẫu thuật, động tác trôi chảy nhanh như gió.

Trang Hạo ở bên cạnh làm trợ thủ, nhạy bén cảm giác được động tĩnh từ bên ngoài, bất quá, hắn cũng nhận ra, hiện tại là thời điểm mấu chốt làm giải phẫu, chỉ có thể áp chế lo lắng trong lòng xuống.

Trang Hạo một bên trợ thủ, một bên đánh giá thực lực đám người tới, cảm thấy bọn họ không có gì đáng lo, liền thu tâm lại.

............

Ngải Lệ Nhi nhìn Bích Lưu Vân, trong mắt chất chứa đầy ghen ghét.

"Ngải Lệ Nhi công chúa, đây chính là phủ thành chủ, ngươi mang nhiều người xông tới như vậy không thích hợp lắm đi?" Bích Lưu Vân ôm cầm, lạnh lùng nhìn Ngải Lệ Nhi.


Ngải Lệ Nhi cười lạnh: "Bích Lưu Vân, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi lấy thành chủ áp ta, ta liền sợ sao!"

Trong khoảng thời gian này, Ngải Lệ Nhi trôi qua không tốt chút nào, tin tức nhân ngư hoàng kim xuất thế không biết thế nào lại truyền ra, đám dân chúng liền sôi nổi kêu gào ủng hộ nhân ngư hoàng kim thượng vị.

Ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng vốn không xong, lúc này liền càng không vững chắc.

Chuyện mấy trưởng lão nhân ngư tìm tới Bích Lưu Vân Ngải Lệ Nhi cũng nghe nói, sau này chứng thực Bích Lưu Vân chỉ là một tiện dân nhân tộc, nàng đã thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mấy trưởng lão kia cũng kỳ quái, rõ ràng đã chứng thực Bích Lưu Vân chỉ là nhân tộc, bọn họ còn không chịu tin, nói cái gì mà kiểm tra đo lường quá hấp tấp, không chừng là xảy ra sai lầm.

"Ngải Lệ Nhi công chúa, nếu ngươi tới gây chuyện, vậy ta phụng bồi là được." Bích Lưu Vân cười nói.

Ngải Lệ Nhi dương tay hô: "Đều lên hết cho ta!"

Hắc Sa đứng dậy nói: "Ngải Lệ Nhi công chúa, ngươi làm như vậy có phải không thích hợp lắm không?"

Ngải Lệ Nhi bất mãn nhìn Hắc Sa: "Hắc Sa tiền bối, ngươi thân là hải tộc, chẳng lẽ còn muốn đứng về phía tiện dân nhân tộc kia sao?"

Hắc Sa nhìn Ngải Lệ Nhi, trong lòng dâng lên vài phần không vui, Hắc Sa ở hải tộc cũng coi như là lão nhân, bị một nha đầu phiến tử công khai "dạy dỗ" như vậy, mặt mũi không khỏi trầm xuống.

Bích Lưu Vân không thèm để ý cười cười: "Hắc Sa tiền bối không cần khó xử, đây là chuyện riêng của ta cùng công chúa, không có quan hệ gì với tiền bối, ngài ở một bên nhìn là được."

Hắc Sa: "......"

Bích Lưu Vân ôm cổ cầm, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. "Công chúa, ngươi mang nhiều cá tới đây như vậy là vì chuẩn bị hạ nồi sao? Vừa lúc, hôm nay ta muốn ăn ngư toàn tịch."

Ngải Lệ Nhi công chúa thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Bích Lưu Vân: "Chết tới nơi rồi còn mạnh miệng!"

Ngải Lệ Nhi hé miệng, một khúc ca quỷ dị quanh quẩn vang lên trong đình viện, hoa cỏ trong đình sôi nổi bạo nổ.

Bích Lưu Vân gẩy huyền cầm, nháy mắt, hai loại nhạc khúc va chạm vào nhau, trong đình viện cát bay đá chạy, sát khí cuồn cuộn dâng lên.


Trong phòng giải phẫu, Trang Hạo nhanh chóng thiết lập một vòng phòng hộ, ngăn cách hết mọi âm thanh bên ngoài.

Trang Hạo phản ứng cũng đủ nhanh, Kỳ Thiếu Vinh hoàn toàn không cảm giác được cái gì, nhưng hắc long nằm trên bàn giải phẫu lại hơi run rẩy lên.

Tuy đầu bị mở ra nhưng giác quan của hắn vẫn còn đó.

.........

Hắc Sa ngồi trên nóc nhà, nhìn đám người ác đấu trong phủ, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Hắc Sa nhìn ngón tay gảy huyền cầm nhanh như gió của Bích Lưu Vân, trong lòng dâng lên vài phần mê hoặc. Luận công kích sóng âm mà nói, nhân ngư tộc hoàn toàn đứng thứ nhất, người Ngải Lệ Nhi công chúa mang tới tuy không phải quá mạnh nhưng hợp lại với nhau cũng rất khó đối phó, vậy mà Bích Lưu Vân chỉ cần một cây cầm cũng có thể chặn lại tất cả, thật lợi hại.

Bích Lưu Vân gảy cầm, tiếng đàn sắc bén cùng tiếng ca mang đầy sát khí va chạm lại với nhau, hoa cỏ trong phủ bị đánh đến nát vụn.

"Lưu Vân, ta tới giúp ngươi!" Kỳ Hằng vung tay lên, một cây dù hoàng kim tự chế xuất hiện trong tay Kỳ Hằng.

Kỳ Hằng lại lần nữa huy động dù, cửu diệp phi đao từ trên dù bay ra.

Hắc Sa nhìn phi đao bay ra, không khỏi cảm thán, tiểu tử Kỳ Hằng này phát đao góc độ thật xảo quyệt! Cư nhiên đều là đánh lên mặt người ta, nhân ngư tộc trước giờ chính là coi trọng mặt mũi nhất!

Dưới ảnh hưởng của phi đao, tiếng ca của đám nhân ngư không khỏi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Tiếng ca vừa loạn, Bích Lưu Vân liền lập tức tìm được cửa đột phá, thuận thế chiếm cứ thượng phong, nhưng người Ngải Lệ Nhi mang tới cũng có một ít nhân vật không tầm thường, rất nhanh liền ổn định cục diện.

............

Bích Lưu Vân nhíu mày, người Ngải Lệ Nhi mang tới phần lớn đều không đáng sợ, nhưng hắn lại cảm giác được một cỗ hơi thở phi thường mạnh mẽ xen lẫn ở trong đó.

"Này, các ngươi biến phủ thành chủ thành loạn như vậy, không biết đâu là điểm dừng sao?"

Không biết từ khi nào, Trang Hạo đã nắm một thanh kiếm đứng trên nóc đình viện nhìn xuống.

Ngải Lệ Nhi nhìn Trang Hạo: "Không liên quan đến ngươi, bớt xen vào chuyện của người khác đi!"

Trang Hạo nhíu mày lại, "Nha đầu thối, xem ngươi biến nơi này thành bộ dáng gì rồi!"

Trang Hạo vung trường kiếm lên, ánh sáng thất thải từ trường kiếm bay ra, gào thét mà lao về phía đám người Ngải Lệ Nhi mang tới, bị kiếm khí đả thương, nhân ngư tộc sôi nổi hóa thành nguyên hình.

Một đám người cá ngã trên mặt đất, vùng vẫy đuôi lăn lộn.


Bích Lưu Vân sừng sững nhìn Trang Hạo, không khỏi cảm thấy đổi mới ấn tượng.

Người nhân ngư tộc thấy tình thế không ổn, sôi nổi xé rách truyền tống phù rời đi.

Hắc Sa tràn đầy bội phục nhìn Trang Hạo: "Trang thiếu gia, lợi hại a!"

Hắc Sa cau mày, trong lòng dâng lên vài phần kiêng kị, thực lực chỉnh thể của hải tộc cao hơn nhân tộc rất nhiều, vậy nên rất nhiều hải tộc đều khinh thường nhân tộc, Hắc Sa tuy rằng bị Kỳ Thiếu Vinh giữ lại làm hộ viện, nhưng đây cũng chỉ là hứng khởi nhất thời, tuy rằng hắn kính nể y thuật của Kỳ Thiếu Vinh nhưng vẫn chưa quá coi trọng thực lực của "tiểu bối" này.

Trang Hạo một kiếm lui địch, thực sự là chấn kinh Hắc Sa, Hắc Sa tự hỏi cho dù hắn ra tay thì cũng chưa chắc đã có thể làm lưu loát được như vậy.

"Trang thiếu, lĩnh chủ đâu?" Hắc Sa hỏi.

Trang Hạo nhìn Hắc Sa một cái: "Hắn nghỉ ngơi."

Hắc Sa thấy sắc mặt Trang Hạo không quá tốt, cũng ngại hỏi tiếp, ngượng ngùng cười hai tiếng liền rời đi.

Trang Hạo đi vào phòng, Bích Lưu Vân trước mở miệng, "Trang đại thiếu, lần này cảm tạ ngươi."

Trang Hạo nhìn Bích Lưu Vân một cái: "Ngươi là người của Thiếu Vinh, không cần phải khách khí với ta như vậy, mấy người hôm nay tới ngươi cảm thấy thế nào?"

Bích Lưu Vân híp mắt nói: "Ngải Lệ Nhi mang tới có mấy người rất khó giải quyết, ta thấy bọn họ không phải là thuần túy tới gây chuyện."

"Bọn họ hẳn là tới thử ngươi, trong đó có ẩn giấu một cao thủ cấp tám, lúc trước đối chiến với ngươi người nọ không dùng hết toàn lực, nếu ta đoán không sai, lần trước tuy rằng đã chứng minh ngươi là nhân tộc nhưng vẫn có một có người không yên tâm."

Bích Lưu Vân bất đắc dĩ ngồi lên ghế: "Cái này phải làm sao bây giờ? Ta không muốn đi làm vinh quanh cho nhân ngư tộc a!"

Trang Hạo trợn trắng mắt: "Cho dù ngươi muốn đi, lấy tình huống trước mặt mà nói cũng chưa chắc đã có thể làm được!"

Bích Lưu Vân: "......" Lời này của Trang Hạo thật thiếu đánh, bất quá, nói cũng không sai.

"Hình như thực lực của ngươi đề cao không ít." Trang Hạo nhìn Bích Lưu Vân nói.

Bích Lưu Vân gật đầu: "Có lẽ đi." Bên trong Nhân Ngư Chi Tâm có phong ấn bí quyết tu luyện của nhân ngư hoàng kim, hắn chỉ cần dẫn động Nhân Ngư Chi Tâm cộng minh là có thể nghe được vô số tiền bối hải tộc dạy dỗ.

Trang Hạo cười nói: "Nỗ lực tăng thực lực lên đi!"

Bích Lưu Vân gật đầu: "Ta biết." Cái gì cũng đều là hư ảo, chỉ có thực lực cường đại mới là căn bản chân chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận