Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

TSCPTĐK - Chương 167

Chương 167: Truyền thừa của tu luyện giả

Đám người Kỳ Thiếu Vinh ngồi trên lưng bò cạp, bôn ba cả ngày trời, lần thứ hai cảm nhận được hơi thở chiến đấu kịch liệt.

"Xà nữ hải xà tộc!" Tắc Lặc kinh sợ nói.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía trước, thấy một nữ nhân nửa trên là người, nửa dưới là xà đang chiến đấu kịch liệt với một con hải thú cả người đầy gai nhọn.

Xà nữ chiêu thức đại khai đại hợp (mở đầu và kết hoành tráng), thập phần cuồng bạo.

"Là một trong những hải tộc cùng tiến vào với chúng ta sao? Có nên đi qua chào hỏi một tiếng không?" Kỳ Thiếu Vinh chớp chớp mắt hỏi.

"Mau vòng đi, nữ nhân kia vô cùng táo tợn, tính tình cũng vô cùng không tốt!" Tắc Lặc giọng nói phát run, biểu tình cũng kích động lên.

Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn Tắc Lặc: "Hình như ngươi rất sợ nàng a." Tắc Lặc xấu hổ vài phần, vội vã điều chỉnh lại sắc mặt, bất chấp tất cả đáp: "Ta sợ nàng a! Đó chính là một sát tinh, hải tộc chúng ta không có bao nhiêu người không sợ nàng."

Kỳ Thiếu Vinh tò mò hỏi: "Nàng đã làm ra chuyện gì rất đáng sợ sao?"

Tắc Lặc nhíu mày lại: "Hải xà Mai Lệ từng có một vị hôn phu đính hôn từ thiếu niên, kết quả, trước ngày đính hôn, nàng phát hiện nam nhân kia cùng thị nữ yêu đương vụng trộm, sau đó liền đương trường thiến luôn vị hôn phu của mình!" Kỳ thật cái kia cũng không tính là yêu đương vụng trộm, xà tính bản dâm, ở hải xà tộc, trước khi đính hôn cùng thị nữ lêu lổng gì đó là chuyện rất bình thường, kết quả, nam nhân kia đánh giá cao lòng dạ của Mai Lệ, trực tiếp xui xẻo.

"Vậy sao, cũng bình thường." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Tắc Lặc nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái: "Bình thường? Đã bị thiến rồi còn có thể bình thường được sao!"

Kỳ Thiếu Vinh cười gượng hai tiếng: "Không phải do hắn yêu đương vụng trộm trước sao?"

"Kỳ thật nếu chỉ có một thì cũng không tính là cái gì, nhưng sau đó nàng lại liên tục thiến tiếp bốn vị hôn phu...... Sau này liền không còn ai đánh chủ ý lên nàng nữa."

"Bốn vị sau thì sao? Cũng vì yêu đương vụng trộm?"

Tắc Lặc lắc đầu: "Không phải, một vị là bởi vì đi tán tỉnh nữ nhân khác, còn có một vị nghe nói là vì sống không tốt, nàng không hài lòng!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Sống không tốt?

Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Tuy vị hải xà nữ này tính tình hơi táo bạo một ít, nhưng nam tử hải xà tộc cũng quá có tinh thần mạo hiểm đi, đã có vết xe đổ rồi thì nên học được giáo huấn a, cư nhiên còn lặp lại lần thứ hai, lần thứ ba,... Đúng là có tinh thần người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.

"Hải xà tộc vốn dĩ còn muốn trông cậy vào Mai Lệ sinh ra mấy tiểu xà có tư chất tốt, sau này bọn họ liền không còn suy nghĩ đến chuyện này nữa." Tắc Lặc tràn đầy thổn thức nói.

Trang Hạo ghé sát vào Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu Vinh, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không yêu đương vụng trộm!"

Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt: "Lăng đầu thanh*, ngươi nhất định là không sống tốt được!"

*Lăng đầu thanh: dùng trong cuộc sống đời thường, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái, v.v... của sự việc đã hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới lại thành ra vấn đề lớn, hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

"Ta sẽ nỗ lực luyện tập, bảo đảm làm ngươi vừa lòng!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

...........

Mai Lệ giải quyết xong đối thủ, lắc lắc đuôi rắn xuất hiện trước mặt đám người Kỳ Thiếu Vinh.

Mai Lệ liếc mắt nhìn Tắc Lặc một cái, hưng sư vấn tội nói: "Tiểu nhện, ngươi bố trí ta cái gì đấy?"

Tắc Lặc lập tức kéo căng thân thể, cười gượng đáp: "Ta không có a!"

Mai Lệ châm chọc cười nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Không nghĩ tới lĩnh chủ đại nhân không có Vưu Đạt che chở vẫn có thể sống sót được đến tận bây giờ."

Kỳ Thiếu Vinh cười đáp: "Vận khí của ta tương đối tốt."

Mai Lệ nhìn Trang Hạo một cái: "Sợ là không phải chỉ có vận khí tốt thôi đi!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Mai Lệ đột nhiên tiến đến trước mặt Kỳ Thiếu Vinh, khoảng cách giữa hai người chưa đầy một centimet, Kỳ Thiếu Vinh âm thầm khẩn trương không thôi.

"Lĩnh chủ đại nhân, những lĩnh chủ trước đều là tuổi xuân chết sớm, ngươi nhất định phải bảo trọng a!"

Kỳ Thiếu Vinh cười khan hai tiếng: "Được, ta nhất định sẽ bảo trọng!"

Mai Lệ chuyển tấm mắt đến trên người Tắc Lặc, "Tắc Lặc, không nghĩ tới ngươi lại đi cùng lĩnh chủ đại nhân."

Tắc Lặc cười cười đáp: "Đúng vậy!"

"Ngươi nhìn qua rất hư thực! Đúng là sắp không dùng được nữa rồi." Mai Lệ khinh thường nói.

Tắc Lặc tràn đầy xấu hổ: "Khiến ngài chê cười rồi."

Mai Lệ nhìn bộ dáng của Tắc Lặc, khinh thường khẽ hừ một tiếng, vung đuôi nhanh chóng rời đi.

Nhìn thấy Mai Lệ rời đi, Tắc Lặc hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kỳ Thiếu Vinh rất có hứng thú nhìn Tắc Lặc, Tắc Lặc thẹn quá thành giận mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp mà nhìn, ta từ sớm đã nói các ngươi phải rời đi, kết quả, các ngươi vẫn để yêu nữ kia mê hoặc!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Trang Hạo nhìn bóng dáng Mai Lệ rời đi, như suy tư điều gì.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi làm sao vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm bóng dáng người ta không bỏ?" Kỳ Thiếu Vinh nói lời này cũng không phải có ý ghen, chỉ là thuần túy tò mò, Kỳ Thiếu Vinh thầm cảm thấy, thẩm mĩ của Trang Hạo cho dù có kỳ quái hơn đi nữa thì cũng không nặng đến nỗi đi coi trọng nữ nhân điên kia đâu.

"Hình như nàng đã chạm đến cái chắn kia!" Trang Hạo nói.

Tắc Lặc cười cười: "Mai Lệ lần này tiến vào nơi vẫn thần thực lực chỉ phía sau Vưu Đạt, nữ nhân kia tính tình tuy rằng không tốt lắm, bất quá, thực lực thật sự rất mạnh."

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Được rồi, đừng nói cái này nữa, chúng ta mau đi thôi!"

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo ngồi lên bò cạp thái cổ khổng lồ bôn ba thêm hai ba ngày, bò cạp thái cổ đột nhiên không đi nổi nữa.

"Làm sao vậy?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Uy áp!" Tắc Lặc nói, "Nơi này có một cỗ uy áp độc đáo, hải thú bình thường không dám tiếp cận!"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Thì ra là thế!"

Kỳ Thiếu Vinh nguyên bản không có bao nhiêu cảm giác, bị Tắc Lặc nhắc tới, cũng dần cảm nhận được một cỗ áp lực dày đặc.

Kỳ Thiếu Vinh đi xuống khỏi người bò cạp thái cổ, Trang Hạo nhìn bò cạp thái cổ khổng lồ, thở dài một hơi.

Bò cạp thái cổ nhìn Trang Hạo, nhanh chóng xoay người chạy đi.

"Chuyện gì xảy ra?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Bò cạp thái cổ khổng lồ quá sợ hãi, không muốn ở lại chỗ này, ta để cho nó rời đi." Trang Hạo đáp.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, tỏ vẻ lý giải.

Trang Hạo đứng ở bên người Kỳ Thiếu Vinh, "Muốn vào trong sao?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Nếu đã đến nơi này rồi, đương nhiên phải vào xem một chút."

"Tắc Lặc tiền bối, ngươi có muốn đi vào không?"

Tắc Lặc lắc đầu: "Không được!"

Tắc Lặc kỳ thật cũng không có bao nhiêu hứng thú với nơi Kỳ Thiếu Vinh muốn đến, bất quá, hắn minh bạch, Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh không thích hắn đi theo, vậy nên rất dứt khoát cự tuyệt.

Kỳ Thiếu Vinh liên tục đi về phía hai canh giờ, chỉ cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng, dần dần không theo kịp Trang Hạo.

Trang Hạo quay đầu nhìn Kỳ Thiếu Vinh, "Đi không nổi sao? Có muốn ta cõng ngươi không?"

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không cần."

Kỳ Thiếu Vinh cau mày lại, nơi này chỉ có hắn cùng Trang Hạo, nếu như gặp phải nguy hiểm, Trang Hạo còn cõng hắn, nói không chừng hai người bọn họ liền phải cùng xuống hoàng tuyền, hắn chưa muốn chết sớm như vậy.

Trang Hạo đi tới, giữ chặt lấy tay Kỳ Thiếu Vinh, ấn ký trên tay Kỳ Thiếu Vinh sáng lên, áp lực lập tức suy giảm.

Kỳ Thiếu Vinh quay đầu, nhìn bộ dáng thần sắc thong dong của Trang Hạo, hỏi: "Ngươi không cảm thấy rất áp lực sao?"

"Vẫn tốt." Trang Hạo nhàn nhạt đáp.

Kỳ Thiếu Vinh bĩu môi, thầm nghĩ: Tiểu tử Trang Hạo này đúng là da dày thịt béo, uy áp nặng như vậy cũng không cảm giác được gì.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đi tới một địa phương kỳ quái.

"Tam đầu long!" Kỳ Thiếu Vinh không khỏi trừng lớn mắt.

Thi hài một con cự long thật lớn xuất hiện trước mặt Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày, thầm nghĩ: Vưu Đạt nói không sai, nhưng lại sai ở một điểm, đây không phải là song đầu long, là tam đầu long a!

"Đừng tới gần!" Trang Hạo ngăn Kỳ Thiếu Vinh lại.

Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn Trang Hạo: "Có vấn đề gì sao?"

Trang Hạo cau mày nói: "Tam đầu long này có một đầu chủ quản quang minh, một đầu chủ quản hắc ám, một đầu cuối cùng là chủ quản độc tố, nơi này sở dĩ không có ai tới gần là bởi vì độc tính của nó quá kịch liệt."

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt lại: "Ta có một loại cảm giác rất thần kỳ, nó đang kêu gọi ta!"

Trang Hạo gật đầu: "Nếu như vậy ngươi thử cảm ứng nó một chút đi!"

"Được."

Kỳ Thiếu Vinh nhắm mắt lại, hai đạo ánh sáng đen trắng xông ra từ trên người Kỳ Thiếu Vinh, tam đầu long kịch liệt chấn động một trận, phát ra ánh sáng chói lọi, toàn bộ khung xương đều rung động lên, Kỳ Thiếu Vinh có cảm giác thi cốt của tam đầu long này sắp sống lại rồi.

Hai viên tinh thạch bay ra khỏi đầu cự long, rơi xuống trong tay Kỳ Thiếu Vinh.

Sau khi hai viên tinh thạch bay ra, thi cốt nguy nga lộng lẫy của cự long lập tức tan rã.

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh hỏi: "Thế nào?"

Kỳ Thiếu Vinh nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở của tinh thạch trên tay mình, đợi một hồi lâu sau mới mở mắt ra: "Ta rất tốt."

"Viên tinh thạch cuối cùng của cự long vì bảo hộ cho khối thi thể này mà bố trí ra một kết giới tràn đầy độc tố, năng lượng trong tinh thạch tiêu hao nhiều năm, đã sắp cạn kiệt, vậy nên hiện tại nó cũng biến mất cùng thi thể của cự long."

Trang Hạo cao hứng nhìn tinh thạch trong tay Kỳ Thiếu Vinh: "Lần này thu hoạch không tồi a!"

"Viên tinh thạch này mang tới cho ta một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như ta có thể từ nó cảm nhận được kinh nghiệm tu luyện của cự long."

Trang Hạo gật đầu: "Cái này không kỳ quái, nghe nói thánh tinh (tinh thạch của thánh cấp) ngưng kết ra có hình dạng rất khác nhau, hơn nữa đều có diệu dụng, sau khi cao thủ thánh cấp chết, tinh thạch lưu lại nếu gặp được người có thể cộng minh, người kia liền có thể nhận được truyền thừa từ cao thủ thánh cấp."

"Người có thể cộng minh với thánh tinh số lượng vô cùng ít ỏi, kỳ thật ta hoài nghi Nhân Ngư Chi Tâm có lẽ cũng là thánh tinh của một vị cao thủ thánh cấp nhân ngư tộc nào đó."

Kỳ Thiếu Vinh tò mò hỏi: "Vậy có phải người có thể cộng minh với thánh tinh liền có thể tiến vào thánh cấp không."

Trang Hạo cười nói: "Cái này không nói trước được, bất quá, so với người bình thường chắc chắn có thêm một phần khả năng tiến vào thánh cấp. Từ xưa đến nay, người có thể tiến vào thánh cấp đã ít lại càng ít, thánh tinh cũng không dễ tìm được."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Ta cũng cảm thấy như vậy."

Kỳ Thiếu Vinh một tay nắm quang minh thạch, một tay nắm hắc ám thạch, cảm thụ hai loại năng lượng tiến vào trong cơ thể, tinh thần thoải mái không thôi.

"Chúng ta đi thôi." Trang Hạo nói.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui