TSCPTĐK - Chương 175
Chương 175: Công chúa chiêu thân
Kỳ Hằng giao điều lệnh trên tay cho Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, quân thượng nói ngươi trở về hoàng đô báo cáo kết quả công tác."
Kỳ Thiếu Vinh tùy ý ném điều lệnh sang một bên, lười biếng ngã xuống ghế bập bênh, rầu rĩ than thở: "Quân thượng đại nhân đúng là hao hết tâm trí nghĩ cách dày vò ta!"
Tuy rằng từ lúc Đường Thiên Phong rời đi, Kỳ Thiếu Vinh đã sớm nghĩ tới một ngày này, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
"Thiếu gia, không phải ngươi không thích ở lại nơi này sao? Có thể trở về hoàng đô cũng là một chuyện tốt." Kỳ Hằng cười nói.
Kỳ Thiếu Vinh bĩu môi: "Nếu quân thượng gọi ta trở về hưởng phúc, ta đương nhiên sẽ vui vẻ, cố tình hắn kêu ta trở về rồi không biết lại nghĩ cách gì chèn ép ta đâu."
Trang Hạo tràn đầy ân cần nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu Vinh, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo hộ ngươi."
Kỳ Thiếu Vinh tức giận trừng mắt với Trang Hạo: "Nếu không phải do ngươi vội vã bại lộ thực lực, ta cũng không cần gấp gáp chuyển nhà như vậy!"
Trang Hạo không thèm để ý nói: "Nơi quỷ quái này không có cái gì tốt, chỗ nào cũng đều có mùi tanh của biển, hơn nữa, con người cũng không thân thiện."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh ở bên này nói chuyện, Bích Lưu Vân cùng Hải Lăng đi đến.
"Trang thiếu, Kỳ thiếu." Hải Lăng mở miệng chào hỏi.
Bích Lưu Vân nhíu mày rầu rĩ nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi muốn rời đi sao?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
Bích Lưu Vân thở dài, trên mặt nồng đậm quyến luyến không tha.
"Lưu Vân, thực lực của ngươi tiến bộ không ít a!" Kỳ Thiếu Vinh đổi đề tài nói.
Bích Lưu Vân gật đầu: "Đúng vậy! Ta tiến bộ rất nhanh." Bích Lưu Vân được cao thủ hải long tộc chỉ điểm, thực lực tiến bộ nhanh như hỏa tốc. "Mấy ngày trước có một trưởng lão nhân ngư tộc tới một hai đòi ta giao ra Hải Vương Tam Xoa Kích, ta liền cắt cái đuôi của hắn, đá ra ngoài."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Lưu Vân đúng là ngày càng thêm hung tàn!
Bích Lưu Vân chống eo, đắc ý dào dạt nói: "Sau khi ta cắt cái đuôi của lão già kia đi, số lượng nhân ngư tộc tới tìm ta liền giảm đáng kể."
"Lưu Vân, ngươi thật lợi hại!"
"Thường thôi, thường thôi." Bích Lưu Vân tùy ý đáp.
Trang Hạo nhìn Hải Lăng: "Hải thiếu chủ, ta cùng Thiếu Vinh sợ là sẽ phải nhanh chóng khởi hành."
"Thuận buồm xuôi gió!"
"Hôn kỳ của Hải thiếu chủ cùng Bích cầm sư đã định ra chưa?" Trang Hạo hỏi.
Hải Lăng lắc đầu: "Chưa có."
"Vậy thật đáng tiếc, ta vốn dĩ còn muốn ở lại uống rượu mừng của các ngươi kia, nhưng hiện tại xem ra phải đợi xem sau này còn có cơ hội nữa không rồi." Trang Hạo tràn đầy tiếc hận than thở.
Hải Lăng cười cười: "Không sao, Trang thiếu gia, nếu ngươi cùng Kỳ thiếu muốn thành hôn, nhất định phải thông báo cho ta một tiếng."
"Nhất định, nhất định!"
"Trang thiếu, ngươi nhất định phải cố lên! Đừng để ta mười năm tám năm không đợi được, cuối cùng lại tham dự hôn lễ của Kỳ thiếu cùng người khác." Hải Lăng vỗ vỗ bả vai Trang Hạo, thấm thía nhắc nhở.
Trang Hạo: "......"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn không khí "hữu hảo giao lưu" giữa Hải Lăng cùng Trang Hạo, âm thầm trợn trắng mắt.
............
Kỳ Thiếu Vinh sau khi ném hết sinh ý ở Bích Hải Bình Nguyên sang cho Bích Lưu Vân liền cùng Trang Hạo trở lại hoàng đô.
Sau khi trở lại hoàng đô, Kỳ Thiếu Vinh cũng không có lập tức tới hoàng thành mà là đi đến Thiên Lan học viện.
"Sư phụ."
"Khó khăn lắm mới được một lần ngươi trở về thăm ta, vi sư phi thường cao hứng!" Hồ Phong đầy mặt tươi cười đi ra vỗ vỗ bả vai Kỳ Thiếu Vinh.
"Sư phụ, gần đây học viện thế nào?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Năm đó sau khi ngươi ở học viện nổi bật một phen, rất nhiều người ngưỡng mộ ngươi đều chạy tới, học viện vận hành tốt lên không ít, Dịch Phàm cũng định kỳ tài trợ cho học viện."
"Như vậy sao! Thời điểm ta mới trở lại phát hiện trong học viện tựa hồ có mấy mầm mống không tồi."
"Đúng vậy! Có hai tấm gương ngươi cùng Dịch Phàm ở đây, không ít người đều ý thức được Thiên Lan học viện chúng ta cũng không có chỗ nào kém hơn Thánh Hoàng học viện." Hồ Phong tươi cười nói.
"Trang Hạo mạnh hơn ta."
"Cái đó có quan hệ gì, Trang Hạo có mạnh hơn đi nữa không phải cũng đều nghe ngươi sao." Hồ Phong không thèm để ý đáp.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Sư phụ, lần này ta trở về có lẽ liền phải lập tức đi tiền tuyến."
"Ta vốn dĩ cũng cho rằng như thế, nhưng hiện tại sự tình hình như đã xảy ra một ít biến hóa."
"Biến hóa, biến hóa gì?" Kỳ Thiếu Vinh mê hoặc hỏi.
"Tiền tuyến hiện tại đang hoà đàm, mà công chúa Vân Quốc đang chuẩn bị chiêu thân."
"Công chúa Vân Quốc?"
Hồ Phong gật đầu: "Đúng vậy, hoàng thất Vân Quốc con nối dõi đơn bạc, chỉ có một nhi nữ là Nguyệt Đình công chúa, hiện tại công chúa chiêu thân, thư mời đã được gửi cho mười mấy vị hoàng tử."
"Tương lai Nguyệt đình công chúa sẽ trở thành nữ hoàng sao?"
Hồ Phong gật đầu: "Đúng vậy."
"Nếu vậy cưới nàng cũng tương đương với cưới một quốc gia?"
"Có thể nói như vậy."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Ta nghĩ ngươi rất có khả năng sẽ bị phái đi hỗ trợ." Hồ Phong nói.
Kỳ Thiếu Vinh nghi hoặc hỏi: "Ta có thể giúp được cái gì?"
"Nguyệt Đình công chúa ra một khảo đề, ai muốn cưới nàng liền phải trèo lên núi Kéo Đức, hái một đóa hồng anh, nhất định phải là hoàng tử tự thân đi, nhưng có thể mang theo hộ vệ."
"Núi Kéo Đức không phải là cấm địa sao?"
"Đúng vậy! Quả thật là cấm địa, cho nên mới nói công chúa không dễ cưới a! Rất nhiều hoàng tử có khả năng sẽ không thể trở về được."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hồ Phong: "Như vậy cũng vẫn còn có người chịu cưới nàng?"
"Đương nhiên, cưới nàng liền tương đương với cưới một quốc gia, xưa nay tranh đấu trong hoàng thất huyết tinh vô cùng, lãnh thổ của Vân Quốc lại lớn hơn nước ta một chút, vì có được một số thứ, đương nhiên phải mạo hiểm."
"Ta nghe nói cho dù là thánh cấp đi vào núi Kéo Đức cũng có khả năng ngã xuống, Vân Quốc rốt cuộc đang đánh chủ ý gì? Chẳng lẽ là muốn trắng trợn mưu sát hoàng tử các nước?"
"Thực lực phổ biến của hoàng tử các quốc gia không quá cao, cho nên mới mở rộng điều kiện, cho phép mang hộ vệ thi hành nhiệm vụ, nhưng vì phòng ngừa giọng khách át giọng chủ, chỉ cho mang nhiều nhất ba hộ vệ, hơn nữa, tuổi không vượt quá bốn mươi." Hồ Phong nói.
"Thì ra là thế!" Nếu như vậy thật ra liền có chút bảo đảm.
...........
Phủ đệ của Dịch Phàm.
"Thiếu gia, ngươi trở lại rồi!" Dịch Phàm đầy mặt tươi cười chào hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm: "Đúng vậy! Ngươi nhìn qua hình như rất cao hứng."
"Chờ ta chuyển giao hết các việc trên tay cho thiếu gia, ta liền có thể cùng Đình Hiên đi hưởng tuần trăng mật." Dịch Phàm nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Ngươi nghĩ quá nhiều, quân thượng còn đang cậy thế muốn dày vò ta đâu, hẳn là không bao lâu nữa ta liền phải rời đi, cho nên sinh ý cửa hàng vẫn cần phải có ngươi chống đỡ, ta cũng là thương mà không giúp gì được." Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai
Dịch Phàm, vui sướng khi người gặp họa an ủi.
"Ta vốn dĩ còn cho rằng quân thượng sẽ điều ngươi lên tiền tuyến, bất quá, nào biết tiền tuyến lại hòa đàm."
"Cho dù hòa đàm, quân thượng cũng có thể sai ta đi nơi khác. Lại nói tiếp, vì sao tiền tuyến lại bỗng nhiên hoà đàm?" Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi.
"Đại khái là quân thượng phát hiện chuẩn bị không được đầy đủ, đánh tiếp cũng không có chỗ tốt gì đi." Dịch Phàm tùy ý đáp.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Có lẽ quân thượng lấy được hải sa bí bạc, đang mưu dự làm xong mấy khối pháo ma tinh rồi lại đánh tiếp.
"Nếu ta đoán không sai, quân thượng hẳn là sẽ an bài tứ hoàng tử đi tranh cưới, Nguyệt Đình công chúa cũng không phải người tốt gì!" Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được nói.
"Thiếu gia, nếu ngươi muốn cự tuyệt hẳn là sẽ có cơ hội thoát thân, bất quá, Trang đại thiếu thì......"
Kỳ Thiếu Vinh hai tay chống lưng, "Ta vừa vặn có hứng thú với Vân Quốc, nếu quân thượng đã an bài ta đi cùng tứ hoàng tử, ta vừa lúc có thể tới thăm quan."
............
Phủ tứ hoàng tử.
Đường Thiên Anh nhìn Trang Hạo, đẩy đẩy bả vai hắn mấy cái: "Trang Hạo, nghe nói hiện tại ngươi rất lợi hại."
"Cũng tạm được." Trang Hạo tùy ý đáp.
"Ngươi như vậy còn tạm được, vậy ta quả thật là không có chỗ dung thân." Đường Thiên Anh bất đắc dĩ nói.
"Quân thượng an bài ngươi đi Vân Quốc, ngươi đáp ứng rồi sao?" Trang Hạo hỏi.
Đường Thiên Anh gật đầu: "Phụ hoàng hạ chỉ, ta có thể không đồng ý sao? Hoàng đế Vân Quốc vốn là có bốn tử một nữ, đáng tiếc bốn vị hoàng tử liên tục tuổi xuân chết sớm, chỉ còn dư lại một nha đầu phiến tử, thật quý giá!"
"Nếu ngươi cưới được nàng liền chính là một bước lên trời."
Đường Thiên Anh cười khổ: "Hiện tại có rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm nha đầu kia, hơn phân nửa là không đến phiên ta."
Trang Hạo vỗ vỗ bả vai Đường Thiên Anh: "Đừng mất tự tin như vậy, tứ hoàng tử, ngươi vẫn rất ưu tú."
"Lời này từ trong miệng của Trang đại thiếu ngươi phun ra thật sự chẳng có chút lực thuyết phục nào. Đáng tiếc, hoàng thất Vân Quốc quy định người tham tuyển nhất định phải là hoàng tử, nếu không, có Trang Hạo ngươi ra tay, đám hoàng tử chúng ta còn làm nên trò trống gì."
Trang Hạo nhìn Đường Thiên Anh một cái: "Ta đã có Thiếu Vinh, công chúa gì đó kia không có quan hệ với ta."
"Lại nói tiếp, ngươi cùng Kỳ tứ thiếu định khi nào thành thân?" Đường Thiên Anh hỏi.
"Thiếu Vinh còn chưa suy xét cái này." Trang Hạo thở dài một hơi.
Đường Thiên Anh vỗ vỗ bả vai Trang Hạo, thở dài nói: "Gánh nặng đường xa a!"
Trang Hạo nhìn Đường Thiên Anh: "Ngươi đừng nói chuyện của ta, vẫn nên suy nghĩ làm sao cướp được tâm của công chúa điện hạ kia đi."
Đường Thiên Anh không thèm để ý cười cười: "Duyên phận vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn."
Trang Hạo: "......"
"Xem cửa thứ nhất của nữ nhân này liền biết, trèo lên núi Kéo Đức hái hoa hồng anh, trên đường không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết đâu."
"Hoa hồng anh có một truyền thuyết rất mỹ lệ, nghe nói chiến thánh Khải Tát vì một chuyện nhỏ đắc tội thê tử, vì lấy lòng người yêu, một mình hắn trèo lên núi Kéo Đức, trải qua muôn ngàn trăm cay nghìn đắng, thân mang trọng thương, cuối cùng cũng tìm được hoa hồng anh trở về lấy lại tâm của thê tử, sau này, hoa hồng anh liền trở thành loài hoa tượng trưng cho tình yêu."
Đường Thiên Anh lắc đầu: "Ta không cảm thấy truyền thuyết này mĩ lệ chỗ nào, bởi trong lịch sử hoàng thất ghi lại, Khải Tát sở dĩ đắc tội thê tử là bởi vì hắn có người ở bên ngoài, ta cảm thấy việc này cùng lắm chỉ có thể chứng minh, nếu muốn xuất quỹ (ngoại tình) nhất định phải có tinh thần chịu được mạo hiểm."
Trang Hạo: "......"