Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

TSCPTĐK - Chương 188

Chương 188: Tả Vân Phi đưa hoa

Tả Vân Phi đi đến bên người Kỳ Hằng, nắm lấy tay của hắn.

Tả Vân Phi dùng sức rất lớn, Kỳ Hằng cũng phải cảm thấy xương cốt ngón tay của hắn sắp bị Tả Vân Phi bẻ gãy hết rồi.

Hắn kháng cự nhìn Tả Vân Phi, lạnh lùng nói: "Ngươi lại muốn làm cái gì? Bệnh tâm thần sao? Buông ta ra!"

"Ngươi đáng lý không phải họ Kỳ đi, chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ khi gả chồng mới đổi họ theo họ nhà chồng thôi sao? Có phải ngươi muốn trở thành người của Kỳ Thiếu Vinh đến điên rồi không? Sao lại có loại người không biết liêm sỉ như ngươi tồn tại chứ!" Tả Vân Phi gào lên.

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Buông tay, ngươi nắm đau ta!"

Tả Vân Phi thấy sắc mặt của Kỳ Hằng dần trở nên khó coi, oán hận buông lỏng tay ra.

Kỳ Hằng tức giận nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì! Ngay cả ta họ gì ngươi cũng quản, người Tả gia có biết ngươi phiền chán như vậy không?"

Kỳ Hằng cúi đầu, lắc lắc bàn tay bị nắm đau, từ sau khi đi theo Kỳ Thiếu Vinh, hắn liền thay tên đổi họ, bởi vì đã bị trục xuất ra khỏi Giang gia, hắn liền sửa sang họ Kỳ theo Kỳ Thiếu Vinh, mà vì tưởng niệm đệ đệ đã mất, hắn liền sử dụng tên của đệ đệ.

Tả Vân Phi hạ giọng nói: "Ta chỉ là cảm thấy ngươi chen chân vào giữa Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh như vậy là không tốt."

Kỳ Hằng cười nhạo một tiếng, "Tả Vân Phi, ngươi không cảm thấy ngươi như vậy rất buồn cười sao?"

Tả Vân Phi nghiêm trang đáp: "Không cảm thấy."

"Tả Vân Phi, ngươi như vậy thật sự rất giống như đang ghen! Ta nói, có phải ngươi thích ta rồi không?"

"Ngươi cũng thật biết dán vàng lên mặt mình! Người như ngươi, chỉ có não tàn mới thích!" Tả Vân Phi kích động phủ nhận.

Kỳ Hằng nhẹ nhàng cười lên: "Nói không sai, người nhân phẩm thấp kém, thủ đoạn tàn nhẫn như ta chỉ có não tàn mới thích được, cho nên Tả thiếu phải thanh tỉnh một chút, ngàn vạn lần đừng đi làm não tàn."

Tả Vân Phi: "......"

.........

Trang Hạo tò mò nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu Vinh, tâm tình của ngươi hình như rất không tồi!"

Kỳ Thiếu Vinh hớn hở đáp: "Đúng vậy! Vừa mới gặp được một con mèo con, rất thú vị, nhịn không được ra tay trêu chọc một chút."

"Mèo con?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy! Con mèo kia...... rất thú vị."

Trang Hạo hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Kỳ Thiếu Vinh không phải là chạy đi trêu chọc Tả Vân Phi đi, "Ngươi cẩn thận một chút, đừng chọc cho con mèo kia nóng nảy, nó lại cắn ngươi."

Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Trang Hạo một cái: "Yên tâm đi, ta có chừng mực."

Trang Hạo: "......"

Cửa "phanh" một tiếng bị đấy mạnh mở ra, Kỳ Hằng mang theo sắc mặt khó coi từ ngoài đi vào.

"A Hằng, ngươi không có việc gì chứ?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Kỳ Hằng lắc đầu: "Không có gì, chỉ là gặp phải một tên bệnh tâm thần, đen đủi!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Thiếu gia, ta đi nghỉ ngơi trước."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được, ngươi đi ngủ nhanh đi."

Trang Hạo thấy bóng dáng Kỳ Hằng đã biến mất, quay sang nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu Vinh, con mèo ngươi trêu chọc hình như cào đau Kỳ Hằng rồi."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

.........

Đường Thiên Anh hưng phấn đi đến: "Trang Hạo, phía trước chính là núi Kéo Đức, hoa hồng anh rất có thể sẽ ở bên trên đó."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, "Nếu đã vậy, chúng ta cập bờ đi."

Kỳ Thiếu Vinh đi tới trên boong thuyền, nhìn lên đỉnh núi.

"Trên đỉnh ngọn núi hình như mọc hoa đỏ, có lẽ đó chính là hoa hồng anh." Kỳ Thiếu Vinh nói.

"Đồn đãi nói rằng đôi tình lữ nào hái được hoa hồng anh liền có thể có được hạnh phúc mĩ mãn, nếu trên núi đủ hoa, ta sẽ hái một bó tặng cho ngươi." Trang Hạo thâm tình nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh cười đáp: "Cảm ơn."

Tả Vân Phi đi tới bên người Kỳ Hằng: "Hoa hồng anh tượng trưng cho tình yêu, đồn đãi nói rằng nếu tình lữ cùng nhìn thấy hoa hồng anh liền có thể ở bên nhau cả đời, ngươi tới một mình cũng không có tác dụng gì."

Kỳ Hằng quay đầu nhìn Tả Vân Phi: "Tả thiếu đừng chỉ nói một mình ta! Ngươi không phải cũng như vậy sao?"

Đám người Kỳ Thiếu Vinh lục tục lên núi, Trang Hạo đi trước, Tả Vân Phi ở phía sau áp trận, Kỳ hằng bị Tả Vân Phi bám chân, cũng đi ở phía sau.

Kỳ Hằng đột nhiên bước hụt, cả ngươi đều đổ về phía dưới.

Tả Vân Phi nhanh chóng đỡ lấy, nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai Kỳ Hằng: "Cẩn thận một chút a! Phải chú ý an toàn, từ nơi này ngã xuống, khẳng định là sẽ thi cốt vô tồn, chết rất thảm, ngươi để ý an toàn cho Kỳ Thiếu Vinh, nhưng cũng phải chú ý dưới chân mình mới được."

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi một cái: "Cảm ơn, ta sẽ chú ý."

Tả Vân Phi cười cười, mạnh mẽ vỗ lên bả vai Kỳ Hằng: "Ngươi biết chú ý là tốt rồi."

Giang Cầm Tâm quay đầu, nhìn Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi hỗ động, hơi mím môi lại.

Đường núi quanh co lòng vòng, mọi ngươi phải bôn ba mấy canh giờ mới lên được đỉnh núi.

Hoa hồng anh tươi đẹp nở đỏ một vùng, Kỳ Thiếu Vinh nhìn đỉnh núi bị lấp đầy bởi hoa, ánh mắt không khỏi say mê lên.

"Khó trách hoa hồng anh lại có thể tượng trưng cho tình yêu, thật xinh đẹp mà!" Kỳ Thiếu Vinh cảm thán.

Nhìn thấy hoa hồng anh, sắc mặt Lý Ứng cùng Đường Thiên Anh đều vui mừng cả lên, hai người nhanh chóng chạy đi hái.

Trang Hạo hái xong một bó hoa hồng anh, đưa cho Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh nhìn bó hoa lớn trước mặt, duỗi tay nhận lấy.

"Cảm ơn ngươi." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Trang Hạo oán trách nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi cảm tạ có lệ như vậy thật không có thành tâm!"

Kỳ Thiếu Vinh cười hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Trang Hạo chỉ chỉ mặt mình: "Ngươi hôn ta một cái, vậy được không?"

Kỳ Thiếu Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, "Tiểu tử ngươi đúng là chưa trưởng thành được." Tuy rằng nói như vậy, nhưng Kỳ Thiếu Vinh vẫn tiến tới hôn trên mặt Trang Hạo một cái.

Kỳ Hằng ngồi xổm trên mặt đất, quan sát kỹ càng hoa hồng anh.

Kỳ Hằng đi theo Kỳ Thiếu Vinh đã được một đoạn thời gian, người khác nhìn thấy hoa hồng anh có lẽ còn bị vẻ đẹp của nó mê hoặc, nhưng điều đầu tiên mà Kỳ Hằng nghĩ đến lại là nếu hoa hồng anh có thể sử dụng làm mỹ phẩm, vậy nó sẽ có thể thu về bao nhiêu đồng vàng.

Tả Vân Phi ngồi xuống bên người Kỳ Hằng: "Ngươi đang nhìn cái gì?"

"Không liên quan gì đến ngươi!"

"Ngươi trông có vẻ không quá cao hứng?" Tả Vân Phi nghiêng đầu nói.

"Ngươi suy nghĩ nhiều, ta hiện đang rất cao hứng."

Tả Vân Phi cười cười: "Bộ dáng ngươi vừa nhìn đã biết là không cao hứng, không cần phải phùng má giả làm người mập."

"Tâm tình của ta vốn dĩ đang rất tốt, nhưng ngươi vừa xuất hiện, tâm tình của ta liền kém đi rồi." Kỳ Hằng nghiêm túc nhìn Tả Vân Phi.

Tả Vân Phi trợn trắng mắt, đưa một bó hoa hồng anh tới trước mặt Kỳ Hằng.

Kỳ Hằng khó hiểu nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Tặng cho ngươi."

"Tặng cho ta? Có phải ngươi uống lộn thuốc rồi không? Ngươi có biết hoa hồng anh đại biểu cho......" Kỳ Hằng tức giận nói.

"Ngươi không cần hiểu lầm, ta tặng cho ngươi là bởi vì thấy ngươi cô đơn chiếc bóng đáng thương, người trong lòng lại đi thích người khác." Tả Vân Phi giải thích.

Kỳ Hằng nhận lấy bó hoa trong tay Tả Vân Phi: "Thật cảm ơn ngươi, ta không nghĩ tới Tả thiếu lại giàu tâm đồng tình như vậy."

"Không cần khách khí, ta nhìn thấy Trang Hạo vừa tặng Kỳ Thiếu Vinh một bó hoa, Kỳ Thiếu Vinh liền nhiệt tình hôn trả lại Trang Hạo, quan hệ của Kỳ thiếu cùng Trang thiếu thật không tồi, ngươi nói đúng không?"

Kỳ Hằng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Thì ra là thiếu gia hôn Trang đại thiếu một cái. Vậy có phải ta cũng nên hôn Tả thiếu một cái không?"

"Nếu ngươi đã nhất định muốn hôn, ta cũng không ngại!"

Kỳ Hằng: "......"

"Ngươi muốn hôn thì hôn nhanh lên! Gương mặt thật của ngươi ta rất rõ ràng, không cần phải giả bộ ngây thơ gì đó!"

Kỳ Hằng quay mặt qua, hung hăng lên lên mặt Tả Vân Phi một cái.

Tả Vân Phi suýt chút nữa bị Kỳ Hằng đè ngã lên trên cỏ.

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi, cười nhạo một tiếng: "Tả thiếu, có phải ngươi đỏ mặt không?

Tả thiếu nói rất đúng, ta không ngây thơ một chút nào, lại nói tiếp, người ngây thơ phải là

Tả thiếu mới đúng! Nhiều năm như vậy, ngươi không phải là sau chuyện kia vẫn luôn không làm với ai đi?."

Kỳ Hằng căng lớn lá gan, sờ soạng trên người Tả Vân Phi một phen.

Tả Vân Phi kéo tay Kỳ Hằng tay lại, Kỳ Hằng không vui nhìn về phía Tả Vân Phi: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Tả Vân Phi cười lạnh một tiếng: "Không làm gì! Ngươi muốn sờ thì sờ thêm hai cái, ta không ngại."

"Ngươi vô sỉ!" Kỳ Hằng tức giận mắng.

"Ta vô sỉ? Năm đó ngươi cởi sạch ta sao không thấy ngươi nói ngươi vô sỉ?" Tả Vân Phi không cho là đúng cãi.

......

Trang Hạo nửa ngồi xổm bên người Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi làm sao vậy? Trời còn đang sáng, đây lại là nơi công cộng, bọn họ sẽ không định đánh dã chiến đi?"

Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Trang Hạo một cái: "Ngươi đang nghĩ loạn cái gì? Không có khả năng!"

"Không có khả năng sao? Năm đó Kỳ Hằng cởi sạch Tả Vân Phi, ném hắn ra ngoài quang hợp, hiện tại cũng chưa chắc đã không thể đánh dã chiến." Trang Hạo nói.

Kỳ Thiếu Vinh quay đầu, nhíu mày nhìn Trang Hạo: "Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng cảm thấy chưa chắc đã không có khả năng!"

Trang Hạo: "......"

Kỳ Hằng tức giận đẩy Tả Vân Phi ra: "Ngươi điên rồi!"

Tả Vân Phi trợn trắng mắt: "Ta điên, ngươi thì thanh tỉnh! Ngươi đã từng làm cái gì với ta, có cần ta tới nhắc lại cho ngươi nhớ một chút không? Ngươi thích lột sạch ta, sau đó từng tấc từng tấc sờ soạng thân thể ta!"

Kỳ Hằng: "...... Đó là vì làm kiểm tra cho ngươi, không phải thật sự muốn sờ ngươi."

Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Đúng rồi! Năm đó ngươi thích nhất là làm kiểm tra cho ta, hiện tại ngươi có muốn kiểm tra lại cho ta một chút không?"

"Năm đó ngươi trúng độc, rất có giá trị nghiên cứu, hiện tại bệnh của ngươi đã hết, kiểm tra cũng không có ý tứ gì."

Tả Vân Phi đè Kỳ Hằng lên trên mặt đất, tay sờ loạn trên người Kỳ Hằng, "Không sao, ta không có giá trị, giá trị của ngươi lại rất lớn a! Thân thể vàng ròng rốt cuộc có chỗ nào khác người thường, ta đã tò mò rất lâu. Ngươi thích nhất là làm kiểm tra cho người khác, có ai từng kiểm tra thân thể cho ngươi chưa?"

Kỳ Hằng ném một cái tát lên mặt Tả Vân Phi, "Ngươi điên rồi!"

Tả Vân Phi tức giận xoa xoa mặt: "Kỳ Hằng, ngươi đối đãi cũng quá khác biệt! Ta cởi y phục của ngươi không được, ngươi cởi y phục của ta thì được a!"

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi một cái, xoay người chạy về phía Kỳ Thiếu Vinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui