Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

TSCPTĐK - Chương 191

Chương 191: Phó thác chiếu cố

"Tả thiếu, Kỳ thiếu tới chơi." Một hộ vệ đi vào bấm báo.

Tả Vân Phi quay đầu nhìn hộ vệ một cái, trong mắt dâng lên vài phần kinh nghi, "Kỳ thiếu? Mời vào đây đi."

Kỳ Thiếu Vinh đi vào hoa viên biệt viện, nhìn thấy Tả Vân Phi đang hai tay chống lưng, đừng ở giữa hoa viên.

"Tả thiếu thật có hứng thú! Mới sáng sớm đã ra ngoài ngắm hoa." Kỳ Thiếu Vinh cười nói.

"Khách hiếm a! Kỳ thiếu tìm tới thật làm ta ngoài ý muốn, có chuyện gì sao?" Tả Vân Phi hỏi.

"Đúng là có một chút chuyện muốn tìm Tả thiếu hỗ trợ."

"Kỳ thiếu cứ nói đừng ngại, nếu ta có thể giúp, nhất định sẽ không chối từ."

"A Hằng không trở về với ta, hắn đến Tấn Quốc có chút chuyện cần xử lý, cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành của ta ở Tấn Quốc căn cơ có chút không đủ, khó bảo đảm an toàn cho A Hằng, ta hy vọng Tả thiếu có thể hỗ trợ thay ta chiếu cố A Hằng một chút, không biết Tả thiếu có nguyện ý giúp ta chuyện này hay không?."

Tả Vân Phi nhàn nhạt cười: "Kỳ Hằng muốn đến Tấn Quốc sao?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"

"Kỳ thiếu đã lên tiếng, ta sao có thể chối từ." Tả Vân Phi thong dong đáp.

"Nghe nói, Tả thiếu được Nguyệt Đình công chúa triệu kiến, công chúa tung cành ôliu với ngươi?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Tả Vân Phi gật đầu, tùy ý nói: "Phải, nhưng ta không có hứng thú."

"Tả thiếu thật có cá tính! Vạn dăm non sơn bày ở trước mắt cũng không chút nào động tâm, thật khiến người ta phải khâm phục!"

Tả Vân Phi nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu không cần bội phục ta, ngươi có lẽ không biết, người mà Nguyệt Đình công chúa tìm tới trước chính là Trang thiếu, Trang thiếu không đồng ý, nàng mới tìm ta, ta không có hứng thú với đồ vật dư thừa của người khác."

Kỳ Thiếu Vinh miễn cưỡng cười cười: "Như vậy sao!"

......

"Tả thiếu, Tả thiếu, tin tức lớn!" Kỳ Thiếu Vinh cùng Tả Vân Phi đang nói chuyện, một hộ vệ hưng phấn xông vào.

Tả Vân Phi híp mắt hỏi: "Tin tức gì?"

"Đối tượng hòa thân mà công chúa điện hạ lựa chọn là Lý ứng hoàng tử." Hộ vệ nói.

Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được trừng lớn mắt, sao có thể?

"Vị công chúa điện hạ này......" Khẩu vị thật nặng a!

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt, từ các phương diện mà nói, điều kiện của Đường Thiên Anh mạnh hơn Lý Ứng hoàng tử không ít, kết quả, Nguyệt Đình công chúa lại lựa chọn Lý Ứng hoàng tử.

Tả Vân Phi gật đầu, vẫy vẫy tay: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi."

"Tả thiếu, ngươi hình như không cảm thấy ngạc nhiên chút nào." Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tả Vân Phi.

"Vốn dĩ đã không có gì để ngạc nhiên."

Kỳ Thiếu Vinh xoa xoa mũi, thầm nghĩ: Vốn dĩ đã không có gì để ngạc nhiên, là hắn ít thấy việc lạ.

Tả Vân Phi nhìn biểu tình khó hiểu của Kỳ Thiếu Vinh, lên tiếng giải thích: "Kỳ thật Nguyệt Đình công chúa vốn dĩ đã không muốn gả, chỉ là ngại vì mệnh lệnh của quân thượng Vân Quốc, không thể không gả, dưới loại tình huống này, nàng hoặc là chọn một người xuất sắc đủ ái mộ nàng, hoặc là chọn một người có thể thuần phục nàng, đối với nàng nói gì nghe nấy, hiện tại xem ra, nàng đã chọn người thứ hai."

Kỳ Thiếu Vinh ngây ra một lúc, cảm thán gật đầu: "Vẫn là Tả thiếu tài tình nhạy bén, một lời thức tỉnh người trong mộng!" Hoàng tử Tấn Quốc không có thực quyền, Lý Ứng hoàng tử trong đám hoàng tử ở Tấn Quốc cũng không được coi là xuất sắc, nếu hắn làm phò mã của công chúa, khẳng định sẽ không có dị nghị gì về quyết định của nàng.

Tả Vân Phi cười cười: "Chuyện này không có gì, chỉ đáng thương Đường Thiên Anh hoàng tử, vất vả tới một chuyến, nếu Nguyệt Đình công chúa là một nữ nhân bình thường, ta nghĩ phần thắng của hắn sẽ rất lớn."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

......

Kỳ Thiếu Vinh vừa trở về liền nhìn thấy Đường Thiên Anh đang hữu khí vô lực đổ gục trên bàn.

Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay, đánh giá Đường Thiên Anh, "Tứ hoàng tử, ngươi làm sao uể oải ỉu xìu như vậy?"

Đường Thiên Anh cười cười: "Không có gì, ta chỉ là có chút phiền muộn."

"Làm sao vậy?"

Đường Thiên Anh hít sâu một hơi: "Ta đã sớm biết, bản thân mình không bằng Trang Hạo, không bằng Tả Vân Phi, chỉ là, ta cư nhiên ngay cả Lý Ứng cũng không bằng, ngươi không biết, ta còn có thể chống đỡ được mấy trăm chiêu của công chúa kia, tiểu bạch kiểm Lý Ứng chỉ vừa mấy chiêu đã ngã xuống!"

Đường Thiên Anh không khoi sinh ra hoài nghi sâu sắc về mị lực của mình.

Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Đường Thiên Anh: "Tứ hoàng tử, ngươi không hiểu, kỳ thật Nguyệt Đình công chúa chỉ thích người yếu ớt, bởi vì ngươi không đủ yếu, cho nên nàng mới không thích ngươi!"

"Phải vậy không?" Đường Thiên Anh ngẩng đầu hỏi.

"Đúng vậy!" Kỳ Thiếu Vinh đáp.

"Nói như vậy, vấn đề không phải ở ta, là ánh mắt vị công chúa điện hạ kia có vấn đề?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Yên tâm đi, ngươi không có một chút vấn đề nào, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, mị lực vô hạn."

Đường Thiên Anh vỗ vỗ ngực: "Kỳ tứ thiếu, ngươi nói như vậy, ta liền an tâm rồi."

"Đúng rồi, Kỳ Hằng đâu? Sao ta không thấy hắn?"

"Kỳ Hằng quản sự mới ra ngoài." Đường Thiên Anh đáp.

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: "Lại ra ngoài?"

Đường Thiên Anh gật đầu, bổ sung: "Vì sợ bị Tả thiếu chặn đường, Kỳ Hằng quản sự là trộm ra."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

......

Kỳ Hằng đi vào cửa, bị Tả Vân Phi chặn ngang đường đi.

"Đi đâu?" Tả Vân Phi âm u hỏi.

"Ra ngoài đi dạo, có vấn đề gì không? Tả Vân Phi, ngươi là cái gì của ta, ta ra ngoài cũng không cần phải tìm ngươi bẩm báo đi." Kỳ Hằng ôm hai tay nói.

Tả Vân Phi nghiêng đầu: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ có một vấn đề nhỏ, thiếu gia của ngươi đã bán ngươi cho ta, ngươi ra ngoài chơi còn chưa biết đi?"

"Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì?" Kỳ Hằng không vui mắng.

Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Ta nói hươu nói vượn? Là ngươi không có tự mình hiểu lấy mới đúng! Kỳ Thiếu Vinh chê ngươi làm bóng đèn quá chướng mắt, cho nên gấp không chờ nổi sung quân ngươi ra ngoài, còn muốn ta quản giáo ngươi thật chặt."

Kỳ Hằng không vui nhíu mày lại: "Không có khả năng! Tả Vân Phi, ngươi ba hoa chích choè cũng phải có hạn độ biết không?"

"Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, Kỳ Thiếu Vinh cũng đã vứt bỏ ngươi." Tả Vân Phi tràn đầy vui sướng khi người gặp họa nói.

Kỳ Hằng trừng mắt nhìn Tả Vân Phi một cái, rầu rĩ mắng, "Không thể hiểu được!"

......

Kỳ Hằng buồn bực đi vào biệt viện.

"Thiếu gia."

Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn về phía Kỳ Hằng: "Làm sao vậy? Tâm tình không tốt? Sắc mặt mặt ngươi thật khó coi."

"Thiếu gia, ngươi đã nói cái gì với Tả Vân Phi? Tên kia......" Kỳ Hằng muốn nói lại thôi, buồn bực hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Kỳ Hằng, nói: "Cũng không có gì, ngươi không phải là muốn đi Tấn Quốc sao? Ta nhờ Tả Vân Phi chiếu cố ngươi?"

"Thiếu gia, ngươi vì sao muốn làm như vậy? Hắn hận ta, chỉ muốn nhìn ta gặp xui xẻo, sao ngươi có thể nhờ hắn chiếu cố ta? Thiếu gia, ngươi điên rồi!" Kỳ Hằng tràn đầy kích động hô lên.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng giống như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, lông cả người đều xù lên, không khỏi có chút kinh tủng.

"Ở Tấn Quốc, Tả Vân Phi là đại ca khu vực, có hắn chiếu cố, ngươi ít nhất sẽ không gặp nguy hiểm đến tình mạng, ta không biết Tả Vân Phi oán hận ngươi bao nhiêu, nhưng ta thấy hắn sẽ không giết chết ngươi, cũng sẽ không bỏ mặc nhìn ngươi chết." Kỳ Thiếu Vinh nghiêm túc nói.

Kỳ Hằng nhắm mắt lại, có chút khó xử giải thích: "Thiếu gia! Quan hệ giữa ta cùng Tả Vân Phi không phải như ngươi thấy."

Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Kỳ Hằng: "Chuyện này kết cục đã định, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi."

"Thiếu gia!" Kỳ Hằng rầu rĩ gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần khẩn cầu.

Kỳ Thiếu Vinh nhẹ nhàng đẩy Kỳ Hằng một cái: "Được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi!"

Trang Hạo nhìn bóng dáng Kỳ Hằng biến mất, quay đầu lại thấy Kỳ Thiếu Vinh thở dài: "Sao ngươi không trực tiếp nói cho Kỳ Hằng Tả Vân Phi thích hắn?"

"A Hằng đã nhận định là Tả Vân Phi hận hắn, cho dù có nói như vậy, hắn cũng chưa chắc đã tin!"

Trang Hạo bĩu môi: "Chuyện này Tả Vân Phi cũng có trách nhiệm, tên kia quá biệt nữu!"

Nếu Tả Vân Phi không thay đổi phương thức theo đuổi người một chút, phỏng chừng cả đời này, kiếp sau cũng chỉ có thể đánh quang côn.

......

"Thiếu gia." Kỳ Hằng đi ra, gọi Kỳ Thiếu Vinh một tiếng.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng, thở dài một hơi: "Sắc mặt ngươi không tốt lắm, vẫn giận ta sao?"

Kỳ Hằng lắc đầu, "Không có, ta biết thiếu gia cũng là vì tốt cho ta, nhưng Tả Vân Phi......"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi không cần quá lo lắng, một Tả Vân Phi mà thôi, năm đó ngươi có thể niết bẹp xoa viên hắn, hiện tại cũng có thể."

Kỳ Hằng bất đắc dĩ trợn trắng mắt: "Thiếu gia, ngươi cũng quá để mắt ta, hắn đã không giống năm đó, hiện tại ta căn bản không phải là đối thủ của Tả Vân Phi."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn sắc mặt Kỳ Hằng, thầm nghĩ: Muốn thắng một người cũng không phải chỉ có thể dựa vào vũ lực.

"Ngươi đang lo lắng hắn sẽ đánh ngươi sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Kỳ Hằng lắc đầu, không nói gì.

Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Ngươi không cần quá lo lắng, Tả Vân Phi không phải người như vậy, hắn sẽ không đánh ngươi."

Kỳ Hằng bực bội nói: "Thiếu gia, ngươi căn bản không biết......"

"Ta không biết cái gì?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Kỳ Hằng nhắm mắt lại, vô lực hít sâu một hơi: "Bỏ đi......"

Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Kỳ Hằng: "Được rồi, yên tâm, sự tình sẽ không kém như ngươi tưởng tượng."

Kỳ Thiếu Vinh lấy ra một tấm thẻ kim, giao cho Kỳ Hằng: "Đây là thẻ ta đăng ký ở Thương Minh, nhiều nhất có thể sử dụng hai trăm triệu đồng vàng, chờ ta kiếm lời, gửi thêm vào, tài chính ngươi có thể vận dụng lại càng nhiều thêm."

"Thiếu gia, thẻ này quá quý, ta không thể nhận......" Kỳ Hằng vội nói.

Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Kỳ Hằng: "Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta đương nhiên không thể bạc đãi ngươi, A Hằng, ngươi phải biết, cho dù ta đưa ra quyết định như thế nào, tuyệt đối cũng sẽ không hại ngươi."

"Đa tạ thiếu gia."

Kỳ Hằng nắm thẻ kim trong tay, trái tim ấm áp, thiếu gia đối với người nhà mình vẫn luôn rất hào phóng, Kỳ Hằng lại không nghĩ tới thiếu gia hắn lại có thể hào phóng đến trình độ như vậy, hai trăm triệu đồng vàng, đây hẳn đã là cực hạn của Kỳ Thiếu Vinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui