TSCPTĐK - Chương 227
Chương 227: Nhân ngư tộc cầu viện
Nhân ngư tộc.
Ngải Lệ Nhi công chúa phẫn nộ nói: "Mẫu hậu, đám trưởng lão đó đang làm gì? Bọn họ cư nhiên muốn ta lên chiến trường, vì sao lại muốn ta đi a?"
Y Lâm Na bất đắc dĩ nhìn Ngải Lệ Nhi: "Được rồi, ngươi đừng hỏi nữa, thế lực trên tay phụ than ngươi liên tục gặp thiệt hại, hiện tại đã tới nông nỗi không còn ai để dùng, ngươi không nên vào lúc này kéo chân sau của phụ than ngươi. Ngươi đi hải long tộc, sao có thể quên chính sự."
Y Lâm Na nhắm mắt lại, trong lòng nôn nóng, nàng nguyên bản cho rằng Ngải Lệ Nhi tùy hứng, nhưng sẽ không đến nông nỗi không màng đại cục, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, nàng đã sủng hư nữ nhi, sủng đến vô pháp vô thiên.
Ngải Lệ Nhi cúi đầu, rầu rĩ nói: "Nếu ta có thể gả cho Hải Lăng, hắn khẳng định sẽ hỗ trợ."
Y Lâm Na nhìn Ngải Lệ Nhi, nhất thời không biết nói tiếp cái gì, "Hắn đã cưới Bích Lưu Vân, ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa."
Ngải Lệ Nhi kích động lên: "Ta không cam lòng a! Mẫu hậu, ngươi rõ rang đã nói với ta, ta có thể gả cho Hải Lăng."
Y Lâm Na nhắm mắt lại: "Chuyện đã đến nước này, nhiều lời vô ích!" Năm đó, nàng nói lời này, nhưng không dự đoán được kết cục hôm nay a!
"Mẫu hậu, ta không muốn lên chiến trường, đám trưởng lão chết tiệt đó rốt cuộc muốn như thế nào, cư nhiên đẩy ta tới nơi nguy hiểm như vậy, bọn họ là muốn ta đi chịu chết sao?"
Y Lâm Na thở dà: "Hoàng thất đã không còn người để dùng, cho nên, mẫu thân cũng sẽ đi."
Ngải Lệ Nhi không dám tin nhìn Y Lâm Na: "Sao có thể, phụ thân chính là nhân ngư hoàng a! Hắn sao có thể để ngươi đi?"
"Phụ thân ngươi cũng là không thể làm gì!" Y Lâm Na nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo.
Năm đó Tuyết Phỉ Nhi công chúa bị đẩy ra chiến trường, sau đó anh dũng hi sinh, hiện tại đến phiên nàng, thực lực của trưởng lão nhân ngư tộc vượt xa hoàng thất, Ngải Lệ Nhi lại không cầu được viện binh, đối với quyết định của hội trưởng lão, Tát Bối cũng chỉ có thể nghe theo.
Ngải Lệ Nhi kích động nói: "Chẳng lẽ chỉ bởi vì ta không cầu được viện binh?"
Y Lâm Na gật đầu: "Đúng vậy! Bởi vì chuyện này, người của hội trưởng lão vừa vặn tìm được cớ."
Tựa hồ ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, Ngải Lệ Nhi không khỏi trắng bệch mặt.
Y Lâm Na nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy hối hận.
Nếu lúc trước nàng không dạy Ngải Lệ Nhi vô pháp vô thiên, Ngải Lệ Nhi cũng sẽ không tùy hứng tại đại sự như thế này, nàng đã nhắc nhở nhiều lần, không nghĩ tới Ngải Lệ Nhi nhìn thấy Hải Lăng vẫn là ném chính sự ra sau đầu.
"Trưởng lão đã đi tìm Hải Lăng, nếu hải long tộc kịp thời xuất binh, mẫu hậu, chúng ta có phải sẽ không cần ra chiến trường nữa không?" Ngải Lệ Nhi mong đợi hỏi.
"Lúc này hải long tộc đang tổ chức hôn lễ, sợ là sẽ không tới đây viện trợ." Y Lâm Na nói.
Ngải Lệ Nhi bất mãn nhăn chặt mày, trong lòng ghen ghét nồng đậm, nàng bên này đã nước sôi lửa bỏng, Bích Lưu Vân lại đang cùng Hải Lăng tổ chức hôn lễ, Ngải Lệ Nhi tưởng tượng đến đây, liền cảm thấy tim như bị đao cắt.
............
Hải Long tộc.
Hôn lễ kéo dài đến tận khuya, ngày hôm sau, cả người tham gia hôn lễ lẫn tân nhân đều dậy muộn.
"Cô cô, nhân ngư tộc lại tới nữa?" Hải Lăng hỏi.
Hải Lan gật đầu: "Đúng vậy! Bởi vì hôm qua là ngày đại hỉ của ngươi, cho nên ta liền không để bọn họ quấy rầy ngươi."
"Phái binh sao?"
Hải Lan lắc đầu: "Không có, Ngải Lệ Nhi lần trước tới cũng không có đề cập tới chuyện cầu viện, nếu nhân ngư tộc đã không sốt ruột, vậy chúng ta càng không cần phải sốt ruột!"
"Cũng đúng!" Hải Lăng nhàn nhạt cười nói.
Lúc trước Ngải Lệ Nhi tới đây chỉ biết quan tâm tới hôn sự của hắn, hoàn toàn không để tâm tới việc nhân ngư tộc bị tập kích.
"Ta nghe nói Y Lâm Na sẽ đi đối phó hải thú." Hải Lan nói.
Hải Lăng không khỏi ngoài ý muốn: "Hoàng hậu nhân ngư đi? Thật là ngoài ý muốn."
"Chẳng những hoàng hậu nhân ngư đi, Ngải Lệ Nhi cũng sẽ đi, Y Lâm Na đại khái cũng không còn đường nào khác, nhân ngư tộc bất mãn với Tát Bối càng lúc càng nhiều, nếu Tát Bối không giải quyết được chuyện trước mắt, rất có khả năng sẽ xuống đài, Y Lâm Na làm gương cho binh sĩ, có lẽ sẽ vãn hồi được chút dân tâm."
Hải Lăng cười lạnh: "Băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh! Làm ta ngoài ý muốn nhất là Ngải Lệ Nhi sẽ đi chiến trường sao?"
"Tiểu công chúa đương nhiên không muốn, nhưng người trong hội trưởng lão đều rất bất mãn với tiểu công chúa, hoàng hậu nhân ngư cũng không thể làm gì"
"Ta đã nói mà, giác ngộ của Ngải Lệ Nhi không cao như vậy, hoàng thất nhân ngư muốn thông qua hoàng thất làm gương cho binh sĩ thu hồi dân tâm, chỉ sợ sẽ có chút khó khăn." Ngải Lệ Nhi kia vừa nhìn đã thấy là tồn tại kéo chân sau.
"Đang nói chuyện gì?" Bích Lưu Vân đi ra.
Hải Lăng nhìn Bích Lưu Vân, hỏi: "Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?"
Bích Lưu Vân cười nói: "Không có việc gì, nhân ngư tộc làm sao vậy?"
"Không rõ ràng lắm, nếu ngươi lo lắng......"
Bích Lưu Vân lắc đầu: "Ta không lo lắng." Mẫu thân đã vì nhân ngư tộc mà chết, người quen của mẫu thân trong hoàng tộc cũng đã chết gần hết, Bích Lưu Vân tự nhận đã không còn trách nhiệm gì với nhân ngư tộc.
............
Trang Hạo đi ra, Hải Lăng nhìn Trang Hạo, nhướn nhướn mày: "Dậy rồi!"
Trang Hạo gật đầu, "Ừ" một tiếng.
"Trang thiếu định khi nào rời khỏi?" Hải Lăng hỏi.
Trang Hạo nhíu mày lại: "Vội vã đuổi ta đi như vậy sao?"
"Không thể nào, ta chỉ là lo lắng Trang thiếu không thích ứng sinh hoạt trong biển."
Trang Hạo cười nói: "Ngẫu nhiên ở một chút cũng không tệ lắm." Nhiệt độ không khí trong biển tương đối thấp, Kỳ Thiếu Vinh ngại lạnh, sẽ thường dán lên người hắn.
Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh ở hải tộc chơi đùa mấy ngày, du lãm phong cảnh biển.
Một ngày, thời điểm Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo đi theo Hải Lăng cùng Bích Lưu Vân du lãm biển san hô, người của hải long tộc tới, vội vã gọi Hải Lăng trở về.
"Cô cô, xảy ra chuyện gì sao?" Hải Lăng nhìn Hải Lan hỏi.
"Tình thế mở rộng, nguyên bản vùng cấm chỉ có mấy hải thú linh tinh chạy ra, nhưng gần đây ngay cả hải thú thánh cấp cũng có, tuy rằng hiện tại chỉ ở lãnh địa của nhân ngư tộc, nhưng nếu tiếp tục mở rộng, rất nhanh sẽ lan đến hải long tộc chúng ta." Hải Lan sắc mặt nghiêm túc nói.
"Nhân ngư tộc bên kia thế nào?" Bích Lưu Vân hỏi.
Hải Lan nhìn Bích Lưu Vân một cái lắc đầu: "Tiểu công chúa của nhân ngư tộc kia chính là một yêu tinh gây chuyện, vừa nhìn thấy hải thú cấp chín liền bị dọa choáng váng, cư nhiên đấy một nhân ngư bên cạnh ra chắn thay, cho dù như vậy vẫn không thể toàn thân rút lui, nửa cái đuôi bị cắt đứt."
Biểu hiện của Ngải Lệ Nhi trên chiến trường quá không xong, hoàng thất nhân ngư bởi vậy danh dự quét rác.
Bích Lưu Vân không khỏi ngoài ý muốn: "Phải vậy không?"
Hải Lan gật đầu: "Tát Bối bởi vì gièm pha quấn thân xuống đài, nhân ngư tộc hiện tại đã loạn thành một đoàn."
Bích Lưu Vân nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi có chút lạc lõng.
Hải Lăng nhìn Bích Lưu Vân, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Bích Lưu Vân lắc đầu: "Ta không có việc gì."
Trang Hạo nhìn về phía Hải Lan hỏi: "Hải long tộc sẽ xuất binh sao?"
"Hẳn là sẽ đi."
............
Để lại Hải Lăng cùng Hải Lan thương lượng cụ thể các hạng mục công việc, Bích Lưu Vân mang theo đám người Kỳ Thiếu Vinh tới phòng cho khách nghỉ ngơi trước.
Bích Lưu Vân nhíu mày, đứng ngồi không yên.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn thần sắc của Bích Lưu Vân, hỏi: "Ngươi lo lắng cho nhân ngư tộc?"
Bích Lưu Vân xấu hổ cười: "Có lẽ, thiếu gia, ngươi cảm thấy ta có nên đi hỗ trợ không?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đương nhiên, đây là cơ hồi tốt, nếu ngươi có thể cứu nhân ngư tộc trong nguy nan, liền có thể tích lũy uy tín, trở thành chúa cứu thế!"
Bích Lưu Vân xấu hổ cười: "Thiếu gia, ta không có hứng thú làm chúa cứu thế!"
"Sao ngươi lại không có hứng thú, theo ta được biết, ngươi cùng Hải Lăng không phải muốn thay đổi tình cảnh của hỗn huyết nhân tộc cùng hải tộc sao, nếu thanh danh của ngươi truyền xa, vung tay hô một câu, tự nhiên sẽ có rất nhiều người ủng hộ ngươi!"
Bích Lưu Vân chớp chớp mắt: "A! Nghe có vẻ không tồi, bất quá, thiếu gia, lấy chút bản lĩnh này của ta muốn tạo uy tín quá khó khăn!"
Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý nói: "Yên tâm, sẽ có biện pháp, để A Hạo giả dạng làm người hầu của ngươi, đến lúc đó A Hạo âm thầm khống chế đám hải thú kia, sau đó ngươi chỉ cần phóng đại chiêu, làm màu một chút, đánh chết liền xong việc!"
Bích Lưu Vân nhướng mày: "Nghe không tồi, thiếu gia, ngươi vĩnh viễn đều có kỳ tư diệu tưởng, thật khiến người khác phải hâm mộ!"
Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Đây chỉ là chút lòng thành."
Bích Lưu Vân nhìn Trang Hạo, trưng cầu hỏi: "Trang thiếu, nguyện ý hỗ trợ không?"
"Đương nhiên." Trang Hạo đầy mặt tươi cười đáp.
"Không bằng Trang thiếu khống chế một con hải thú thánh cấp, sau đó để ta một giây đánh chết nó!" Bích Lưu Vân hai mắt tỏa sáng nói.
Trang Hạo đảo đảo mắt: "Ta sẽ cố hết sức."
Hải Lăng đi đến, Bích Lưu Vân quay đầu nhìn Hải Lăng, hỏi: "Nói chuyện với cô cô xong rồi?"
Hải Lăng gật đầu: "Đúng vậy."
"Ngươi muốn đi sao?"
Hải Lăng cười khổ một tiếng: "Chỉ sợ phải đi." Các trưởng lão của hải long tộc hiện tại chủ yếu đều đang bế quan, một số ít thì ra ngoài du lịch, người có thể ra tay không nhiều, vốn dĩ hắn mới kết hôn, không tới phiên hắn phải đi, nhưng hiện tại cũng không thể làm gì.
"Thật xin lỗi, chúng ta mới vừa thành hôn, liền......"
Bích Lưu Vân vẫy vẫy tay, ý chí sục sôi nói: "Ta cũng phải đi."
Hải Lăng tràn đầy ngoài ý muốn: "A? Ngươi không phải không muốn để ý nhân ngư tộc sao?"
"Trước khác nay khác, ta có dự cảm, lần này ta sẽ nhất chiến thành danh, lưu danh sử sách, trở thành anh hung của hải long tộc, sau này ngươi sẽ phải ngước lên nhìn ta."
Hải Lăng: "......"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hải Lăng đang kinh ngạc ngây người, nói: "Lưu Vân không phải đang nói giỡn nha."
Hải Lăng: "......"