TSCPTĐK - Chương 23
Chương 23: Huyết linh cổ
Kỳ Thiếu Vinh ở lại trong phủ Trang Lâm Viễn một hồi liền vội vàng cáo từ.
Trang Hạo theo Kỳ Thiếu Vinh đi ra, "Sao ngài đi vội vã như vậy?"
"Nếu không giúp được gì còn không bằng đi sớm một chút, không phải sao?" Kỳ Thiếu Vinh nói.
"Có phải ngài biết cái gì không?"
"Ta có thể biết được cái gì chứ?"
"Ngài đang sợ hãi."
"Người nhà Trang Lâm Viễn đều rất hòa thuận, ta có gì phải sợ hãi?"
"Ta không biết ngài vì sao lại sợ hãi, ta chỉ là cảm thấy ngài giống như đang băn khoăn cái gì, có quan hệ với bệnh của Trang Linh tỷ tỷ sao?" Trang Hạo nghiêm túc nhìn thẳng vào Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh dừng bước chân, quay đầu nhìn Trang Hạo: "Trang đại thiếu, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, Trang Linh tỷ tỷ ngươi chỉ là thể chất hư nhược một ít mà thôi."
Trang Hạo nhăn chặt mày nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Trực giác nói cho ta ngài đang nói dối. Tà Y tiền bối, ngài cũng biết, Trang Linh tỷ tỷ sống đến bây giờ rất không dễ dàng."
"Ta biết."
"Nếu Tà Y tiền bối ngài có biện pháp, ta khẩn cầu ngài giúp đỡ nàng." Trang Hạo nói.
"Trang đại thiếu, ngươi có biết không, ta sống đến bây giờ cũng rất không dễ dàng a!" Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, hít sâu một hơi: "Ta đã nói rồi, ta bất lực, Trang đại thiếu, ngươi không cần tiếp tục nhiều lời được không?"
Trang Hạo: "......"
......
Biệt viện Kỳ Thiếu Vinh.
"Thiếu gia, ngươi đã trở lại?" Kỳ Hằng hơi kinh ngạc nhìn Kỳ Thiếu Vinh một mình trở lại.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Trang đại thiếu đâu?" Kỳ Hằng hỏi.
"Bị ta làm cho tức giận bỏ đi rồi."
"Tình huống của Trang Linh tiểu thư thế nào rồi?"
"Không tốt lắm, trước đó ta đã nghe nói qua tình huống của Trang Linh, cũng chỉ suy đoán lung tung một chút, không nghĩ tới lại thật sự đúng như ta dự liệu......" Kỳ Thiếu Vinh thở dài một hơi.
"Nàng phải chết sao?"
"Chỉ sợ sống không quá một tháng."
Kỳ Hằng nhăn mày: "Vậy thật đáng tiếc."
"Đúng vậy, đó chính một đại mỹ nhân a, trẻ như vậy đã phải hương tiêu ngọc vẫn, thật quá đáng tiếc."
Trang Hạo đẩy cửa đi đến, nói: "Xin lỗi."
Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Trang Hạo: "Trang đại thiếu, tự tiện đột nhập vào nhà dân không phải là việc quân tử nên làm!"
"Xin lỗi, ta đã gõ cửa, nhưng không có ai đứng canh, vậy nên ta liền tự mình xông vào."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Xin lỗi, không phải ta cố ý muốn nghe lén các ngươi nói chuyện."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Kỳ Hằng, thấp giọng hỏi: "Không phải ta đã nói ngươi bố trí mấy bẫy rập phòng ngừa bọn đạo chích sao?"
"Xin lỗi, còn chưa kịp bố trí." Kỳ Hằng nói.
"Hiệu suất của ngươi quá kém, còn tiếp tục như vậy, cẩn thận ta xào ngươi." Kỳ Thiếu Vinh hăm dọa nhìn Kỳ Hằng.
Kỳ Hằng xấu hổ cười cười: "Ta nhất định sẽ nhanh chóng bố trí tốt."
Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Ngươi đi ra ngoài đi."
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngài quả nhiên có biết gì đó."
Kỳ Thiếu Vinh nhún nhún vai: "Ta đúng là có biết một ít, bất quá, ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác?"
"Vì sao? Ngài lo lắng Trang Lâm Viễn biểu thúc quá nghèo, không trả nổi phí chữa bệnh? Nếu hắn không trả nổi, ta thay hắn trả."
"Trang đại thiếu, ngươi biết ta rất yêu tiền, nhưng ta càng yêu tính mạng bản thân hơn, bất quá, nếu đã nói đến tiền, ta cũng thuận tiện nói một chút, Trang đại thiếu, đuôi khoản lần trước ngươi trả quá chậm, nếu không phải ta rõ ràng thanh danh Trang gia, ta còn phải cho rằng ngươi muốn quỵt nợ."
"Lần sau ta sẽ trả đúng lúc hơn. Trở lại chuyện chính, ta có điều không hiểu, cứu Trang Linh tỷ tỷ có quan hệ gì với tính mạng ngài."
"Vị biểu thúc kia của ngươi là một cao thủ đi, nếu ta làm hỏng chuyện của hắn, ta cũng không nhất định có thể chống đỡ hắn trả thù." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Trang Hạo nghi hoặc nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngài cảm thấy nếu ngài cứu Trang Linh tỷ tỷ, biểu thúc sẽ giết ngài? Sao ngài lại có loại suy nghĩ như thế? Ngài nghĩ biểu thúc ta là người như thế nào?"
Kỳ Thiếu Vinh đùa nghịch ngón tay, nhàn nhạt nói: "Ai biết được chứ, người mà thôi."
Trang Hạo: "......"
"A Hằng, ngươi ra ngoài thủ đi, ta muốn nói chuyện riêng với Trang đại thiếu." Kỳ Thiếu Vinh xoay người nói với Kỳ Hằng.
Kỳ Hằng gật đầu: "Được."
"Trang đại thiếu ngồi đi." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Trang Hạo ngồi xuống đối diện Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh kiều chân, thong thả ung dung hỏi: "Trang đại thiếu, ngươi đã từng nghe đến huyết linh cổ chưa?"
Trang Hạo lắc đầu: "Chưa có."
"Trang đại thiếu còn trẻ, kiến thức hạn hẹp, cái này cũng có thể lý giải. Trên thực tế, loại huyết linh cổ này được đồn đãi là đã tuyệt tích, ngươi không biết cũng rất bình thường."
"Đó là thứ gì?"
"Một loại cổ trùng sống nhờ trong cơ thể người khác, dựa vào hấp thu linh lực của ký chủ mà sống, sau khi bị loại cổ trùng này ký sinh, ký chủ sẽ thường cảm thấy suy yếu, cần phải dùng đến linh dược để ngăn cản."
"Nếu không có linh dược thì sao?" Trang Hạo hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Vậy thì phiền toái, cổ trùng sẽ vì đói khát mà gặm cắn lục phủ ngũ tạng ký chủ."
"Loại này cổ trùng sẽ mang lại gì?"
"Đối với ký chủ mà thì không có gì dùng, nhưng đối với thân nhân ký chủ lại có chỗ dùng. Chờ đến sau khi cổ trùng hấp thu đủ dược lực, ký chủ chính là một loại linh dược tốt nhất, lúc này chỉ cần đem ký chủ phối hợp với một ít linh dược mà luyện chế thành chén thuốc là có thể giúp người dùng tăng rất nhiều công lực."
"Đã nhiều năm như vậy, vị biểu tỷ kia của ngươi hẳn là đã hấp thu không ít linh dược đi, bây giờ tinh hoa của những linh dược đó đều chất trong cơ thể cổ trùng, ngươi có thể tưởng tượng được cổ trùng kia có bao nhiêu bổ."
Trang Hạo nhăn chặt mày: "Cái này có quan hệ gì với biểu thúc?"
"Sở dĩ huyết linh cổ đứng trên bờ vực bị diệt sạch là bởi vì sử dụng loại cổ trùng này có rất nhiều hạn chế, thứ nhất, cổ trùng chỉ có thể ký sinh trong một ít người có thể chất đặc thù, vị biểu tỷ kia của ngươi tựa hồ là trời sinh âm linh thể, thứ hai, cổ trùng luyện chế thành linh dược chỉ có tác dụng với người thân ký chủ, nếu người khác dùng sẽ bị linh dược phản phệ đến chết."
"Lại nói tiếp, Trang đại thiếu ngươi hình như cũng có chút quan hệ với Trang Linh a, bất quá, quan hệ có chút xa, nếu là ngươi dùng linh dược, chết thì không đến nỗi, bất quá, dược lực có khả năng sẽ chạy tán loạn trong kinh mạch ngươi, làm kinh mạch ngươi rách ra từng cái khe thật nhỏ."
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngài đang hoài nghi Trang Lâm Viễn biểu thúc?"
"Ai biết được, trên đời này có rất nhiều chuyện phụ tử tương tàn."
Trang Hạo nhăn chặt mày: "Không có khả năng là hắn......"
"Mặc kệ là ai, tóm lại đều không phải là nhân vật dễ chọc gì, Trang đại thiếu ngươi phải biết rằng, ta không muốn chọc phải phiền toái gì." Kỳ Thiếu Vinh nhàn nhạt nhìn Trang Hạo.
Trang Hạo hít sâu một hơi: "Trước đó ta nghe được ngài nói với thủ hạ kia, còn có một tháng, vì sao lại chỉ còn một tháng?"
"Nếu ta đoán không sai, cổ trùng kia đã sắp thành thục rồi."
"Có biện pháp gì để giải cổ không?" Trang Hạo hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Ta cũng không biết, có lẽ người hạ cổ sẽ có biện pháp."
Trang Hạo nhấp môi: "Vậy nên phải tìm được người hạ cổ?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy, bất quá, cho dù ngươi tìm được người hạ cổ, đối phương có nói cho ngươi hay không cũng không nói trước được."
.....
"Trang đại thiếu, đợi một chút."
Trang Hạo xoay người nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Tà Y tiền bối, còn có gì muốn chỉ giáo sao?"
"Huyết linh cổ cần phải dùng cơ thể sống làm thuốc, ý tứ là, thời điểm luyện chế thành linh dược cần biểu tỷ ngươi còn sống, không cần ta nói ngươi cũng nên biết, người hạ cổ trùng này có bao nhiêu hung tàn, ta rất tiếc mạng, thời điểm ngươi hành sự tốt nhất là không nên cuốn ta theo vào." Kỳ Thiếu Vinh nói.
......
Kỳ Hằng đi đến, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, Trang đại thiếu đi rồi, ta thấy sắc mặt hắn không tốt lắm."
"Tiểu hài tử ít kiến thức, nghe chút chuyện rợn người liền bị dọa đến thủ túc vô thố (bối rối, luống cuống tay chân), về nhà ăn cơm thêm mấy năm là được rồi." Kỳ Thiếu Vinh ông cụ non nói.
Kỳ Hằng: "......"
"Thiếu gia cảm thấy người hạ cổ người là ai?"
Kỳ Thiếu Vinh nhún nhún vai: "Ta làm sao mà biết được, ta cũng không phải quá hiểu biết người nhà Trang Linh."
"Ta cảm thấy chưa chắc đã là Trang Lâm Viễn."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Kỳ Hằng: "Sao ngươi lại nói như vậy?"
"Hổ phụ cũng không ăn thịt con, ta cảm thấy Trang Lâm Viễn không hung tàn như vậy, so sánh ra, ta cảm thấy đệ đệ Trang Lâm Viễn càng có khả năng hơn một ít."
"Ta nghe nói Trang Lâm Viễn cùng Trang Lâm Mộ là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Mười mấy năm trước, Trang Lâm Viễn cũng coi như là một thiên tài, áp chế đệ đệ hắn mọi mặt, nhưng mười mấy năm qua đi, Trang Lâm Viễn vì chuyện của Trang Linh mà lãng phí rất nhiều thời gian, thực lực bây giờ của Trang Lâm Mộ đã hơn Trang Lâm Viễn một mảng lớn."
"Trùng hợp hơn nữa, Trang Lâm Mộ ra ngoài rèn luyện nhiều năm, lại trở về ngay lúc này. Thiếu gia, ngươi cũng biết, cổ trùng đã sắp thành thục."
Kỳ Thiếu Vinh vuốt cằm: "Tên kia đúng là rất khả nghi, chỉ là cái đó có quan hệ gì với chúng ta đâu?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Nói cũng đúng!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi còn có chuyện gì sao?"
"Kỳ Thiếu Như tiểu thư vừa tới, bất quá, vừa nãy ngươi đang nói chuyện cùng Trang đại thiếu, ta không để nàng tiến vào."
"Nàng tới? Sao bây giờ ngươi mới nói?" Kỳ Thiếu Vinh nhăn chặt mày.
"Trước đó nàng nói muốn gặp ngài, chỉ là vừa nhìn thấy Trang đại thiếu đi ra liền chạy theo, phỏng chừng là nàng sẽ còn tới nữa." Kỳ Hằng nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "...... Tên hoa hoa công tử này!"
Kỳ Hằng: "......"
"Ta ra ngoài nhìn xem." Kỳ Thiếu Vinh đứng lên duỗi eo.
Kỳ Thiếu Vinh đi ra ngoài, ngoài ý muốn chính là Kỳ Thiếu Như cư nhiên vẫn còn ở đây.
Trên thực tế, thời điểm Trang Hạo đi ra, Kỳ Thiếu Như đúng là có đuổi theo, bất quá, Trang Hạo khi rời đi quá nóng nảy, Kỳ Thiếu Như đuổi theo lại không đuổi theo được, chỉ đành phải lộn trở lại.
"Tà Y tiền bối, cửu ngưỡng đại danh, rốt cuộc cũng gặp được ngài."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn ngũ muội mình, không khỏi có loại cảm giác giống như đã qua mấy đời. Năm hắn năm tuổi ấy, Kỳ Thiếu Như bốn tuổi đã chỉ huy một đám nha đầu ném đá vào trong phòng hắn, đến hôm nay, nha đầu này lại đứng ở đối diện mình nói cửu ngưỡng đại danh.
"Không biết Kỳ tiểu thư tìm ta là có chuyện gì?"
"Nghe nói gần nhất Tà Y tiền bối rất thân thiết với Hạo ca." Kỳ Thiếu Như nói.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Cũng không tính là rất thân thiết."
"Ta nghe nói, Tà Y tiền bối vừa mới đi bái phỏng Trang Lâm Viễn tiền bối." Kỳ Thiếu Như hỏi.
"Trang Hạo ta đi xem bệnh cho nữ tử Trang Lâm Viễn tiền bối, bất quá, ta tài hèn học ít, không giúp đỡ được gì." Kỳ Thiếu Vinh nói.
"Tà Y tiền bối không cần quá để ý, rất nhiều y sư đã xem qua cho Trang Linh, bất quá, Trang Linh vẫn không có một chút khởi sắc nào, vòng đi vòng lại đã mười mấy năm, cũng tiếc cho nàng có một phụ thân tốt mới kiên trì được đến bây giờ."
"Xem ra Trang Lâm Viễn rất đau lòng Trang Linh a. Lại nói tiếp, Trang Linh đúng là một đại mỹ nhân!"
Kỳ Thiếu Như đến chỗ Kỳ Thiếu Vinh nói bóng nói gió tìm hiểu tình huống về Trang Hạo một chút liền rời đi.
"Thiếu gia, Kỳ Thiếu Như là vì Trang Hạo mà tới." Kỳ Hằng nói.
Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắti: "Vô nghĩa, nàng không phải là vì Trang Hạo mà tới chẳng lẽ là vì ta tới? Trang Hạo này đúng là một tên họa thủy."
Kỳ Hằng: "......"