Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

TSCPTĐK - Chương 57

Chương 57: Cùng hiệu trưởng so chiêu

Kỳ Thiếu Vinh vừa tiến vào học viện, một học viên liền vội vã đi tới, nhanh nhẹn bắt lấy ống tay áo Kỳ Thiếu Vinh, "Kỳ đồng học, hiệu trưởng cho mời."

Kỳ Thiếu Vinh chú ý thấy sắc mặt học viên tới tìm mình phi thường cổ quái, trong mắt còn lộ ra vô vàn suy tính.

Kỳ Thiếu Vinh đi theo học viên kia tới phòng hiệu trưởng, học viên dẫn đường đi ở đằng trước thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Kỳ Thiếu Vinh, tựa hồ là muốn nói cái gì, bất quá vẫn nhẫn nhịn nuốt xuống, tuần hoàn lặp lại vô số lần.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn vẻ mặt vất vả muốn nói lại thôi của học viên phía trước, nhịn không được mà có chút đồng tình, nhưng cũng không có chủ động mở miệng nói cái gì.

Học viên kia đưa Kỳ Thiếu Vinh tới cửa phòng hiệu trưởng, rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng.

"Kỳ đồng học, đại chiến trăm viện rất nguy hiểm, mặc kệ là vì chính bản thân ngươi hay là vì học viện, ngươi vẫn không nên trộn lẫn vào lần náo nhiệt này thì tốt hơn."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng vội vã đào tẩu của học viên dẫn đường cho mình, khóe miệng khẽ cong lên, hình như chuyện hắn là tuyển thủ được nội bộ điều động đã bại lộ rồi.

Hồ Phong đi ra nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi đã đến rồi, đi theo ta."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được."

"Hiệu trưởng, có phải chuyện ta muốn tham gia đại chiến trăm viện đã bại lộ rồi không?"

Hồ Phong gật đầu: "Ta thả chút tin tức mơ hồ ra ngoài, để mấy đạo sư trong học viện chuẩn bị tâm lý, miễn cho bị dọa tới mắc lỗi."

"Hiệu trưởng thật là thiện giải nhân ý, đáng tiếc, mấy đạo sư đó chưa chắc có thể thể hiểu được một mảnh khổ tâm của ngài."

Hồ Phong gật đầu: "Có ai nói không phải đâu? Sau khi ta thả ra tin tức ra ngoài đã có vài vị đạo sư tới đây tìm ta, ta đánh bọn họ đi hết rồi."

"Hiệu trưởng vất vả."

Hồ Phong vẫy tay, lộ ra biểu tình chính khí lẫm nhiên, "Ở cái vị trí này của ta, vất vả một ít là chuyện khó tránh khỏi, ta một lòng vì học viện, đám người đó lại không hiểu được ta!"

"Mấy đạo sư hồ đồ đó sao có thể đánh đồng với hiệu trưởng thâm minh đại nghĩa ngài! Bọn họ không có giác ngộ cao như ngài là khó tránh khỏi." Kỳ Thiếu Vinh nhự giọng khen tặng.

"Kỳ đồng học, nghe nói ngươi đi mua không ít quyển trục ma pháp?" Hồ Phong chuyển tầm mắt hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy."

Hồ Phong nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Giá trị con người của Kỳ đồng học còn phong phú hơn so với suy đoán trước đó của ta!"

Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay: "Buôn bán nhỏ đủ sống tạm mà thôi."

"Kỳ đồng học đi theo ta."

Kỳ Thiếu Vinh đi theo Hồ Phong vào một gian phòng huấn luyện, Hồ Phong quay sang nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ đồng học, trình độ ma pháp của ngươi ở cấp bậc bao nhiêu?"

"Cấp sáu."

Trong lòng Hồ Phong chấn kinh một hồi, thần sắc kinh ngạc lại không hiện ra trên mặt, "Không tồi!"

Trong Hoàng Đô Thất Tú, chỉ có Trang Hạo là ma võ song tu, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ thiên tài. Trang Hạo gia học sâu xa, từ nhỏ đã được hưởng bồi dưỡng tốt nhất, cho dù là ma pháp hay đấu khí đều đã đạt tới cấp bảy, ngồi vững chắc trên bảo tọa của Hoàng Đô Thất Tú.

Bên dưới Trang Hạo, nhị hoàng tử Đường Thiên Phong, tứ hoàng tử Đường Thiên Anh, cùng với Kỳ gia Kỳ Thiếu Khang đều có trình độ cấp sáu, Dịch Hỏa, Dịch Băng cùng Thẩm Nguyên chỉ tới cấp năm.

Hồ Phong híp mắt, tuổi tác Kỳ Thiếu Vinh không lớn, hơn nữa, đám người Kỳ Thiếu Khang là có gia tộc trợ lực mới đi được đến bước này, còn Kỳ Thiếu Vinh hoàn toàn là dựa vào chính bản thân mình đi lên.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Đó là đương nhiên, ta vốn dĩ đã không tồi."

Hồ Phong: "......"

Hồ Phong nhíu mày nhìn Kỳ Thiếu Vinh, nghiêm trang quở trách: "Tiểu tử ngươi kiêu ngạo như vậy thật không tốt! Lát nữa ta áp chế thực lực ở cấp sáu, ngươi toàn lực công kích ta, để ta nhìn thử xem thực lực của ngươi rốt cuộc ở cái trình độ gì."

Kỳ Thiếu Vinh có chút khó xử cau mày: "Hiệu trưởng đại nhân, ta phải dốc hết toàn lực sao?"

Hồ Phong gật gật đầu, nghĩa chính từ nghiêm nói: "Đương nhiên, chiến đấu phải dùng toàn lực, sư tử vồ thỏ cũng phải xuất hết toàn lực, bất luận là thời điểm gì, xem thường đối thủ đều là tự tìm đường chết."

"Nếu như ta lỡ đả thương hiệu trưởng ngài thì làm sao bây giờ?" Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu hỏi.

Hồ Phong cười nhạo một tiếng, vẻ mặt đạm nhiên nói: "Yên tâm đi, bổn hiệu trưởng không có yếu ớt như vậy."

Kỳ Thiếu Vinh nghe xong liền tươi cười sáng lạn: "Nếu là như thế, ta yên tâm rồi."

Hồ Phong nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi không yên tâm cái gì?"

Hồ Phong chậm rãi áp chế thực lực bản thân xuống, Kỳ Thiếu Vinh cảm giác được thực lực Hồ Phong hạ xuống đến cấp sáu, không nói một tiếng nào, trực tiếp lấy pháp trượng ra phát động công kích.

Hồ Phong còn chưa chuẩn bị tốt, Kỳ Thiếu Vinh vừa ra tay liền thả đại chiêu, một cỗ ma pháp hắc ám công kích ập vào trước mặt.

Hồ Phong bất chấp làm màu, cuống quít điều động ma pháp đón đánh, tinh thần lực Kỳ Thiếu Vinh dị thường, tốc độ phát động ma pháp cực nhanh.

Một ám hắc trọng lực thuật, một hắc ám đầm lầy, một hắc ám màn trời, một cái tiếp một cái không ngừng không nghỉ hạ xuống trên người Hồ Phong, Hồ Phong luống cuống tay chân chống đỡ.

Trong lòng Hồ Phong dâng lên vài phần hối hận, vì làm màu cho nên mới rơi xuống tình trạng này.

Kỳ Thiếu Vinh công kích liên miên không dứt, Hồ Phong điều chỉnh một hồi lâu mới tìm về quyền chủ động, Hồ Phong phát động ma pháp phong hệ công kích về phía Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh không chút hoang mang đón đánh.

Tuy rằng Hồ Phong đã áp chế thực lực ở cấp sáu nhưng có kinh nghiệm chiến đấu tích lũy lâu dài, ngay cả như vậy, Hồ Phong vẫn cảm thấy có chút quá sức.

Số lượng ma pháp sư ám hệ là ít nhất, cũng là thần bí nhất, không ít ma pháp sư ám hệ thích nghiên cứu một ít vu thuật tà ác, vậy cho nên bình thường ma pháp sư ám hệ không quá được chào đón.

Ở rất nhiều nơi, dụng cụ kiểm tra đo lường tư chất không có phần kiểm tra đo lường tư chất ma pháp ám hệ, cho dù có mấy người có thiên phú ma pháp ám hệ cũng đều bị xem nhẹ, kể từ đó, số lượng ma pháp sư ám hệ nguyên bản đã thưa thớt lại càng thêm thưa thớt.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên Hồ Phong đánh với ma pháp sư ám hệ, sau khi áp chế thực lực ở cấp sáu, ma lực của hai người tương đương, nhưng tinh thần lực của Kỳ Thiếu Vinh cường hãn, tốc độ thi pháp còn nhanh hơn Hồ Phong vài phần, Hồ Phong một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được.

Hồ Phong vốn định ra oai phủ đầu với Kỳ Thiếu Vinh một lần, đối mặt với công kích hết sức dị thường của Kỳ Thiếu Vinh, trong lòng Hồ Phong phát khẩn, trên mặt lại không dám biểu lộ cái gì.

Một cực đại ma pháp cần tiêu hao lượng lớn tinh thần lực cuồn cuộn bay ra từ pháp trượng của Kỳ Thiếu Vinh, tuy rằng Hồ Phong đã kinh thiên bách chiến vẫn không khỏi vì tinh thần lực của Kỳ Thiếu Vinh mà kinh hãi.

Cục diện Hồ Phong bị bắt đánh qua một hồi lâu mới đình chỉ, nhìn thấy tốc độ Kỳ Thiếu Vinh thi pháp chậm lại, Hồ Phong âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ: Thời khắc phản kích rốt cuộc cũng tới, hắn muốn cho tên tiểu quỷ Kỳ Thiếu Vinh chết tiệt này biết, cho dù tinh thần lực có lớn cũng không thể dùng không biết tiết chế như vậy.

Hồ Phong vừa định phóng đại chiêu, Kỳ Thiếu Vinh nhanh nhẹn lấy ra mấy quyển trục từ trong nhẫn không gian, ném về phía Hồ Phong. Mấy quyển trục ma pháp nổ mạnh, ma pháp Hồ Phong định phóng ra liền bị gián đoạn.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hồ Phong mày xám mặt tro, thật cẩn thận đi đến, quan tâm thăm hỏi: "Hiệu trưởng đại nhân, ngài không có việc gì đi?"

Hồ Phong nhìn Kỳ Thiếu Vinh, trong lòng vội đến hoảng. Cố ý, tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này nhất định là cố ý.

"Không có việc gì, đạo sư ngươi chính là ma pháp sư cấp chín, làm sao có thể dễ dàng có việc như vậy!"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, vừa rồi ma lực của ta khô kiệt, khẩn trương muốn chết, vừa nhìn thấy hiệu trưởng ngài muốn phóng đại chiêu, ta liền theo bản năng mà dùng quyển trục, hiệu trưởng sẽ không để ý đi?"

"Đương nhiên sẽ không, gấu đen, gấu trắng, chỉ cần có thể bắt được con mồi chính là thợ săn tốt, mặc kệ áp dụng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể thắng là được rồi, bất quá, thứ quyển trục ma pháp này dùng một lần mất một lần, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm." Hồ Phong nói.

Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý vẫy vẫy tay: "Cái này thật ra không quan trọng, ta mua mấy chục sọt quyển trục ma pháp."

Hồ Phong cứng người lại một chút: "Ta thiếu chút nữa quên mất, Kỳ đồng học là kẻ có tiền."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Thường thôi, thường thôi."

Hồ Phong: "......"

......

Kỳ Thiếu Vinh về tới biệt viện, Kỳ Hằng nhanh nhẹn đón Kỳ Thiếu Vinh vào cửa.

"Thiếu gia, sao ngươi về muộn vậy, hình như ngươi nhìn qua không được tốt lắm?" Kỳ Hằng lo lắng hỏi.

"Ta không có việc gì, tên hỗn đản Hồ Phong đã nói sẽ áp chế thực lực ở cấp sáu đánh với ta, kết quả lão già này nói lời không giữ lời, hắn nhất định là trộm vận dụng lực ma pháp cấp bảy." Kỳ Thiếu Vinh nghiến răng nghiến lợi mắng.

Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, có ngươi bị hiệu trưởng đánh không?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Lúc mới bắt đầu, thừa dịp hắn không đề phòng, giáo huấn hắn một trận nho nhỏ." Đáng tiếc, sau đó Hồ Phong thăm dò được thực lực của mình liền không tìm được cơ hội phản công, dù sao cũng là cao thủ cấp chín! Mình mới ma pháp sư cấp sáu, chênh lệch quá lớn.

"Thiếu gia, ngươi cũng quá......"

Kỳ Thiếu Vinh tức giận nhìn Kỳ Hằng: "Ta quá...... quá thế nào? Lão gia chết tiệt kia hại ta mấy nhiều tiền như vậy, ta dù sao cũng phải cho hắn biết một chút nhan sắc."

Kỳ Hằng: "......" Đến tột cùng là ai cho ai biết nhan sắc a!

Kỳ Thiếu Vinh hoạt động thân thể một chút, từng điểm từng điểm nguyên tố ma pháp quang hệ chui ra khỏi người Kỳ Thiếu Vinh, nhanh chóng chữa trị thương thế.

"Thiếu gia, ngươi chỉ lộ ra ma pháp ám hệ sao?" Kỳ Hằng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy."

Người có ma pháp quang hệ là Tà Y, có ma pháp ám hệ mới là Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh đã tra qua, trong lịch sử thật ra cũng từng có ma pháp sư mang hai thuộc nguyên tố đối lập, nếu không phải ma pháp lực trì trệ không tiến thì chính là nổ tan xác.

Thời điểm Kỳ Thiếu Vinh tu luyện ma pháp quang hệ cùng ma pháp ám hệ cũng từng thấy hiện tượng hai cỗ ma pháp va chạm lẫn nhau trong thân thể, Kỳ Thiếu Vinh ứng dụng nguyên lý thái cực, chia ma pháp lực trong thân thể thành hai phần tuần hoàn, bảo trì hai cỗ ma pháp lực cân bằng.

"Thiếu gia, ngày mai ngươi muốn nghỉ ngơi không?" Kỳ Hằng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh trở mình, tiếc nuối than thở: "Không được, hiệu trưởng nói ngày mai ta tới luyện tập, nói cái gì mà thời gian huấn luyện ngắn, đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày không tốt."

Kỳ Hằng: "......"

"Mặc kệ là thế nào, có một ma pháp sư cấp chín bồi luyện đã là cơ hội khó có được, thiếu gia phải quý trọng!" Kỳ Hằng nói.

Kỳ Thiếu Vinh khẽ hừ một tiếng, không nói gì, thầm nghĩ: Tuy rằng Hồ Phong này hơi đáng ghét một chút, nhưng trình độ vẫn không tồi, sau khi đối chiến với Hồ Phong, Kỳ Thiếu Vinh có cảm giác ma pháp lực đã tăng lên một ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui