Năm mười hai là một năm học khẩn trương, đảo mắt lại qua một tháng, cách lúc thi học kỳ một còn một tuần lễ.
Cũng giống như ngày thường, không có phát sinh chuyện lớn gì, một trong những đề tài được đem ra tán gẫu nhiều nhất chính là, học sinh đứng đầu khối Vương Trữ được cử đi học, đồng thời, học viện hoàng gia còn tiếp nhận vài học sinh của mấy trường trung học khác, vẫn luôn là như vậy, cho nên cũng không kỳ quái.
Có thể được cử đi học tự nhiên là có chỗ đặc biệt của bọn họ, thành tích tốt không cần phải nói, dị năng cũng phải vượt trội, những người được cử đi học hầu như đều là những người vượt trội trong hội học sinh của học viện hoàng gia.
Hội học sinh của đại học học viện hoàng gia là nơi đáng giá kiêu ngạo nhất của học viện, tất cả những học sinh được vào học viện hoàng gia đều hướng tới nơi đó.
Bởi vì nơi đó, cường giả chiếm đa số, tiến bộ cũng mau, đồng thời nơi đó cũng rất bí ẩn.
Cũng không phải là hội học sinh bí ẩn, mà là người trong bộ kỷ luật của hội học sinh vô cùng bí ẩn, bọn họ là đại diện của hội học sinh.
Họ được gọi là thần bảo vệ của học viện hoàng gia, ngõ ngách nào cũng có cơ sở ngầm của bọn họ, nhất là nhóm học sinh hiện giờ đang đối mặt với cửa ải thi tốt nghiệp, thời thời khắc khắc đều cảm nhận được cái loại uy áp đó.
Mà một đề tài được bàn tán nhiệt tình khác chính là cuộc thi tranh tài.
Mỗi năm, đến thời điểm này, sẽ bắt đầu chuẩn bị cho hoạt động trong kỳ nghỉ —— cuộc thi so tài dị năng!
Đây là hoạt động vô cùng long trọng của học viện hoàng gia, do hội học sinh làm chủ, hội học sinh ngay từ bây giờ đã bắt đầu bận rộn, cho nên khắp nơi đều có thể thấy bóng dáng hội học sinh, cái loại uy áp này lại càng thêm mãnh liệt.
Hội học sinh đại học cùng trung học nhìn một cái là có thể phân biệt rõ ràng, bọn họ mặc quần áo khác nhau, thành viên hội học sinh đại học mặc đồng phục cổ cao màu xám trắng đeo huy hiệu trường màu vàng, đeo cà vạt xanh lam, nhìn kỹ liền thấy cao cấp hơn một bậc;
Thành viên hội học sinh trung học mặc áo cổ chữ V màu xanh lá, cà vạt trước ngực được thay bằng nơ con bướm.
Duy nhất không giống, chính là bộ kỷ luật, bộ kỷ luật vĩnh viễn đều là tư thế cao cao tại thượng, sẽ không xuất hiện trong những trường hợp có nhiều người, chỉ xuất hiện ở những nơi bí ẩn nhìn không tới, bảo vệ học viện, ăn mặc cũng rất bình thường.
Cuộc thi so tài dị năng chỉ cần là học sinh học viện hoàng gia thì có thể tham gia, số người được chọn lựa dần dần tăng lên từ tiểu học đến đại học.
Tiểu học trúng tuyển 2 người, trung học cơ sở 5 người, trung học phổ thông 10 người, đại học 15 người tiến hành trận chung kết cuối cùng.
Năm trước có thể chen vào top 10 hầu như đều là học sinh đại học, hơn nữa hội học sinh chiếm phần lớn, ngẫu nhiên ở trung học phổ thông cũng sẽ xuất hiện vài người lợi hại.
Trong giai đoạn khẩn trương này, Tưởng Mộc Cận cũng tham gia cuộc thi tranh tài, nguyên nhân là vì phần thưởng bất ngờ của cuộc thi, hàng năm đều là đợi cuộc thi kết thúc mới công bố, năm nay cũng không ngoại lệ.
Năm trước, mặc dù Tưởng Mộc Cận tham gia cuộc thi dị năng, cũng trở thành người đứng đầu khối trung học cơ sở, nhưng ngày thi trận chung kết, lúc huấn luyện dị năng của cậu xuất hiện dị thường nên bị thương, xin nghỉ chừng mấy ngày, trường học hủy bỏ quyền thi đấu của cậu.
Tưởng Mộc Mộc không nhớ rõ cuộc thi dị năng đời trước, bởi vì khi đó hắn cùng Đàm Thu Minh tâm đầu ý hợp, mặc dù hai người cũng tới xem cuộc thi, nhưng tâm tư Tưởng Mộc Mộc đều ở trên người Đàm Thu Minh, căn bản là không có để mắt tới cuộc thi.
Khi đó, đầu óc hắn thật sự là bị mê muội, sắc đẹp của Đàm Thu Minh khiến hắn thèm thuồng không thôi, thậm chí về sau ngay cả Mộc Cận tiến vào top 10 trận chung kết hắn cũng không biết.
Hơn nữa, vì vấn đề tư chất của bản thân, Tưởng Mộc Mộc vẫn cảm thấy mình cùng dị năng vô duyên, cho nên không muốn xem cuộc thi để kích thích mình, nhìn những người đó, hắn sẽ tự ti tự hỏi: tại sao chỉ có ta khác biệt?
Lại nói tiếp, Tưởng Mộc Mộc luôn dùng tâm tình không được tự nhiên đó cự tuyệt xem cuộc thi so tài dị năng, hiện tại hắn muốn xem từ đầu đến đuôi một lần, tốt nhất chính mình cũng có thể tham gia.
Nhưng mà, hắn biết ranh giới cuối cùng của mình, chỉ mới vừa học được làm thế nào sử dụng nội lực, căn bản là không thể tranh đấu với người ta. Cơ mà, trong lòng hắn cứ luôn rục rịch không yên!
Về đến nhà, ngay cả chuyện cuộc thi cuối kỳ gần ngay trước mắt, hắn đều quên.
Cả trái tim đều treo trên cuộc thi so tài dị năng.
Tưởng Mộc Cận nhìn thấu rối rắm của Tưởng Mộc Mộc nói: “Nếu ca ca muốn tham gia, vậy thì tham gia đi!”
Tuy rằng biết ca ca sẽ không thông qua được vòng loại, nhưng Tưởng Mộc Cận thật sự không muốn đả kích hắn.
Học sinh trung học phổ thông đến ghi danh, dị năng hầu như đều vượt qua cấp năm, một chút nội lực của ca ca vẫn là có thể tự vệ, vạn nhất không thể, cậu liền ra tay, dù sao cậu cũng không phải vô cùng để ý cuộc so tài đó, chẳng qua là thầy giáo cứ luôn ghé vào lỗ tai cậu vô tình hay cố ý nhắc nhở, cậu mới ghi danh tham gia, đỡ phải phiền lòng.
“Ha ha, không cần đâu! Anh biết bản lãnh của mình mà! Vẫn là tu luyện thật tốt trước đã, có lẽ sang năm ……” Tưởng Mộc Mộc đột nhiên ngừng nói, nếu như kiếp trước hắn chưa từng có dị năng, có lẽ còn ôm một tia hy vọng đối với chính mình, nhưng mà trước đây dị năng của hắn cũng tới cấp chín, hắn hiện giờ căn bản là không có khả năng so sánh.
Nhưng mà, năm nay gần như là cơ hội cuối cùng rồi, vạn nhất không thi đậu học viện hoàng gia, thì không thể tiếp tục tham gia, cái này sẽ là một tiếc nuối to lớn đối với hắn! Một cỗ cảm giác chua xót xông lên đầu, Tưởng Mộc Mộc không biết phải hình dung như thế nào, hắn kỳ thật là rất muốn tham gia.
“Sợ cái gì, nếu ca ca muốn tham gia, thì cứ tham gia đi! Dù sao cũng không nhất định phải thắng, chẳng lẽ ca ca không muốn xem thế giới của dị năng giả một chút sao?” Tưởng Mộc Cận khuyên.
Đúng nha, ai nói nhất định phải thắng đâu, hắn chỉ là muốn tham gia muốn thử xem một chút thôi, thế nhưng, không ai không muốn thắng, nghĩ tới đây, Tưởng Mộc Mộc lại bắt đầu rối rắm.
“Ca ca!” Tưởng Mộc Cận nhìn không được, bắt lấy bả vai Tưởng Mộc Mộc, xoay người hắn lại.
Một chút không chú ý, ca ca nhà cậu bởi vì rối rắm mà mặt đỏ lên, bên tai hiện ra màu hồng nhạt, thật là mê người.
Tưởng Mộc Cận đột nhiên miệng khô lưỡi khô, ***g ngực không nhịn được kích động, chậm rãi ngăn chặn cảm giác luống cuống trong lòng, đợi hô hấp dần dần thông thuận trở lại, mới mở miệng nói: “Ca ca làm sao vậy?”
Tưởng Mộc Mộc lắc lắc thân thể, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh, anh muốn đi tiểu một chút!”
…….
“Phốc….” Tưởng Mộc Cận không nhịn được cười ra tiếng, rung động vừa rồi nháy mắt tan biến. Nghĩ tới, ca ca cậu là bởi vì nói chuyện với cậu, nghẹn lâu quá nên mới đỏ mặt …… Quả nhiên, là cậu hiểu lầm!
Tưởng Mộc Cận không giận mà còn cười, Tưởng Mộc Mộc thì lại thẹn quá thành giận.
Hung hăng trợn mắt nhìn Tưởng Mộc Cận một cái, xoay người vào phòng vệ sinh: mắc cười lắm sao? Hắn chẳng qua là nhất thời quên mất thôi mà!
Tưởng Mộc Cận ở sau lưng len lén cười khúc khích, sao đột nhiên ca ca cậu trở nên đáng yêu như thế?
Không lâu sau, điện thoại di động vang lên, Tưởng Mộc Cận nhìn dãy số trên đó, cau mày!
Dưới tình huống xác định Tưởng Mộc Mộc vẫn chưa ra ngoài, cao giọng nói: “Anh, em ra ngoài một chút!”
Tưởng Mộc Mộc “ừ” một tiếng, không có phản ứng.
Tưởng Mộc Cận trở về phòng mình, ánh mắt trở nên ngoan lệ, không khí bốn phía cũng lạnh theo, cậu nhấn nút nghe nói: “Chuyện gì?”
“Anh Tưởng, hắn chạy rồi, năm nay hình như không định tham gia cuộc thi so tài dị năng!”
“Ha ha, đồ hèn nhát!”
“Anh Tưởng, cần giúp một tay không?”
“Không cần, thù này, anh muốn đích thân báo, người có ý đồ tổn thương ca ca, anh sẽ cho hắn đẹp mặt!”
Tưởng Mộc Cận hung hăng nói xong những lời này, trong đôi mắt thoáng qua một tia sát khí, người ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng sửng sốt, sau đó cười một tiếng: “Em biết rồi!”
Tưởng Mộc Cận cúp điện thoại, hít thở sâu một hơi, xoay người trở lại phòng ca ca.
END 16