Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Tàn bích đoạn nhai, mỗi nơi đều là vách đá, mà những vách đá này đều liên thông, phía dưới là vực sâu vạn trượng, phía trên là động không đáy, không thấy được biên giới, ngay cả đường đi đều là dùng vách đá tạc ra, có cửa động, bên ngoài cửa động tất cả đều là cửa nhà che gió che mưa, tầng tầng lớp lớp, phía trên còn có dòng suối chảy xuống, là địa phương không thể dùng để trồng trọt thực vật, chỉ có vài loại thực vật sinh trưởng trong các khe hở của vách đá, nhưng số lượng cũng rất ít, khó trách cần mua thức ăn từ bên ngoài.

Nơi này thoạt nhìn giống như là một bộ lạc chủng tộc kẹp trong vách đá vực thẳm ương ngạnh sinh tồn, nhân số cũng không nhiều như trong tưởng tượng, nhưng cũng có hơn vạn người, so với dân số trên trăm vạn của C thị, nơi này chính là một thành thị nhỏ, lại nghĩ đây cũng là nguyên nhân ít người học tập võ thuật.

Sau khi cặp sinh đôi Tô Thắng Tô Vĩ tiến vào cấm địa, liền rời đi, trực tiếp về nhà, chờ đợi triệu kiến,

Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Cận, còn có Faulk trực tiếp bị mang vào lãnh địa của tộc trưởng, cũng là một sơn động.

So với vách núi sơn động đã nhìn thấy dọc theo đường đi, cái động này dường như càng thêm rộng rãi, bên trong cũng có đèn đuốc, không nhìn thấy vài thứ thường nhật, ví dụ như máy tính.

Thoạt nhìn rõ ràng là đồng loại, lại tựa như là một chủng tộc rất cổ xưa, lúc tới, bọn họ lơ lửng dưới suối suốt ba ngày, đi vòng vo suốt năm ngày, tới một nơi như vậy, ngồi ở trên máy bay trực thăng, mới tới được cái nơi gọi là cấm địa này.

Có điều, nơi này không có xe hơi, cũng không có xe dị năng, càng không có những thứ không nên có, không khí rất tinh khiết, rất mát mẻ, cây đại thụ chọc trời sinh trưởng trên vách núi um tùm, xanh ngắt lạ thường, bộ dạng nhìn như sắp ngã xuống đến nơi, lại vô cùng bền chắc.

Làn da của người sống ở nơi này rất đẹp, thân thể cũng khỏe mạnh hơn so với dị năng giả sống ở bên ngoài.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Mộc Mộc rất kinh ngạc, hắn không biết cấm địa lại là loại địa phương này, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ở nơi này hầu như đều là mang từ bên ngoài vào, Tưởng Mộc Cận nắm chặt tay Tưởng Mộc Mộc đặt ở trong lòng bàn tay nhéo nhéo, Tưởng Mộc Mộc phục hồi tinh thần lại, phát hiện bọn họ đã đứng trước mặt Lam Sa.

Bên cạnh Lam Sa còn có ba ông lão tóc bạc hoa râm, râu ria thật dài, nghe Đại Lang nói là ba đại trưởng lão của cấm địa.

“Sư phụ!” Tưởng Mộc Mộc cung kính nói, lúc này nhìn thấy Lam Sa vẫn giống như lần trước ở nhà, gần như không có thay đổi gì.

Chẳng qua bây giờ Lam Sa nghiễm nhiên là một thủ lĩnh một vương giả, người xung quanh đối với hắn ta cung cung kính kính! Tưởng Mộc Mộc cũng không khỏi khẩn trương.

Lam Sa gật đầu cười một tiếng với hắn, chỉ chỉ phiến đá phía dưới: “Ngồi đi!”

Ba người liền ngồi xuống đối diện bọn họ!

“Đại ca!” Đại Lang đi tới bên cạnh Lam Sa, ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, lại nhìn nhìn Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc nghi hoặc, nháy mắt nhìn về phía Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận chỉ đem hắn ôm vào trong ngực, không nói lời nào, dáng vẻ muốn bao nhiêu tự nhiên thì có bấy nhiêu tự nhiên, hoàn toàn không ngại nhiều người nhìn như vậy, cũng không sợ bọn họ.

Một chút dáng vẻ của khách cũng không có!

Đại Lang nghe được Lam Sa nói cái gì đó, tức giận xoay người, trợn mắt nhìn Tưởng Mộc Cận một cái, không giải thích được.

Tưởng Mộc Mộc thật không biết tại sao cậu ta lại nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Cận như vậy, đời trước hắn và Đại Lang ở chung rất tốt, Đại Lang giúp đỡ hắn, còn nói cho hắn biết chuyện về võ thuật, thậm chí trong ngoài lời nói đều hy vọng hắn ở lại rừng Hắc Thạc, thế nhưng thời điểm đó Tưởng Mộc Mộc biết mình khẳng định không thoát thân ra được, liền không đáp ứng yêu cầu của cậu, mà là ngay ngày hôm sau liền rời đi.

Sau đó cũng không biết cậu ta như thế nào, có điều nếu hắn là đệ tử của sư phụ, hẳn là rất tốt đi! Lần này gặp nhau sớm hơn ba bốn năm so với đời trước, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy giữa cậu ta và Tưởng Mộc Cận có một loại không khí rất lạ lùng.

Có điều, hắn tựa vào trong lòng Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận cũng không để hắn ra khỏi ngực mình, hắn cũng chỉ đành như vậy.

Dưới phân phó của Lam Sa, Đại Lang mang theo Faulk ra ngoài, lưu lại Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận, Lam Sa cùng ba đại trưởng lão tổng cộng sáu người.

Biểu tình của Lam Sa và ba đại trưởng lão nghiêm túc, dường như có chuyện gì quan trọng cần nói, còn Tưởng Mộc Cận thì ở một bên yên tĩnh nhìn.

Lam Sa nói: “Mộc Mộc, thả Sở Lẫm ra, tôi có lời muốn nói với hắn!” Nói xong, hắn lại không phải là hỏi Tưởng Mộc Mộc, mà là Tưởng Mộc Cận.

Sao lại kỳ quái như thế? Không phải là bảo hắn thả Sở Lẫm ra sao? Tại sao sư phụ lại hỏi Tưởng Mộc Cận? Có điều, lúc Tưởng Mộc Mộc không hiểu đều sẽ không tự chủ nhìn về phía Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận gật đầu với hắn, buông hắn ra!

Lấy được sự cho phép Sở Lẫm không kịp chờ đợi khống chế thân thể Tưởng Mộc Mộc, có chút khiếp đảm nhìn Lam Sa, vẫn là bộ dáng cố lấy can đảm.

“Sở Lẫm, mày còn dám trở lại à……” Lam Sa cười cười, giọng điệu vẻ mặt đều không tốt.

“Hừ…… chẳng qua tao phải về lại thân thể của tao, lấy về được tao liền đi!” Sở Lẫm không quá thích nhìn ánh mắt Lam Sa, như vậy sẽ làm cho hắn cảm thấy áy náy, lúc trước hắn chính là đoạt người trong lòng của Lam Sa, sau đó lại ngắn gọn hại chết người đó.

Mặc dù vô tình, nhưng cái này cũng không thoát khỏi liên quan với hắn, hiện giờ Lam Sa không tức giận giết chết hắn, nói rõ là hắn vẫn hữu dụng.

Lam Sa cũng lười nói nhảm với hắn ta, trên thực tế hắn cũng không muốn lại có quá nhiều dính dáng với Sở Lẫm, cho dù quan hệ trước kia có tốt hơn nữa, tốt như anh em, nhưng bây giờ thân phận hai người bọn họ đã sớm thay đổi, huống chi, giống như Tưởng Trạch Thành nói, Sở Lẫm có ngày hôm nay, đều là hắn ta tự gieo quả ác, không oán người khác được!

Năm đó, Lam Sa cùng Sở Lẫm cũng coi là một đôi bạn tốt, so với anh em ruột còn thân hơn, khi đó Đại Lang còn chưa ra đời, hai người bọn họ liền thật sự giống hệt anh em ruột.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cũng thực có chuyện để nói, thế mà hai người bọn họ lại đồng thời thích cùng một người.

Đối mặt tình cảm, ba người đều ích kỷ, chẳng qua là đối mặt tình cảm, Sở Lẫm có chút cực đoan, bởi vì Lam Sa nhất định sẽ trở thành người thừa kế, hắn ta cứng rắn mang theo người yêu rời khỏi cấm địa.

Vì vậy, dù Lam Sa muốn đuổi theo, thì cũng không thể buông bỏ chuyện nơi đây, bởi vì khi đó hắn vừa mới tiếp nhận chuyện ở cấm địa, bận rộn vô cùng, còn có ba đại trưởng lão áp chế hắn.

Đáng tiếc sau đó, chính bởi vì cá tính ngay thẳng chính trực của Sở Lẫm, bị người ta lừa gạt không nói, còn để cho người ta phát hiện võ thuật tồn tại, hại chết người yêu không nói, còn thiếu chút nữa làm cho người của cả cấm địa đều đi theo chôn cùng hắn, lúc này mới có cục diện hôm nay như vậy!

Có thể nói, có loại dịch cường hóa dị năng này, Sở Lẫm không thoát được quan hệ, bất kể là trực tiếp hay gián tiếp.

Đối với chuyện này, Sở Lẫm không có lời nào để nói, cho nên năm đó mới phải đáp ứng đem một thân tu vi dùng làm lợi thế giao dịch, bảo vệ đứa bé, cũng coi như là bảo vệ bản thân, nay Tưởng Mộc Mộc đã có thể tự bảo vệ mình, dĩ nhiên là không cần hắn ta nữa.

—— Thật ra thì hắn ta vẫn còn muốn báo thù, cái tên Tưởng Trạch Hạo đó!

“Tao có thể cho mày một cơ hội!” Lam Sa nói: “Tao có thể để cho mày trở lại trong thân thể, nhưng mày nhất định phải đáp ứng điều kiện của tao!”

“Ha ha….” Sở Lẫm cười nhạo một tiếng: “Tao còn có quyền lợi cự tuyệt sao?”

“Dĩ nhiên không có!”

“Mày cảm thấy tao còn có thể tin tưởng mày sao?”

“So với việc muốn mày tin tưởng tao, không bằng tự tin tưởng chính mình, trừ khi mày không muốn đi ra……”

“Ha ha….. tộc trưởng, mày vẫn như xưa!” Sở Lẫm đứng lên: “Đi thôi!”

Lam Sa mang theo Sở Lẫm tiến vào bên trong, Tưởng Mộc Cận cũng đi theo, tuy nói cấm địa nơi này nguy hiểm vô cùng, nhưng đối với những người quanh năm sống ở nơi này như bọn họ mà nói, đã sớm thành thói quen.

Đừng xem nơi này đều là một ít vực thẳm vách đá, nhưng phần lớn đều có thể bị họ tạc ra, làm thành động phủ, xuống dưới mấy ngàn mét, nơi này đều thành căn cứ sinh tồn của bọn họ.

Đi không lâu, tiến vào một đầm nước, nước bên trong trong suốt, không biết Lam Sa nhấn cái gì đó ở bên cạnh, nước trong đầm cuồn cuộn dâng lên, một cái thang máy bằng gỗ trồi lên mặt nước.

Ba người tiến vào thang máy, thang máy lập tức hạ xuống, với tốc độ của vật rơi tự do.

Ngay từ đầu Tưởng Mộc Cận còn có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh liền ổn định lại, sau nửa giờ, mới cảm thấy tốc độ chậm rãi giảm xuống.

END 71


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui