Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Trong tầng lớp quý tộc liên bang, Phỉ gia không có danh tiếng gì quá lớn, nhưng trong vương quốc ngầm, lại là một trong ba kẻ cầm đầu cực có sức nặng. Phỉ gia chủ yếu kinh doanh, đặc biệt là ở phương diện buôn lậu tinh tế, súng đạn, nô lệ, lương thực, khoáng thạch… chỉ cần là phương diện có thể kiếm tiền, đều có bàn tay Phỉ gia thò vào.

Vì thế Phỉ gia có một hạm đội ngầm số lượng lớn, bồi dưỡng một đội quân tư nhân dũng mãnh đủ khiến quân đội liên bang biến sắc, nhân mạch có khắp mọi nơi, cùng với nhà Caesar nắm giữ đội lính đánh thuê cùng phương diện ám sát và Mạc gia lũng đoạn ngành cờ bạc và mua bán tình sắc duy trì vận hành của vương quốc ngầm liên bang.

Nếu nói Mạc gia là não bộ cung cấp tình báo, nhà Caesar là lực lượng cung cấp nhân thủ, vậy Phỉ gia chính là trung khu lợi dụng não bộ và lực lượng triệt để để đạt được lợi ích.

Phỉ gia quan trọng như thế, vì nguyên nhân thân thể mà Phỉ Vô Thuật phải từ bỏ quyền thừa kế nó, chắp tay nhường nó cho Phỉ Vô Tranh, còn phải lui về âm thầm hỗ trợ đứa em trẻ tuổi khí thịnh ngồi vững trên vị trí gia chủ, kết quả đổi được là, ông già vừa chết, Phỉ Vô Tranh đã đưa y đi theo ông già rồi.

Nghĩ chắc Phỉ Vô Tranh muốn y biến mất đã rất lâu, sở dĩ không động thủ, cũng là vì sự uy hiếp từ ông già. Cho dù đã lui khỏi vị trí gia chủ, sức ảnh hưởng của ông già với Phỉ gia, với đế quốc ngầm, vẫn lớn hơn Phỉ Vô Tranh đã trở thành gia chủ nhiều. Chỉ cần ông già một ngày không chết, Phỉ Vô Tranh liền không có gan động y.

Ông già còn sống mười năm, Phỉ Vô Tranh cũng sẽ giữ mạng y lại mười năm.

Phỉ Vô Thuật thử nghiền ngẫm vẻ mặt uất nghẹn của Phỉ Vô Tranh khi nhìn y lượn lờ trước mặt nó, muốn giết lại không dám giết, đột nhiên thấy vui hẳn, thời gian mười năm, thật làm khó thằng đó có thể nhịn lâu đến vậy.

Suy nghĩ suốt đường, người đã tới trước cửa phòng huấn luyện, đẩy mở cánh cửa che chắn, một cái hộp màu đen vuông vức liền bay vút về phía y.

Phỉ Vô Thuật giật mình, vô thức căng người nhảy qua một bên, suýt soát tránh đi, dựng ngón giữa với người đàn ông cao lớn đứng sừng sững như ngọn tháp đen bên trong: “Mẹ kiếp! Ông già ông muốn mưu sát cũng đừng nhắm vào mặt ông đây chứ! Gương mặt này về sau còn phải tìm con dâu cho ông đó!”

“Kêu ba! Thằng nhóc láo toét!” Phỉ Đồ vung bàn tay lớn như cái quạt hương bồ vỗ lên đầu Phỉ Vô Thuật, “Mày là ông già của ai? Ai là ông già của mày? Thằng nhóc thúi nhận rõ cho ông!”

“Ba…” Phỉ Vô Thuật cảm thấy mắt hơi ẩm ướt, y điên rồi mới đi hoài niệm hành vi bạo lực gia đình của ông già này, mới cảm thấy sự hung tợn đau đến hít khí này mẹ nó dịu dàng như gió xuân tháng ba. Phỉ Đồ vỗ xuống một cái xong, không thấy thằng con nhà mình đối đầu với mình như trước, ngược lại cứ như mơ nghe được Phỉ Vô Thuật ngoan ngoãn gọi ba chứ không phải gọi ông già.

“Con trai, mày uống lộn thuốc hả?” Phỉ Đồ vuốt chòm râu của mình, cân nhắc nói: “Hay thật sự cao hứng tới ngu luôn rồi? Không phải chỉ là một cái học viện thủ đô sao? Cần đến mức vậy à!”

“Cái kẻ luôn ảo não khi còn trẻ không thi đậu học viện thủ đô không có tư cách nói thế.” Phỉ Vô Thuật chớp con mắt ẩm ướt, hơi lúng túng nhẹ ho một tiếng, nhanh chóng dời đề tài: “Ông già ông kêu tui tới làm gì?”

“Làm ba muốn gặp con trai cũng phải có lý do?” Phỉ Đồ nhấc Phỉ Vô Thuật ôm vào lòng, cười hề hề đầy vô lại: “Hai ba con ta đã lâu không làm một trận, hôm nay tao bồi luyện với mày một bữa!”

Phỉ Vô Thuật uể oải phất tay: “Ông với thể thuật cấp chín ăn hiếp tui thể thuật cấp năm, ông nghĩ tui ngốc hả? Vội chạy tới làm bao cát cho ông?”

“Người trẻ tuổi phải có sinh lực chứ!” Phỉ Đồ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Thế này đi, ông dùng thể thuật cấp năm đánh với mày.”

“Nói phải giữ lời.” Phỉ Vô Thuật nhanh chóng tiếp lời, vặn người trượt khỏi cánh tay Phỉ Đồ, co chân đá vào hạ bộ của Phỉ Đồ. Được đánh một trận sảng khoái với ông già, đã là chuyện vô cùng xa xôi trong ký ức, năm năm sau, trong một lần sự cố thăm dò tinh cầu mới ông già nhiễm phải loại virus chưa biết, thân thể nhanh chóng suy sụp, dù dựa vào tiền tài vật chất của Phỉ gia, cũng chỉ ráng chống được năm năm cuối cùng.

Không, nói ra thì, từ sau khi mình bị phế, đã không còn bước vào phòng huấn luyện, cùng chảy mồ hôi với ông già nữa.

Phỉ Đồ dùng tư thế quái dị tránh khỏi cú đá của Phỉ Vô Thuật, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thằng nhóc thúi, mày muốn ông đoạn tử tuyệt tôn à!”

“Làm sao có thể? Ông tuyệt đối sẽ có cháu, cái này tui bảo đảm.” Phỉ Vô Thuật cười cợt nhả đáp lời, con mắt thon dài đã nghiêm túc híp lại, nhạy bén ứng đối với thế công quyền cước đến từ Phỉ Đồ.

“Mày không sợ mấy dì của mày cô đơn lẻ loi sao!”

“Tui đương nhiên không sợ, người sợ là ông mới đúng!” Phỉ Vô Thuật lăn một vòng dưới đất, tránh được cú đạp bạo lực của Phỉ Đồ, không kịp lau mồ hôi, co đùi dụng lực, phóng sang Phỉ Đồ còn chưa kịp đứng vững, “Còn nữa, ông không sợ mẹ ở trên trời có linh không bỏ qua ông sao!”

Phỉ Đồ bị một câu cuối cùng của Phỉ Vô Thuật khiến cho thất thần, bị Phỉ Vô Thuật đấm một đấm vào hàm, nhưng chưa đợi Phỉ Vô Thuật tránh đi, ông đã thuận thế bẻ ngoặt tay Phỉ Vô Thuật, dùng một tay nhấc người lên, chỉnh thành một đường cung trên không, sau đó ném mạnh xuống đất, vang một tiếng rầm.

“Ông… già…”

Phỉ Vô Thuật cảm thấy cả người như bị gãy, nằm dưới đất đau tới hít hà, hòa hoãn cả buổi mới nói: “Ông nói không giữ lời! Tốc độ phản xạ và sức mạnh thần kinh này tuyệt đối không chỉ là thể thuật cấp năm!” Y căm phẫn nói.

Phỉ Đồ xoa quai hàm đã sưng lên, ngồi xổm bên cạnh Phỉ Vô Thuật, khinh thường liếc nhìn thằng con của mình: “Vừa nãy ông đấu với mày, chính là dùng thể thuật cấp năm, nếu không sao mày có thể đánh vào mặt ông được? Ông nói dùng thể thuật cấp năm đánh, chứ không nói luôn dùng cấp năm, nói không giữ lời chỗ nào, hả?”

Vô sỉ!

Trong mắt Phỉ Vô Thuật viết đầy khinh bỉ: “Ông bị tui đánh là vì ông cảm thấy hổ thẹn với mẹ tui! Không không không, là do chột dạ mới đúng!”

“Thằng nhóc khốn kiếp!” Phỉ Đồ hậm hực vuốt mũi, “Đừng nói bừa, trong lòng ba mày vĩnh viễn chỉ có mình mẹ mày thôi.

Phỉ Vô Thuật trợn trắng mắt, duỗi một cánh tay ra: “Kéo tui dậy coi.” Thật ra y rất muốn nói với ông già, so với việc ông già tới tới lui lui trong đám phụ nữ, bây giờ y thà rằng ông già có thể tìm một người phụ nữ tốt thật lòng đối đãi với ông, ông già chính là quá thiếu tình cảm quá cô đơn, mới càng lúc càng bạo lực.

Phỉ Đồ không để ý tới yêu cầu của y, ngược lại ngồi xuống đất, xoa mặt nói: “Được rồi, nói chính sự. Thằng nhóc thúi mày trúng tuyển học viện thủ đô, ông thật sự vui cho mày, không phải đã kéo mày tới chúc mừng rồi đây sao.”

Phỉ Vô Thuật: “…” Chúc mừng kiểu bị đánh suýt nữa gãy thành hai khúc?

Phỉ Đồ cười khan: “Ông có chuẩn bị quà cho mày.”

“Ở đâu?”

“Khi mày bước vào, ông đã ném cho mày rồi.”

“…” Nghĩ tới cái hộp ám khí màu đen bay tới đó, Phỉ Vô Thuật có chút lo lắng, thứ bên trong sẽ không bị chọi hư rồi chứ? Lần trước khi trúng tuyển, ông già tặng cái gì nhỉ__ Phỉ Vô Thuật giật mình, má! Suýt nữa quên mất đại sát khí tương lai này!

“Ném hỏng rồi thì làm sao!” Phỉ Vô Thuật dùng sức đạp Phỉ Đồ, Phỉ Đồ trước kia quy quy củ củ đưa món đồ đó đến phòng y, ai biết bây giờ ổng lại chơi trò ném. Tặng quà có kiểu ném quà vào người ta sao!

Phỉ Đồ nhìn vẻ mặt Phỉ Vô Thuật, khá bất ngờ: “Mày biết đó là gì?”

Phỉ Vô Thuật bình tĩnh đáp: “Gần đây liên bang luôn tuyên truyền một trò toàn tức võng du, chẳng qua nghe nói thiết bị dẫn tinh thần cần dùng vẫn chưa phát hành, không ngờ ông già ông thần thông quảng đại cư nhiên kiếm được một cái.”

Phỉ Đồ được khen ngợi cười ha hả: “Không xem thử ba mày là ai!”

Phỉ Vô Thuật cảm nhận được rõ ràng, có một loại người không thể khen, ví dụ Phỉ Đồ.

“Trò chơi đó chơi chút là được, sau khi tới học viện, không thể buông lỏng tu luyện. Rồi đó, nghỉ ngơi đủ rồi tự về phòng đi, nửa tháng sau mày cùng hạm đội nhà chúng ta tới tinh cầu thủ đô.” Phỉ Đồ cuối cùng làm tròn chút trách nhiệm của người cha, răn đe Phỉ Vô Thuật một phen, sau đó đứng lên vỗ mông đi nhanh chóng dứt khoát.

Phỉ Vô Thuật nhìn Phỉ Đồ đi khỏi, khổ nỗi thân thể tê dại không động đậy nổi, nằm ngay đơ gần cả buổi chiều mới từ từ ngoi dậy, đi tới bên cửa, nhặt cái hộp đen mộc mạc giản dị lên.

Không cần mở ra xem, y biết bên trong đựng máy dẫn tinh thần tiêu chuẩn, thiết bị phụ trợ cho trò võng du toàn tức “Tân Đại LụcOL” được tuyên truyền mới nhất liên bang, dạng như mũ trò chơi và khoang trò chơi các loại trước đây.

Trò võng du toàn tức này không phải do công ty khởi nghiệp đó của liên bang chế tạo phát hành, người sở hữu nó là chính phủ liên bang. Ban đầu, tất cả mọi người đều kỳ quái tại sao chính phủ sẽ tốn tâm tư thúc đẩy một trò chơi, mà khi thời gian dần qua, mọi người đã dần hiểu ý đồ của chính phủ.

Trong Tân Đại LụcOL, mọi người có thể học giác đấu, cơ giáp, có thể tu luyện thể thuật, tinh thần lực, cho dù là người chơi bình thường, cũng có thể học được rất nhiều tri thức sinh hoạt, cho dù chơi bời trong trò chơi không lo việc chính, cũng có thể trôi qua thời gian thoải mái.

Chỉ riêng mỗi khoản có thể tu luyện, đã đủ cho nhân dân liên bang xô đẩy nhau gia nhập trò chơi. Dù sao liên bang hiện nay, đẳng cấp công việc tiền lương thù lao có liên quan trực tiếp tới đẳng cấp thể thuật và tinh thần lực. Người trình độ quá thấp, rất khó thao tác dụng cụ máy móc công việc.

Đối với trò chơi này, thật ra Phỉ Vô Thuật không hiểu rõ lắm. Nhiều lắm y chỉ biết,trò này sắp trở thành ‘liên bang thứ hai’, đến khi đó, đấu đá chính trị kinh tế không chỉ phát sinh ở hiện thực, trong trò chơi cũng chiếm cứ con số rất quan trọng.

Phỉ Vô Thuật muốn làm, chính là vào giai đoạn mở đầu khi chưa có ai quá xem trọng trò chơi này, phát triển thế lực của mình trong trò chơi. Thế giới trò chơi ảnh hưởng đến thế giới hiện thực, cái này là phát sinh tất nhiên ở tương lai.

Cầm chiếc hộp màu đen trở về phòng mình, Phỉ Vô Thuật khóa cửa, mở hộp ra, lấy ra một quyển sổ mỏng và một cái hộp đen hình chữ nhật lớn cỡ cục gạch.

Lật trang đầu tiên, chính là ba nguyên tắc cơ bản của trò chơi:

1- Trò chơi này là trò võng du toàn tức mô phỏng 100%, chân – hiện thực vô song.

2- Người chơi dùng tinh thần thể tiến vào trò chơi, đoạt thân thể NPC trong trò chơi để sáng tạo nhân vật của riêng mình. Ngoại hình, thân phận, năng lực nhân vật đều dùng tư liệu của NPC bị đoạt xác. (Chú thích: Đoạt xác xin lượng sức mà làm, tỉ lệ thành công đoạt xác NPC cao cấp cực thấp).

3- Sinh mạng người chơi chỉ có một lần, trong trò chơi sau khi tử vong là không thể sống lại, muốn tạo ra nhân vật lần nữa phải đợi nửa năm. Xin người chơi quý trọng mạng sống cách xa tranh đấu!

Nhìn ba nguyên tắc nhìn như không phức tạp, Phỉ Vô Thuật đã từng chơi qua mới có thể thấu hiểu được sự khác biệt của trò chơi.

Trước kia y từng dự định sau khi vào học viện sẽ chơi, nhưng không ngờ giữa đường gặp bất trắc, tinh thần lực phế hết, đợi khi bước vào trò chơi, liền chịu thiệt lớn. Khi y bắt đầu xây dựng nhân vật, tinh thần thể tiến vào thế giới trò chơi, tìm được một sư sĩ cao cấp của một gia tộc chuẩn bị đoạt xác, nhưng căn bản không cách nào thành công, luôn tiêu sạch tinh thần lực, bị cưỡng chế thoát khỏi trò chơi.

Sau đó y hiểu được bốn chữ lượng sức mà làm, mục tiêu càng chọn năng lực càng thấp, cho đến cuối cùng chọn trúng một túi rơm lắm tiền, mới đoạt xác thành công, coi như thành công xây dựng được nhân vật của mình trong trò chơi.

Cậu ấm trừ ăn uống chơi bời cờ bạc ra không có năng lực gì đặc biệt, giống y lúc đó, hoàn toàn là phế vật.

Trò chơi này, phế vật chỉ có thể đoạt xác phế vật, tinh anh mới đoạt xác được tinh anh, công bằng đến đáng sợ, hoàn toàn không có chuyện ngẫu nhiên gặp vận.

Khoác một thân xác không thể tu luyện, Phỉ Vô Thuật cũng dứt khoát dùng thân phận cậu ấm trải qua cuộc sống tiêu dao trong trò chơi, cho đến khi trò chơi được nhân dân liên bang tôn sùng lên cao độ, y mới trì độn phát hiện lợi ích tràn đầy trong trò chơi, đặc biệt là lợi ích có thể đạt được trong trò chơi khi đoạt xác một cao thủ. Nếu có thể dùng tinh thần thể với tinh thần lực cấp năm tiến vào trò chơi, vậy thì sư sĩ cao cấp khi đó nhất định y có thể đoạt xác thành công!

Lúc này trong phòng sách của Phỉ gia, Phỉ Đồ gọi quản gia Tôn Thủ trung thực nhất tới, vẻ mặt trầm ngâm: “Hôm nay, Vô Thuật nó khóc.”

Tôn Thủ mặt không biểu cảm: “….” Cái này tuyệt đối là ảo giác.

“Vẻ mặt ông vậy là sao!” Phỉ Đồ vỗ bàn, “Lần này là thật là thật! Đừng có mà không tin chứ!”

“Tôi nhớ, Vô Thuật thiếu gia vào lúc mười hai tuổi, bị ngài ném vào đấu trường ngầm bảy ngày, khi trở về xương cốt toàn thân nát hơn nữa, gần đất xa trời cũng không chảy một giọt nước mắt.” Tôn Thủ vẻ mặt thờ ơ chỉ trích sự bạo hành của gia chủ vô lương, “Ngài có thể nói thử xem, hôm nay tại sao Vô Thuật thiếu gia lại khóc?”

Phỉ Đồ bị chỉ trích cười khan: “Thật ra cũng không tính là khóc, chỉ là khi tôi vỗ đầu nó, mắt thằng nhóc đó đỏ lên. Khi đó tôi cũng không dám vạch trần nó, lỡ thằng nhóc thúi thẹn quá hóa giận, ông đây cũng không biết phải vuốt lông thế nào!”

Tôn thủ nghi ngờ nhìn ông: “Rốt cuộc ngài dùng sức lực lớn cỡ nào vỗ đầu thiếu gia? Phỉ đầu, thiếu gia rất thông minh, ngài không thể ghen tỵ với con trai mình.”

“…” Mùi vị bị phụ tá tín nhiệm nhất khinh thường thật khó chịu, Phỉ Đồ gian nan biện giải cho mình, “Ông đây trước kia đánh nó đá nó nặng hơn kìa, thằng nhóc thúi cũng chưa từng đỏ mắt, ông làm sao biết lần này là chuyện gì?”

Nói đến đây, Phỉ Đồ lại hùng hồn: “Tôn Thủ à, tôi kêu ông tới không phải để ông hoài nghi tôi. Đi xuống tra thử xem, mấy ngày nay có ai ăn hiếp thằng nhóc thúi nhà tôi không? Thằng nhóc thúi nhà tôi tuyệt đối là chịu uất ức!” Tuyệt đối không phải bị ông đánh khóc!

Tôn Thủ: “… Vâng.”

Tôn Thủ kéo cửa ra ngoài đứng trước cửa sổ đường đi, ngước mắt nhìn trời ngẩn ngơ một lúc lâu, tìm ra người ăn hiếp Vô Thuật thiếu gia? Người khiến Vô Thuật thiếu gia chịu uất ức? Người này có tồn tại sao? Đảo ngược lại thì còn dễ tìm chút…

Nhiệm vụ này gian nan quá…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui