CHƯƠNG 29: DẠO KINH THÀNH
Tác giả: Luna Huang
Hứa Bộ Nam nằm xuống không lâu Niên Khai Điềm liền đứng dậy rời đi. Nàng vừa mở cửa đã thấy Lương Tuấn Hy đứng ở đối diện cách mình chưa đầy ba bước chân, bên cạnh hắn còn có Lương Vân Kha.
“Các ngươi vì sao còn chưa nghỉ ngơi?” Thu hồi kinh ngạc của mình, nàng vừa xoay người đóng cửa lại vừa hỏi.
“Ta không yên tâm nàng.” Lương Tuân Hy như thật mà đáp. Hắn thực sự không an tâm nàng, sợ nàng thụ khi dễ.
Niên Khai Điềm bĩu môi hơi cúi đầu. Hứa Bộ Nam bị thương thành như vậy rồi a, làm sao có thể làm gì nàng được cơ chứ. “Lúc nãy, ta có chút thô lỗ, làm việc không có chú ý đến ngươi, thật xin lỗi.” Dù gì cũng là lỗi của nàng, tuy hắn không nói cũng không có nghĩa là nàng không áy náy.
Lương Vân Kha nghe được thì tâm tình hòa hoãn lại không ít. Xem như nàng vẫn còn có chút lương tri, còn biết đại ca hắn vì nàng khổ sở như vậy.
Lương Tuấn Hy còn chưa mở lời thì đã nghe nàng nói: “Được rồi, ta trở về phòng nghỉ ngơi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Nàng nói xong cũng không nhìn bọn hắn nữa, nhấc chân trở về phòng của mình.
Nhìn nàng rời đi hai huynh đệ Lương gia cũng trở về phòng.
Vừa trở lại phòng Niên Khai Điềm đã nhìn thấy Thước nhi nằm ôm lấy gối nhỏ trên nhuyễn tháp ngủ ngon lành. Bên khóe miệng còn thấy rõ có vệt nước bọt chưa khô nữa chứ. Nàng nhếch môi cười, trách không được Lương Vân Kha lại so sánh nàng ta với heo rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến sáng mọi người lại tiếp tục lên đường, do Hứa Bộ Nam bị thương nên được đặt cách ngồi lên trên xe đẩy bên cạnh rương tang vật. Suốt chặn đường đi, Niên Khai Điềm vô cùng chiếu cố hắn. Lương Tuấn Hy biết lại xem như không biết, chỉ điềm đạm cưỡi ngựa mà thôi.
Không qua bao nhiêu này, cuối cùng cũng tiến vào kinh thành. Niên Khai Điềm ngồi trên ngựa nhìn dòng người tấp nập ra vào đi lại trong kinh thành mà lòng vô pháp trấn định. Đã hai đời rồi, lần đầu nàng đến đây, càng là lần đầu nhìn thấy thành trì phồn hoa đồng đúc như vậy.
Hiện tại trong mắt của nàng cũng chỉ có mỗi kinh thành hoa lệ, còn Hứa Bộ Nam sớm bị nàng ném ra sau ót rồi. Tròng mắt liên tục đảo, đầu liên tục xoay hiếu kỳ với mọi thứ hệt như một tiểu hài tử lần đầu xuất môn vậy.
Niên Sở Hoằng thấy được lập tức bật cười nói: “Chúng ta đến Đại Lý tự của hình bộ, Điềm Điềm đi tìm khách điếm đi. Phải nhớ kỹ đếm đủ đầu người a.” Đây là thành toàn cho nữ nhi đi dạo kinh thành. Bởi số bạc còn lại không nhiều, nên xong việc nghỉ ngơi một ngày liền sẽ hồi Lan Châu, sẽ không có cơ hội dạo kinh thành.
Niên Khánh Tụ lấy chút bạc đưa cho Niên Khai Điềm nói: “Đây là bạc đặt cọc phòng.” Nói xong nhớ ra chất nữ này đối với số học vô cùng tệ hại, cuối cùng phải thu lại bạc nhìn sang Thước nhi đưa cho nàng: “Vẫn là ngươi giữ đi. Nhớ tìm nơi nào giá cả hợp lý a!”
“Vâng.” Thước nhi cười hì hì tiếp nhận hà bao, cẩn thận giấu trên người.
Niên Khai Điềm bận rộn hiếu kỳ nên cũng không để ý đến thái độ của nhị thúc mình. Nàng nghe phân phó xong lập tức lĩnh mệnh: “Vậy nữ nhi đi tìm trước a, tìm được sẽ đến hình bộ thông tri mọi người.”
“Được.” Huynh đệ Niên gia hào sảng đáp ứng.
Lương Tuấn Hy nghe được tiếng ngựa quay đầu, lập tức gọi lại: “Điềm Điềm ta. . .” cũng muốn đi cùng nàng.
Vế sau còn chưa ra khỏi miệng, Niên Khai Điềm đã cắt đứt: “Ngươi đi cùng phụ thân bọn họ đi, ta tự đi được.” Dứt lời lập tức cùng Thước nhi cưỡi ngựa ung dung rời khỏi.
Hứa Bộ Nam nhếch mép khinh bỉ Lương Tuấn Hy. Hắn còn bị bỏ lại huống hồ một tên hạt tử vướn tay vướn chân. Nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng mát mẻ: “Ta nói a, Hy huynh đi cùng là vì áp tiêu hay vì sư muội a?”
“Ta nói từ đầu rồi, đều vì Điềm Điềm. Do Hứa huynh không lưu tâm nên không nhớ mà thôi.” Lương Tuấn Hy khẽ chau mày đáp, lời của hắn rất trực tiếp, để mọi người nghe xong đều đồng thanh thở dài. Mọi người nhìn rất rõ tâm ý của Niên Khai Điềm, cũng không tin hắn cảm nhận không được.
Huynh đệ Niên gia bốn mắt nhìn nhau không nói gì. Sau đó cả đoàn người cùng đến đại lý tự giao tiêu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lại nói về Niên Khai Điềm cùng Thước nhi, bọn họ rất nhanh tìm được một khách điếm, chỉ là không phải trong kinh thành mà cách nam môn xa một chút. Bởi trong kinh thành khách điếm đều rất đông khách, càng là không đủ cho đám huynh đệ lưu lại, hai là giá phòng quá cao, căn bản trả nổi nhưng không đủ lộ phí trở về.
Sau đó hai người để ngựa ở khách điếm, đi vộ trở vào thành tham quan. Thước nhi sợ đám người Niên Sở Hoằng đợi lâu liền thúc giục tiểu thư nhà mình đến đại lý tự, chỉ là Niên Khai Điềm xua xua tay nói: “Đám nam nhân bàn thương vụ lâu lắm, chúng ta chơi thêm chút nữa đi.”
“Tiểu thư, nơi này ngược đường với Đại Lý tự a.” Nếu có đi dạo cũng nên đi thuận đường với đại lý tự mới đúng. Vả lại đến gặp lão gia bọn họ thông báo xong muốn đi đâu mà chẳng được a.
“Vậy ngươi đến Đại Lý tự báo cáo đi, ta ở đây chơi đến khi nào chán thì trở về.” Niên Khai Điềm chấp tay sau lưng, bày bộ dáng của công tử ca hoàn khố vừa học được khi đi ngang thanh lâu. Quả nhiên làm nam nhân thật có lợi, muốn xuất nhập chỗ nào cũng được, chỉ là nam nhân thì không gả được cho Hứa Bộ Nam, nàng mới không làm.
Thấy khuyên nhủ vô ích, Thước nhi cũng không nói gì nữa. Hai người lại bước đến một nhai đạo khác, Niên Khai Điềm trong lúc lơ đãng thấy được một nam tử chạy đến phương hướng của mình. Nàng đưa tay đến thắt lưng, rút nhuyễn tiên, huy lên rồi hạ mạnh xuống sau đầu gối của người đó.
Nam tử kia đột nhiên bị đánh ngã sấp xuống, mặt bởi vì đập mạnh xuống đất mà đầy máu. Còn chưa kịp đứng lên đã bị Niên Khai Điềm giơ chân đạp lên lưng hắn.
Mọi người xung quanh hiếu kỳ vây lại xem, chỉ chỉ chỏ chỏ nói Niên Khai Điềm làm nữ nhân lại động thủ động cước, không chút thục nữ, còn có người lại bảo rằng nàng thô lỗ như vậy nhất định có cha sinh không có mẹ dạy. . .
Nghe vào tai Niên Khai Điềm cùng Thước nhi đều đen mặt lại. Thước nhi cực kỳ khó chịu kéo tay nàng nói: “Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, đám người này thật quá đáng.”
Niên Khai Điềm vẫn nhìn tên nam tử chật vật muốn bò dậy dưới chân mình, nàng cố sức dẫm thêm một cái nữa. Nàng còn chưa kịp vì mình thanh minh đã nghe trên đỉnh đầu có âm thanh nho nhã truyền xuống.
“Vị cô nương này, vì sao lại ra tay đánh người giữa thanh thiên bạch nhật như vậy? Xem thường vương pháp tội rất lớn a!”
Nàng ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, người đến là một nam tử tuổi chừng bằng Lương Tuấn Hy, một thân cẩm y hoa lệ, ngọc khảm trên chiếc trâm cố định tóc ở đỉnh đầu, ngũ quan so với Hứa Bộ Nam cũng xem như tướng xứng. Tay hắn cầm một chiếc chỉ phiến, phe phẩy ở trước ngực, nhìn bộ dáng rất phong lưu.
Nàng nhấc chân lên, dùng mũi chân mạnh lật người của nam tử nằm trên đất lên, từ một sợi dây lam sắc lộ ra ở vạt áo trước ngực của hắn, moi được một chiếc hà bao bằng gấm, đưa cho vị trước mặt: “Đây có phải của người phía sau lưng ngươi không?”
Chỉ thấy một nam tử phía sau vị đó đưa tay sờ sờ thắt lưng xong, liền hô to: “Phải a, công tử, đó là của chúng ta.” Sau đó hắn tiến lên đưa tay nhận lại hà bao rồi ôm quyền hướng nàng nói: “Đa tạ cô nương.”
Nam tử cầm chỉ phiến kia, gấp phiến lại vỗ vào đầu nam tử vừa nhận hà bao, khẽ trách: “Bảo ngươi giữ có mỗi cái hà bao cũng không xong a!”
“Công tử tha tội, công tử tha tội!” Nam tử kia không ngừng cúi đầu cầu xin tha thứ. Chỉ thấy nam tử cầm phiến lắc đầu phất tay hắn mới im miệng lui về xuống vị trí ban đầu của mình.
Mọi người lúc này đều biết tên kia chính là phường đạo tặc, thế nên cũng không có chỉ trích Niên Khai Điềm nữa mà quay ngược lại chụm nhau nói xấu tên nam tử trên đất. Tên nam tử kia được thả lập tức ôm ngực chen qua đám đông chạy trối chết. Đám đông cũng vì tuồng tan mà tản.
“Không có gì!” Niên Khai Điềm xua tay một cái, xoay người lại, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đúng là ở kinh thành hoa lệ hơn Lan Châu nhưng người ở nơi này trọng chữ nghĩa, lại buộc nữ nhân phải như hai vị đường tỷ muội của nàng, nữ nhân như nàng căn bản không có chỗ đứng ở nơi này. Thôi bỏ qua đi, làm việc tốt không cần báo đáp, chỉ hy vọng đổi được bình an cho Niên gia là được.
Vị công tử cầm phiến kia thấy Niên Khai Điềm muốn rời đi liền gọi lại, “Cô nương, chờ đã!”
“Có chuyện gì?” Niên Khai Điềm không xoay người, chỉ hơi quay đầu hỏi.
“Tại hạ họ Thủy, tên Ảnh Tư, đa tạ cô nương ra tay giúp đỡ. Lúc nãy còn tra không rõ hiểu lầm cô nương thật hỗ thẹn.” Thủy Ảnh Tư cầm quạt ôm quyền lịch sự nói.
Niên Khai Điềm nhoẻn miệng cười, khách sáo: “Chỉ là một cái nhấc tay không có gì lớn lao.” Nàng biết hắn muốn hỏi tên, nhưng nàng là không muốn nói.
Thủy Ảnh Tư thấy nàng không nói hắn cũng không có truy tiếp, chỉ đơn giản đưa ra một lời đề nghị: “Không biết có thể đãi cô nương một bữa xem như tạ lễ hay không?”
“Vậy thì không cần đâu.” Niên Khai Điềm hơi lắc đầu từ chối. Tự nhiên cùng một nam nhân không quen biết dùng bữa, nàng tuy không phải dạng thiên kim khuê các phải kiêng kỵ mọi thứ nhưng cũng không phải hạng nữ nhân tùy tiện như vậy.
Mặt của Thủy Ảnh Tư như có điều suy nghĩ, hơi chau mày lại. Mắt hắn nhìn qua trang phục của Niên Khai Điềm liền hỏi: “Cô nương từ nơi khác tới?”
Niên Khai Điềm quay người đối diện Thủy Ảnh Tư. Hắn thoạt nhìn nho nhã như vậy, nếu là so với Lương Tuấn Hy. . .nghĩ tới đây nàng tự vỗ đầu mình một cái. Tự nhiên đang yên đang lành nghĩ đến hắn làm gì a, có so cũng phải so với Hứa Bộ Nam mới đúng. Nhưng Hứa Bộ Nam nhìn lại không có nho nhã.
Thấy tiểu thư mình có chút không đúng, Thước nhi ở bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu thư, tiểu thư, Thủy công tử đang hỏi ngươi a.” Nói xong nàng lại nặn một nụ cười thay Niên Khai Điềm đáp: “Đúng vậy, chúng ta hôm nay mới đến kinh thành.”
Niên Khai Điềm vì âm thanh của Thước nhi mà hồi thần, không để Thủy Ảnh Tư nói gì thêm, nàng vội nói: “Phụ thân còn đợi chúng ta, không làm phiền công tử nữa.” Nói xong nàng kéo tay Thước nhi vội vã ly khai.
Thủy Ảnh Tư nhìn theo bóng lưng của hai nữ nhân cao giọng nói với theo: “Không biết hai vị ở nơi nào, còn có dịp gặp lại hay không?”
Lúc nãy hiểu lầm người khác khiến hắn có chút áy náy, thế nên giờ đây mới phải hướng người ta bồi tội. Ấy vậy mà người ta lại không cho hắn cơ hội, người ta lại là nữ nhân hắn cũng không tiện đi theo lôi lôi kéo kéo trên đường cái làm mất thể thống được.
Chỉ thấy được tay của Niên Khai Điềm giơ cao vẫy vẫy: “Không có cơ hội gặp nữa đâu.” Thủy Ảnh Tư nhịn không được lắc đầu cười cười.