Trọng Sinh Chi Phúc

CHƯƠNG 90: NỖI LÒNG

Tác giả: Luna Huang
Lại qua đi mấy ngày, sức khỏe của Niên Khánh Tụ tốt hơn mọi người cũng chưa có ai dám nhắc đến chuyện hôn sự, trước tiên để yên trước. Niên Tuệ Nhàn lại đến tìm Niên Khai Điềm mấy lần nhưng Niên Khai Điềm đều bận rộn nên chưa có thời gian để nói gì.

Cuối cùng đến tối Niên Khai Điềm vừa bước vào thính tử Điềm viên đã thấy Niên Tuệ Nhàn ngồi ở đó rồi. Nàng thở dài môt hơi bước vào hỏi: “Đường muội năm lần bảy lượt đến tìm không biết là có chuyện gì?”

“Đường tỷ.” Niên Tuệ Nhàn chạy đến trước mặt Niên Khai Điềm, nước mắt ngắn nước mắt dài kể lể ủy khuất mấy hôm nay của mình. Từ hôm phụ thân tỉnh lại nàng cũng không chịu gặp nàng, nàng căn bản không có cơ hội nói chuyện. Nàng tìm bá mẫu, bá mẫu lại bảo chờ, cái bụng của nàng không thể chờ được nữa. Nàng nháo Niên Nhạn Thanh lại bị Bá Cao Minh chặng lại, mà hắn cũng không chịu nghe nàng nói dù chỉ một chữ. Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

“Hài tử đó của người nào ta nghĩ ngươi là người biết rõ hơn ai hết, đúng không?” Đôi mày của Niên Khai Điềm nhướng lên một cái, thấy được sắc mặt trắng bệch của Niên Tuệ Nhàn nàng mới lách người bước đến chủ vị thảnh thơi ngồi xuống.

Niên Tuệ Nhàn ôm lấy lồng ngực tránh trái tim của mình không tự chủ nhảy ra ngoài. Quả nhiên là biết rồi, vậy vì sao. . .

Niên Khai Điềm nhìn bóng lưng run rẩy của Niên Tuệ Nhàn, chậm rãi nói: “Ngươi thấy Thước nhi không? Nàng chính là vì chuyện của các ngươi mà thành nông nỗi này. Hôm đó chính miệng Hứa bộ Nam nói hết cho ta biết rồi.”

Niên Tuệ Nhàn lập tức chạy đến ôm lấy chân của Niên Khai Điềm khóc lóc rất bi thương, “Đường tỷ, ta biết ta sai rồi, ngươi cứu ta đi, ta không muốn bị mang đi. . .” Nói đến càng cuối càng khóc to hơn.


“Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi như vậy, nhưng biết làm sao bây giờ. Tam sư huynh biết ngươi hại hắn nên mới có phản ứng đó, ngươi chẳng những không hối cãi còn tìm đường tỷ nháo.” Niên Khai Điềm xoa xoa thái dương, chuyện của Niên Tuệ Nhàn nàng cũng rất muốn nói với mẫu thân, chỉ là không biết mở miệng như thế nào nên giờ đây mới kéo dài như vậy.

Niên Tuệ Nhàn ngồi bệt xuống đất, hai mắt hoàn toàn mất hồn rồi. Nàng tính kế bao lâu nay đều là không công rồi, đến cùng cái gì cũng không có, giờ phải làm thế nào đây.

Ngay khi Niên Khai Điềm muốn mở miệng khuyên nhủ thì Niên Tuệ Nhàn lảo đảo bước ra ngoài. Nàng nhìn theo bóng lưng kia cũng không có thể nói được câu nào.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chỉ là đến đêm khuya vô luận cố gắng thế nào nàng cũng ngủ không được, nhớ đến dáng vẻ của Niên Tuệ Nhàn liền khoác áo đến viện của nàng ta. Còn chưa đến viện đã thấy được nàng ta say đến lảo đảo nửa ngồi nửa nằm ở một góc tường viện, bên cạnh lại không có ai.

Nàng bước đến khẽ hỏi: “Đường muội, sao lại ở đây?” Không biết nghĩ đến hài tử trong bụng gì cả, hoài thai còn dùng rượu, chẳng hiểu nỗi luôn.

Niên Tuệ Nhàn cười cười như điên rồi vậy, đưa tay lên chỉ vào mũi của Niên Khai Điềm, nức nức nói: “Ta nói ngươi biết, ta sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi. Dựa vào cái gì ai cũng thích ngươi, dựa vào cái gì người ta nói ngươi là phúc tinh lại nói ta là tảo bà tinh.”

Nghe đến đây, Niên Khai Điềm biết đây không phải nói nàng mà là nói Niên Nhạn Thanh, bởi nhị thúc mẫu là vì sinh Niên Tuệ Nhàn mới mất, mà mất chưa bao lâu thì sản nghiệp cũng tiêu tán, phải dọn đến Lan Châu sống cùng nàng. Ba người các nàng lưu cùng một phủ, người được khen nhiều nhất vẫn là Niên Nhạn Thanh, còn nàng thì chỉ được phụ thân lấy làm kiêu ngạo nhiều mà thôi.


Có lẽ chính vì lý do ganh tỵ mà Niên Tuệ Nhàn chơi cùng nàng thân thiết hơn vị thân tỷ tỷ kia. Mà nàng được dưỡng như nam nhân nên mấy chuyện nhỏ nhặt này chưa từng lưu tâm, không nghĩ đến Niên Tuệ Nhàn lại đặt nặng như vậy.

Niên Tuệ Nhàn vẫn ở một bên vừa cười vừa lảm nhảm: “Khi ta biết ngươi cùng Bá Cao Minh có thư từ qua lại lập tức muốn cướp từ ngươi, ta không tin cái gì ngươi cũng hơn ta. Trước khi ngươi thức dậy lấy thư, ta đã sớm thay ngươi lấy rồi hẹn hắn giờ khác mới truyền thư. Qua đó ta biết hắn là đại thiếu gia của đại hộ môn, ta cảm thấy cuộc đời ta sẽ thay đổi.”

“Thấy được dáng vẻ mỗi ngày đợi thư không được của ngươi ta cực kỳ hả hê. Hắn không những là truyền thư cho ta, còn mua cho ta không ít lễ vật. Tất cả những thứ đó đều là của ta, ngươi căn bản không thể cướp được.”

“Không nghĩ đến, lần đầu gặp hắn nhìn thấy được dung mạo phổ thông của hắn ta rất thất vọng. Nhưng cũng hôm đó ta gặp được Hứa Bộ Nam, hắn tuấn tú lại oai phong để ta nhớ mãi không quên, chỉ là hắn lại không có gia cảnh. Vì vậy ta rất lưỡng lự giữa cả hai.”

“Sau này ta thấy được dáng vẻ bị Bá Cao Minh ghét bỏ của ngươi ta càng cao hứng hơn. Ta cố ý để hắn cùng Niên Khai Điềm chán ghét ngươi, mặc dù Niên Khai Điềm không có làm gì ngươi, nhưng thái độ bài xích của Bá Cao Minh đủ để ngươi mỗi ngày không vui thì ta cũng xem như là có an ủi rồi.”

Niên Khai Điềm lại hiểu lý do Niên Tuệ Nhàn dây dưa lâu như vậy. Nhưng cuối cùng nàng ta lựa chọn Hứa Bộ Nam, để rồi cái gì cũng không có. Nói vậy cũng không phải, bởi đời trước nàng ta có được Hứa Bộ Nam có được tiêu cục.

Âm thanh thê lương của Niên Tuệ Nhàn vẫn một mình vang lên giữa đêm khuya thanh vắng: “Đến một hôm ta biết được hắn có tâm tư với tiêu cục, một người như vậy mới có thể hộ ta, ta biết như vậy nên cuối cùng chọn hắn. Ta dốc lòng thúc đẩy Niên Khai Điềm, đột nhiên lại xuất hiện một Lương Tuấn Hy phá hoại.”


“Đến khi thấy được tình cảm của Niên Khai Điềm có chút thay đổi, ta cố ý hạ chút dược cho nàng ta, để Hứa Bộ Nam có cơ hội. Lại nghĩ không tới nàng ta người nào cũng gặp lại không chịu gặp hắn.”

“Ta trăm phương nghìn kế, không ngờ vì một con nha đầu, cái gì cũng không còn nữa rồi.” Nói xong nàng lại cười cực kỳ đau khổ.

Kỳ thực không phải do Thước nhi, mà là do nàng trọng sinh. Niên Khai Điềm âm thầm nghĩ như vậy.

“Ta sợ hãi vì vậy sau khi cùng hắn ân ái xong lập tức thiết kế Bá Cao Minh, ta rất sợ hắn thất thủ. Quả nhiên để ta đoán trúng, hắn quả thực thất thủ, ta gả làm phu nhân của đại hộ môn cũng không hề gì, thế mà chuyện cũng không thành. Tất cả là tại ngươi, là do ngươi.” Niên Tuệ Nhàn cắn răng nghiến lợi vừa nói vừa đưa tay muốn bóp cổ Niên Khai Điềm.

“Nếu ngươi không ăn nói bậy bạ trước mặt Niên Khai Điềm thì nàng ta sao lại né tránh ta cùng Hứa Bộ Nam? Nếu không như vậy ta làm sao phải nghĩ cách để bọn họ ở chung mà chịu bị vắng vẻ? Nếu không phải vì vậy ta cũng không cần cùng hắn thân mật trước khi thành thân để xảy ra chuyện như hôm nay?

“Tất cả đều là do ngươi mà ra, ta phải giết ngươi, vì cái gì ngươi luôn tốt hơn ta, vì cái gì người nào cũng thiên vị ngươi? Dựa vào cái gì bá mẫu để ngươi chạm vào sổ sách của tiêu cục mà không phải ta?”

Đáng tiếc Niên Khai Điềm không phải Niên Nhạn Thanh, tuy nàng không tính toán chuyện đời trước, nhưng không có nghĩa là ngồi yên không động tùy nàng ta bóp cổ mình. Nàng túm lấy hai cổ tay của nàng ta vốn là muốn hung hăng lôi về, nhưng lại nhớ đến hài tử trong bụng nàng ta.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn tát cho nàng ta tỉnh nhưng tay giơ lên lại phải đặt xuống. Nàng có công phu, nàng ta không có, nếu là hạ một cái tát xuống thật sự không biết nàng ta sẽ thành dáng vẻ gì nữa. Đang không biết phải làm thế nào thì thấy nàng ta ngất đi.

Chính hảo, nàng làm người tốt một phen vác nàng ta trở về viện. Sau khi thay nàng ta đắp chăn xong nàng mới bước trở về Điềm viên. Nếu nàng không trọng sinh, sợ là chuyện lại hệt như đời trước.


—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lúc này lại trùng hợp đụng phải phụ thân từ ngoài phủ trở về, nàng lom lom nhìn chung sứ nóng được phụ thân cầm cẩn thân mà hỏi: “Lại là đi mua gà tiềm cho mẫu thân a?”

“Ân.” Niên Sở Hoằng đầu bước đến chỗ nữ nhi, “Vì sao giờ này còn chưa ngủ?”

“Nữ nhi đi thăm mấy con bồ câu thôi.” Niên Khai Điềm lui ra vài bước giữ khoảng cách với phụ thân. Nàng vừa nâng Niên Tuệ Nhàn hồi phủ, trên người toàn mùi rượu, nhỡ phụ thân hiểu nhầm nàng rơi vào xa đọa thì không hay.

Nhưng ngọn gió đêm nhẹ đã bán đứng nàng. Đôi mày rậm của Niên Sở Hoành cau lại, nghiêm túc hỏi: “Ngươi uống rượu?”

“Không có, nữ nhi không có chuyện gì đột nhiên là uống rượu làm gì?” Đều do Niên Tuệ Nhàn cả, cũng may nàng xuất hiện kịp thời mang nàng ta trở về, nếu là bị phụ thân phát hiện còn không biết xảy ra chuyện gì nữa.

Quan sát sắc mặt nữ nhi vài phen, thấy không có gì đặc biệt Niên Sở Hoành mời đặt lòng nghi ngờ xuống. Có lẽ là hắn ở tửu lâu dính phải mà không lưu ý mà thôi: “Ngươi sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Niên Khai Điềm đáp ứng một tiếng nhìn bóng lưng rời đi của phụ thân, nàng khẽ phào một hơi. Mẫu thân thật có phúc, giờ này cũng khuya như vậy rồi, bảo muốn ăn là có phụ thân lập tức đi mua, nghĩ lại không biết sau này nàng có cái phúc này hay không nữa.

Lương Tuấn Hy có tốt thế nào đi nữa thì nàng cũng không thể để một người nhìn không thấy như hắn ban đêm ra đường được. Dù cho với hắn mà nói, sáng hay tối cũng như một dạng mà thôi, nhưng ban đêm vẫn là nguy hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận