Trọng Sinh Chi Phúc

CHƯƠNG 96: TIẾP NHẬN

Tác giả: Luna Huang
Sau khi bước ra tiền thính, Gia Luật Cẩn cáo biệt, Gia Luật Hy tiễn người xong lại quay trở về tiền thính nhìn phu thê Niên gia, cuối cùng lại nói: “Lễ vật này, là Điềm Điềm cứu thái tử, cũng đã dâng đến cửa rồi, tùy bá phụ bá mẫu xử lý.”

“Điềm Điềm nào biết y thuật, vẫn là vật hoàn khổ chủ, hoàng tử điện hạ nói có đúng không?” Niên Khánh Tụ mỉm cười thay phu thê Khúc thị đáp trả.

“Nhị bá phụ nói đùa, Tuấn Hy hôm đó nhìn không thấy, nếu Điềm Điềm không nói cũng sẽ nhận không ra mà cứu người.” Gia Luật Hy khiêm tốn nói xong, cảm thấy bọn họ không chút động dung lại nói: “Chi bằng như vậy đi, Tuấn Hy một nửa Điềm Điềm một nửa. Phần của nàng mang đến Điềm viên cho nàng, phần của Tuấn Hy lưu lại trong tiêu cục xem như là đáp tạ quan tâm chiếu cố của bá phụ bá mẫu từ nhỏ đến giờ.”

Mọi người nghe vậy cũng không ai phản đối gì nữa. Sau đó hắn lại nói tiếp: “Bá phụ bá mẫu, Tuấn Hy có chuyện muốn nói riêng với hai người, không biết có tiện?”

“Được, vậy vào phòng nói đi.” Niên Sở Hoằng nói xong đứng lên cùng Khúc thị đưa Gia Luật Hy vào căn phòng xưa nay chỉ dành cho khách đến gửi tiêu. Giờ đây mọi người xem hắn như khách quý, tuyệt không phải người nhà như trước nữa.

Trong phòng Gia Luật Hy ngồi ở bàn tròn đối diện hắn người, hạ quyết tâm nói: “Lần đó Tuấn Hy cùng Điềm Điềm ngã xuống vực đã từng qua một đêm ở trong hang đá, nếu chuyện này truyền đi. . .” Lần này hắn quyết tâm tự biến bản thân thành ngụy quân tử, miễn thú được nàng vi thê là được.

Ai biết Niên Sở Hoằng cười hề hề nói: “Mọi người đều biết rõ thái độ làm người của hoàng tử điện hạ, nhất định Điềm Điềm an toàn.” Hắn nói đúng, chỉ là tin chắc hắn sẽ không truyền chuyện này đi hủy hoại thanh danh của Điềm Điềm đâu.

“Không phải như vậy. . .” Gia Luật Hy vốn nghĩ dùng chuyện này bức ép bọn họ gả nàng cho mình, ai biết người nào cũng khẳng định hắn là quân tử. Lúc này đây hắn đang tự thầm mắng bản thân vì sao lúc trước quá ngay thẳng như vậy, lưu manh một chút không tốt sao?


Cuối cùng cũng phải bỏ qua ý nghĩ này, “Bá phụ bá mẫu không cần xưng hô xa lạ như vậy, như lúc trước chẳng phải rất tốt sao?”

Khúc thị nhìn ánh mắt màu hổ phách của hắn có chút cô đơn cũng không đành lòng, nhưng. . .đây không phải vài câu nói liền có thể thay đổi tất cả được. “Hoàng tử điện hạ nói đùa, nếu xảy ra chuyện gì không hay Niên gia thực sự gánh không nổi a! Hoàng tử điện hạ cũng nên sửa cách xưng hô với chúng ta mới là tốt, tránh người bảo chúng ta lợi dụng.”

Mi mắt của Gia Luật Hy rũ xuống, che đi sự buồn bã của mình, hắn xem như nghe không được lời của Khúc thị mà hỏi: “Vậy nếu lần này hồi kinh, hôn sự của Tuấn Hy cùng Điềm Điềm được chấp thuận, vậy hai người cũng sẽ không phản đối, đúng không?”

“Đúng vậy, nếu là hoàng thượng mở lời chúng ta cũng không có gì để nói.” Niên Sở Hoằng không chút do dự đáp, bởi hắn biết đây là chuyện không thể nào. “Chỉ là hy vọng không nên bức ép Điềm Điềm là được rồi.”

“Tuấn Hy hiểu rõ.” Gia Luật Hy gật đầu một cái, lại nâng mắt lên nhìn đôi phu thê trước mặt, “Lúc nãy thái tử có nói ba ngày nữa sẽ hồi kinh, nên Tuấn Hy cố ý đến cùng bá phụ bá mẫu nói câu cáo biệt.” Hắn biết hai người bọn họ đều rất yêu thương Điềm Điềm, không muốn nàng thụ khi dễ, hắn cũng vậy, cũng muốn cho nàng mọi thứ tốt nhất hắn có được.

“Vậy chút nữa ta thay người chuẩn bị một viện khác được không? Người thích viện nào cứ nói là được.” Khúc thị luôn rất thích tích cách ôn nhuận vâng lời của Gia Luật Hy, nếu nàng cũng có một nhi tử vậy cũng không có kéo dài hôn sự của hắn cùng nữ nhi rồi.

“Tuấn Hy vẫn muốn ở cùng nhị đệ nhiều thêm vài hôm, sợ rằng sau này không biết lúc nào mới có thể gặp lại.”

Câu này để hai phu thê kia nói không được gì nữa. Mọi người biết rõ chuyện này rất khó, vì thế lập tức chuyển sang chủ đề khác.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—


Ba người nói chuyện một lúc Gia Luật Hy cũng ra khỏi phòng, trở về viện. Hắn thả bộ xung quanh Niên phủ một vòng, không biết khi nào mới có thể trở về nơi này, vì vậy phải hảo hảo nhớ rõ. Gặp hắn người nào người nấy đều cũng sẽ cung kính gọi một tiếng hoàng tử điện hạ, khi hắn xuống trù phòng cũng vẫn là như vậy, sẽ không còn ‘Hy ca’ hay ‘Hy tiểu tử’ như trước nữa.

Trùng hợp Niên Nhạn Thanh cùng Bá Cao Minh từ trong viện bước ra, nhìn thấy hắn cũng rất lúng túng, tuy nàng không ở tiền thính nhưng tin tức này đã truyền khắp phủ rồi. Hai người nặn ra một nụ cười, âm thanh vừa nhỏ vừa run nói: “Hoàng tử điện hạ.”

“Nhị tiểu thư, Bá Huynh lại khách sáo rồi, lúc trước chúng ta không có xa cách như vậy.” Gia Luật Hy cười méo mó, lúc trước Niên Nhạn Thanh cũng từng bảo hắn gọi tên nàng không nên xa cách. Lúc đó hắn không chịu, hiện vui rồi, đến nàng cũng không dám cùng hắn thận cận.

“Lúc trước không giống hiện tại, dù sao cũng chúc mừng hoàng tử điện hạ, chúc hoàng tử điện hạ sớm ngày nhận tổ quy tông.” Bá Cao Minh ôm quyền khom người.

Gia Luật Hy cũng không biết nên nói thứ gì, vì vậy hắn chỉ nhờ Niên Nhạn Thanh đến bồi Niên Khai Điềm giúp mình. Sợ là hôn lễ của bọn họ hắn cũng không thể tham dự nữa rồi.

Nói qua hai ba câu, không khí càng ngày càng ngượng, Gia Luật Hy đành cáo từ, mang tâm trạng nặng nề trở về viện, thấy được Hoa Âm cùng Lương Lạc mang theo nước mắt thu dọn đồ đạc cho hắn, hắn nhịn không được liền nói: “Cha nương, nhi tử ba ngày nữa mới rời đi, hai người không cần sớm thu dọn như vậy.”

Hoa Âm hành qua lễ lại nói một câu xa cách như vậy: “Hoàng tử điện hạ đừng gọi như vậy nô tỳ đảm đương không nỗi, lúc trước là bất đắc dĩ nên nô tỳ mới quá phận, sau này sẽ không có nữa.”

“Nhi tử gọi quen rồi, nhất thời không sửa được.” Kỳ thực hắn là không muốn sửa. Nãy giờ hắn suy nghĩ, nếu Gia Luật Cẩn xuất hiện trễ vài tháng có phải mọi chuyện đã khác rồi không? Nhưng nếu không có thân phận hoàng thất gì đó thì càng tốt hơn nữa. Xa cách của mọi người để hắn nhận ra thân phận này đối với bọn họ có tị hiềm.

“Không sửa được cũng phải sửa, hoàng tử điện hạ người gọi như thế tiểu dân cùng gia nội đều phải chịu tội.” Không phải Lương Lạc không biết ăn nói trước mặt hoàng thất, mà là Gia Luật Hy xưa này đều không biết những thứ này, nên phải nhắc nhở từ lúc trước khi tiến cung rồi.


“Người về đúng lúc, để nô tỳ hướng dẫn người một chút cung quy, tránh làm trái để người làm văn.” Hoa Âm lau nước mắt rồi bắt đầu nghiêm túc trở lại.

Gia Luật Hy thở dài một hơi cũng đáp ứng. Giờ đây hắn hệt như lúc nhỏ vậy, không người chơi cùng mà hiện đến cha nương cũng xem hắn như xa lạ.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Hắn học đến tối, hắn trở về phòng ngồi xem từng thứ mình làm cho Niên Khai Điềm trong rương gỗ, Lương Vân Kha lại nghĩ hắn cùng Gia Luật Cẩn ly khai nên như bình thường cực kỳ tự nhiên đẩy cửa bước vào. Vừa thấy được người trong phòng, hắn lập tức lắp bắp, “Hoàng, hoàng tử điện hạ.”

Gia Luật Hy đứng lên bước đến bên giường ngồi xuống, gượng cười, “Đến cả hai từ ‘đại ca’ ngươi cũng không nguyện gọi nữa rồi sao?”

Lương Vân Kha cúi đầu không biết đáp thế nào cho tốt. Lúc này hắn hận bản thân vô cùng, lúc trước nếu không phải hắn lắm mồm nói với đại ca, vậy phòng cũng không cần đổi rồi. Giờ đây đại ca một mình ở phòng kia, Lương gia ba người bọn họ ở bên này rồi.

“Thế nào? Mọi người còn không nói, đến cả nhị đệ cũng như vậy sao?” Gia Luật Hy đỡ trán cười khổ, vốn nghĩ Lương Vân Kha cùng hắn thân nhất sẽ khác, không nghĩ đến cũng hệt như vậy.

Lương Vân Kha đến ngồi cũng không dám, hệt như đây không phải là phòng hắn vậy, cẩn thận nép đến gần góc tường như thể sợ bị ăn thịt. Đầu chung thủy chôn chặt xuống đất, mắt nhìn chằm chằm đôi hài như thể động lòng xuân với đôi hài không thể dời mắt vậy.

“Trong lòng ta mọi người đều như cũ, ngươi vẫn là nhị đệ của ta, đây là điều không bao giờ thay đổi.” Gia Luật Hy nói xong vỗ vỗ giường, “Mệt mỏi một ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”

Bảo hắn nằm cùng giường với một hoàng tử điện hạ sao? Đừng đùa nữa, lúc trước không biết thì không nói, giờ chính tai nghe được, hắn làm sao dám. Chỉ là nghe thêm khẩu khí bức người của Gia Luật Hy ‘an tâm, ta không biết ăn thịt người’, hắn cẩn thận dời bước chân bước đến giường.


Chỉ cởi hài, y phục cũng không cởi nằm sát mép giường lấy chăn đắp kín người, cả đầu cũng đắp luôn. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến hắn cùng đại ca sẽ có một ngày cách biệt xa như vậy.

Gia Luật Hy thở ra một tiếng rất mạnh, “Nằm xích vào đi, chúng ta từ nhỏ đều là nằm như vậy cũng không thấy nhị đệ có cố kỵ gì. Chúng ta còn hai đêm thôi, sau này muốn gặp nhau e là rất khó.” Miệng nói, tay đã lôi chăn túm Lương Vân Kha về chỗ mà bình thường hắn thường nằm rồi.

Giường của bọn họ là giường của hạ nhân nằm, vì vậy hai huynh đệ nằm cùng một giường, chỉ cách nhau chừng năm gang tay mà thôi. Nhưng hôm nay khoảng cách của bọn họ không chỉ là năm gang tay mà là vạn thủy thiên sơn.

“Nhị đệ giận ta giấu ngươi chuyện đôi mắt sao?”

Âm thanh của Lương Vân Kha nhỏ như muỗi kêu vang lên: “Không có.”

Gia Luật Hy thở nhẹ dùng âm thanh không mặn không nhạt kể ra: “Ta cũng từng muốn nói cho nhị đệ biết, nhưng nương biết được bảo là ngươi sợ những thứ quái lạ. Sau này ta nghe cha nói ngươi nhìn thấy Điềm Điềm giết rắn nên ngất đi. Lúc đó ta rất sợ nhị đệ ghét bỏ xa lánh ta nên không nói ra. Nỗi lòng ta canh cánh bấy lâu nay, hiện giờ nghĩ lại cảm thấy thật ngốc, rõ ràng chúng ta là lang trung, làm sao sẽ sợ một chút đồ đó, đúng không?”

Kỳ thực Lương Vân Kha không hề ngất khi thấy Niên Khai Điềm giết rắn, dù cho có tận mắt nhìn thấy nàng giết hắn cũng sẽ không sợ huống hồ hắn căn bản không có thấy qua.

“Có lần ta hiếu kỳ nhìn hoàng tử điện hạ ngủ, thấy người vẫn mang băng trên mắt sợ người ngủ không ngon muốn thay người lấy ra, nương vào thấy được kéo ta ra dạy dỗ một phen. Bảo là người nhìn không thấy đã rất khổ sở ta còn cố ý chọc vào nỗi đau của người, thế là hôm đó ta phải thề độc không được đụng đến băng vải đó nương mới tha cho ta.”

Gia Luật Hy nghe vậy khẽ cười, nguyên lai cả hai huynh đệ của hắn đều bị lừa, “Vậy vì sao hôm nay đến hai từ ‘đại ca’ cũng không nguyện ý gọi?”

Lương Vân Kha im lặng rất lâu, cuối cùng khẽ nói: “Đại ca vãn an.”

“Nhị đệ vãn an.” Kèm theo đó làm âm thanh cười rất nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận