Khi bóng xe của Đường Đại Hào đã không còn nhìn thấy nữa, trong đầu Tô Chấp vẫn còn lởn vởn hai chuyện "quà gặp mặt" với "mời ăn cơm".
Hắn vừa nhấc chân lên muốn nhờ bảo an đưa lại túi đồ mà Đường Lận tặng mình, nhưng mới đi được hai bước, tiếng chuông điện thoại trong túi quần vang lên.
Tô Chấp móc di động ra nhìn thoáng qua tên của người gọi trên màn hình, thấy không quan trọng lền ấn tắt.
Nhưng có điều người gọi hình như không biết hai chữ "từ bỏ" viết như thế nào, sau khi Tô Chấp nhấn tắt khoảng năm giây, điện thoại lại kêu thêm lần nữa.
Tô Chấp mặt vô biểu tình tình, cầm điện thoại trên tay rồi nhấc chân đi về phía báo an đang xách túi giùm mình, không chịu nhận cuộc gọi.
Mà người ở đầu bên kia giống như đang phiền não đến nỗi khóc không ra nước mắt, mới đó mà đã gọi hai ba cuộc liên tiếp.
Sau khi thường xuyên bị người qua đường quay lại dòm ngó, Tô Chấp đã lấy về đống đồ mới vừa đi mua cùng Đường Lận, cuối cùng mới ban phát thiện tâm mà nhận cuộc gọi.
"Có việc gì?" Tô Chấp lãnh đạm hỏi
Người ở đầu dây bên kia nghe Tô Chấp trả lời, im lặng vài giây rồi mới hét lên: "Chúa ơi, cuối cùng Tô đại tổng tài của chúng ta cũng nghe điện rồi, cậu ở đâu thế hả? Tôi đi tìm cậu cả một ngày đấy, cậu đang ở đây thế, tôi đến đón cậu! Cậu đừng bảo với tôi là cậu quên mất hôm nay có một cuộc hẹn quan trọng rồi nha!"
Tô Chấp bình tĩnh nghe đối phương bùng nổ xong, chờ hắn im lặng mới mở miệng nói: "Tô ở trong một thị trấn của thành phố Lâm Thủy, bữa tiệc không vội, lát nữa tôi bay về đấy lại."
"Thành phố Lâm Thủy?" Thư ký Kiều rất ngạc nhiên, tại sao tổng giám đốc lại chạy đến địa phương đó? Kiều bí thư thở dài, "Sếp à, cậu đến thành phố Lâm Thủy làm gì vậy hả? Bên kia có sinh ý sao? Tôi phải......thôi cậu về trước rồi lại nói, bữa tiếc đêm nay rất quan trọng, sếp làm ơn đến đúng giờ giùm tôi với, còn có, phu nhân hôm nay có đến công ty một chuyện, nhưng không gặp cậu nên về rồi, cũng không nói gì cả."
"Chờ tôi về lại nói." Tô Chấp tắt máy cất vào túi, cúi đầu nhìn hai túi đồ ăn vặt Đường Lận tặng mình, trên mặt thoáng hiện ra một nụ cười, hoàn toàn không còn vẻ mặt lãnh đạm vừa rồi nữa.
Ba giờ chiều, Bắc Kinh.
Thư ký Kiều nhận được điện thoại nói Tô Chấp đã về đến đây, hắn liền phái người xuống lầu chờ, tài xế được cử đi đón Tô Chấp ở sân bay cũng rất nhanh đã đưa hắn về đến đây.
Thư ký Kiều chớp chớp mắt, nhìn tổng giám đốc nhà mình xách túi lớn túi nhỏ xuống xe, hắn theo bản năng xoa xoa đôi mắt.
Bảo sếp lớn của hắn chạy đến thành phố Lâm Thủy để mua hàng tết hả? Ai tin nổi chứ!
"Sếp à, mấy đồ này là......" Thư ký Kiều bước đến muốn giúp hắn xách đồ.
Tô Chấp cầm lấy túi đồ ăn vặt mà Đường Lận tặng mình, còn lại đều đưa cho thư ký Kiều cầm: "Những cái đó phát xuống cho nhân viên đi."
Thư ký Kiều gật đầu, mang túi đồ vào công ty chia cho người khác, sau đó theo Tô Chấp vào văn phòng.
Tô Chấp cũng không để ý đến hắn, sau khi vào văn phòng của mình, hắn cầm đồ ăn vật mà Đường Lận đưa cẩn thận để sang một bên, rồi cởi hai cúc áo sơ mi ra, thuận tiện cởi luôn áo khoác.
Thư lý Kiều bước lên phía trước, có chút tò mò nhìn hai túi đồ ăn trước mặt, hắn không nhớ là tống giám đốc của hắn thích đồ ăn vặt từ bao giờ đấy? Nhưng hiện tại nhìn thấy sếp lớn nhà mình quanh thân đều có màu hồng, trong lòng càng thêm buồn bực.
Vừa thấy liền biết đồ ăn vạt này là do "người khác" đưa, nên thư ký Kiều cực kỳ muốn biết người làm cho sếp nhà mình phát xuân là ai.
Tuy nhiên, với phong cách hành xử của một thư ký chuyên nghiệp, thư ký Kiều chỉ có thể đem sự tò mò này giấu ở trong lòng.
"Bữa tiệc đêm nay của Chu gia sẽ mời đến một vài người của Viện khoa học, công ty chúng ta cách đây không lâu cũng có dự án đầu tư cho một số thiết bị máy móc, ngài có thể bắt chuyện với một vài nhà khoa học ở đó......"
Thư ký Kiều thông báo lịch trình và một số điều cần lưu ý trong buổi tiệc đêm nay xong mới xoay người rời khỏi văn phòng.
Tô Chấp híp mắt, vừa xoa xoa thái dương vừa liếc nhìn mấy bản kế hoạch dự án ở trên bàn.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Tiếng chuông báo này khác với tiếng chuông mà thư kỳ Kiều gọi đến khi hắn đang ở thành phố Lâm Thủy.
Tô Chấp nhấc máy lên sau khi nghe được tiếng chuông đầu tiên, rất nhanh từ trong điện thoại đã truyền ra một giọng nữ trung nhẹ nhàng.
"Con trai à, có phải hôm nay con chạy đi gặp Đường Lận không?" Vệ Kỷ cười nói.
Tô Chấp mím môi, không trả lời, Vệ Kỷ cũng không thèm để ý, ở bên kia tiếp tục vui vẻ nói.
"Mẹ bảo này con trai à, năm đó mẹ với à con thấy nhau thuận mắt thì liền trực tiếp ở bên nhau, tại sao đến đời con lại nhát gan vậy hả? Mỗi lần đến gặp Đường Lận chỉ dám đứng từ nhà nhìn trộm, nếu một ngày nào đó mà con có thể dùng cái khí thế lúc con đi bàn hợp đồng làm ăn đấy để đi gặp Đường Lận thì mẹ cũng thắp nhang cảm tạ ông trời rồi." Vệ Kỷ nghĩ đến việc Tô Chấp yên lặng bảo vệ Đường Lận mười mấy năm trời, trong lòng cảm thấy vừa tức vừa thương, sao bà có thể sinh ra một đứa con trai như vậy hả trời? Người gì mà ngốc không chịu nổi.
"......" Câu "Con đã gặp Đường Lận rồi." của Tô Chấp vừa lên đến miệng đã bị hắn nuốt xuống, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không nên nói cho mẹ biết là mình đã gặp anh rồi, nếu không thì sẽ bị mẹ chọc miết cho coi.
"Thôi, mẹ cũng nhìn thấu con rồi, con đấy, như vậy là đã gả cho Đường gia một đứa con dâu rồi." Vệ Kỷ lắc đầu, nhưng thật ra trong giọng nói chả có vẻ gì là thất vọng.
Bà và cha mẹ của Đường Lận là bạn bè lâu năm, rất mong đợi cuộc hôn nhân này, nếu Đường Lận có thể cùng Tô Chấp kết hôn, thì mình cũng có thể xem là một nửa mẹ của Đường Lận rồi, về sau có thể trực tiếp mà giúp đỡ đứa trẻ Đường Lận mồ côi này và Đường lão gia.
Còn về việc con trai bà đi đè người ta hay bị người ta đè thì bà không quan trọng lắm, dù sao chỉ cần con trai bà đưa người về đây là được.
"......!Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến tìm con?" Tô Chấp không cần nghĩ cũng biết trong lòng mẹ giờ đang nghĩ cái gì, thật ra thì hắn cũng rất muốn mang Đường Lận về đây, nhưng lại lo lắng Đường Lận sau khi biết chuyện về "Hôn ước" thì sẽ tức giận, hắn thở dài.
"À, đúng rồi, mùng ba Tết năm nay mẹ và cha con muốn đi tế bái cha mẹ của Đường Lận, năm nay vừa tròn mười năm sau khi họ qua đời, thuận tiện đi qua thăm Đường lão gia luôn.
Con có muốn theo không?" Vệ Kỷ dừng một chút, nói tiếp, "Mẹ ấy, vẫn cho rằng thích một người là phải dũng cảm theo đuổi người ta, tuy rằng mẹ rất muốn con và Đường Lận có thể ở bên cạnh nhau, nhưng nếu Đường Lận không có ý muốn kết hôn thì cha với mẹ cũng không thể làm gì được, con cũng đâu thể hết thích thằng bé được, đúng không?"
Bên tai Tô Chấp là thanh âm lải nhải nhưng đầy quan tâm của Vệ Kỷ, tầm mắt của hắn nhìn về hai túi đồ ăn trước mặt, ánh mắt cực kỳ chuyên chú.
"Con biết rồi.
Con sẽ suy nghĩ thêm."
*****************
Bên kia, Đường Gia Thôn.
Đường Đại Hào đỗ xe bên sườn núi, giúp Đường Lận mang đồ đến trước nhà anh để.
Thấy hai người bọn họ đi hơn nửa ngày rồi vẫn chưa về đến nhà, bà Ốt đã sớm ngồi ở trước hiên chờ đợi.
Vừa thấy Đường Lận trở về, bà liền vội vàng chạy đến xách đồ giúp cậu, mở miệng hỏi: "Sao con về muộn vậy con?"
Đường Lận không để cho bà Ốt xách đồ, cùng Đường Đại Hào nhanh nhẹn đem đống hàng Tết vào trong nhà để, sau khi cất đồ xong anh liền ôm bà Ốt cười nói: "Sắp đến giao thừa rồi, đường tắc lằm bà ạ.
Bà Ốt ở nhà có nhớ con không?"
Ốt bà lớn tiếng bật cười, liên tục vỗ vào tay Đường Lận: "Nghĩ lại đi, bà ở nhà lo lắng muốn chết." Cười xong, nhìn về phía Đường Đại Hào đang chuẩn bị co giò chạy đi, nói: "Đại Hào, nhóc không mang thằng bé này đi làm cái gì bậy bạ đấy chứ hả?"
Từ nhỏ đến lớn Đường Đại Hào muốn dẫn Đường Lận đi trộm dưa bắt gà thì luôn bị bà Ốt càm ràm, Đường Đại Hào bị chửi quá đâm ra sợ, nếu có người hỏi trong Đường Gia Thôn hắn sợ ai nhất, thì không cần đoán cũng biết đó là bà Ốt.
"Bà Ốt, còn nào dám mang theo Đường Lận đi đàm đúm chứ, trời đất chứng giám, con oan quá đi mà." Đường Đại Hào liên tục xua tay.
Bà Ốt nhìn bộ dạng của hắn mà cười ra tiếng "Được rồi, xem nhóc này, chả có tí tiền đồ nào cả."
"Bà Ốt, bà đừng nhắc lại chuyện hồi nhỏ của con nữa mà, cha con nhất định còn đang chờ con về ăn cơm, con đi đây ạ." Đường Đại Hào nhích mông, khi đi không quên nhìn Đường Lận nói một câu: "Đường Lận, hẹn ngày khác hai anh em ta uống vài chén."
Đường Lận gật đầu tỏ vẻ nghe được, xua tay kêu hắn về nhanh đi.
Ốt bà lắc đầu cười nói: "Đài Hào cũng sắp kết hôn rồi, mà còn không biết lớn nhỏ như thế."
Đường Lận nghe xong cũng cười: "Việc này cũng tốt mà bà, anh Hào tính tình ngay thẳng, nhà gái vừa ý lắm đấy."
"Thế cũng ổn rồi." Bà Ốt gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Đường Lận: "Đường Lận nhà chúng ta cũng lớn rồi, không biết bà có sống đến ngày nhìn thấy con lấy vợ không nữa, aizzz."
Ngẫm lại đời trước, Đường Lận vẫn cô đơn cho đến lúc chết, đừng nói kết hôn, ngay cả bạn trai bạn gái cũng không có nữa, lúc ấy bà Ốt vẫn thường xuyên thở ngắn than dài, làm anh sốt hết cả ruột.
"Bà Ốt yên tâm, mấy đứa bạn của con luôn nói là con lớn lên rất đẹp trai, bà nhìn cả thôn xem có anh đẹp trai bằng cháu không? Không sợ, sớm muộn cũng lấy được vợ về cho bà xem." Đường Lận xoay người lấy cái áo mới mua đưa cho bà Ốt: "Bà Ốt bà thử xem cái áo này có hợp không, con lên trấn trên mua cho bà và ông nội hai bộ đồ mới."
"Đúng, Đường Lận nhà chúng ta lớn lên đẹp hơn người khác rất nhiều, chuyện kết hôn cũng không cần phải vội." Bà Ốt gật đầu đáp, duỗi tay sờ cái áo trong tay, chất vải thật mềm, sờ lên cũng rất ấm áp, vừa lòng mà liên tục gật đầu: "Mấy bộ này chất lượng không tồi, ngày mai bà già này mặc nó cho mọi người trong thôn nhìn một chút."
Đường Lận cười ha ha, giúp bà Ốt thử quần áo: "Ngày mai bà Ốt sửa soạn bản thân một chút, trở thành một cô gái xinh đẹp để đi chơi."
"Được, đêm nay bà đây sẽ lôi hết đống đồ trang điểm ấy ra, nhớ năm đó ta cũng là một hoa khôi của Đương Gia Thôn này đấy!" Bà Ốt cũng vui vẻ cười đùa, cười đến nỗi những nếp nhăn trên mặt cũng run theo.
Buổi tối, Đường lão gia rất vui vẻ đi thử bộ đồ mà Đường Lận mua tặng mình.
Kỳ thật Đường Lận cũng hay mua đồ cho bọn họ, ngoài trừ quần áo thì anh cũng mua thêm giày dép v.v...., tuy là hai người đã được tặng rất nhiều lần, nhưng mỗi lần cầm món quà Đường Lận tặng trên tay thì sẽ ngồi cười rất lâu.
Sau đó lại muốn trả tiền cho Đường Lận, luôn lo là sau khi anh mua đồ cho mình xong thì lại không có tiền để tiêu.
Đường Lận quả thật đã bị Đường lão gia và bà Ốt làm cho không biết nên khóc hay nên cười.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đêm giao thừa rộn ràng tiếng pháo cuối cùng cũng đã đến.
Đường Gia Thôn có tập tục là khoảng bốn năm giờ sáng hôm giao thừa phải đốt mấy dây pháo nhỏ trước cửa nhà mình, điều này thể hiện cho việc cả nhà chuẩn bị nghênh đón một năm mới vui mừng, náo nhiệt, hạnh phúc, mỹ mãn.
Đột xong pháo hoa, thì sẽ cắm hai nén hương bên cạnh hai bên cột nhà, sau đó thì dọn cái bàn ở góc nhà ra sân, trên bàn đặt một bát hương lớn và một cây đèn dầu, sau đó đốt bốn nén hương thô dài bằng cánh tay của một cậu bé, đứng bái ba vái, rồi đem hương cắm bào bát hương lớn ở giữa.
Sau đó lại cầm thêm một ít hương, cây hương này so với cây đang cắm trong bát hương lớn kia ngắn hơn một nữa, bái ba vái trước lư hương rồi đem đi cắm ở hai bên nhà.
Pháo là Đường Lận đốt, còn hương là Đường lão gia thắp, hai người làm xong thì chuẩn bị ăn bữa sáng.
Bà Ốt giúp Đường Lận đốt pháo xong rồi lại chạy vội về nhà bà bên kia cũng kính, rồi cũng giống năm ngoái bà lại qua nhà Đường Lận ăn bữa sáng đầu năm.
Đường Lận nhìn bóng dáng của Đường lão gia và bà Ốt đừng nấu ăn trong bếp, cảm thấy đời này có thể sống thêm lần nữa thực sự là quá tốt..