Editor: Tứ Phương Team
* Tra nam: đàn ông cặn bã.
Nếu nói hắn vì tình yêu, không bằng nói hắn nhớ tới tháng ngày tự tại trước kia. Sau khi tốt nghiệp, hắn vẫn luôn vất vả vì cuộc sống, đã sớm mệt mỏi.
Người mệt mỏi luôn hy vọng có một bến bờ để nghỉ ngơi, mà đối với hắn, Hứa Hân chính là bến bờ.
Nghe Tống Tiểu Hoa nói, hắn tự nhiên dao động, sau đó liền thương lượng tính kế Hứa Hân như thế nào.
Thế nhưng Hứa Hân đang nghỉ ngơi trong nhà hoàn toàn không biết mình đang bị tính kế, cũng hoàn toàn không biết kiếp trước vì sao mình lại bị lừa. Đêm qua cô ngủ không ngon, ngủ thêm nửa buổi sáng. Lúc giữa trưa tỉnh dậy chuẩn bị nấu cơm, Thiệu Kiến Quốc hồng hộc chạy về, trong tay cầm một hộp cơm.
Mùa đông, rất ít người lấy cơm ở nhà ăn, bởi vì cách xa, lấy về sẽ bị nguội lạnh. Nhưng với tốc độ chạy này của Thiệu Kiến Quốc, Hứa Hân có thể ăn được cơm nóng. Cô một bên cầm muỗng một bên trừng mắt nhìn Thiệu Kiến Quốc: “Anh phí công vậy làm gì, em có thể tự nấu cơm……”
Còn chưa nói xong câu, Hứa Hân đã bị kéo vào phòng khách. Thiệu Kiến Quốc lấy từ trong túi ra một hộp thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên mặt cô, nói: “Nghe bọn họ nói thuốc mỡ này rất hữu ích, em thử xem.”
“Cũng không sao, chỉ là để lại chút dấu vết, cùng lắm thì đi ra ngoài một vòng người khác chỉ biết khen Thiệu Kiến Quốc anh có khí khái nam tử, đánh vợ cũng không nương tay.” Hứa Hân nói xong cười rộ lên, nhưng Thiệu Kiến Quốc lại đầu đầy hắc tuyến hỏi: “Đánh vợ thì sao có thể có khí khái nam tử. Đánh vợ là túng, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
“Ơ, đánh vợ sao túng?” Lời này là lần đầu tiên nghe được.
“Ở bên ngoài không có năng lực, về nhà mới đánh vợ.” Thiệu Kiến Quốc từ nhỏ đã được giáo dục như vậy, nói theo cách nói của cha mẹ anh thì là, chỉ có ở bên ngoài không ra dáng đàn ông mới tìm chút lòng tự trọng bằng việc đánh phụ nữ. Chỉ cần là người có thể làm chút chuyện, ai lại muốn đánh vợ mình, đó chính là người sẽ cùng mình đi qua cả cuộc đời.
Cho nên, tư tưởng của Thiệu Kiến Quốc từ trước tới nay chính là như vậy.
Hứa Hân phì cười: “Ông xã em ở bên ngoài lợi hại, ở nhà…… cũng lợi hại.” Lợi hại cái gì, Thiệu Kiến Quốc nháy mắt đã hiểu. Anh nhìn gương mặt trắng nõn của Hứa Hân, dùng sức nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi: “Buổi tối, được không?”
Ai nha, rõ ràng vừa mới còn lý lẽ hùng hồn, ngay giây sau liền tiểu tâm cẩn thận, hình ảnh này thật quá tốt đẹp.
Hứa Hân nhanh chóng hôn anh một cái ở trên môi, sau đó có chút thẹn thùng gật đầu.
Thiệu Kiến Quốc lập tức hiểu ý, vui vẻ đến run rẩy mở cửa đi ra ngoài, thế nhưng ngay lập tức quay lại nói: “Buổi tối anh trở về sớm một chút.”
“Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Lúc Thiệu Kiến Quốc trả lời, người đã đi xuống lầu, thanh âm vô cùng lớn, hàng xóm có lẽ đều nghe được hết.
Thiệu Kiến Quốc một đường chạy đi báo cáo, cả người đều bừng bừng phấn chấn, buổi chiều làm việc cũng mang theo nhiệt tình. Triệu Minh Lượng kéo anh đến một bên hỏi: “Vợ cậu đã trở lại như trước kia rồi sao, nếu không sao giữa trưa anh lại mang cơm về?”
“Không phải, cô ấy rất tốt. Chỉ là có chút không thoải mái.”
“Không thoải mái? Sao không đi khám bác sĩ?”
“Đêm qua bị tôi đẩy ngã từ trên giường xuống, mặt bị va phải.”
“……” Triệu Minh Lượng mặt già đỏ lên, não bộ có chút kích thích.
Đúng vậy, vợ chồng người ta luôn có chút chuyện không thể nói, cho nên mình đúng là cmn nghĩ nhiều.
Ây da xấu hổ, anh ta ho nhẹ một tiếng: “Phụ nữ à, có chút yếu ớt.”
“Đúng vậy, mặt cũng đã sưng lên.” Thiệu Kiến Quốc vô cùng lo lắng, lại càng thêm nóng lòng. Tối nay về nhà được ăn thịt, không chờ mong là giả.
Ngày này mãi mới qua, Thiệu Kiến Quốc vung tay chạy như bay về nhà. Bành Trình kỳ quái nói: “Doanh trưởng chúng ta có gì việc gấp?”
“Vợ cậu ta ngã bị thương.” Triệu Minh Lượng tùy ý nói một câu, tiếp tục kiếp sống của cẩu độc thân. Bành Trình về nhà, theo bản năng kể việc này cho vợ mình, cô ấy và Hứa Hân quan hệ không tồi.
Sau đó, Quách tỷ đưa hai đứa con tới thăm Hứa Hân, đứng ở ngoài gõ cửa nửa ngày.
Vốn là cho rằng hai vợ chồng bọn họ ở trong phòng bếp không nghe thấy, nào biết hai người trong phòng kỳ thật đã khí thế ngất trời lăn ra khỏi giường đơn, đang lăn được một nửa bỗng có người gõ cửa, quả thật xấu hổ.
Quần cũng đã cởi, mặc lại thật không tiện, đặc biệt là tình huống đặc thù của Thiệu Kiến Quốc, lúc mặc quần đau đến nhếch miệng.
Hứa Hân đành tự mặc cho mình trước, sau đó thắt nút cẩn thận, nhỏ giọng nói: “Anh cứ ở trong phòng mặc trước đã, em đi mở cửa.” Sau đó nhìn anh cong eo che chở bên dưới, khóe miệng cong lên.
Mệt anh vừa trở về liền kích động, tối như này còn chưa làm việc được đâu.
Mang theo tâm tình vui sướng khi người gặp họa ra mở cửa, thấy người đến Hứa Hân cười nói: “Hóa ra là chị Quách, mau vào nhà.”
Chị Quách nói: “Nghe nói em ngã bị thương, ngã thế nào?”
Hứa Hân không nghĩ tới tin tức này truyền nhanh như vậy. Cô chỉ chỉ mặt mình, nói: “Chỗ này, từ trên giường rơi xuống, đầu hướng xuống va phải miếng gỗ lót ở đầu giường.”
“……” Chị Quách còn chưa tiêu hóa kịp tư thế ngã mới này, ngây ngốc nửa ngày mới cười nói: “Chồng chị về nói Thiệu doanh trưởng vô cùng sốt ruột trở về chăm sóc em, chị còn cho rằng nghiêm trọng thế nào chứ.”
Đình Đình nói: “Hù chết Đình Đình.”
“Ha ha, em không có việc gì. Dù sao cũng đã tới, vừa lúc dì có bài cho hai đứa, chờ một chút.” Hứa Hân đi vào trong phòng cầm ra hai quyển vở nhỏ, phát hiện Thiệu Kiến Quốc mặc xong rồi, thế nhưng mồ hôi đầy mặt, cũng không biết là đau hay là đang vội.
Hứa Hân đỏ mặt cười một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài.
Thiệu Kiến Quốc gãi gãi đầu, vội làm chuyện bị vợ chê cười, về sau chính mình cũng không có tôn nghiêm gì để khoe khoang, aissss —— trứng đau ( tác giả: là đau thật!)
Hứa Hân sau khi ra ngoài, nói một chút với chị Quách, hướng dẫn Đình Đình và Tiểu Đường làm bài tập, sau đó ba mẹ con liền rời đi. Khách vừa rời đi, Hứa Hân cũng không thèm quan tâm Thiệu Kiến Quốc, bắt tay nấu cơm. Kỳ thật, cô cảm thấy trong phòng hormone giống đực quá nặng, sợ đi vào lại bị đẩy ngã.
Thiệu Kiến Quốc dỏng tai nghe ngóng, cảm thấy người ta đã đi, bước ra yên lặng giúp đỡ Hứa Hân làm cơm, hai người tùy tiện nói chút chuyện trong nhà. Sắp tới Tết, cũng nên bàn bạc một chút sẽ đi nhà ai, làm chuyện gì.
Ăn cơm xong, Hứa Hân đương nhiên muốn tắm rửa. Thiệu Kiến Quốc tự động nấu nước, Hứa Hân tắm xong, nhìn Thiệu Kiến Quốc ngồi ở trên ghế ngẩn ngơ không khỏi khều khều anh hỏi: “Kiến Quốc, chỗ đó của anh không phải là bị kẹp hỏng rồi chứ? Cần xem hay không?”
“Không, không hỏng.”
“Em thấy anh tâm tình sa sút như vậy, hay là vào trong em nhìn giúp anh?”
Thiệu Kiến Quốc nghe xong nhảy phắt dậy, ba bước thành hai hướng tới cửa: “Lần này ai gõ cửa cũng không cho mở.” Sau đó kéo vẻ mặt Hứa Hân ngơ ngác đi phòng vệ sinh.(Д≡Д)
Đáng đời cái miệng khiêu khích đàn ông. Sau tình huống này thỉnh hiểu biết một chút!
Dù sao, Hứa Hân ôm Thiệu Kiến Quốc, cào Thiệu Kiến Quốc, cắn Thiệu Kiến Quốc, rưng rưng kêu hơn nửa đêm mới được nghỉ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Thiệu Kiến Quốc bị mị nhãn như tơ trừng mắt một lúc. Anh cười hắc hắc, sờ soạng một chút rồi mới tiếp tục hầu hạ vợ chải đầu mặc quần áo, cơm sáng là anh xuống nhà bếp lấy về.
Chẳng qua, đều là xuống nhà ăn lấy cơm nhưng tình hình trước so với nay hoàn toàn khác biệt.
Trước kia là tâm tình trầm trọng, hiện tại đến bước chân cũng thấy nhẹ.
Dù sao, hiện tại trong bộ đội cũng không có người nói bậy về Hứa Hân, kể cả Thiệu Kiến Quốc lấy cơm cho cô cũng biết là do ngã bị thương, chỉ là hầu hết mọi người đều không biết cô bị thương ở đâu mà thôi.
Hứa Hân nào biết đồn đãi bên ngoài về mình có bao nhiêu kỳ quái, dù sao ngày tháng của cô trôi qua tương đối phong phú. Từ sau khi chân chính trở thành vợ chồng với Thiệu Kiến Quốc, gần như mỗi buổi tối của hai người đều rât bận. Ban ngày cô còn phải vẽ tranh liên hoàn, chờ để ý tới lại phát hiện thế mà đã hơn mười ngày chưa ra khỏi cửa phòng. Tết đến mông rồi, có phải là nên đi ra ngoài mua chút đồ hay không?
Kỳ thật cũng không đặc biệt muốn mua đồ ăn gì, chủ yếu là đồ ăn còn trong nhà quá ít, Tết này có thể làm một chút sủi cảo rau hẹ nhân thịt để sẵn trong nhà. Vì thế cô muốn vào trong thành tìm mầm rau hẹ, đến lúc ăn Tết có lẽ cùng dài được tương đối.
Bây giờ Thiệu Kiến Quốc cực kỳ dính vợ, nghe nói vợ muốn vào thành thì một hai phải đợi anh nghỉ, còn muốn lái xe đi cùng vợ.
Hứa Hân không còn cách nào, đành đồng ý. Thiệu Kiến Quốc liền sắp xếp vài ngày sau, hai người cùng lái xe vào thành.
Đường đi cực kì xóc nảy nhưng Hứa Hân lại có thể ngủ, trong mộng tựa hồ nhìn thấy chút chuyện kiếp trước, cô đang cùng một người đàn ông đi về phía ga tàu hỏa, hình như muốn chạy trốn, trên đầu còn quấn một cái khăn quàng cổ rất dài.
Không biết Thiệu Kiến Quốc tới từ bao giờ, trên mặt anh phủ kín mồ hôi và nôn nóng, tìm từng thùng từng thùng xe một vì bóng dáng cô.
“Thiệu Kiến Quốc, cứu cứu em……” Hứa Hân vươn tay muốn níu chặt anh, nhưng lại không thể với được.
“Vợ, vợ, em sao rồi, sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?” Thiệu Kiến Quốc hoảng sợ dừng xe ở một bên, bế Hứa Hân đang giãy dụa, muốn đánh thức cô.
Hứa Hân nghe thấy giọng nói của Thiệu Kiến Quốc, chậm rãi mở mắt, sau đó cả người bổ nhào vào trong lòng ngực anh: “Thiệu Kiến Quốc, anh đừng rời khỏi em.”
“Không, anh sẽ không.”
“Anh phải cả đời chăm sóc em.”
“Được, anh chăm sóc em cả đời.”
“……” Lời hứa cho đi thật dễ dàng! Nhưng Hứa Hân biết, lời anh nói tất cả đều là thật. Thiệu Kiến Quốc kiếp trước, sau khi cô ly hôn hay sau khi cô chết, anh cũng không tái giá.
Oa!
Cũng không biết làm sao, Hứa Hân không khống chế được cảm xúc khóc lớn. Thiệu Kiến Quốc cũng không quát nạt cô, yên tĩnh ở đó xấu hổ ôm cô, còn may trên đoạn đường này không có người. Khóc mệt rồi, cuối cùng cô cũng xoa xoa mắt nói: “Có thể đi rồi!”
“A?” Đi đâu cơ? Sau đó nhớ ra bọn họ muốn vào thành, khởi động xe đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Vợ, em sao thế?”
“Gặp ác mộng.”
“……” Ngủ ngắn như vậy cũng có thể gặp ác mộng, vợ mình quả nhiên không phải người bình thường. (>