Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Đoàn người Lâm Đại Tráng cuối cùng cũng đến được Từ Châu. Ba người Lâm Đại Tráng, Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành cứ hướng nhóm kị binh hộ vệ cảm tạ không thôi. Lâm Đại Tráng còn uyển chuyển cự tuyệt ý định được hộ tống về tận huyện Phái, như vậy sẽ gây kinh động nhiều người.

Cứ thế liền tách ra, ba người Lâm Đại Tráng cùng bọn gia đinh mang theo 5 chiếc xe ngựa tiến về huyện Phái.

Thủ thành thị vệ thấy bọn họ cư nhiên đem theo 5 chiếc xe ngựa trở về, liền tiến đến hỏi Tần Khải Hành. “Tần thiếu đương gia, chỗ này là ở đâu phát tài vậy a?”

Tần Khải Hành liền sảng khoái trả lời. “Đây hàng hóa ta mua từ kinh thành về, các thị vệ đại ca nhất định phải đến chiếu cố đó nga..”

“Ha hả, lúc đó Tần thiếu đương gia nhớ ưu đãi cho chúng ta đó, phụ nhân trong nhà vừa lúc muốn thay một bộ y phục mới đây.”

“Nhất định rồi…”

Sau khi đến Tần gia, Tần Khải Hành sai gia đinh dở đồ xuống, gồm hàng hóa mà bản thân đã mua ở kinh thành cùng quà gặp mặt mà Thái tử điện hạ đã ban tặng.

Xong hết mọi việc, Tần Khải Hành lại đích thân đưa nhạc phụ cùng đại ca quay về Lâm gia thôn. Khi đi đến Lâm gia thôn thì trời cũng đã tối, đây là lúc các hộ gia đình dùng cơm tối. Đường vào thôn không có một ai, nhờ vậy mà khi bọn họ trở về không bị ai chú ý đến.

Lâm gia lúc này đang vừa dùng cơm vừa đoán xem phụ thân cùng đại ca nhà họ khi nào về. Khi thấy mấy người Lâm Đại Tráng trở về, ai cũng vô cùng kích động, Trương Huệ Nương liền chạy vào bếp làm thêm mấy món ăn. Người Lâm gia vui vẻ mời Tần Khải Hành ở lại dùng cơm luôn thể, Tần Khải Hành cũng không tiện từ chối, thế là một nhà liền vui vẻ dùng cơm.

Trong lúc dùng cơm, mọi người cứ nhao nhao lên hỏi những vấn đề về Lâm Gia Bảo, Lâm Đại Tráng thấy vậy liền nói. “Trước cứ dùng bữa đã, Gia Bảo vẫn sống rất tốt. Khải Hành con ăn nhiều một chút, lần đi này con vất vả rồi.”

Mọi người sau khi nghe được Lâm Gia Bảo vẫn sống tốt, lòng cũng an tâm không ít, đều lên tiếng khuyên Tần Khải Hành ăn nhiều thêm.

Lâm Đại Tráng nghĩ chuyện về Lâm Gia Bảo tốt nhất vẫn là nên tìm một thời điểm thích hợp nói cho Trương Huệ Nương biết.

Sau khi dùng bữa xong, mọi người lại tiễn Tần Khải Hành trở về. Xong xuôi hết cả nhà Lâm Đại Tráng mới vội vàng sửa sang lại đám lễ vật từ kinh thành đem về.

“Lần này Khải Hành mua thật nhiều đồ, không biết mất bao nhiêu tiền? Dù tiền có nhiều đến mấy cũng không nên xài như vậy chứ.” Trương Huệ Nương nhìn đống lễ vật trước mặt, bà cảm thấy con rể quả thực tiêu tiền như nước.


Lời Lâm Đại Tráng định nói liền thu hồi lại. “Khải Hành nó dù sao cũng có ý tốt, lên kinh thành buôn bán còn nhớ mua đồ về hiếu kính bà, chẳng lẽ không tốt?”

Những thứ Hiên Viên Hãn Thừa tặng tất nhiên đều là cực phẩm. Nhâm sâm tổ yến gì đó đều nhất phẩm, Trương Huệ Nương tuy không rõ những thứ này có bao nhiêu giá trị nhưng nhìn vẫn đau lòng muốn chết đi được.

Trong đống lễ vật còn có một bộ trang sức bằng trân châu cùng đôi vòng tay bằng bạch ngọc được ghi rõ là tặng cho Trương Huệ Nương, đồ trang sức bằng trân châu sáng bóng trong nháy mắt đã bắt được tâm của nữ chủ nhân Lâm gia.

Trương Huệ Nương tuy ngoài miệng nói con rể tiêu tiền tốn kém nhưng thật ra trong lòng bà lại hài lòng vô cùng, con rể quả nhiên dụng tâm a. “Thật xinh đẹp! Những thứ này chắc chắn rất quý, Đại Tráng sao ngươi không ngăn con rể lại, mấy thứ đẹp như vầy ta dùng sẽ hư hết đó.”

Lâm Đại Tráng trong tâm nói, đó là đồ của Thái tử điện hạ cho a, ta sao mà ngăn được chứ…

Ngoài ra thê tử của Lâm Gia Văn là Ngô thị cùng hai tiểu muội là Lâm Lị Nhi, Lâm Tú Nhi đều nhận được những chiếc trâm cài nạm bảo thạch, trân châu tinh xảo. Ngô thị cẩn thận cầm lấy trâm cài, quả thực yêu thích đến không buông tay. Lâm Tú Nhi ngay khi cầm được còn thử gài lên tóc, nhận được không ít lời khen ngợi của mọi người.

Lâm Gia Văn thấy vậy liền quay sang nói với nương của mình. “Nếu như mang thế này ra ngoài sẽ gây chú ý rất lớn. Tú Nhi vẫn còn nhỏ, nương trước giúp muội ấy cất đi, kẻo không làm lạc mất thì không tốt cho lắm.”

Lâm Đại Tráng lên tiếng. “Được rồi, để mấy thứ đó mai tính tiếp. Ta cùng Gia Văn đều mệt cả rồi, trước nên nghỉ ngơi đã.”

Trương Huệ Nương nhìn thấy phu quân cùng con trai đều lộ ra thần sắc mệt mỏi liền nhanh chóng đi chuẩn bị nước ấm cho bọn họ tắm rửa, sớm nghỉ ngơi.

Ở bên Tần gia, sau khi Tần Khải Hành trở về, vừa mới tắm rửa thay đổi xiêm y xong thì có hạ nhân đến thông báo lão gia cùng thái thái muốn gặp y.

Tần Khải Hành bước đến nhà chính thì thấy cha nương cùng Cẩm Nhi đều đang ngồi chờ y.

Tần lão gia Tần Hoành hướng đứa con, hỏi. “Khải Hành, con lần này lên kinh thành rất thuận lợi sao? Sao lại mang về nhiều đồ như vậy?…Đã có chuyện gì xảy ra?”

Buổi chiều, Tần thái thái cùng con dâu Lâm Cẩm Nhi cùng nhau kiểm kê lại những món đồ Tần Khải Hành đem từ kinh thành về. Lúc kiểm kê những món hàng Tần Khải Hành mua từ kinh thành, hai người cũng không cảm thấy gì đặc biệt, chỉ khi chạm đến những lễ vật Hiên Viên Hãn Thừa tặng thì bất giác thấy có gì đó không đúng. Khi Tần thái thái nhìn thấy danh mục lễ vật thì không khỏi trợn mắt. Trên danh mục lễ vật ghi rõ lễ vật dành cho Tần lão gia chính là một hộp thượng phẩm Bích Loa Xuân cùng một bộ trà cụ tinh xảo, của Tần thái thái là một bộ trang sức trân châu, Lâm Cẩm Nhi thì nhận được một trâm đính hồng ngọc cùng trân châu tinh mỹ, ngay cả ba tiểu nhân nhi trong nhà cũng có lễ vật. Của Tần Tử Thông chính là một cái ngọc bội trong suốt, của cặp song sinh là khóa trường mệnh bằng vàng nạm ngọc. Mặt khác còn có mấy loại nhân sâm tổ yến dùng để bồi bổ.

Mấy thứ này giá cả không hề thấp, phải trên cả ngàn lượng bạc mới có thể mua được.


Bà liền đem thử cho Tần lão gia nhìn, ông là một người yêu trà, nhìn thấy hộp Bích Loa Xuân liền biết đó là trà tiến cống, có tiền cũng chưa chắc mua được. Những món hàng thượng phẩm thế này, ở đâu Tần Khải Hành lại có được? Tần lão gia nghi hoặc, số tiền con trai mang theo bao nhiêu ông biết rõ, cho dù có mang theo hàng hóa để lên kinh thành bán thì vẫn chưa đủ để mua những món đồ này.

“Hay là, đây là lễ vật của vị quý nhân nào đó tặng cho con?” Tần thái thái cũng cảm thấy khá kì lạ, bà khi trước từng tham gia tụ hội này nọ với thái thái tri phủ, nhưng những món trang sức bằng trân châu của vị thái thái đó không cái nào đẹp, sáng bóng bằng những món trang sức này.

Tần Khải Hành cho đám hạ nhân lui hết xuống, mới nhẹ giọng, nói. “Đây đều là lễ vật gặp mặt Thái tử điện hạ tặng cho nhà ta…”

Tần lão gia, Tần thái thái cùng Lâm Cẩm Nhi nghe xong đều không khỏi giật mình. “Thái tử điện hạ…chuyện này sao lại có quan hệ với Thái tử điện hạ?”

“Là do Lâm Gia Bảo.” Tần Khải Hành nhẹ giọng.

“Gia Bảo! Gia Bảo làm sao?” Lâm Cẩm Nhi khẩn trương hỏi.

“Gia Bảo hiện tại là tiểu thị của Thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ đối với Gia Bảo vô cùng sủng ái, chẳng những tặng lễ vật gặp mặt, ngài ấy còn sai một đội nhân mã hộ tống chúng con trở về. Nhạc phụ đại nhân không muốn rêu rao nên chỉ để họ hộ tống đến Từ Châu mà thôi.” Tần Khải Hành kể lại sơ lược.

Tần thái thái nghe xong liền cao hứng. “Gia Bảo quả nhiên là đứa nhỏ may mắn…lần này liền trở thành quý nhân.”

Lâm Cẩm Nhi cũng không ngờ đệ đệ của mình lại có thể trở thành tiểu thị của Thái tử điện hạ, nhưng không như Tần thái thái vui sướng, trong lòng nàng ẩn ẩn có chút lo lắng.

Tần Khải Hành đem mọi chuyện xảy ra ở kinh thành lần lượt kể ra hết, còn không quên đem thiếp mời của Tề gia đưa cho Tần lão gia xem.

Tần lão gia cầm lấy thiếp mời kích động không thôi. “Này quả thực vô cùng may mắn a…”

“Nhạc phụ có nói, trước khi tin tức chưa đến đây, chúng ta vẫn nên giữ kín điều này là tốt nhất.” Tần Khải Hành nói.

“Ân, ông thông gia nói đúng. Những hạ nhân đi theo kì này con phải quản lý họ cho tốt.” Tần lão gia gật đầu, lên tiếng phân phó.


“Lần này đi theo con lên kinh thành đều là gia đinh, hạ nhân lớn lên ở nhà ta, con sẽ quản lý họ chặt chẽ.”

Buổi tối, Lâm Cẩm Nhi trằn trọc trên giường không ngủ được. Cuối cùng, nàng không nhịn được quay sang hỏi phu quân. “Phu quân, chàng nói….Gia Bảo sống thực sự tốt sao?”

“Cuộc sống hiện tại của Gia Bảo quả thực không tồi, Thái tử điện hạ rất thích y! Nàng không cần quá lo lắng. Về sau nếu ta có cơ hội lên kinh lần nữa, ta sẽ để nàng theo gặp y.” Tần Khải Hành trấn an thê tử.

Lâm Cẩm Nhi không hỏi rõ được tình huống của Lâm Gia Bảo, tuy được phu quân trấn an nhưng trong lòng nàng vẫn lo lắng.

Việc Lâm Gia Bảo tiến cung là đả kích rất lớn đối với nàng. Nàng khi trước còn định đợi Lâm Gia Bảo lớn lên sẽ để y đến Tần gia làm bồi đằng (陪藤)(ta cũng không biết nghĩa nó là gì nên để nguyên)

Tính tình của Lâm Gia Bảo nàng rõ nhất, vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện, vậy mà y khi lớn lên một là trở thành tiểu thiếp của bọn nhà giàu, bằng không thì sẽ cô đơn đến già. Lâm Cẩm Nhi là đại tỷ tất nhiên sẽ dùng hết sức mà che chở cho vị đệ đệ này. Cuộc sống ở Tần gia đối với nàng hiện tại rất tốt, nàng lại có một nữ nhi cùng hai tiểu tử, địa vị ở Tần gia vô cùng vững chắc. Đợi nàng lại sinh thêm vài đứa nhỏ nữa, lúc đó liền để đệ đệ đến đây, dù có hay chưa có con, nàng vẫn sẽ để con của mình hiếu thuận với y, Gia Bảo cũng sẽ không phải sợ trong tương lai không có chỗ nào để đi.

Lâm Cẩm Nhi đã suy nghĩ kĩ, nhưng còn chưa kịp thương lượng với Trương Huệ Nương thì Gia Bảo đã tiến cung. Hiện tại lại còn trở thành tiểu thị của Thái tử điện hạ. Hoàng gia sao có thể giống dân thường, hậu cung nơi đó luôn luôn có những đao quang kiếm ảnh vô hình đang chực chờ sẵn….

Lâm Cẩm Nhi nghe phu quân mình kể lại, cha vẫn chưa nói cho nương, không biết khi nương nghe được chuyện này sẽ thương tâm đến mức nào, dù sao thì bà cũng rất thương Gia Bảo…

Trong lúc đó, Tần thái thái đang cùng Tần lão gia nói về chuyện của Lâm Gia Bảo. “Lâm gia quả nhiên không tồi….đứa nhỏ Gia Bảo này tương lai dù tệ lắm cũng được trở thành một quý nhân.”

Tần lão gia nghe xong thì cười ha ha. “Sợ là không chỉ có vậy, nghe Khải Hành nói Thái tử điện hạ rất sủng ái Gia Bảo. Chúng ta lại có quan hệ thông gia với Lâm gia, Tần gia chắc chắn thu được lợi ích không nhỏ. Tương lai lại có thể hợp tác với Tề gia, ở thị trấn…không….ở Từ Châu coi như chúng ta có thể đứng đầu!”

“Kia cũng là nhờ phu quân ngài chọn được thông gia tốt.” Tần thái thái lúc này lại càng tin quẻ mệnh khi trước của Lâm Cẩm Nhi, đứa con dâu này quả nhiên mệnh tốt, đem lại sự thịnh vượng cho Tần gia.

Lâm Đại Tráng mấy ngày nay vẫn luôn muốn tìm thời gian nói cho Trương Huệ Nương biết chuyện của Lâm Gia Bảo. Nhưng lần nào lời đến cửa miệng rồi nhưng vẫn không cách nào thốt ra. Lúc sau, ông liền tìm Lâm Gia Văn thương lượng. “Không bằng đợi nương tử của con sinh xong rồi hẳn nói. Gần đây nương con cứ vội vội vàng vàng, nhỡ nói ra làm bà ấy rối thêm thì không nên.”

“Vâng, cứ theo lời của cha là được. Hiện tại sắp đến mùa thu hoạch, năm nay nhà ta đất nhiều, đất mới mua cũng cần chuẩn bị một chút. Trong nhà ai cũng vội, nhân thủ chỉ sợ phải mướn thêm hai người nữa.” Lâm Gia Văn ngẫm lại cũng thấy ý tưởng của cha rất hợp lý.

“Ân, phải mướn chứ, bao nhiêu cũng được. Còn con, Gia Văn, cứ hảo hảo ở trong nhà đọc sách, không cần xuống ruộng giúp chúng ta.” Lâm Đại Tráng nói.

“Con đã biết, cha. Con nhất định sẽ thật cố gắng.” Lần này Thái tử điện hạ tặng một bộ văn phòng tứ bảo thượng phẩm, lại thêm nhiều quyển sách có ích. Lâm Gia Văn quyết tâm lần này phải trúng cử, vì người nhà, vì Gia Bảo, hắn lần này phải chuẩn bị thật tốt trong kì thi Hương sắp tới.

Những ngày kế tiếp Lâm Gia Văn vẫn miệt mài học tập đến nỗi mất ăn mất ngủ. Đối với việc dạy vỡ lòng cho Lâm Gia Tài cũng ngày càng nghiêm khắt. Ngô thị thỉnh thoảng vẫn khuyên Lâm Gia Văn chú ý thân thể, nàng nghĩ, chắc chắn tướng công bị mấy vị tài tử trong kinh thành kích thích nên mới cố sức như vậy.


Đảo mắt cái đã qua mười tháng, Ngô thị thuận lợi sinh hạ được một nam hài. Cả nhà Lâm gia ai nấy đều vui vẻ, Trương Huệ Nương còn vội vàng giúp con dâu ở cử, tự thân mình đi chăm sóc tiểu tôn tử. Mà Lâm Đại Tráng cũng vì chuyện thu hoạch bận rộn không thôi liền quyết định, đợi tôn tử tròn tháng mới đem chuyện của Gia Bảo nói cho Trương Huệ Nương biết.

Hiên Viên Hãn Thừa rất nhanh đã nhận được tin tức về đứa con của Lâm Gia Văn, nếu đem tin này nói cho bảo bối biết, chắc chắn y sẽ vô cùng cao hứng.

Khi hộ tống ba người Lâm Đại Tráng xong nhóm kỵ binh cũng không trở về hết, Hiên Viên Hãn Thừa hạ lệnh cho hai trong số những người đó ở lại Từ Châu để tiện cho việc truyền tin tức.

Lâm Gia Bảo sau khi nhận được tin này quả nhiên cao hứng vô cùng, lại nghĩ đến việc Hiên Viên Hãn Thừa có thể giúp mình đem vài đồ vật này nọ gửi về nhà liền hứng trí chọn chọn lựa lựa lễ vật trong mấy món đồ bản thân y được ban cho.

Mỗi lần Lâm Gia Bảo cùng Hiên Viên Hãn Thừa đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương đều được ban cho vài món đồ nho nhỏ. Mọi người ai cũng biết y là tân sủng của Thái tử điện hạ, thỉnh thoảng gặp vài nương nương khác cũng được các nàng ban cho không ít đồ. Hơn nữa Hiên Viên Hãn Thừa từ khi có được Lâm Gia Bảo, thường thu thập vài thứ tốt đem về tặng y. Mà môn đồ của Thái tử điện hạ ai ai cũng biết Lâm Gia Bảo là tiểu thị mà Thái tử điện hạ vô cùng sủng ái, nên thường xuyên sẽ có mấy người biếu vài thứ này nọ cho y.

Lâm Gia Bảo đùa nghịch một cái hoa tai bằng ngọc trạm trổ hình một con ngựa nhỏ, năm nay là năm Ngọ, hiện tại trong tay y đang có rất nhiều trang sức cùng vật bài trí hình ngựa.

Khi Hiên Viên Hãn Thừa bước vào phòng, Lâm Gia Bảo đang nhìn một đống ngọc bội đeo lưng đặt trên bàn, không biết nên chọn cái nào mới tốt.

Hiên Viên Hãn Thừa từ phái sau ôm lấy Lâm Gia Bảo. “Chọn được chưa?”

“Tường công nhìn ngọc bội này được không? Phía trên có khắc một con ngựa nhỏ đang chạy, vừa lúc có thể tặng cho tiểu chất cầm tinh con ngựa luôn.” Lâm Gia Bảo cầm lên một cái ngọc bội đưa cho Hiên Viên Hãn Thừa xem.

“Ân, không tồi, ta nhớ còn có một món trang trí tạc hình ngựa bằng ngọc lưu ly, thứ đó cũng khá đẹp.” Hiên Viên Hãn Thừa vừa nhìn liền biết, đây là mấy món đám môn đồ kia biếu tặng, hắn nhìn thấy không tồi liền đem tặng cho Lâm Gia Bảo.

“Cái đó…. cái đó là tướng công tặng cho ta….ta…ta muốn giữ nó lại….” Lâm Gia Bảo thực sự rất thích khối ngọc lưu ly hình con ngựa nhỏ đó. Từ nhỏ không có thứ gì để chơi, từ khi trở thành tiểu thị của Thái tử điện hạ, Thái tử vẫn thường xuyên tặng cho y vài tiểu ngoạn ý, Lâm Gia Bảo cũng thực quý trọng chúng, rất ít khi lấy ra chơi đùa.

“Quai bảo…bảo bối của ta…” Hiên Viên Hãn Thừa nghe xong liền dùng sức hôn lấy Lâm Gia Bảo. “Ngày mai tìm Nguyên Khánh lấy chìa khóa từ nội khố phòng chỗ Khâu ma ma, ngươi cứ vào đó chọn, lễ vật tặng tiểu chất cũng không cần quá keo kiệt.”

Lâm Gia Bảo lắc đầu. “Không được, đồ ta được tặng đều là vật tốt, không cần vào đó chọn.” Lâm Gia Bảo thật sự hơi ngượng khi phải đi đến khố phòng của tướng công để chọn lễ vật cho tiểu chất, vẫn là lấy đồ của mình tặng thì tốt hơn.

Hiên Viên Hãn Thừa hiểu được suy nghĩ của Lâm Gia Bảo, mỉm cười không nói. Hiện tại bảo bối vẫn còn nhỏ, đợi về sau có thể thỉnh phong y lên làm trắc quân ( = trắc phi) liền có thể danh chính ngôn thuận giao quyền quản lý Đông cung lại cho y.

“Tướng công, liệu có kịp đưa lễ vật đến chỗ tiểu chất không?” Lâm Gia Bảo lo lắng nhìn Hiên Viên Hãn Thừa.

“Tất nhiên là kịp rồi, bảo bối. Đảm bảo sẽ kịp đầy tháng tiểu chất của ngươi.” Hiên Viên Hãn Thừa mỉm cười, hắn nhận được tin từ Từ Châu truyền về. Hành động của Lâm gia đều ở trong bàn tay hắn, đối với một nhà vẫn luôn điệu thấp không lộ cho người ngoài biết này, hắn vô cùng tán thưởng. Nhưng Lâm Gia Bảo hiện tại đã là người của hắn, việc này cũng không phải việc mất mặt gì mà phải che giấu, vừa lúc này nương theo đầy tháng của đứa nhỏ nhà Lâm Gia Văn, hắn sẽ tuyên bố với thiên hạ. Làm cho Lâm gia ở Từ Châu phải nở mày nở mặt một phen, dù sao về sau Lâm Gia Bảo cũng không phải chỉ là một tiểu thị, người nhà Lâm gia cũng nên thích ứng đi thôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận