Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Ra khỏi huyện, nhìn thấy nhà của mình càng lúc càng xa, trên xe ngựa lúc này liên tục truyền đến mấy tiếng khóc nho nhỏ.

Đoàn người phần lớn thời gian trong ngày đều di chuyển, cuối cùng cũng đến trạm dịch thành Từ Châu. Lúc này, những đoàn người từ các huyện khác cũng lần lượt đi tới.

Đợi một ngày, cuối cùng tất cả cũng đã tập hợp xong. Tổng cộng có mười chiếc xe ngựa to, xuất phát từ quan đạo đi thẳng đến kinh thành.

Vốn một xe ngồi mười người thì rất rộng rãi, hiện tại lại dồn hai mươi người vào một xe, quả thực có hơi chật.

Mỗi xe đều có một vị công công quản sự đi theo. Công công của xe ngựa nhóm Lâm Gia Bảo họ Triệu, khoảng 35 tuổi, vóc người không cao lại khá gầy. Biểu tình của ông rất nghiêm túc, đối với những người trên xe cũng rất nghiêm khắc, vì vậy không ai không sợ ông.

Trên đường đi, mọi người dần dần cũng làm quen với nhau. Đặc biệt là những người cùng quê, phần lớn họ đều tạo thành một nhóm nhỏ. Mà những người cùng quê với Lâm Gia Bảo thì chỉ có mình y là song oa tử, thế là bị những người còn lại âm thầm bài xích. Lâm Gia Bảo cũng không có ý định tiến lên làm quen với họ, mọi việc y đều nhu thuận nghe theo sự phân phó của Triệu công công. Triệu công công thấy y có khuôn phép, thái độ cũng trở nên ôn hòa hơn.

Nửa tháng đi đường, bọn họ cuối cùng cũng đến trạm dịch ở vùng ngoại ô bên ngoài kinh thành.

Trạm dịch này rất lớn, chuồng ngựa cũng đã có rất nhiều ngựa kéo xe được buộc ở đó. Đây chính là nơi tập trung của tất cả các đoàn người tiến cung trên cả nước.

“Tất cả xuống xe, đem hết đồ đạc xuống. Không được nói, không được nhìn lung tung, đều đi theo ta.” Triệu công công lên tiếng.

Mọi người xuống xe, cũng không nói chuyện với nhau, tất cả đều cúi đầu đi theo Triệu công công. Ông dẫn bọn họ đến một căn phòng lớn, dàn xếp mọi người ở chung với nhau tại đó. Trong phòng còn đặt mấy bồn nước trong để cho bọn họ rửa mặt rửa tay.

Sau đó, mọi người được dẫn đi ăn tối, khẩu phần ăn của mỗi người là một chén cháo ngô và một cái màn thầu thô. Tuy đơn sơ nhưng so với việc phải ăn bánh bột ngô với lương khô trên đường đi đã tốt lắm rồi. Một ngày đi đường cũng làm cả bọn đói bụng, cứ thế lang thôn hổ yết hết phần của mình.

Ăn xong, Triệu công công liền dẫn bọn họ đi giải quyết nhu cầu cá nhân, rồi đưa tất cả về lại căn phòng cũ, khóa cửa lại.

Mọi người nhanh chóng giành giật chỗ ngủ tốt, những người cùng thôn thì giúp đỡ nhau chiếm chỗ. Chỉ có Lâm Gia Bảo lớn lên quá nhỏ, khí lực lại yếu. Cuối cùng y bị đẩy đến nằm ở chỗ gần cửa.

Lâm Gia Bảo cũng không muốn tranh giành với các nàng, ôm bọc y phục nhỏ của mình vào lòng, đi đến vị trí gần cửa nằm xuống.

“Uy, ngươi nằm ngủ xa xa một chút. Đừng có đụng vào ta!” Nữ hài nằm cạnh Lâm Gia Bảo hung dữ nói.

Nữ hài này cùng thôn với Lâm Gia Bảo, đối với y luôn ác thanh ác khí. Lúc nào nàng nhìn y cũng như nhìn thấy một vật bẩn vậy.

Lâm Gia Bảo cũng không lên tiếng, chỉ đem thân hình nhích về phía cửa.

Một ngày đi đường mệt muốn chết, Lâm Gia Bảo rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng Triệu công công đã đến đánh thức họ dậy dùng tảo thiện. Ăn xong tảo thiện đoàn người tiếp tục leo lên xe ngựa tiến vào kinh thành.

Xe vào kinh, đến hoành thành thì dừng lại. Lúc này, mọi người trên xe đều bị tường thành nguy nga làm cho chấn động.

Lâm Gia Bảo nhìn tường thành màu đỏ cao vời vợi, dài liên miên không thấy điểm cuối. Những tia nắng sớm từ từ xuất hiện, khung cảnh lúc này, cung điện tường đỏ ngói vàng hiện ra trước mắt mọi người trở nên vô cùng trang nghiêm. Hôm nay là ngày cung nhân tiến cung, Tuyên Vũ môn từ sớm đã được mở ra cho họ vào.

Đầu tiên, họ bị đưa đến Ngoại Ngũ Cung, chuẩn bị cho vòng sàng lọc thứ nhất.

Vòng thứ nhất thật ra rất đơn giản, chủ yếu là nhìn tướng mạo có chỉnh tề, ăn nói rõ ràng, trên người có tàn tật hay điều gì kì lạ hay không mà thôi.

Tuy nói đơn giản nhưng lần này có cả ngàn cung nhân được chọn tiến cung, thời gian chờ quả thực rất dài.

Lâm Gia Bảo rất thuận lợi thông qua vòng thứ nhất, y được phân công đến một nhóm toàn bộ đều là song oa tử. Chờ lựa chọn xong thì đã đến giữa trưa.

Đoàn người cứ thế được đưa đi dùng ngọ thiện. Trong cung quả nhiên khác với bên ngoài, mỗi người bọn họ được phát một chén cháo rau với mấy cái bánh màn thầu trắng ăn đến no căng cả bụng. Hơn nữa, cháu rau không những có rau mà còn được cho thêm chút thịt băm. Bọn họ trên đường đi chỉ có thể gặm lương khô đỡ đói, đã lâu không được ăn mặn, vì thế mới ngửi thấy mùi tất cả đều nuốt nước miếng.

Lâm Gia Bảo uống một miệng đầy cháo, hương vị thơm ngon làm tốc độ ăn của y cũng tăng lên đáng kể.

“Qủa nhiên màn thầu trắng ăn thật ngon a! Ta chưa được ăn loại màn thầu này bao giờ.” Một song oa tử vừa ăn màn thầu vừa nói.

“Đúng vậy, ăn thật ngon.” Mấy song oa tử ở một bên cũng lên tiếng phụ họa.

“Thiết! Chỉ là mấy cái màn thầu trắng mà thôi, có gì ghê gớm đâu chứ.” Một song oa tử diện mạo xinh đẹp khinh thường lên tiếng.

Lâm Gia Bảo nhìn mấy cái màn thầu trăng trắng trên tay, Lâm gia rất ít khi được ăn màn thầu trắng, bởi vì trong nhà nhiều người nên nhà họ bình thường đều tự làm bánh bột ngô cùng nhau ăn.

Y cắn một miếng màn thầu, rồi chậm rãi nhai nuốt, cảm nhận từng chút một vị ngọt nhàn nhạt của màn thầu, quả nhiên ăn rất ngon.

Ngọ thiện hôm nay mọi người ăn được rất nhiều, riêng Lâm Gia Bảo thì ăn được hai cái màn thầu với một chén cháo. Sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, đây là lần đầu tiên trong nửa tháng qua y được ăn no đó a.

Buổi chiều lại có một vị công công quản sự đến đưa họ đến nhà tắm lớn, để bọn họ tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó, bọn họ sẽ được chia nhóm đưa vào một căn phòng. Tất cả đều lõa thể để cho hai vị ma ma xem xét.

Lâm Gia Bảo đứng thẳng người, theo sự phân phó của ma ma mà đi một vòng quanh phòng. Sau đó thì đi đến một cái giường nhỏ rồi nằm xuống, để ma ma kiểm tra hạ thân.

Trong hai vị ma ma đó có một vị thấy y lớn lên đẹp, còn dùng tay sờ soạng lên người y mấy cái. “Thân thể này thực nhẵn a.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Gia Bảo vì xấu hổ mà đỏ ửng cả lên, không dám hó hé tiếng nào.

Kiểm tra xong, ma ma cho y đứng dậy. Bà dùng một cây bút đặt trên bàn chấm cho Lâm Gia Bảo một nốt thủ cung sa* ở phần trong cánh tay.

Xong việc, nhóm ma ma cũng không khó xử y nữa, để Lâm Gia Bảo mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Lâm Gia Bảo ra khỏi phòng thì đi thẳng đến một cái đại viện tử. Những người kiểm tra xong đều đứng ở đó, Lâm Gia Bảo cũng tiến đến đứng chung với họ.

Lâm Gia Bảo nhìn chấm nhỏ đỏ tươi trên cánh tay mà xuất thần, đây là thủ cung sa tượng trưng cho trinh tiết đó a.

Đột nhiên ngoài sân truyền đến một trận âm thanh ồn ào. Từ một căn phòng khác, một nữ hài bị lôi ra ngoài. “Ma ma tha mạng! Ma ma tha mạng!” Nữ hài khóc lóc kêu to.

Mấy thái giám khỏe mạnh không để ý đặt nữ hài lên mặt đất, dùng một cây gậy vừa thô vừa to liên tiếp nện lên người nàng.

“Ngươi nghĩ trong cung là nơi nào mà một thứ dơ bẩn như ngươi có thể tiến vào. Dám dùng đến mánh khóe, chỉ có một con đường chết.” Ma ma nhìn người đang nằm trên sân, lớn tiếng nói.

Tiếng khóc của nữ hài từ từ nhỏ dần, sau đó thì hoàn toàn không nghe thấy nữa, chỉ còn âm thanh của gậy đánh lên da thịt đều đặn vang lên khắp sân.

Máu theo từng cái nện không ngừng bắn ra, nửa thân dưới của nữ hài hiện tại đã huyết nhục mơ hồ*.

Người xung quanh đều bị dọa cho chết khiếp, không ai dám lên tiếng. Mấy người nhát gan thì suýt nữa là ngất.

Lâm Gia Bảo cũng không dám nhìn, sắc mặt y lúc này đã trắng bệch.

Chỉ chốc lát, nữ hài sau khi được sát định đã chết thì bị người khác tha đi, để lại trên nền đất một vệt máu chảy dài.

Đây là lần đầu tiên Lâm Gia Bảo thấy người chết, cũng là lần đầu tiên y thấy sự tàng khốc chốn cung đình. Âm thầm nói với bản thân, không được phạm bất cứ sai lầm nào, người nhà vẫn còn đang chờ y trở về.

Chờ nhóm song oa tử bọn y kiểm tra xong thì cũng đã đến bữa tối.

Đoàn người lại tiếp tục đi dùng vãn thiện, vãn thiện và ngọ thiện giống nhau, đều là một chén cháo rau với mấy cái màn thầu trắng.

Trải qua sự tình hồi chiều, sắc mặt ai cũng không tốt mấy.

Lâm Gia Bảo lúc chiều nhìn thấy một mà kia hiện tại có chút buồn nôn. Chỉ có thể miễn cưỡng bản thân ăn hết một chén cháo với một cái màn thầu.

Một lúc sau, vị công công quản sự cùng một ma ma mặc cung phục màu xám từ bên ngoài đi vào, mọi người thấy vậy đều đồng loạt buông chén đứng lên.

“Đây là Tịch ma ma, một tháng tiếp theo các ngươi sẽ theo ma ma này học cung quy.” Công công quản sự lên tiếng giới thiệu.

“Ta là Tịch ma ma, ba mươi song oa tử các ngươi vào tháng tiếp theo sẽ do ta phụ trách. Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi phải theo ta học quy củ lễ nghĩa trong cung. Hiện tại ta sẽ phát cung phục cho các ngươi, vào cung rồi thì không thể mặc thường phục nữa. Các ngươi hiện tại nhanh đi thay, rồi đem đồ đạc gì đó của bản thân mang đến đây. Ta sẽ đưa các ngươi đến chỗ ở trong cung.”

“Dạ.”

…….

Nguyên Phúc phát hiện Thái tử điện hạ dạo gần đây rất kì quái, nhất là vào hôm nay.

Sau khi lâm triều xong, Thái tử điện hạ không xử lý chính vụ mà chỉ ngồi ngốc trong thư phòng hơn nửa ngày. Biểu tình thoại nhìn có vẻ…sung sướng, ân, còn có điểm…phấn khởi.

Buổi chiều lại càng kì quái hơn, Thái tử cư nhiên không đi Bắc Đại doanh mà lại mang theo ông chạy loạn trong cung.

Càng chạy càng lạ, Thái tử chỉ toàn chọn mấy con đường nhỏ hẹp trong cung mà đi.

Sắc trời cũng dần tối. “Thái tử điện hạ, ngài đây là muốn đi đâu a?” Nếu đi tiếp thêm mấy bước nữa là đến Ngoại Ngũ Cung rồi đó.

Lúc này, từ xa một đoàn người mặc cung phục màu xanh lá từ từ tiến đến chỗ bọn họ. Hiên Viên Hãn Thừa thấy màu sắc của cung phục, trong lòng không khỏi  thấy vui vẻ.

Hắn bước nhanh đến phía trước, Nguyên Phúc cũng vội vàng nối gót theo sau.

Tịch ma ma dẫn theo nhóm cung thị từ đằng xa cũng đã thấy được bóng dáng hai người.

Người đi trước mặc thường phục màu đỏ tía thêu họa tiết màu vàng. Phía sau người đó là một thái giám, đến gần thêm chút nữa, chẳng phải Nguyên Phúc ở Đông Cung của Thái tử đây sao?

Vậy cái người đi phía trước chỉ có thể là…. “Tham kiến Thái tử điện hạ!” Tịch ma ma quỳ xuống hành lễ.

Tịch ma ma vừa quỳ, đám người Lâm Gia Bảo phía sau cũng vội vàng quỳ xuống.

“Ngươi là…? Định dẫn bọn họ đi đâu thế?” Hiên Viên Hãn Thừa lên tiếng hỏi Tịch ma ma, nhưng ánh mắt hắn vẫn cứ nhìn về phía sau bà tìm kiếm thứ gì đó.

Rất nhanh, Hiên Viên Hãn Thừa đã nhìn thấy được người mà hắn ngày mong đêm nhớ. Lâm Gia Bảo một thân cung phục màu xanh lá đang quỳ cách hắn không xa, phải cố gắng lắm Hiên Viên Hãn Thừa mới ngăn cản bản thân tiến đên bên y.

Lâm Gia Bảo lúc này chỉ mới 12 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn lộ ra chút trẻ con. Một thân cung phục rộng thùng thình làm cơ thể y nhìn vô cùng nhỏ nhắn. Sắc mặt của bảo bối có vẻ không tốt, y vẫn luôn cúi đầu, Hiên Viên Hãn Thừa lơ đãng nhìn đến hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ của bảo bối, thực đáng yêu a!

“Hồi Thái tử điện hạ, lão nô là Tịch ma ma của Ngoại Ngũ Cung, hôm nay là ngày các cung nhân mới tiến cung, phía sau đều là những cung thị mới đến. Lần này người tiến cung có vẻ nhiều nên Ngoại Ngũ Cung không đủ chỗ, lão nô dự định an bài cho bọn họ đến Tây Li Điện.”

“Đều đứng lên đi.” Ánh mắt của Hiên Viên Hãn Thừa vẫn một mực nhìn về phía Lâm Gia Bảo. “Mau dẫn bọn họ đi đi.”

“Dạ.”

Hiên Viên Hãn Thừa lưu luyến dời mắt khỏi thân ảnh nhỏ bé kia, cũng cất bước rời đi. Hiện tại nếu không đi, hắn sợ bản thân sẽ không khống chế được kích động mà nhào đến ôm Lâm Gia Bảo. Bây giờ vẫn chưa đến lúc, hắn không muốn dọa y sợ đâu a.

“Tây Li Cung sao….” Hiên Viên Hãn Thừa vui vẻ thì thầm.

Nguyên Phúc nhìn vẻ mặt của Thái điện hạ đầy nghi hoặc, ánh mắt của Thái tử điện hạ cứ nhìn chằm chằm đám cung thị vừa rồi, chẳng lẽ ngài coi trọng một ai trong đó?

Nguyên Phúc vừa nghĩ đến liền lắc đầu, khi nãy ông cũng đâu có thấy ai lớn lên xinh đẹp đâu a. Hơn nữa đám cung thị kia đều còn nhỏ, cũng chẳng nẩy nở chỗ nào hết. Chắc chắn là ông nghĩ quá nhiều rồi.

…..

Đám người Lâm Gia Bảo mỗi ngày vào buổi sáng đều theo Tịch ma ma ghi nhớ cung quy, buổi chiều thì học các hành vi cử chỉ, điệu bộ lễ nghĩa.

Mọi người cơ hồ trước khi tiến cung đều không biết chữ, bọn họ chỉ có thể học bằng cách ghi nhớ mấy cái cung quy khó nhằn kia, còn phải nhớ nào là đường đi trong cung, đường đến Thượng Y Cục, Ngự Thiện Phòng,…bọn họ đều phải nhớ kĩ. Trừ những điều đó ra, bọn họ còn được biết được đâu là nơi cấm vào cùng mấy điều cấm kị trong cung.

Những điều này với Lâm Gia Bảo mà nói cũng không khó khăn mấy, đại ca y đã từng dạy y một ít chữ, chỉ cần y chú ý mọi thứ cần học y đều có thể nhớ kĩ. Nhờ vậy, y cũng tiến bộ hơn so với mọi người một chút.

Hành vi cử chỉ, điệu bộ lễ nghi đối với bọn họ còn khó hơn. Đi đường đều phải cúi đầu, hạ mắt, nén hơi thở lại, không được gây bất cứ tiến động nào. Chuyện quỳ xuống hành lễ cũng cần chú ý rất nhiều.

Một khi trả lời, miệng phải nói rõ ràng, câu nói phải ngắn gọn. Thanh âm cũng không được cao quá hay thấp quá, tốc độ nói cũng phải ổn định, không nhanh quá cũng không chậm quá.

Ngoài ra còn phải học cách chăm trà, luyện cách bưng trà đưa nước. Tay chân phải nhanh nhẹn nhưng phải nhẹ nhàng, khi đặt tách trà không được gây ra âm thanh, đồng thời cũng không được để nước trà văng ra ngoài.

Lâm Gia Bảo học rất nghiêm túc, mỗi ngày đều luyện tập hơn trăm lần.

……

Một tháng qua, Nguyên Phúc đã khẳng định được một điều, Thái tử điện hạ quả nhiên coi trọng một cung thị ở Tây Li Cung.

Cơ hồ mỗi ngày Thái tử điện hạ đều trộm tiến vào Tây Li Cung, len lén từ cửa sổ bên ngoài nhìn trộm vào. Mỗi lần như thế, Nguyên Phúc đều phải đi theo canh chừng giúp ngài ấy.

Thậm chí có lần Thái tử điện hạ còn leo lên cây ở Tây Li Cung chỉ để nhìn viện tử của mấy cung thị kia.

Ai u! Thái tử điện hạ của ta a, ngài đây là muốn cái gì nha! Nếu như để đám thị vệ tuần tra thấy được sẽ không tốt đâu a. Sẽ rất dọa người đó! Nguyên Phúc ta cũng  muốn điên với ngài luôn rồi.

Ông theo Thái tử điện hạ lâu như vậy mà không biết ngài ấy lại có cái đam mê này nha. Cư nhiên lại thích song oa tử nhỏ tuổi a! (aka anh nó luyến đồng:v)

Nguyên Phúc rất tò mò không biết vị song oa tử đó có bộ dáng thế nào mà có thể làm Thái tử điện hạ trở nên như vậy.

Hôm nay ở trong thư phòng, Hiên Viên Hãn Thừa cho gọi Nguyên Phúc một mình tiến vào, còn những hạ nhân khác đều cho lui ra ngoài. “Cô nghĩ ngươi cũng đoán được, ở trong Tây Li Cung kia có một người chính là chủ tử tương lai của ngươi. Cô hiện tại sẽ nói cho ngươi biết một điều, nhưng phải làm cho tốt. Giao tình giữa ngươi với vị Lâm ma ma làm trong Ngự Điểm Phòng của mẫu hậu cô như thế nào?”

Hiên Viên Hãn Thừa nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên đem Lâm Gia Bảo đặt ở chỗ của mẫu hậu, trong cung của hắn hiện tại vẫn chưa thanh lí sạch sẽ, nếu để y tiến vào hắn sẽ rất lo lắng.

Ngự Điểm Phòng là nơi chuyên làm các món điểm tâm ở trong cung của mẫu hậu, những việc cần làm trong ngày cũng không nhiều, đến nơi đó sẽ không vất vả quá. Người ở Ngự Điểm Phòng cũng không nhiều, vì thế tranh chấp cũng rất ít khi xảy ra.

Lâm ma ma hắn cũng có biết, bà là người hầu bồi giá của mẫu hậu hắn, có quan hệ thông gia với Chu ma ma, tâm phúc của mẫu hậu. Trù nghệ của Lâm ma ma cũng rất cao, mẫu hậu hắn cũng rất nể mặt bà.

Hơn nữa tâm tính của Lâm ma ma cũng rất tốt, không hề tùy tiện đánh chửi những cung nhân khác. Trước cứ đem bảo bối của hắn đặt ở đó, cũng yên tâm hơn nhiều.

“Cái này….giao tình giữa nô tài với Lâm ma ma cũng không tồi.” Nguyên Phúc cân nhắc, nhân duyên của ông trong cung cũng khá tốt đó a.

Hiên Viên Hãn Thừa gật đầu. “Ngươi hãy đưa một người đến chỗ Lâm ma ma làm việc, nhớ dặn bà chiếu cố y. Tên của y là Lâm Gia Bảo, trong cung gọi Lâm An Trúc, 12 tuổi, huyện Phái Nhân (?). Ánh mắt của y rất to, trên má còn có hai lúm đồng tiền. Ngươi mau đến tiểu khố phòng tìm y, lần này làm không xong, ngươi cũng không cần đi theo cô nữa.”

“Dạ. Nô tài nhất định sẽ làm thật tốt.” Nguyên Phúc thấy biểu tình của Thái tử vô cùng nghiêm túc liền nhanh chóng trả lời.

Được Thái tử phân phó, Nguyên Phúc đi đến Vĩnh Thọ Cung của Hoàng hậu nương nương.

Lúc ông bước vào Ngự Điểm Phòng thì Lâm ma ma đang cùng các cung nữ khác làm điểm tâm. Bà vừa thấy Nguyên Phúc đến thì buông việc làm trong tay, đi đến hỏi. “Nguyên Phúc công công, sao ngài lại đến đây? Thái tử điện hạ có gì phân phó sao?”

“Thật ra thì, lần trước Thái tử điện hạ đến chỗ Hoàng hậu nương nương có dùng qua vân đậu cao* mà Ngự Điểm Phòng làm, ngài ấy rất thích. Khi trở về Đông Cung liền sai đầu bếp làm nhưng Thái tử điện hạ nói hương vị không giống nên ngài sai ta đến đây lấy một ít mang về.”

“Ta đi làm ngay, Nguyên Phúc công công ngài chờ một lát.” Lâm ma ma vừa nghe Thái tử điện hạ cũng thích điểm tâm của bà, trong lòng cũng rất vui vẻ.

“Ma ma bà trước đừng gấp, để cho mấy cung nữ kia làm đi. Ta cũng không gấp lắm đâu…ha hả…” Nguyên Phúc vội vàng giữ chặt Lâm ma ma.

Lâm ma ma nhìn thần sắc của Nguyên Phúc, cũng biết ông muốn nói chuyện với bà. Bà liền phân phó đám cung nữ đi làm điểm tâm, bản thân thì kéo Nguyên Phúc ra ngoài, đi vào một căn phòng nhỏ phía sau bếp.

Lâm ma ma đưa Nguyên Phúc đến phòng của bà. Lâm ma ma là ma ma quản sự của Ngự Điểm Phòng, vì thế phòng của bà cũng khá lớn, có hai gian nhỏ.

Lâm ma ma đưa Nguyên Phúc đến gian bên ngoài để nói chuyện. “Nguyên Phúc công công có chuyện gì sao?”

“Lâm ma ma, chúng ta dù sao cũng có giao tình. Thật không dám giấu diếm, lần này ta có chuyện phải nhờ đến bà.” Nguyên Phúc nói với Lâm ma ma. “Lần này trong cung có người mới vào, ngày mai sẽ phân công công việc. Ta có một người bà con thân thích ở xa trong đó. Ta thấy Lâm ma ma bà đối xử với người khác rất tốt, trù nghệ lại khá như vậy, nếu như y có thể làm việc dưới trướng của bà thì tốt quá rồi.”

“Việc này ấy hả, có gì khó đâu.” Lâm ma ma còn tưởng chuyện độc ác gì cơ chứ, chỗ của bà người cũng không nhiều, thêm một người cũng không sao cả.

“Vậy là bà đáp ứng rồi nga! Ha ha, Lâm ma ma bà lần này đã giúp cho ta một cái đại ơn rồi đó.” Nguyên Phúc kích động đem mọi thứ về Lâm Gia Bảo mà ông biết nói cho Lâm ma ma nghe.

“Vị thân thích kia của ta rất ngoan, y cũng còn nhỏ, vì vậy mong ma ma chiếu cố y nhiều một chút.” Nguyên Phúc nói xong liền lấy từ trong ngực ra một cái hộp gấm đưa cho Lâm ma ma. “Nghe nói tháng sau là sinh nhật của ma ma, đây là chút thành ý, mong ma ma đừng ghét bỏ.”

“Ai u, công công ngài thật khách khí. Yên tâm yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố y thật tốt.” Lâm ma ma mỉm cười nhận lấy.

Hai người nói chuyện với nhau một lát, Lâm ma ma liền cùng Nguyên Phúc trở lại trù phòng.

“Lâm ma ma, vân đậu cao đã làm xong, mời người xem thử.” Cung nữ lớn tuổi nhất dưới trướng Lâm ma ma, Ngọc Sương, bưng phần điểm tâm lên cho bà kiểm tra.

Lâm ma ma nhìn hình dạng, lại lấy một khối ăn thử. Gật gật đầu. “Làm không tồi.” Rồi bà lại lấy cho Nguyên Phúc dùng thử một khối.

“Chính là hương vị này, ăn thật ngon. Lâm ma ma dạy dỗ thật tốt, ai mà được làm việc dưới trướng bà quả thật vô cùng có phúc a.” Nguyên Phúc ra sức khen ngợi.

Lâm ma ma cũng rất đắc ý, Ngọc Sương chính là trợ thủ đắc lực của bà, tay nghề của bà cũng truyền được cho nàng bảy tám phần rồi.

Một lúc sau, Nguyên Phúc đã đem điểm tâm được đặt trong thực hạp trở về báo cáo thành quả.

Nguyên Phúc vừa mới đi, hai vị cung nữ trong Ngự Điểm Phòng liền tiếng lên nhao nhao nói. “Ma ma thật lợi hại, đến cả Thái tử điện hạ cũng thích điểm tâm của Ngự Điểm Phòng chúng ta a.” Cung nữ nhỏ tuổi đồng thời hoạt bát nhất, Ngọc Linh, lên tiếng.

“Đúng vậy! Được theo Lâm ma ma làm điểm tâm, chúng ta thật có phúc.” Vị cung nữ lớn tuổi hơn Ngọc Linh một chút, Ngọc Lang, cũng lên tiếng nịnh nọt.

Lâm ma ma nghe xong tất nhiên là rất cao hứng. “Được rồi, miệng các ngươi lúc nào mà chả ngọt, lo đi làm việc đi.”

Ban đêm, Lâm ma ma ở trong phòng của bà mở hộp gấm ra. Bên trong hộp đặt một khối ngọc bài, chất ngọc trong trẻo như nước đẹp vô cùng. Mặt trên điêu khắc cây tùng cùng lời chúc họ vô cùng tinh xảo. Lâm ma ma đem khối ngọc bài cầm trên tay mà thưởng thức, yêu thích không buông tay.

Phía dưới nơi đặt ngọc bài còn đặt một tờ ngân phiếu. Lâm ma ma thầm nghĩ Nguyên Phúc quả nhiên chu đáo.’

Cầm tờ ngân phiếu lên xem, mắt Lâm ma ma không khỏi trừng lớn. Trên tờ ngân phiếu cư nhiên ghi một trăm vạn lượng bạc, dọa cho bà mém nhảy dựng.

Bạc nhiều quá a!

Lâm ma ma sợ cái vị mà bà cần chiếu cố không đơn giản chỉ là thân thích của Nguyên Phúc thôi đâu…nghĩ đến người phía sau Nguyên Phúc….Ai! Đều lỡ đáp ứng rồi, chỉ còn cách làm theo thôi.

Lâm ma ma cẩn thận đem tờ ngân phiếu cất kĩ rồi đi ngủ sớm. Sáng sớm nagyf mai bà còn phải đến Tây Li Cung nhận người nữa a, không nên trì hoãn.

Tại Tây Li Cung, trong phòng nhóm người Lâm Gia Bảo, mọi người vì chuyện ngày mai được phân công việc làm mà nhao nhao bàn luận.

“Ta nói a, tốt nhất bản thân được phân đến một vị nương nương nào đó được sủng ái, như vậy mỗi ngày trôi qua đều rất tốt a.” Một song oa tử lên tiếng.

“Làm gì có chuyện tốt như vậy, nghe nói song oa tử đi làm cung thị hầu hạ trong cung cũng không được chọn nhiều đâu. Với lại, Hoàng thượng yêu nhất vẫn là Hoàng hậu nương nương, muốn vào Vĩnh Thọ Cung của nương nương cũng không phải chuyện dễ đâu a.” Một song oa tử khác lên tiếng phản bác.

“Đúng vậy, ta đã đi hỏi công công quản sự rồi. Song oa tử chúng ta nhiều lắm thì chỉ được phân đến Thượng Công Cục, Thượng Lâm Cục hoặc Ngự Thiện Phòng* mà thôi.”

“Nếu có thể đến Đông Cung của Thái tử điện hạ để làm việc cũng tốt a.” Một song oa tử khác lại lên tiếng. “Lần đó ta đã trộm nhìn ngài, Thái tử điện hạ lớn lên anh tuấn bất phàm, thanh âm cũng rất ôn nhu nha.”

“Thái tử điện hạ ấy hả…” Một song oa tử thần thần bí bí hạ thấp thanh âm xuống nói. “Ta có nghe Tịch ma ma với mấy vị công công khác nói chuyện phiếm, có một cung nữ không cẩn thận va vào Thái tử điện hạ, ngài liền cho người dùng gậy đánh chết nàng!”

“Thật sao? Thực đáng sợ!” Mọi người không khỏi nhớ đến cảnh tượng lúc bọn họ tiến cung. “Thực sự rất đáng sợ…”

“Ta nói, vẫn là đi Ngự Thiện Phòng là tốt nhất, có thể ăn rất nhiều đồ ngon a.” Một song oa tử nói.

“Ha ha, ngươi thì chỉ biết có ăn mà thôi…” Tất cả mọi người đều cười vang, không khí sợ hãi nhất thời cũng tiêu tán đi không ít.

Lâm Gia Bảo nằm gần đó cũng thầm cầu khấn, lão thiên gia phù hộ, xin ngài đừng để con bị phân đến chỗ của Thái tử điện hạ a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui