Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Bác sĩ nói hoàn cảnh cùng hương vị quen thuộc có thể trợ giúp người bệnh đang hôn mê thức tỉnh. Diệp Cảnh đột nhiên nhớ tới chiếc giường bệnh mình nằm khi tỉnh dậy, ngay trên đầu giường có đặt một chiếc gối ôm hình con ếch, khóe miệng nhất thời…..méo xẹo.

Thân thể bị thương của Diệp Phong về căn bản hồi phục rất tốt, thế nên anh quyết định đưa cậu về nhà, ngủ trên chính chiếc giường cậu thích nhất, kê ngay chiếc gối cậu thích bên cạnh. Bác sĩ tư đến khám hai ngày một lần, sau đó tự tay anh sẽ ôm Tiểu Phong ra ngoài ban công phơi nắng trong chốc lát.

Bác sĩ nói, người bệnh dù đang ở trong trạng thái hôn mê nhưng vẫn có chút ý thức, nếu không ngừng trò chuyện cùng đối phương thì rất có lợi trong quá trình đánh thức người bệnh.

Vì vậy ngày nào Diệp Cảnh cũng giả bộ như Tiểu Phong khỏe mạnh bình thường, chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, đem hết mọi chuyện lông gà vỏ tỏi ra để kể, liên miên cằn nhằn không dứt như bà thím. Nhưng những chuyện nhỏ nhặt tầm thường ấy lại giống như ánh mặt trời ấm áp khiến người ta an tâm.

Cha Diệp muốn thăm Diệp Phong một lát nhưng bác sĩ tâm lý lại chỉ dạy cặn kẽ, một trong những nguyên nhân khiến người bệnh không muốn thức tỉnh chính là vì ai đó mà người bệnh cho là nguy hiểm, tốt nhất vẫn nên để người đó tránh xa một chút, để người bệnh có cảm giác an toàn hơn.

Cho nên sau khi Diệp Cảnh ném ra vẻ mặt cường ngạnh “thà chết cũng không cho cha tới gần”, cha Diệp lập tức nhượng bộ. Ông không mang nhiều đồ dùng theo, lúc ra sân bay cũng chỉ có Phúc quản gia đến tiễn.

“Nếu Tiểu Phong tỉnh, nhớ rõ…….ít nhất cũng phải thông báo với tôi một tiếng.” Cha Diệp vỗ vai Phúc quản gia, chậm rãi thở dài.

Phúc quản gia nhìn ông chủ nhà mình, người đàn ông từng oai phong lẫy lừng một thời, nay bất tri bất giác đã có tóc bạc, năm tháng không buông tha bất cứ ai, ông thật sự…….đã già rồi……..

.............

Diệp Phong chậm rãi mở mắt, ngay lập tức nhìn thấy con đường đất vàng quen thuộc, hai bên đường tràn ngập màu đỏ quen thuộc, một cơn gió âm u lạnh lẽo thổi qua, tạo nên muôn vàn tiếng vang rét lạnh.

Lại…….trở về nơi này rồi sao?

Diệp Phong trợn trừng mắt nhìn, lặng lẽ tiến lên hai bước, quả nhiên…….. Giữa khoảng không gian mịt mờ ảo ảnh, xuất hiện một cây cầu cong cong bằng gỗ, đứng ngay đầu cầu là một bà lão mặt mũi hiền lành, giống như một pho tượng điêu khắc, không biết đã trải qua bao năm tháng.

“Con trai……” Bà bà chậm rãi đổ ra một bát nước trong suốt, hơi nước bay lên khiến hết thảy tựa như mộng ảo, “Lần này con muốn chọn như thế nào?”

Thâm tâm Diệp Phong chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ…….cậu lại chết rồi sao?

Con ngươi bỗng co rút, sự bất an trào dâng trong tim, nếu anh hai biết cậu đã chết……thì phải làm sao đây?

“Con muốn tiếp tục quay đầu lại không?” Bà bà cười hiền lành, ánh mắt thấm đẫm phong sương qua tháng năm.

“Nếu con cứ chết đi như thế, anh hai chắc chắn sẽ rất đau khổ……” Diệp Phong lặng lẽ hạ mí mắt, có câu quá tam ba bận, lúc này cậu…..thật sự không còn cơ hội nữa sao?

Tại sao lại chết? Chẳng lẽ lúc ra ngoài cậu đã không cẩn thận đụng trúng thứ gì đó rồi lập tức đi đời nhà ma? Diệp Phong bỗng nhiên nhớ tới kiếp thứ nhất, hình như lúc đó cậu bị bình rượu đập trúng gáy, chết trên đường tới bệnh viện.

Nhưng lần này đâu giống thế, cậu không hề vướng bận điều gì, lại càng không mất hết niềm tin, cậu không muốn tiếp tục chuyển thế luân hồi, cũng không muốn bắt đầu lại một lần nữa nữa. Cho dù mẹ đã chết, cha không cần cậu nhưng cậu vẫn còn một người anh hai mà……..

Có lẽ tình cảm của anh hai dành cho cậu vô cùng vặn vẹo, không được thế tục chấp nhận, nhưng đã chậm mất rồi…….. Vì cậu yêu anh hai! Có lẽ bắt đầu chỉ là dựa dẫm, nhưng hiện tại cậu đã thực sự cảm nhận được, bản thân không muốn bị chia tách với anh hai, không muốn bất cứ một người phụ nữ hay một người đàn ông nào đến gần anh hai, cùng anh hai thân mật.

Diệp Phong là người chậm chạp trong tình cảm, nhưng dù có ngu ngốc thế nào thì cậu vẫn biết bản thân đã sinh ra dục vọng độc chiếm anh hai, mà anh hai lại luôn cố ý vô tình dung túng cậu, cho nên sự độc chiếm này ngày càng trở nên mạnh mẽ……. Giống như anh hai đối với cậu.

Chính vì thế, điều anh hai mong muốn cũng là điều mà cậu mong muốn, cho dù bị cả thế giới gạt bỏ, chỉ còn lại hai anh em bọn họ cô độc cũng chẳng sao……..

Diệp Phong theo bản năng lùi lại hai bước, cậu phải rời khỏi nơi này, cậu phải trở về!

Trong giây lát, cậu quay đầu chạy, Diệp Phong mơ hồ nhớ rõ lần trước khi đi tới nơi này, bản thân bị cả một rừng hoa bảo phủ, sau đó……sau đó……trở về!

Làm sao đây? Phải làm sao đây? Diệp Phong mờ mịt đứng giữa biển hoa, phóng tầm mắt nhìn bốn phía, bầu trời tối đen rộng lớn không điểm kết, hoa vẫn là hoa, cả ngàn bông hoa đỏ như máu, dường như biến hóa hư ảo, nhìn mà ghê người.

.

Đứng cách đó không xa, Mạnh Bà thở dài, hỏi thế gian tình là chi………

Cho dù đời đời kiếp kiếp, luân hồi truy đuổi, chung quy cũng vì muốn đạt được kết quả này, như vậy cứ chấm dứt…….đi thôi.

...

Trong thoáng chốc, Diệp Phong chỉ cảm thấy trước mắt chói lòa, thân thể được một luồng ánh sáng trắng ấm áp vây quanh, tràn đầy hương vị quen thuộc mà an tâm.

Anh hai……..

Thiếu niên đang thiêm thiếp say ngủ trên giường, lông mi đen láy chợt nhẹ nhàng rung động, giống như một chú chim non đang cố phá vỡ lớp vỏ trứng giòn tan để chui ra, giãy dụa hồi lâu rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt long lanh run rẩy, lộ ra sự mê mang vì bị một tầng sương mù bao phủ……

Đây là đâu?

Phòng ngủ của cậu và anh hai!

Cậu đã trở về rồi!

Hiện tại……là lúc nào?

Diệp Phong nghiêng đầu, chậm rãi ngồi dậy, nhưng vì đã lâu không vận động nên thân thể mềm nhũn, không nâng được người lên. Diệp Phong theo thói quen vơ lấy chiếc gối hình con ếch mà cậu thích nhất bên cạnh, cúi đầu nhìn sàn nhà mới phát hiện không thấy dép bông đâu, chỉ có một tầng thảm lông dê mềm mại, đi chân trần trên đó cũng không thấy lạnh.

Chập chững được hai bước, đầu hơi choáng, Diệp Phong phải dừng lại nghỉ, bước chân càng lúc càng chậm. Ánh nắng mặt trời mang theo cơn gió nhè nhẹ len qua cửa sổ, hương vị ấm áp khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái.

Hiện giờ có lẽ……..đã đến buổi trà chiều rồi ha?! Diệp Phong tròn mắt nhìn, đầu nghiêng sang một bên trầm tư như một bé thỏ ngốc manh, sau đó xoay người đi tới cửa ra vào.

Anh hai đi đâu rồi?

Có tiếng nói chuyện rất khẽ truyền từ bên ngoài cửa phòng, Diệp Phong lén lút nhếch tai lên hóng, là giọng nói của hai cô gái.

“Hôm nay có đưa nhị thiếu gia ra ngoài phơi nắng không?”

“Bình thường thì có, nhưng hình như hôm nay đại thiếu gia có việc bận, vội ra ngoài rồi”.

“Aish….. Không biết khi nào nhị thiếu gia mới tỉnh đây, biệt thự rộng lớn mà trống vắng quá, ngay cả tôi cũng thấy bức bối lắm này”.

“Người cảm thấy hậm hực nhất là đại thiếu gia mới đúng, cậu không biết vẻ mặt của đại thiếu gia khi mỗi ngày trò chuyện với nhị thiếu gia đâu, chẳng khác nào người yêu tâm tình cả”.

“Xùy xùy xùy, đừng nói lớn như thế, cẩn thận có người nghe được…….”

Hai người đang nói chuyện chính là nữ giúp việc chuyên quét tước biệt thự, lúc thanh âm của họ dần xa, Diệp Phong mới híp mắt bật cười.

Cậu không chuyển thế luân hồi lần nữa, cũng không trở lại quá khứ, cậu đã thực sự quay về rồi.

Ọc ọc ọc ~ Bụng đột nhiên phát ra tiếng vang, hai má trắng nõn của Diệp Phong nhất thời nổi lên một răng mây đỏ ửng.

Chậc, đã đói bụng rồi, Diệp Phong cúi đầu vỗ về cái bụng nhỏ. Trong khoảng thời gian vừa qua, ngày nào cũng chỉ truyền một ít dịch dinh dưỡng, hại cậu gầy tới mức chỉ còn da bọc xương. Cậu bĩu môi nhéo nhéo cánh tay mềm nhũn chẳng có tý thịt, bất đắc dĩ thở dài thườn thượt.

Cậu đã nhẹ tới mức ngay cả cô giúp việc cũng có thể bế lên được rồi. Diệp Phong ôm gối ếch con, cẩn thận nghe ngóng tình hình ngoài cửa, sau đó, cậu chợt cười khúc khích, thoải mái đẩy cửa đi ra.

Bước từng bước trên cầu thang làm bằng đá cẩm thạch dẫn xuống phòng khách, vừa khéo, Diệp Phong chưa đụng phải người nào hết. Cậu để gối lên ghế sô pha rồi mò vào bếp, mở tủ lạnh tìm kiếm đồ ăn.

Vì thân thể cậu không tốt nên lúc ở nhà, hầu như đều bị lệnh cưỡng chế cấm ăn đồ ăn vặt rác rưởi. Nếu đói thì chỉ cần gọi Phúc quản gia, sau đó, cậu ngay lập tức có thể nhận được một chén cháo hoa tự nấu, tinh khiết đến không còn gì tinh khiết hơn, hoàn toàn làm từ thiên nhiên; hoặc là trà bánh, hoặc là thứ gì đó nhà nấu. →_→

Diệp Phong mở tủ lạnh ra, rốt cuộc cũng kiếm được một củ cà rốt màu cam hấp dẫn, cậu vui vẻ cắn khậc một nhát, nhóp nhép nhai nhai cực kì happy.

CHOANG______một tiếng. Diệp Phong giật mình nhảy dựng lên, thiếu chút nữa phun đồ ăn bị nhai nát bấy trong miệng ra.

Diệp Phong thò đầu ra khỏi tủ lạnh, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt dại đờ của Phúc quản gia, cặp mắt trừng lớn như cái đèn lồng, tựa như đang chứng kiến một chuyện đáng kinh ngạc nhất thế giới.

Bé thỏ Tiểu Phong nghiêng đầu, hai má phình lên vì thức ăn, nhìn qua hệt như một con sóc nhỏ đang cắn hạt dẻ, cố gắng nhai nuốt. Mãi đến khi cậu cố gắng nuốt được cả miếng bự xuống bụng, linh hồn Phúc quản gia mới từ hệ ngân hà chạy về thân thể, nhảy dựng lên!

Đúng vậy, thật sự là nhảy đấy. Diệp Phong trợn tròn mắt, cậu thề, cậu đã lăn lộn qua ba kiếp mà giờ mới là lần đầu nhìn thấy Phúc quản gia kích động đến thế!

“Nhị thiếu gia!” Phúc quản gia kích động nhào tới, ôm Diệp Phong vào lòng, ra sức cọ cọ cái đầu xù tóc (lông) của cậu, “Nhị thiếu gia, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cuối cùng cũng đã tỉnh……. Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi………”

Diệp Phong im lặng cúi đầu xem xem xét xét thứ bị Phúc quản gia choảng vỡ, mảnh vụn vẫn còn nằm la liệt trên sàn, nhìn qua có chút quen mắt. Nếu cậu nhớ không nhầm thì đấy chính là bộ sứ men xanh Tuyền Long mà anh hai thích nhất. Cơ mà hiện tại, vị quản gia luôn tự xưng là toàn năng chắc chắn vẫn chưa ý thức được một điều, bản thân vừa mới đập nát món đồ cổ mà chủ nhân nhà mình thích nhất. o(╯□╰)o

Bé thỏ nhỏ ngoan ngoãn cọ cọ ngực Phúc quản gia, nhu thuận gọi một tiếng: “Phúc bá gia gia~”

………………

Lúc nhận được thông báo, Diệp Cảnh vẫn đang tham dự một hội nghị. Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, anh theo thói quen cúi xuống, liếc mắt nhìn một cái, nếu là người không quan trọng, ví dụ như…..Tiểu Bạch, thì anh chắc chắn sẽ coi như không thấy, trực tiếp tắt máy.

Nhưng khi thấy người gọi tới là Phúc quản gia, não bộ Diệp Cảnh lập tức hiện lên dòng chữ_____ Tiểu Phong đã xảy ra chuyện!

Anh nhấn nút nhận cuộc gọi, vội vàng nói xin lỗi rồi chạy ra khỏi phòng họp.

“Bác Phúc, Tiểu Phong bị làm sao?”

Đầu dây bên kia, vì Phúc quản gia vẫn còn đang trong trạng thái nghẹn ngào nên giọng nói có chút lạc điệu, càng khiến Diệp Cảnh cảm thấy bất an. Anh quả quyết vào thang máy, xuống hầm gara.

“Bác Phúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải Tiểu Phong bị làm sao không? Có cần gọi bác sĩ hay đưa tới bệnh viện hay không?

Những câu hỏi liên tiếp khiến Diệp Phong vừa mới giật được điện thoại không nói được gì, nhưng đồng thời, lồng ngực lại giống như vừa được thả một cục cưng ấm áp, nóng hừng hực không thôi.

“Anh hai, anh đừng lo lắng, có lẽ vì bác Phúc không cẩn thận đập vỡ bộ đồ sứ mà anh thích nhất……”

Diệp Phong bô bô nói đỡ thay cho Phúc quản gia, nhưng cụ thể nói thế nào thì Diệp Cảnh đã hoàn toàn nghe không lọt. Anh chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ, bên tai cũng ù ù mông lung, trong đầu chỉ có dòng chữ chạy đi chạy lại: Tiểu Phong tỉnh, Tiểu Phong của anh tỉnh rồi! Hiện tại, người đang nói chuyện với anh nhất định là cực kì giống một con thỏ hoạt bát, tràn đầy sức sống.

“Tiểu Phong………”

“Dạ? Anh hai.”

“Tiểu Phong………”

“Anh hai?”

“Tiểu Phong!”

“Anh hai…….” Bé thỏ ngập ngừng một chút rồi mềm mại nói, “Em nhớ anh, anh hai, mau về đi”.

“Được! Tiểu Phong ngoan chờ một chút, anh hai sẽ về ngay lập tức!” Diệp Cảnh xuống tới hầm gara, anh đã sớm ném quản lí các ngành đang trợn mắt nhìn nhau trong phòng họp ra khỏi đầu.

Em trai tỉnh, Tiểu Phong tỉnh, bảo bối của anh cuối cùng cũng tỉnh giấc rồi! Diệp Cảnh bị sự hưng phấn đạt đến level max đốt hỏng não, dọc đường đi không biết đã vượt bao nhiêu cột đèn đỏ.

Kỹ thuật thuần thục, vững vàng khiến người đang lái một chiếc xe đời cũ đi phía sau anh phải trợn tròn mắt.

“Con mẹ nó, đầu năm nay có nên xét duyệt xe Bentley trở thành xe đua hay không?!”

.

Diệp Cảnh chạy thẳng về biệt thự, lần đầu tiên anh cảm thấy khoảng cách từ công ty về nhà sao mà xa đến thế, mỗi phút mỗi giây đều cực kì dài. Về đến nhà, một người có bệnh sạch sẽ thành cuồng như anh thậm chí còn quên cả đổi giày, chạy luôn vào phòng khách.

“Anh hai?” Bé thỏ con nghiêng đầu hóng, trong tay còn cầm một chiếc thìa, trước mặt là chén cháo vẫn còn toát ra hơi nóng nhè nhẹ.

Phúc quản gia có chút ghét bỏ nhìn chiếc giày da dưới chân đại thiếu gia, cuối cùng vì lo lắng đến chuyện bản thân vừa nãy cũng nhất thời kích động, đập nát bộ sứ men xanh Tuyền Long của đại thiếu gia, cho nên ông không dám nói gì nữa, chỉ yên lặng xoay người rời khỏi phòng khách, để lại không gian cho hai anh em.

“Anh hai~” Bé thỏ gọi to, lập tức nhào vào lồng ngực rộng lớn của anh trai.

Diệp Cảnh theo thói quen dang rộng hai tay, gắt gao ôm bé thỏ lông xù vào trong ngực, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương, không gian xung quanh tản mát hương vị quen thuộc, anh thỏa mãn dụi đầu vào cần cổ trắng nõn của Tiểu Phong, nhẹ giọng nỉ non, quyến luyến vô hạn:

“Tiểu Phong, Tiểu Phong, Tiểu Phong………”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui