Trang Y Hoa nhìn cậu mỉm cười, tay thao tác mở album ảnh ra cho cậu xem.
"Tiểu Dạ Nguyệt nhìn hộ cô xem anh ấy có đẹp trai không?"
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn chàng trai trong tấm ảnh, "Đẹp lắm ạ."
"Đẹp là được rồi.
Tuyên ca của em lạnh lùng quá.
Cô chỉ sợ có khi ảnh không thích con gái.
Người xem mắt với cô hôm nay là một giám đốc công ty sản xuất nước ngọt, như vậy cũng rất tốt.
Ban ngày cô cùng chồng đi làm, buổi tối có thể cùng ôm nhau." Trang Y Hoa vừa nói vừa mỉm cười hạnh phúc nhìn chàng trai trong tấm ảnh.
Tuyên ca không thích con gái? Vậy Tuyên ca cũng thích con trai giống cậu sao? Tuyên ca cũng có tiên sinh sao?
A, thật là thích quá! Phải bảo Tuyên ca đưa tiên sinh của anh ấy đến cho mình xem mặt mới được.
.........
Buổi tối Tống Cảnh Nghi rất nhanh đã về đến nhà, lúc này Tiêu Dạ Nguyệt đang ngồi ăn bánh hấp lót dạ trước.
Trước mặt cậu có hai đĩa, một đĩa đã nhẵn trơn, một đĩa đã mất một góc, hẳn nhiên là đã "ăn lót dạ".
Donna ngồi bên cạnh cũng đang vùi đầu ăn hạt khô của mình, cái bụng đã tròn ủng rồi.
Tiểu Bạch cũng trong trạng thái ăn no, nhưng ít ra nó còn đang hoạt động, liều mạng chạy trên bánh xe.
Tống Cảnh Nghi lấy khăn tay ướt ở trên bàn lau mồm và tay cho cậu, còn búng nhẹ lên mũi cậu.
"Em ăn nhiều như vậy không sợ chút nữa không ăn được nữa sao?'
Từ sau khi Tiêu Dạ Nguyệt ngoan ngoãn ngày ngày ăn rau Tống Cảnh Nghi đã không siết chặt phần ăn của cậu nữa.
Hắn cảm thấy béo cũng tốt.
Nếu như gầy, cậu lại xinh đẹp như vậy, a, vẫn là bụ bẫm một chút, bụ bẫm dễ nuôi, còn sẽ ngày ngày dính với hắn ở một chỗ.
Tiêu Dạ Nguyệt nhanh tay nhét nốt miếng bánh vào trọng miệng, bê ly sữa bên cạnh lên uống hết.
"Em vẫn ó thể anh được nữa."
"Buổi tối không được ăn nhiều, nếu không lại đau bụng."
Tiêu Dạ Nguyệt nhớ lại lần đau bụng trước, cậu vội vã lắc đầu.
"Em xẽ kông anh nữa.
Kông thể nại đau bụng được."
Tống Cảnh Nghi xoa đầu cậu ôm cậu đứng dậy, "Được rồi, chúng ta cùng đi thay quần áo thôi."
Donna nhìn thấy người rời đi, hạt khô cũng không thèm ăn nữa, phi thân nhảy xuống chạy theo.
Tiêu Dạ Nguyệt cúi người bế Donna lên, thuận miệng nói, "Mèo nhỏ có thể mặc quần áo kông ạ?"
Tống Cảnh Nghi quay qua nhìn con gái tiểu thư của mình, "Có thể.
Anh sẽ đến tiệm thú cưng lần trước xin cho nó vài cái."
Donna nghe vậy lại nổi giận kêu méo một tiếng, móng vuốt đưa ra muốn cào Tống Cảnh Nghi.
Donna: Sen to gan, dám cho bổn tiểu thư mặc đồ cũ đồ thừa.
Đồ kẹt xỉ si bo, có cái áo cho mèo cũng không mua được.
Tống Cảnh Nghi khoái chí cười to một tiếng.
Khoảng hai giờ sau chiếc xe trở hai người đã đi vào khu biệt thự của Ôn Thường Thế.
Con đường đi từ cổng khu vào đã có rất nhiều những chiếc xe đắt tiền đi qua, dừng xe ở lại bên đường cũng không ít.
Điều này cho thấy bữa tiệc này Ôn Thường Thế mở không nhỏ.
Cũng đúng, kiếp trước ông ta tổ chức tiệc đều là ba ngày ba đêm, bây giờ mới tổ chức một đêm là quá ít.
Ở kiếp trước, vì khu đất A được Tiêu thị đấu giá thành công, sau đó xảy ra sự việc kia, Ôn Thường Thế đã vui đến muốn phi thăng, mở ba ngày tiệc, âm thanh huyên náo cả khu biệt thự rộng lớn.
Kiếp này cả Tiêu thị và ông ta đều thoát được khu đất A, nhưng hắn đã bàn trước với Tiêu gia để ông thả cho Ôn Thường Thế một món lợi lớn.
Thả lưới lớn bắt con cá to.
Chỉ cần để Ôn Thường Thế sống một ngày, mỗi ngày qua đi đều là mối lo ngại.
Tống Cảnh Nghi xuống xe trước đi qua bên cạnh ôm Tiêu Dạ Nguyệt xuống.
Hai người đều mặc vest đen giống nhau, giá trị nhan sắc lại cao, vừa bước xuống đã có vô số ánh mắt đổ đến nhìn.
Tiêu Dạ Nguyệt cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mọi người, đầu nhỏ nép vào ngực Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi đưa ánh mắt màu lam của mình liếc cái nhìn cảnh cáo bọn họ.
Những người đến đây hôm nay có đủ các kiểu người, người trong giới kinh doanh, các minh tinh nổi tiếng, chủ tịch phu nhân, nữ cường nhân, tiểu thư khuê cát, công tử ăn chơi trác táng.
Thật ra là hắn cũng đã sớm nhận được tin, Ôn Thường Thế muốn nhân buổi tiệc này đút mấy đứa con gái riêng của mình vào mắt xanh của mấy ông chủ tịch để lấy lợi ích kinh doanh, con trai thì muốn nâng mấy người.
Ngoài ra mời đến cả các tiểu thư khuê cát cũng là có mục đích cả.
Trong nhà không phải có một đứa con trai đến tuổi lấy vợ sao? Cũng không biết một tên biến thái như Ôn Dĩ Hằng sẽ chọn cô vợ như thế nào.
Tống Cảnh Nghi không phải người quyền thế trong giới kinh doanh, tính đến thời điểm hiện tại.
Hắn có năng lực nhưng cũng mới tiếp quản sản nghiệp của cha nuôi, cha Tống là một người đi theo đường lối cổ hủ, đắc tội nhiều người, tính tình đầy tham vọng và hay ganh tị, nếu không nhờ có người bạn là Tiêu gia chỉ e rằng Tống thị cũng táng gia bại sản từ lâu rồi.
Hắn phải mất mấy năm để ra các chủ trương và quy định mới, thay đổi một loạt các kế hoạch trong tương lai mới có thể ổn định Tống thị như hiện tại.
Cũng vì cái sản nghiệp tưởng trừng như vững chắc nhưng mục rỗng này của cha Tống nên ở kiếp trước Tống Cảnh Nghi hắn mới lên kế hoạch đánh đổ Tiêu gia để chiếm lấy tất cả.
Hắn tuổi trẻ tham vọng, lại được một người như cha Tống dạy dỗ nên khó tránh khỏi nhiều cám dỗ, một bước đi sai đường, cuối cùng cũng chẳng còn gì.
Cũng chính vì vậy những ánh mắt nhìn đến đây cũng chẳng phải nhìn hắn, đều là dành cho bé con, người mang danh cậu chủ nhỏ Tiêu gia đi bên cạnh hắn.
Tiêu Dạ Nguyệt tuy chưa từng đi tham gia tiệc tùng bao giờ, nhưng ở tiệc sinh nhật của cậu, mọi người gần như không ai dám quên mặt cậu.
Cậu con trai nhỏ của Tiêu Bằng, gần như trở thành cái bia để mọi người ngắm đến.
Vật trên đầu của tim của Tiêu Bằng, chỉ cần cậu bị làm sao, Tiêu Bằng suy sụp chính là lúc cho đám người họ trở mình sống dậy.
Hắn cũng biết không ít đám người ở đây thấy hắn thân mật với cậu mà đỏ mắt, chắc chắn cũng nghĩ đến việc hắn tiếp cận cậu vì tài sản của cậu.
Tống Cảnh Nghi ôm eo bé con nhà mình đi vào trong, lúc lướt qua nhóm người đứng ở cửa còn nghiêng đầu nhìn lại nhếch môi cười.
Tiệc này tổ chức cả trong nhà và ngoài trời, sân khấu chính là sảnh lớn của biệt thự.
Tống Cảnh Nghi sợ buổi tối gió xấu nên đưa Tiêu Dạ Nguyệt vào trong nhà, cùng cậu lựa thức ăn.
Hôm nay đến đây chỉ là xem trò vui, nhân vật chính chưa ra, kịch còn chưa diễn nên lúc này hắn rất thảnh thơi ngồi đút bánh ngọt với bé yêu nhà mình.
Đối với ánh mắt vừa tò mò đánh giá vừa khinh thường, hắn chỉ liếc mắt cười một cái, lại cùng bé con ngồi ôm nhau âu yếm.
Muốn nhìn sao? Hắn đẹp trai, bé con nhà hắn lại đáng yêu, có gì mà phải giấu.
Muốn nhìn cứ nhìn, hắn không ngại, bé con cũng không ngại, vậy ai ngại, còn không phải là bọn họ ngại sao? Há Há Há.....
Thật ra không phải Tiêu Dạ Nguyệt không ngại, cậu chỉ là đang tập trung ăn, trong mắt chỉ có miếng thịt bò thơm thơm, có con tôm to được lột vỏ, có miếng bánh ngọt và quả dâu tây đỏ.
Trong mắt ngay cả tiên sinh nhà cậu cũng không có chỗ thì nào có chỗ cho người ta.
Lời tác giả: Chúc mọi người một năm mới bình an, vui vẻ, hạnh phúc.
Chúc cho tất cả công việc, học tập trong năm mới của mọi người đều thành công.
Happy New Year ????????????.