Trọng Sinh Chi Ta Là Quý Phi Bạch Tụ

Cửa đại lao mở ra.

"Tước phong hào quý phi, biếm về làm thứ dân. Bạch Tụ, ngươi được tha bổng."

Sau đó bọn thị vệ tống ta ra ngoài. Ta hoảng sợ nhào tới:

"Ta muốn gặp hoàng thượng. Dẫn ta đi gặp hoàng thượng."

Đáp lại ta là tiếng cười ngả ngớn:

"Ha hả.. ngươi tưởng mình còn là quý phi sao? Còn muốn gặp hoàng thượng. Giữ được cái mạng đã là phúc tám đời rồi. Mau cút đi."

Bọn chúng nói xong liền dùng lực đá vào bụng ta khiến ta văng xa ba mét. Ta ôm bụng lảo đảo đứng lên. Từ lúc sinh ra cho tới nay, ta chưa từng chật vật thảm hại như thế này.

Ta là con gái của thừa tướng, là tiểu thư cành vàng lá ngọc ngậm thìa vàng lớn lên. Ta là Đào phi, là người bên gối của hoàng thượng, được bao bọc trong muôn vàn sủng hạnh.

Nhưng tất cả tan biến hết rồi.. chỉ bằng một đạo thánh chỉ, một lời ghép tội.

Ta hoảng hốt nhớ tới phụ thân và đại ca. Ta loạng choạng thất thểu chạy về phủ đệ.

Cửa trước mở toang. Trong sân đầy người.

Bọn lính canh đang bao vây nhóm phụ nữ vào giữa sân. Những tiếng khóc than, những lời mắng chửi, âm thanh tru tréo vang vọng một góc trời. Ta bỏ ngoài tai mớ tạp âm hỗn loạn, nhào tới chộp lấy tay cô mẫu.

"Phụ thân của ta đâu? Đại ca của ta đâu?"

Cô mẫu trợn mắt nhìn ta qua hai hàng nước mắt, sau đó bắt đầu nổi điên xông tới đánh ta.

"Cũng tại ngươi.. Đều tại ngươi.. Ác nữ giết phụ sát huynh.. Vì sao chứ? Chúng ta đã làm gì nên tội mà phải cửa nát nhà tan.."

Đầu ta ong lên.. không còn nghe lọt âm thanh nào khác ngoài bốn chữ quanh quẩn.. Giết phụ sát huynh.. Giết phụ sát huynh..

Phụ thân của ta.. đại ca của ta.. chết rồi ư?

Có ai đó tát thẳng vào mặt ta. Vị máu tanh trào lên cổ họng khiến ta thoáng tỉnh lại. Sau đó ta nhìn thấy cô mẫu, cựu mẫu, đường cô, tổ cô vừa gào khóc vừa dùng nắm đấm nện lên người ta.

Qua những câu chửi đứt quãng của họ, ta mới hiểu ra.

Bạch gia diệt vong, tiếng dơ muôn đời.

Cấu kết ngoại bang. Khi quân phạm thượng. Tru di cửu tộc.

Không chỉ người cùng tộc, cả nô bộc và tùy tùng của Bạch gia đều chịu chung số phận với chủ nhân.

Toàn bộ nam giới bị xử trảm. Toàn bộ nữ giới bị xung kỹ.

Phụ thân và đại ca của ta.. ngũ mã phanh thây.. đến một cái xác nguyên vẹn.. bọn chúng cũng không lưu.

Đều tại ta.. lỗi tại ta..


Ta ngơ ngác quỳ nơi đó, mặc cho những nắm đấm nện lên người mình.

Ta không thấy đau. Bởi tâm ta còn đau gấp ngàn lần. Nước mắt ta chẳng rơi. Bởi trái tim ta đang nhỏ máu. Ta tự hỏi, vì sao ta còn chưa bị giết? Vì sao ta còn chưa chết đi?

"Ta nguyền rủa ngươi, ngươi sẽ chết không được tử tế.."

Câu nói này lọt vào tai ta khiến ta bừng tỉnh. Phải rồi, ta không thể chết đơn giản được. Ta phải chết một cách không tử tế. Có như vậy ta mới chuộc được chút lỗi lầm ta đã gây ra. Có như thế ta mới đủ tư cách nhìn mặt phụ thân và đại ca dưới suối vàng.

"Đủ rồi. Tách họ ra."

Bọn thị vệ tiến tới lôi hết đám người xung quanh, tách họ ra, lúc này ta mới nhìn thấy kẻ vừa lên tiếng.

Bắc ty Cơ mật sứ Dương Tam Thông, cũng là tay sai đắc lực của hoàng thượng từ lúc người còn là tứ điện hạ. Hắn ở Bắc ty chỉ thuộc hàng quan lục phẩm. Sở dĩ hắn không được đề bạt thăng lên chức cao hơn là vì hoàng thượng cần hắn ở bên ngoài xử lý những chuyện mờ ám rác rưởi. Rất ít người biết hắn là thân tín của hoàng thượng. Bởi ngoài mặt hắn là người của Tả đô ngự sử Đô sát viện Dương Đình. Mà Dương Đình là người của Lan phi, đối thủ của ta.

Nhưng ta là một trong số ít người biết được bí mật kia.

Đến lúc này, ta đương nhiên đã hiểu, người dồn Bạch gia vào chỗ chết không phải ai khác, mà chính là hoàng thượng. Ta chỉ không hiểu, chúng ta đã phạm lỗi lầm gì?

Phụ thân của ta là thừa tướng dưới thời tiên đế. Ông vốn chính trực công tâm, chỉ một lòng phò chủ. Vốn dự định của ông là một khi tiên đế băng hà, ông sẽ từ chức về quê. Ông không muốn dính dáng gì tới chuyện tranh chấp ngôi vị của các hoàng tử.

Trớ trêu thay, ta phải lòng tứ điện hạ ngay từ cái nhìn đầu tiên, là mê luyến điên cuồng đến độ sẵn lòng tự tử để ép bức phụ thân phải nhúng tay vào mớ máu tanh mưa gió này. Không chỉ phụ thân mà ngay cả đại ca cũng bị ta cuốn vào cuộc chiến quyền lực chốn cung đình.

Nhưng ta yêu tứ lang, ta yêu hoàng thượng, tấm lòng son sắt ấy chưa từng thay đổi. Ta chưa bao giờ có ý muốn tổn thương chàng. Cho nên phụ thân và đại ca cũng sẽ không bao giờ hai lòng phản bội.

Vậy vì sao lại có tội danh phản quốc, cấu kết ngoại bang? Vì sao cả nhà ta phải chết?

Dương Tam Thông cúi người nhìn ta, mỉm cười thân thiện:

"Đào phi.. à không, hẳn nên gọi ngươi là Bạch Tụ, Bạch tiểu thư. Ngươi đã được tha bổng, nên rời đi thôi, chỗ này không phải chỗ ngươi nên tới."

Những người khác nghe thấy ta được tha bổng liền nháo nhào ầm ĩ, nhưng ta bỏ ngoài tai. Ta ngẩng mặt nhìn Dương Tam Thông, gằn giọng hỏi:

"Các ngươi chuẩn bị làm gì họ?"

Dương Tam Thông khảy khảy ngón tay, thờ ơ nói:

"Cũng không có gì mới mẻ. Đám trẻ thì bán vào kỹ viện. Thiếu nữ thì xung vào quân kỹ. Mấy mụ già thì bán ra biên ngoại làm nô lệ."

Tiếng gào thét chửi rủa lại lần nữa vang lên khắp sân. Dương Tam Thông ác độc cười gằn:

"Còn hét nữa thì cắt lưỡi. Dù sao sau này các ngươi cũng chẳng cần dùng tới nó."

Âm thanh tắt nghẹn, chỉ còn lại tiếng thút thít nỉ non. Dương Tam Thông vừa lòng gật đầu, quay sang nhìn ta:

"Có muốn cứu bọn chúng không?"

Thì ra nãy giờ chỉ là diễn kịch. Giam giữ ta riêng biệt khiến ta không nhận được bất kỳ thông tin nào, giết sạch cả nhà ta rồi lại tha bổng ta, này không phải muốn dày vò ta bằng cách khác sao. Ta bật cười:

"Ngươi nói đi, điều kiện gì?"


Dương Tam Thông nhếch mép cười lên:

"Đơn giản thôi. Ngươi thay bọn chúng tới quân kỹ."

Ta sửng sốt không dám tin.

"Vì sao?"

Vì sao.. hoàng thượng cần phải làm đến mức này? Hoặc là nói vì ai mà hoàng thượng lại muốn trút giận lên ta? Vì Lan phi ư? Không thể nào. Ta đấu đá với nàng ta nhiều năm như vậy. Minh tiễn ám chiêu đều dùng đến, nhưng hai chúng ta tuyệt đối sẽ không chà đạp đối phương theo cách hèn mọn như thế.

Ta nhìn một vòng những gương mặt thân quen. Bọn họ lại dùng chung một ánh mắt căm hờn để nhìn ta. Không biết, trước lúc lìa đời, phụ thân và đại ca lại có ánh mắt thế nào, lại có tâm trạng thế nào?

"Được, ta đồng ý đi quân kỹ. Nhưng ta cần một lời hứa từ chính miệng Tư khấu đại nhân."

Tư khấu Liêm Thanh Chương có lẽ là người duy nhất ta còn có thể tin tưởng vào lúc này.

Đám nữ quyến của Bạch gia có thật sự được tha bổng hay không? Ta không biết. Ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng xa vời. Ta chỉ có thể làm hết sức mình để cứu lấy giọt máu cuối cùng của Bạch gia. Cái phôi thai sáu tháng trong bụng Tiểu Hạnh, tỳ nữ thân cận nhất của đại ca. Giọt máu mà ngay cả cha ta cũng không biết đến.

Cuộc đời này.. ta sống đúng là thất bại. Ít nhất, cái chết của ta nên có ích một chút.

Ta không mong họ sẽ tha thứ cho ta. Không, hãy tiếp tục hận, hãy tiếp tục nguyền rủa, ta đáng bị như vậy. Ta đã giết cha, chồng, con trai, cháu trai của họ. Nỗi đau đó.. cả đời này, ta cũng không thể bù đắp.

Ta quỳ xuống, chắp tay, khấu đầu bái lạy.

"Ta hứa với các người, ta sẽ không để bản thân chết được tử tế."

Sau đó, ta đứng lên, không ngoảnh đầu, ra đi cùng Dương Tam Thông.

Ta bị nhốt trong một chiếc xe lồng củi, ngoài Dương Tam Thông còn có sáu tên lính vệ áp tải khác.

Buổi tối đầu tiên, ngay điểm dừng chân ở vùng ngoại ô bên ngoài đế đô, ta bị sáu tên lính vệ kéo vào bụi cây cưỡng hiếp. Dương Tam Thông khoanh tay đứng nhìn.

Vào lúc bắt đầu, ta theo bản năng phản kháng rất dữ dội. Và rồi bọn chúng bảo với ta rằng, những mảnh thân xác của phụ thân và đại ca chính là bị quăng vào cánh rừng này cho thú hoang cắn xé.

Ta bàng hoàng chết lặng. Rừng hoang núi thẳm chốn này sẽ trở thành nấm mồ của cả gia đình ta ư? Ta có thể cùng chết một chỗ với phụ thân và đại ca sao? Ta buông xuôi, không giãy giụa. Nếu thật là như thế, hình như cũng không tệ lắm.

"Đừng để ả chết."

"Đã biết, đại nhân."

Ta nhìn Dương Tam Thông nhếch mép khinh bỉ quay đầu bỏ đi trước khi thốt ra câu nói kia. Hắn sẽ không để ta chết cho tới khi ta đến được quân doanh ngoài biên ải. Chủ nhân của hắn không muốn ta chết một cách dễ dàng như vậy.

Buổi tối thứ hai, vẫn là bụi cây um tùm, vẫn là sáu tên lính vệ nhăn nhở nhào lên người ta. Dương Tam Thông dựa người vào một thân cây gần đó, khoanh tay đứng nhìn.

Ta nhìn hắn, xuyên qua hắn, trông thấy ánh mắt căm hận của người kia. Thế là ta khẽ rên rỉ:

"Hoàng thượng.. Hoàng thượng.."


Sáu tên lính vệ thoáng ngẩn ra, sau đó đồng loạt cười rú lên, càng thêm ra sức. Nhưng không đợi bọn chúng cười dứt cơn, một đường kiếm mỏng đã cắt ngang cổ họng, tước đi mạng sống của chúng.

Dương Tam Thông lạnh lùng lau đi vết máu trên mũi kiếm, khẽ nhíu mày:

"Ngươi đây là đang phạm thượng."

Ta vô cảm nhìn hắn:

"Có sao? Người đàn ông duy nhất ta từng chung chăn gối là hoàng thượng. Lúc cao trào ta gọi hai tiếng hoàng thượng không phải là lẽ tất nhiên ư?"

Dương Tam Thông nhìn ta chăm chăm, sau đó quăng một tấm áo choàng lên cơ thể trần trụi của ta.

"Mau thu xếp. Chúng ta tiếp tục lên đường."

Không còn lính canh, không còn lồng củi, Dương Tam Thông tự mình cột ta vào sau lưng ngựa, quất roi hối hả phóng đi như gió. Một đoạn đường này, ta bị xóc nảy quay cuồng không phân biệt được trời với đất, từng khớp xương như bị bẻ làm đôi. Dương Tam Thông chỉ ngừng lại để ngủ vào buổi tối và hai lần lúc ăn cơm. Hắn ăn cơm, ta nhịn đói, bởi vì ta ăn vào thì vẫn sẽ ói ra.

Ta không mở miệng than một tiếng. Bởi ta biết, hắn sẽ chẳng thương xót thân ta.

Nhờ hắn miệt mài trên lưng ngựa như thế, chỉ một ngày rưỡi sau, chúng ta rốt cuộc tới biên quan.

Dương Tam Thông vung tay ném ta cho một thủ vệ, thờ ơ thông báo:

"Quân kỹ mới."

Trước khi hắn quay đầu rời đi, ta giãy giụa gào một tiếng:

"Dương mật sứ!"

Hắn khẽ kìm cương, đưa mắt lẳng lặng nhìn ta. Ta chớp mắt, khó khăn mở miệng:

"Có thể cho ta một cái chết minh bạch không?"

Dương Tam Thông khẽ nhíu mày, trầm tư một chốc, sau đó thốt ra ba chữ:

"Lương tài nhân."

Ta mở to mắt sững sờ không dám tin. Cả nhà ta đi đến kết cục ngày hôm nay là vì một năm đó ta hủy dung một người khiến nàng ta uất ức tự tử? Hoàng thượng đây là nổi giận vì hồng nhan? Hoàng thượng sẵn sàng ẩn nhẫn nhiều năm chỉ để chờ đợi một cơ hội trả thù ta ư?

Ha hả.. cả ta và Lan phi đều đoán sai rồi. Người hoàng thượng yêu nhất thì ra là một tài nhân nho nhỏ.

Ta cười như điên như dại, cười không thể ngừng. Lúc thủ vệ ném ta cho một người đàn bà bệ vệ, ta vẫn đang cười. Lúc bà ta vung tay tát cái bốp khiến ta ngã chúi nhủi vào thùng quần áo hôi thối, ta vẫn đang cười. Lúc đám nữ nhân bu vào đấm đá chửi rủa, ta vẫn đang cười. Nhưng lúc bọn họ ném ta vào một túp lều cho cả đám binh sĩ dày vò tơi tả, ta thôi không còn cười nữa. Ta mở to mắt chờ đợi giây phút tử vong.

Nhưng tử vong lại không đến.

Ta được một người ôm ra khỏi lều vải, nhẹ nhàng đặt lên phản. Người đó vụng về vuốt ve khuôn mặt ta:

"Tụ nhi, muội đừng chết."

Ánh mắt ta mở to vô thần. Người đó run rẩy lấy tay che mắt ta, khẽ vuốt nhẹ.

"Tụ nhi, hãy ngủ đi. Ngày mai sẽ không sao nữa."

Ta không rõ ta đã ngủ bao lâu. Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta nhìn thấy một đỉnh lều vải. Ta trừng trừng nhìn đỉnh lều, tự hỏi, vì sao ta còn chưa chết.

Vì sao ta còn chưa chết?

Nhìn thấy ta mở mắt, người đang ngồi đọc binh thư lộ ra nét vui mừng, lập tức đứng lên, chạy tới, ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tay ta, nhẹ nhàng hỏi:


"Tụ nhi, muội thấy sao rồi?"

Ta không trả lời. Ngay cả một cái liếc mắt, ta cũng không buồn động. Ta vẫn trừng trừng nhìn đỉnh lều, chờ đợi giây phút tử vong.

Người đó đút thuốc cho ta, ta không buồn mở miệng.

Người đó vỗ về đút cháo cho ta, ta không buồn phản ứng.

Người đó nắm chặt tay, run rẩy gầm lên một tiếng đầy giận dữ.

Lần thứ ba ta mở mắt, người đó râu ria đầy mặt, dáng vẻ phong trần, hốc mắt đỏ ngầu, giơ lên trước mặt ta một cuộn vải, xúc động nói:

"Tụ nhi, muội xem. Đây là chiếu chỉ. Hoàng thượng đồng ý xét lại án của Bạch gia rồi."

Đến lúc này ta mới khẽ động đôi mắt nhìn sang. Kia thật là chiếu chỉ của hoàng thượng, yêu cầu đại lý tự tra xét lại toàn bộ vật chứng nhân chứng trong vụ án của Bạch gia.

Bạch gia ta quả thật bị oan. Phụ thân ta chưa từng bán nước cầu vinh. Trò tấu hề này còn không phải do vị phía trên thêu dệt từ đầu tới cuối hay sao?

Điều khiến ta bất ngờ là không biết người này đã dùng cách gì để ép hoàng thượng viết xuống chiếu chỉ kia. Thật không rõ người này có từng nghĩ tới hậu quả?

Dù sao ta sẽ không cảm kích.

Rửa sạch án oan rồi cũng không thể khiến phụ thân và đại ca ta sống lại. Rửa sạch án oan rồi cũng không sửa được lỗi lầm ta đã gây ra.

Chỉ có cái chết mới là dấu chấm hết hoàn mỹ.

Vì sao người này lại muốn cứu ta?

Người đó thấy ta chỉ liếc một cái rồi không phản ứng gì nữa thì luống cuống bất an, vội vã ôm ta vào lòng, đôi tay thô ráp không biết làm thế nào để vỗ về an ủi, cũng không nói được lời nào ngoài mấy chữ:

"Tụ nhi.. muội đừng chết."

Người đó run rẩy cầm lấy chén thuốc, hớp một ngụm, sau đó mớm cho ta. Ta vẫn bất động không mở miệng. Nước thuốc ấm nóng chảy dọc theo viền mép, chảy xuống cổ, thấm vào áo. Sau đó, một cảm giác ấm nóng khác cũng rơi vào má, chảy xuống cổ, thấm vào áo.

Người đó khóc. Ta không ngờ, người nam nhân này sẽ khóc. Ta vẫn nhớ, người đó từng chê cười đại ca ta, bảo rằng nam nhân chỉ đổ máu, không đổ lệ.

"Tụ nhi.. muội đừng chết."

Liên tiếp mấy ngày sau đó, thời gian ngắn ngủi khi ta có sức để mở mắt nhìn đỉnh màn, người đó luôn ngồi bên cạnh, giống như đã ngồi ở đó suốt cả ngày.

Mỗi ngày, người đó vẫn mớm thuốc cho ta, mớm cháo cho ta. Khoảng thời gian ta tỉnh táo là cuộc vật lộn không mệt mỏi giữa sự cố chấp của người đó và sự cứng đầu của ta.

Nhưng thời gian đang đứng về phía ta, ta có thể cảm nhận được sự sống dần rời xa mình.

Một ngày, ta mở mắt, người đó không ở.

Thân vệ thay thế người đó đến chăm sóc cho ta. Tên này là người nói nhiều cực kỳ. Hắn lải nhải đủ chuyện, từ tin tức ngoài chiến trận đến việc vặt trong phủ đệ.

Ta không cố ý muốn nghe nhưng âm thanh cứ vang vọng vào tai. Và rồi ta biết được.

Thì ra người đó.. yêu ta. Tình yêu này toàn gia đều biết, tướng sĩ dưới trướng cũng biết, đại ca của ta cũng biết. Nhưng đối tượng là ta thì lại không biết.

Thì ra người đó từng mong ngóng chờ đợi ngày ta tròn mười lăm tuổi, vạn dặm đường xa mang lễ vật đến để cầu thân, nhưng không ngờ lại đến chậm một tháng. Bởi vì ngay khi ta tròn mười lăm tuổi, ta đã ép phụ thân phải đồng ý với mối hôn sự giữa ta cùng tứ điện hạ.

Thì ra người đó đã đặt một lời thề vào đúng ngày ta được phong hào quý phi, rằng cả đời này, người đó sẽ không bao giờ cưới vợ.

Buồn cười thay, ngay cả tên thật của người đó, ta còn không nhớ rõ. Bởi vì từ trước tới nay, ta luôn gọi người đó là.. mặt sẹo ca ca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận