Trọng Sinh Chi Ta Là Quý Phi Bạch Tụ

Những ngày sau đó, việc làm yêu thích nhất của ta là chạy qua hỏi đại ca xem bao giờ mặt sẹo ca ca tới.

Lần đầu tiên nghe ta hỏi, đại ca ngạc nhiên sao bỗng nhiên ta lại quan tâm đến mặt sẹo ca ca như vậy.

Ta đương nhiên không thể nói thật, cho nên ta bảo, ta nôn nóng muốn nhận quà sinh thần.

Mỗi năm vào dịp này, ta đều làm nũng đòi đại ca và mặt sẹo ca ca đủ loại quà mà ta muốn, cho nên đại ca cũng không nghi ngờ.

Ngày thứ ba sau khi ta sống lại, tứ điện hạ mang lễ vật tới cầu thân.

Ta nghe thị nữ chạy vào thông báo mà phun cả thức ăn ra.

Kiếp trước, sau khi ta nhảy hồ tự tử khiến cha ta mềm lòng thì ta mới cho người lén lút thông tri với tứ điện hạ để hắn biết đường mang lễ vật tới. Kiếp này, ta có thông tri cho hắn đâu, vì sao hắn vẫn tới?

Ta hoảng hốt xách váy chạy đi kiếm cha ta. Ta thở hổn hển xông vào thư phòng.

"Cha! Cha! Mau trả lễ. Đừng nhận lễ. Con không muốn gả."

Cha ta đang ngồi đọc công văn, ngẩng đầu, nhíu mày mắng khẽ:

"Tụ nhi, con vừa trải qua một trận sốt. Sao không chịu nghỉ ngơi? Còn chạy loạn như vậy?"

Ta không thèm nghe, vội vàng chạy tới, nắm áo cha ta kéo lên:

"Cha! Con không gả. Cha mau trả lễ. Mau lên."

Lúc này Tiểu Tư, thị nữ của ta, mới hổn hển chạy vào, vừa thở vừa nói:

"Tiểu thư, nô tỳ còn chưa nói hết. Lễ vật lão gia không nhận. Còn cho người đuổi tứ điện hạ về rồi."

Ta ngơ ngác quay đầu nhìn cha ta:

"Thật ạ?"

Cha ta cầm quyển sách cốc nhẹ lên đầu ta:

"Hồ nháo!"

Ta vui mừng bổ nhào vào người cha ta.

"Cha! Cha tốt nhất."

"Con đó, vẫn nên tìm một mối hôn sự đàng hoàng mà gả đi. Nào qua đây, con tự mình nhìn xem, trong số những vị công tử này, có ai khiến con hài lòng không?"

Hóa ra nãy giờ cha ta không phải đọc công văn mà đang đọc tư liệu mai mối.

"Cha! Không cần tìm. Con đã có đối tượng trong lòng rồi."

"Là công tử nhà ai?"

"Là.."

Ta chợt nghẹn lời. Bởi vì ta nhớ ra, cha ta cực kỳ có ác cảm với mặt sẹo ca ca. Không phải do nhân phẩm của huynh ấy mà bởi vì huynh ấy quá có sức ảnh hưởng tới ta và đại ca, cha ta ghen tỵ.

"Đợi con xác định tình cảm rồi sẽ báo với cha."

Cha ta trừng mắt.

"Chẳng lẽ con gái cha lại yêu đơn phương người ta? Là ai mà có tài đức đó?"

Ta bĩu môi:

"Mới không phải. Là người ta yêu đơn phương con gái cha nha."

Cha ta cười lên.

"Vậy người ấy là ai?"

Ta nũng nịu.

"Mới không nói cho cha."

Sau đó ta quay lưng bỏ chạy về phòng, cha ta chỉ có thể lắc đầu cười trừ bỏ qua.

Vì chuyện tứ điện hạ vẫn mang sính lễ tới cầu thân y như kiếp trước mà ta cảm thấy lo lắng bất an. Chẳng lẽ mệnh ta đã định sẽ trở thành quý phi sao?

Nhưng ta còn có thể làm gì khác ngoài chờ đợi.

Mười ngày trôi qua mà ta ngỡ đã mười năm.

Kiếp trước, ngày thứ mười này, ta sẽ bước lên kiệu hoa tiến vào Tứ vương phủ.

Buổi sáng vừa thức dậy, bụng ta đã cồn cào khó chịu. Ta liên tục bảo Tiểu Tư chạy ra cửa phủ nhìn xem có ai đến hay không. Ta sợ tứ điện hạ quả thật mang kiệu lớn tám người đến thừa tướng phủ đón dâu.

Tứ điện hạ không xuất hiện, mặt sẹo ca ca lại về sớm hơn dự định.

Huynh ấy trèo tường từ cửa sau rồi lén lút chạy tới hậu viện tìm ta. Lúc đó ta đang ngồi ăn hoa quả ngoài mái đình. Vừa nhìn thấy huynh ấy, tim ta như vỡ ra. Ta vội vàng bật dậy, muốn nhào vào lòng huynh ấy, tặng cho huynh ấy một cái ôm nhung nhớ. Ngờ đâu, huynh ấy đã vươn tay từ đằng sau, nâng ra một chậu hoa, đưa tới trước mặt ta, cười nói:

"Tụ nhi, sinh thần vui vẻ."

Ta nhìn xuống. Đây hẳn là cây đào mà huynh ấy dày công chăm sóc. Ta vẫn nhớ, ở kiếp trước, mỗi ngày huynh ấy lại ôm ta ngồi dưới tàn cây chờ hoa nở. Nhưng chúng ta không đợi được đến ngày ấy.

Ta hít một hơi để ngăn không cho nước mắt chảy xuống, khẽ nghiêng đầu, giả vờ hỏi:

"Mặt sẹo ca ca, huynh có biết muội rất thích hoa đào, cũng từng có lời thề, nếu ai tặng muội một cây hoa đào, muội sẽ đồng ý gả cho người đó không?"

Mặt sẹo ca ca đỏ mặt gãi đầu:

"Vậy à?"

Cái lời thề trẻ con này chỉ có cha ta và đại ca biết. Ta không thấy lạ khi mặt sẹo ca ca cũng biết. Chắc chắn đại ca đã bán đứng ta từ lâu.

"Mặt sẹo ca ca, huynh tặng muội hoa đào, là có ý gì?"

"Huynh.."

Huynh còn không mau thổ lộ đi. Ta âm thầm nóng nảy.

Cuối cùng huynh ấy ấp úng một hồi, lại thốt ra lời này.

"Tụ nhi, có thể cho huynh đứng bên cạnh bảo vệ muội cả đời không?"

Đây là đang tỏ tình hay đang thể hiện lòng trung thành? Ta giận đến mức bật cười.

"Huynh lấy cái gì để bảo vệ muội?"

Mặt sẹo ca ca ngẩng đầu nhìn ta chăm chú, ánh mắt sâu thăm thẳm.

"Lấy tính mạng của mình."

Người nam nhân này quả thật đã dùng cả tính mạng để bảo vệ ta, dùng cả một đời để yêu thương ta.

Hốc mắt ta nóng lên.

"Được, nếu vậy xem như tính mạng của huynh thuộc về muội. Sau này, không được muội cho phép, huynh không thể mang tính mạng của mình cho người khác."

Huynh ấy là Diệp tướng quân. Tổ huấn của Diệp gia là trung thành với người ngồi trên ngai vàng. Sau này tứ điện hạ lên ngôi, nếu tên điên kia bảo huynh ấy đi chịu chết như kiếp trước thì ta biết làm sao. Ta không muốn trở thành góa phụ, càng không muốn lần thứ hai nhìn thấy huynh ấy chết trên tay mình.

Có lẽ lời ta nói nghe hơi kỳ lạ, cho nên mặt sẹo ca ca ngẩn ngơ nhìn ta mà không lên tiếng. Ta tiến tới gần, vươn tay nắm lấy vạt áo của huynh ấy, ngẩng mặt nhìn lên, thả nhẹ một lời:

"Huynh hứa với muội đi."

Mặt sẹo ca ca chớp mắt, bối rối muốn lùi lại. Ta ương ngạnh kéo huynh ấy lại.

"Huynh mau hứa với muội."

Mắt ta lấp lánh ánh nước, qua màn hơi mờ, ta dường như vẫn có thể nhìn thấy gương mặt đầy máu của huynh ấy, hai tay ta bắt đầu run rẩy.

"Diệp Vĩnh Thiên, mau hứa với muội."

Có tiếng thở nhẹ, rồi huynh ấy dịu dàng lau giọt lệ vừa rơi trên má ta.

"Được huynh hứa với muội."

Ta rốt cuộc gục đầu vào giữa ngực huynh ấy, âm thầm khóc nấc lên.

Huynh ấy bắt chước đại ca, nhè nhẹ vỗ lưng ta, nhỏ giọng hỏi:

"Tụ nhi, muội sao thế? Có người bắt nạt muội sao? Nói với huynh. Huynh xử hắn."

Người bắt nạt ta là hoàng đế tương lai đó. Huynh đấu lại người ta sao. Ta không cho là vậy. Chúng ta chỉ có thể trốn càng xa càng tốt thôi.

Ta hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu, cương quyết nói:

"Diệp Vĩnh Thiên, hãy dẫn muội đi."

Mặt sẹo ca ca ngớ ra.

"Đi đâu?"

"Ra biên thùy tây bắc."

"Vì sao?"

"Bởi vì tứ điện hạ đang làm áp lực với cha. Nếu muội ở lại, muội sẽ trở thành Tứ vương phi."

"Cái gì?"

"Diệp Vĩnh Thiên, mau dẫn muội đi."

"Nhưng mà.."

"Huynh cam lòng để muội trở thành Tứ vương phi sao?"

"Cái đó.."

"Huynh nỡ sao?"

Ta biết huynh ấy là người có suy nghĩ cứng nhắc và rất quy củ. Nếu đợi huynh ấy bước từng bước tuần tự, ta chắc có cháu ngoại luôn rồi. Kiếp trước huynh ấy đi chậm, vậy thì kiếp này ta sẽ chạy nhanh.

Ta lại tiến thêm một bước, cả người gần như dán lên người huynh ấy.

"Muội hỏi huynh, huynh nỡ lòng nhìn muội trở thành nương tử của người khác sao?"

Huynh ấy chớp mắt, hoảng sợ lắc đầu.

"Không, huynh không.."

Ta chộp lấy tay huynh ấy.

"Vậy huynh mau dẫn muội đi."

Huynh ấy đưa mắt nhìn xuống, sau đó trở tay nắm lấy tay ta, bóp nhẹ.

"Được, huynh dẫn muội đi."

Ta nói đi liền đi, ngay cả hành trang cũng không mang theo. Ta bảo Tiểu Tư lấy bút mực, sau đó viết cho đại ca vài chữ. Ta báo với đại ca là ta chạy theo tình lang, đại ca ở nhà giúp cha ta hạ hỏa, chừng nào ta sinh được cháu trai cho cha nguôi giận thì ta mới về.

Ba ngày sau, chúng ta tới Biên thành.

Có lẽ trong thời gian ba ngày này, mặt sẹo ca ca rốt cuộc lấy lại tỉnh táo, hiểu ra chuyện mang ta bỏ nhà ra đi là hành vi trái phép tắc, phản quy củ đến mức nào. Thế là vừa tới Biên thành, huynh ấy giao ta cho người của Diệp gia xong liền xoay lưng trốn ra doanh trại ngoài biên quan.

Toàn thể Diệp gia ở Biên thành đều biết ta. Ai cũng vui mừng khi gặp được ta. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy rất là tủi thân, đành ôm gối khóc tròn một đêm.

Sáng hôm sau, Nờ Ủng tới thăm ta.

Nờ Ủng là phu nhân của Diệp Vĩnh Hạ, xá đệ của Diệp Vĩnh Thiên. Nờ Ủng là người Hé, tư tưởng và tư duy của nàng ấy không giống chúng ta. Nghe đồn, Diệp Vĩnh Hạ là bị nàng ấy trói gô ném lên giường. Đây là phong tục tìm trượng phu của người Hé, gặp ai vừa mắt liền đánh gục mang về trại. Mặc dù theo ta thấy, với công phu của Diệp Vĩnh Hạ, cắt dây thừng chạy trốn là chuyện dễ như trở bàn tay. Cho nên giữa hai người bọn họ cũng không biết là ai trói gô ai.

Nờ Ủng tới an ủi ta, nhưng nàng ấy không phải là người khéo ăn khéo nói. Nàng ấy kể lể sự si tình của mặt sẹo ca ca một hồi càng khiến ta tủi thân hơn. Ta đổ người xuống gối, khóc nấc lên. Nờ Ủng bối rối:

"Sao tẩu cứ khóc quài dzậy?"

"Huynh ấy không chịu cưới ta."

Yêu ta, vì sao không chịu cưới ta? Ta thật không hiểu.

Nờ Ủng gãi đầu:

"Nếu không, tẩu trói huynh ấy, ném lên giường đi."

Ta nín khóc dụi mắt:

"Có được không?"

Nờ Ủng nghiêng đầu.

"Vì sao không được? Ta từng trói Vĩnh Hạ đó thôi."

Ta khì cười.

Sau đó hai chị em bạn dâu chúng ta ngồi bàn luận phương pháp để trói Diệp Vĩnh Thiên ném lên giường ta. Chuyện này Nờ Ủng không thể giấu Vĩnh Hạ. Thế là đến chiều, nhóm bàn luận nhiều thêm một thành viên.

Ta vẫn tưởng Vĩnh Hạ sẽ phản đối kế hoạch này, ai ngờ đệ ấy nói:

"Tẩu tử, đệ ủng hộ tẩu hết mình. Chuyện này mà thành công, sau này đại ca sẽ không còn cớ cười nhạo đệ bị Nờ Ủng trói gô nữa."

Đến tối, nhóm bàn luận lại nhiều thêm một thành viên, thân vệ của mặt sẹo ca ca, Đàm Nhị.

Tên này là điển hình của câu nói, hoàng thượng chưa gấp thái giám đã vội. Mỗi ngày đi theo bên cạnh Diệp Vĩnh Thiên, Đàm Nhị là người sốt ruột nhất cho chuyện tình cảm của chủ nhân. Hắn đưa ra rất nhiều chủ ý, bỏ thuốc mê, xông hương mê, chuốc mị dược. Hắn còn xung phong làm nội gián.

Thế là ta bắt đầu tìm cớ chạy ra biên quan để tạo cơ hội thân cận có chủ đích, nhưng kế hoạch của chúng ta luôn bị một người phá vỡ, Khôi Quý.

Đến lần thứ ba bị cản trở, ta đỏ mắt đứng trước mặt Khôi Quý khóc lên.

"Vì sao ngươi luôn cản ta chứ?"

"Bạch tiểu thư, cho dù kế hoạch của mọi người có thành công, Diệp tướng quân mềm lòng chấp nhận thì sau này trong lòng huynh ấy vẫn sẽ có nút thắt."

"Nút thắt gì?"

"Ước nguyện của huynh ấy là có thể dùng kiệu tám người, đường đường chính chính nâng tiểu thư bước qua cửa lớn của Diệp gia trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Nếu không làm được điều đó, huynh ấy sẽ cho rằng bản thân không xứng đáng."

Kiếp trước ta được kiệu tám người nâng, bước qua cửa lớn của Tứ vương phủ trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Kiếp trước, ta được phong tước ngay trên đại điển ngay dưới điện rồng, khung cảnh phong quang vô hạn. Nhưng rồi thì sao chứ? Người chung chăn gối với ta, hắn xứng sao?

"Diệp Vĩnh Thiên xứng hay không xứng, chẳng phải do ta phán định hay sao? Và ta phán, huynh ấy xứng."

Khôi Quý khẽ khựng lại. Ta nói tiếp:

"Khôi Quý, nếu ta nói, một khi hai chúng ta bỏ lỡ dịp này, ta sẽ phải tiến cung, còn Diệp Vĩnh Thiên sẽ dùng tính mạng của mình để trả giá cho một phút chần chừ hôm nay, ngươi tin sao?"

Khôi Quý im lặng nhìn ta, sau đó nói:

"Ta tin."

Sau đó, Khôi Quý đồng ý gia nhập vào hội kín. Kế hoạch của Khôi Quý là, lừa Diệp Vĩnh Thiên vào phòng của ta, khóa cửa nhốt một đêm.

"Làm sao để lừa?"

"Bạch tiểu thư hãy về chuẩn bị. Tối nay huynh ấy nhất định sẽ về Biên thành, sẽ vào phòng tiểu thư."

"Được, ta tin ngươi."

Vậy là ta quay về Biên thành, cả nhà giúp ta chuẩn bị một bàn tiệc cưới, trang trí phòng của ta thành phòng tân nương. Ta tự mình trang điểm và mặc vào giá y. Sau đó, ta lẳng lặng ngồi trên giường chờ đợi.

Quả thật, trời còn chưa tối, mặt sẹo ca ca đã xuất hiện. Huynh ấy xông thẳng vào phòng, hốt hoảng gọi:

"Tụ nhi.."

Nhưng nhìn thấy ta mặc áo tân nương ngồi yên trên giường, lại thấy nến đỏ rượu nồng đặt sẵn trên bàn, huynh ấy lập tức biết mình mắc mưu nên nhanh chân xoay người muốn chạy trở ra. Không ngờ Khôi Quý cũng vừa đuổi theo tới cửa, hai người lập tức lao vào so chiêu. Ngạc nhiên là công phu của Khôi Quý còn cao hơn mặt sẹo ca ca. Khôi Quý rất không nể tình mà đạp huynh ấy một cú văng ngửa vào trong. Sau đó, Khôi Quý nhanh tay đóng cửa cài then.

"Diệp tướng quân, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, huynh hãy tận tình hưởng thụ đi thôi."

Mặt sẹo ca ca đập cửa chửi ầm lên:

"Khôi Quý, tên chó chết nhà ngươi. Dám lừa ta."

"Diệp tướng quân, huynh hôm nay mà không trở về, Bạch tiểu thư sẽ chết thật đó. Không tin huynh hỏi đi."

Mặt sẹo ca ca ngơ ngác quay đầu nhìn ta.

"Tụ nhi.. cái đó.."

Ta ngồi trên giường, im lặng rơi nước mắt, sau đó nấc từng cơn. Diệp Vĩnh Thiên nghe tiếng ta nấc liền bối rối chạy tới, ngồi xuống bên cạnh, nhè nhẹ vỗ lưng cho ta.

"Tụ nhi.. muội đừng khóc.."

Ta ngoảnh mặt nhìn huynh ấy, đau thương nói:

"Huynh chê muội, muội chẳng còn thiết sống nữa."

Ta nói xong liền muốn lao đầu vào trụ giường. Huynh ấy ngồi ngay bên cạnh nên dễ dàng ôm được ta kéo lại.

"Tụ nhi.. muội đừng chết.."

"Không, hãy để muội chết đi.."

Hai chúng ta giằng co một hồi liền ngã lên giường, huynh ấy đè ở bên trên. Cả người thoáng chốc cứng ngắt.

Đáy mắt ta long lanh nhìn huynh ấy, còn khẽ vươn tay vuốt nhẹ sườn mặt của huynh ấy. Chiêu trò quyến rũ như này ta đã dùng rất nhiều lần. Ngay cả khi khóc, ta cũng biết phải rơi lệ như thế nào mới thật xinh đẹp.

Thế là huynh ấy bại trận, đầu hàng.

Một đêm hương mật ngọt ngào.

Sáng hôm sau, huynh ấy lại biến mất.

Ta giận dữ đập bể toàn bộ đồ vật trong phòng.

Sau đó Đàm Nhị đến báo, Diệp tướng quân bảo tiểu thư muốn đập bao nhiêu thì đập, đập bể toàn bộ đồ đạc ở Diệp gia cũng được, chỉ cần không để bản thân bị thương.

Ta gào lên, đổ vật xuống giường, khóc tức tưởi.

Ta cảm thấy, từ lúc trọng sinh tới nay, ta ngoài khóc ra thì cũng chỉ có khóc.

Ta bắt đầu cảm thấy mông lung.

Ta sai rồi sao?

Kiếp trước, ta mạnh dạn yêu đương, mạnh mẽ nắm lấy, nhưng chọn sai đối tượng, là sai. Kiếp này, ta tiếp tục mạnh dạn yêu đương, mạnh mẽ nắm lấy, chọn đúng đối tượng, vẫn là sai sao?

Tâm trạng ta trở nên không ổn định, chán ăn thèm ngủ, một tháng sau thì nôn ói.

Y sư chẩn đoán, hỷ mạch. Nhưng bởi vì ta vừa trải qua một trận ốm nặng, cơ thể suy yếu, tâm trạng lại tệ nên có vẻ như đứa bé và ta đang bài xích lẫn nhau, xác suất sảy thai là rất lớn.

Ta nghe y sư nói liền choáng váng.

Kiếp trước ta từng mang thai hai lần, cũng sảy thai hai lần, không rõ là do cơ thể ta yếu ớt hay vì lý do nào khác. Sau lần thứ hai thì thái y chẩn đoán, cơ thể của ta không thể hoài thai được nữa. Ta chấp nhận sự thật ấy lâu đến nỗi sau khi trọng sinh ta cũng quên mất ta đã trở lại tuổi thanh xuân.

Cho nên, ta thực sự đang mang thai?

Ta đưa tay sờ lên bụng mình, tâm trạng phút chốc trở nên kiên định.

Diệp Vĩnh Thiên vừa nghe tin liền vui mừng chạy trở về, không trốn ta nữa. Ta vừa nhìn thấy huynh ấy bước qua cửa liền cầm gậy đánh tới tấp. Huynh ấy không né, để mặc ta đánh, còn năn nỉ:

"Tụ nhi, muội cẩn thận, coi chừng động thai. Nếu muội còn giận, muốn đánh huynh thì kêu đường huynh đánh thay nhé, muội đứng xem thôi có được không?"

Ta giận dỗi:

"Không, muội muốn huynh tự đánh."

"Được."

Huynh ấy cầm gậy vút ra sau lưng, tự đánh mình thật. Mà sức đánh của huynh ấy đâu giống như ta, mỗi một gậy quật xuống liền thấy máu văng ra. Ta hoảng hốt chạy tới kéo tay huynh ấy.

"Huynh còn dám đánh."

Huynh ấy thuận thế ôm ta vào lòng.

"Tụ nhi, thật xin lỗi."

Suốt tám tháng sau đó, huynh ấy không rời ta nửa bước. Bởi vì tình trạng ốm nghén của ta rất dữ dội, còn kéo dài đến tận tháng thứ năm. Cho nên, mỗi ngày huynh ấy đều ở bên cạnh tự mình chăm sóc ta, giống như kiếp trước, cũng tìm mọi cách dỗ ta vui vẻ, giống như kiếp trước.

Đúng chín tháng mười ngày, con trai của ta chào đời.

Ba ngày sau, ta ôm con trai chạy trở về kinh thành, chỉ để lại một lời nhắn.

Mặt sẹo ca ca, huynh mà không mang kiệu tám người nâng tới phủ thừa tướng đón dâu thì đời này muội sẽ không bước chân vào Diệp gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui