Trọng Sinh Chi Ta Là Tướng Quân Trầm Quỳnh

Lúc ta chạy tới, phu quân của ta đang đứng trên tường thành Chính Bắc, thong dong nhìn ta cười nói:

"Phu nhân, nàng có thích món quà ta tặng hay không?"

La Tấn nói xong liền vung tay. Binh lính lần lượt ném qua tường thành bảy xác người, dây thừng trói chặt hay tay của họ, khiến cơ thể họ treo lủng lẳng đung đưa trong gió.

Bảy xác người đó là phụ thân và sáu vị ca ca của ta.

Dân gian lưu truyền một câu nói, Trầm gia có thất tinh bắc đẩu, Trầm gia còn, Kinh quốc còn, Trầm gia mất, Kinh quốc vong.

Bắc đẩu là phụ thân của ta, đại tướng quân thống lĩnh tam quân. Thất tinh là ta và sáu vị ca ca, bảy vị tướng soái của Trầm gia quân.

Kinh quốc là một nước nhỏ nhưng được thiên nhiên ưu ái. Phía đông và phía nam giáp biển, phía tây được một dãy núi cao che chở, phía bắc giáp ranh với Hoa quốc. Chính vì vậy, Kinh quốc không cần tốn quá nhiều quân lực vào việc bảo vệ biên cương, dù sao chỉ cần giữ vững biên giới phía bắc là được.

Nhiệm vụ này, trăm năm qua, đều rơi vào tay Trầm gia.

Hoàng đế Kinh quốc tin tưởng Trầm gia tới mức, kinh thành của Kinh quốc nằm cách biên giới phía bắc chỉ độ khoảng một trăm dặm. Nói cách khác, nếu Hoa quốc muốn chiếm đóng Kinh quốc, họ chỉ cần đánh bại Trầm gia quân là có thể hiên ngang tấn công vào kinh thành mà không gặp thêm trở ngại nào.

Nhưng Trầm gia chưa bao giờ để con dân Kinh quốc thất vọng. Trăm năm qua, Hoa quốc luôn không ngừng bộc lộ ý đồ muốn xâm lược Kinh quốc. Nhưng bọn họ chỉ có đi không về. Trầm gia quân là một hàng rào gai, kiên cường vững chắc, ngăn cách vọng tưởng điên cuồng kia.

Nhưng hôm nay hàng rào gai đã gãy.

Ta ngẩng đầu nhìn bảy xác người trên tường cao. Một dòng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu. Tầm mắt ta chợt mờ đi. Lỗ tai ta chợt ù đi. Sau đó ta phun ra một ngụm máu, chật vật ngã khỏi lưng ngựa. Khí huyết trong lồng ngực vì sự va chạm mà càng tuôn ra như suối.

Người trên tường thành nói vọng xuống câu gì đó, ta không nghe thấy. Trong đầu ta chỉ đang kêu gào:

"Cha! Tha thứ cho con. Ca ca! Tha thứ cho muội."

Nhìn cảnh này, ta còn có gì không hiểu.

Điều duy nhất có thể khiến cha ta và sáu vị ca ca rời khỏi nơi đóng quân và xuất hiện cùng một chỗ chỉ có thể là vì sự an nguy của ta. Và hắn rất biết cách lợi dụng điều đó, phu quân của ta, Lục hoàng tử Hoa quốc.

Thì ra tất cả đều là hư tình giả ý, là một hồi âm mưu, bắt đầu bằng một chiêu mỹ nam kế của hắn.

Ngoài cổng thành Chính Bắc, ta quỳ suốt ba ngày ba đêm, lắng nghe tiếng khóc than thấu tận trời xanh, nhìn khói lửa dâng cao ngút trời.

Sau đó ta nhìn thấy một người cưỡi ngựa băng băng lao tới, Tiểu Đào, thị nữ thân cận nhất của ta khi ta còn là cửu tiểu thư của Trầm gia. Nàng ấy toàn thân thương tích, nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng tiếng nói vẫn vững vàng như năm nào đó đã lớn tiếng ngăn cản ta bước chân vào vũng bùn hôn nhân này.

"Tiểu thư! Mau tỉnh lại. Phu nhân và các tiểu thiếu gia vẫn đang chờ tiểu thư tới cứu. Dân chúng Kinh quốc vẫn đang chờ tiểu thư tới cứu."

Ánh mắt mờ mịt của ta chuyển tiêu cự từ những cái xác treo trên tường thành sang khuôn mặt của Tiểu Đào.

"Còn có thể cứu sao?"

Hai mắt Tiểu Đào đỏ ngầu, tang thương và cừu hận, nắm chặt lấy vai ta, bình tĩnh gật đầu.

"Có thể. Bởi vì tiểu thư chính là Kiêu Kỵ tướng quân của Trầm gia. Tiểu thư, người không thể ngã xuống."

"Nhưng.. ta không còn sức để đứng lên nữa.."

Tiểu Đào bặm môi, không lên tiếng mà giơ tay tát thẳng vào mặt ta khiến cơ thể ta lung lay ngã xuống. Khung cảnh trong mắt ta ảm đạm dần, sau đó thì biến đen. Tiếng khóc của Tiểu Đào vẫn văng vẳng bên tai.

"Tiểu thư, người không thể chết.."

Mở mắt ra lần nữa, ta thấy mình đang nằm trên giường êm nệm ấm, trong phòng thoang thoảng một mùi hương dịu ngọt mà ta rất quen thuộc, mùi hoa lan.

Ta khó khăn chống tay ngồi lên, nửa người dưới giống như bị liệt.

Nghe tiếng động, người vẫn đang đứng bên cạnh giường quay đầu nhìn lại, trông thấy ta đã tỉnh liền vui mừng quăng hết mọi thứ trên tay xuống, lăng xăng chạy tới.

"Tiểu thư, người thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"

"Tiểu Đào, ta sẽ không chết.."

Tiểu Đào ngẩng ra sau đó hoảng sợ nhảy dựng lên:

"Xùy xùy, tiểu thư người nói bậy bạ cái gì đó, mau nhổ nước miếng."

Nàng ta nói xong liền xoay lòng vòng ngó trái ngó phải, quơ lấy một cái thau, đưa tới trước mặt ta.

"Tiểu thư, mau nhổ, nhổ đi rồi nói lại."

Ta ngơ ngác nhổ một ngụm nước bọt vào cái thau.

"Nói lại cái gì?"

"Nói tiểu thư sẽ sống lâu trăm tuổi. Lão gia và phu nhân cũng sống lâu trăm tuổi. Các đại thiếu gia, tiểu thiếu gia và các tiểu thư đều sẽ sống lâu trăm tuổi."

Ánh mắt ta ngập đầy nước mắt mà nhìn Tiểu Đào, lời ra đến miệng đều nghẹn lại. Phụ thân và các ca ca đã tử trận. Mẫu thân, tỷ tỷ và các đệ muội còn có thể bình an sao?

Tiểu Đào đợi một hồi không nghe ta nói chuyện, ngẩng mặt liền thấy ta nước mắt tràn mi. Nàng ta buông rơi cái thau, vươn tay ôm lấy hai vai ta, hoảng sợ khóc theo ta:

"Tiểu thư, người lại thấy đau ở chỗ nào ư? Mau nói nói."

"Làm sao? Làm sao? Sao từ ngoài đã nghe tiếng khóc của cửu muội rồi?"

Cùng với câu nói ấy là một đoàn người xuất hiện trong phòng ta, có sáu vị ca ca và hai vị tỷ tỷ.

Ánh mắt ta mông lung mờ mịt nhìn những gương mặt thân quen, không dám tin mở miệng gọi:

"Đại ca.."

Đại ca nhanh chân bước tới, ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy tay ta, ân cần hỏi:

"Ca đây, muội thấy trong người thế nào rồi?"

Ta không trả lời mà đưa mắt nhìn qua bên cạnh.

"Nhị ca.."

Nhị ca đẩy đại ca một cái, thế chỗ đại ca ngồi xuống bên cạnh giường, cũng cầm lấy tay ta, dịu dàng nói:

"Cửu muội, không sao hết. Ca luôn ủng hộ muội."

Ta lại đưa mắt nhìn qua bên cạnh.

"Tam ca.."

Tam ca đẩy nhị ca, cười toe toét ngồi xuống thế chỗ, đưa tay nhéo má ta.

"Muội đó, làm ca lo muốn chết. Sao không biết thương bản thân mình vậy hả?"

"Tứ ca.."

"Lần sau, để ca quỳ thay muội."

"Ngũ ca..'

" Muội không thích tên kia phải không? Ca đi đánh hắn. "

" Lục ca.. "

" Nếu không, ca dẫn muội đi trốn. "

Câu này đổi lấy một trận gà bay chó sủa từ năm vị ca ca khác.

Thất tỷ và bát tỷ len lén chen qua đám ca ca đang tranh cãi, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ta. Thất tỷ ôn nhu nói:

" Cửu muội, không cần lo lắng, phụ thân đã quyết định vào cung cầu xin thánh thượng rồi. "

Bát tỷ cũng tiếp lời:

" Ừm, phụ thân đã hỏi qua ý của tỷ.. Nếu muội không muốn.. vậy tỷ sẽ thay muội gả vào Thân vương phủ. "

Ta nắm chặt tay bát tỷ, gấp gáp hỏi:

" Cha đang ở đâu? "

Bát tỷ giật mình trước thái độ của ta.

" Hẳn còn ở thư phòng. Quản gia đang chuẩn bị xe ngựa.. "

Ta hốt hoảng muốn đứng lên nhưng bởi vì hai chân không có cảm giác nên kết quả là cả người ta đổ về phía trước, lăn nửa người ra khỏi giường. Mọi người trong phòng kinh hoàng hét lên chạy tới đỡ lấy ta.

" Cửu muội, muội lại muốn làm gì? "

Nước mắt ta rơi như mưa, cực kỳ khủng hoảng nắm chặt tay người đang ở trước mặt ta là nhị ca.

" Muội muốn gặp cha. Mau dẫn muội đi gặp cha. "

" Được. Ca bế muội đi. "

Sau đó nhị ca cúi người bế ngang ta lên, chân dài chạy ra khỏi phòng. Năm vị ca ca và hai vị tỷ tỷ, còn có Tiểu Đào cũng hốt hoảng chạy theo. Không ai biết ta lại lên cơn gì.

Chỉ có mình ta biết, ta đã trọng sinh.

Trọng sinh về năm năm trước.

Trước khi ta làm ra những chuyện điên rồ không thể cứu vãn.

Khi vừa mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy Tiểu Đào, ta đã không kịp tự hỏi vì sao Tiểu Đào trông trẻ như vậy. Sau đó nhìn thấy sáu vị ca ca và hai vị tỷ tỷ, ta lúc đó vậy mà đã nghĩ chẳng lẽ tên kia giở trò trêu ghẹo nên thật ra bảy xác chết ta nhìn thấy không phải là người nhà của ta?

Cho đến khi ta nghe thấy nội dung cuộc cãi cọ của các ca ca, nó như một nhát búa đập thẳng vào đầu khiến ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ hồ.

Đây không phải chính là một năm kia, ta vì muốn phản đối chiếu chỉ tứ hôn mà lén lút chạy trở về kinh thành, quỳ tròn ba ngày ba đêm trước thư phòng của hoàng thượng ư?

Chiếu chỉ tứ hôn đã ban xuống, hoàng thượng không thể thu lại. Hơn nữa đây còn là hôn sự do chính thái hậu chỉ định khi còn sống. Thân vương tiểu thế tử vốn là đứa cháu được lòng thái hậu nhất.

Hoàng thượng rất đau đầu, chưa biết phải làm sao thì cha ta và sáu vị ca ca nghe được hung tin nên toàn bộ chạy trở về kinh thành. Sau đó cha ta vào cung, lấy lý do tỷ tỷ chưa xuất giá sao đến lượt muội muội thành thân mà thành công xin được hoàng thượng chuyển hôn sự này từ tên của ta sang tên bát tỷ.

Dù sao vẫn là hôn sự giữa hoàng thất và Trầm gia, cũng không xem là trái ý chỉ của người quá cố, cho nên lần đó hoàng thượng đồng ý nhân nhượng một bước.

Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó, bởi vì ta còn làm ra một chuyện kinh thiên động địa hơn nữa.

Sở dĩ ta quỳ ba ngày ba đêm mà hoàng thượng dù rất thương ta vẫn không thể chấp nhận lời thỉnh cầu của ta là vì ta không chỉ cầu xin hủy bỏ hôn ước mà còn cầu xin hoàng thượng gả ta qua Hoa quốc dưới danh nghĩa cầu thân.

Một năm này ta mười bảy tuổi, lén lút quen biết với La Tấn được tròn một năm.

Nhà nội ta là Trầm gia quân tiếng tăm lừng lẫy. Nhà ngoại ta là Nguyễn gia giàu nhất vùng nam bộ. Toàn bộ trên dưới hai bên nội ngoại đều cực kỳ yêu thương ta. Trước giờ ta đều thích gì làm nấy, chưa từng bận lòng xem xét sắc mặt của ai. Ngay cả thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu và các nương nương cũng rất yêu thích ta, cho nên ta càng không biết kiêng nể là gì.

Ta là người duy nhất được thái hậu ban tặng Phù Ngọc, tấm thẻ bài cho phép ta có thể tiến xuất hoàng cung bất cứ lúc nào ta muốn. Bởi vì từ khi ta năm tuổi, thái hậu đã chấm ta làm cháu dâu tương lai cho cháu trai của bà. Ngày còn nhỏ, mỗi ngày ta đều vào cung để đi học cùng các vị hoàng tử và công chúa.

Năm ta mười tuổi, lần đầu tiên được cha mua tặng một con bảo mã, ta liền yêu thích việc rong ruổi trên lưng ngựa. Sau đó ta chạy theo các ca ca vào quân doanh. Ta từ một tiểu thư đọc sách thánh hiền nhanh chóng biến đổi thành nữ soái cầm đao giết giặc.

Cha ta và các ca ca đều rất tự hào về ta, bởi vì đây mới là khí phách của Trầm gia, không chỉ nam giới mà nữ giới cũng có thể trở thành chủ soái.

Năm năm sau, lần đầu tiên ta theo cha ta ra chiến trường, đánh một trận hiển hách mà thành danh, được hoàng thượng tấn phong Kiêu Kỵ tướng quân, trở thành vì sao sáng thứ tám của Trầm gia quân.

Từ ngày đó, ta thay cha ta canh giữ tòa thành Chính Bắc, phối hợp cùng bốn vị ca ca còn độc thân canh giữ bốn tòa thành lân cận là Hữu Ngạn Bắc, Hữu Lương Bắc, Tả Ngạn Bắc, Tả Lương Bắc, để cha và hai vị ca ca đã yên bề gia thất lui quân về ba tòa thành Trung Khu, Hữu Khu và Tả Khu.

Năm tòa thành nhỏ phía bắc nằm trên một đường ngang, dọc theo biên giới Kinh quốc, chính là các chốt chặn quan trọng ngăn chặn ý tưởng xâm lược của Hoa quốc. Ba tòa thành lớn hơn nằm dịch vào bên trong khoảng hơn năm mươi dặm, là doanh trại chính của Trầm gia quân. Nếu quan sát từ bên trên, vị trí của ba tòa thành lớn nằm xen kẽ với năm tòa thành nhỏ, tạo thành hình cánh quạt. Đây là vị trí chiến lược, để khi bất kỳ tòa thành phía trên nào rơi vào tấn công, Trầm gia quân đều có thể tiếp viện ngay lập tức. Chính vì lẽ đó, Hoa quốc tấn công bao nhiêu lần đều phải trở về tay trắng bấy nhiêu lần.

Ta trấn giữ tòa thành Chính Bắc, là Kiêu Kỵ tướng quân mà phe địch nghe tên đã kính sợ. Nhưng ta có một tật xấu, đó là mê trai đẹp.

Từ nhỏ đến lớn, vây quanh ta đều là trai đẹp, từ các hoàng tử đến các ca ca, ngay cả biểu ca hai nhà nội ngoại cũng đều cực kỳ đẹp trai. Người hầu lẫn thân cận vệ của ta dù thua kém một chút nhưng vẫn thuộc dạng ưa nhìn. Hẳn cha mẹ muốn chiều theo sở thích hư hỏng của ta nên mới đặc biệt sắp xếp như vậy. Nhưng có lẽ đó là lý do mà con mắt nhìn người của ta có hơi bị méo. Khi đánh giá một người, ta chỉ biết so sánh vẻ đẹp bên ngoài mà không biết nhìn thấu phẩm cách bên trong.

Vì tật xấu này mà kiếp trước ta bị một chiêu mỹ nam kế của La Tấn lừa cho thê thảm, khiến nước mất nhà tan.

May mà, ta đã trọng sinh.

Một bước sẩy chân kia còn chưa diễn ra.

Nhị ca ôm ta một đường chạy tới thư phòng lại không gặp cha ta ở đó. Nhị ca đành phải ôm ta bôn ba chạy thêm một vòng quanh sảnh lớn, lao thẳng ra cổng chính. Cả một đoàn người bổ nhào trước đầu xe ngựa, suýt chút khiến xe ngựa ngã sang một bên. Cha ta từ trong thùng xe thò đầu ra nhìn, nghiêm mặt hỏi:

" Mấy đứa lại muốn hồ nháo chuyện gì? "

" Cha! "

Ta vừa hô lớn vừa khóc lóc vươn tay, muốn từ trên người nhị ca nhào qua.

Cha ta nhìn thấy liền hoảng hồn nhảy khỏi xe ngựa, bay qua đỡ lấy ta vào lòng, vừa ôm vừa xoa, nói:

" Quỳnh nhi của cha, không khóc. Thánh chỉ là cái thá gì, Quỳnh nhi không muốn gả. Cha liền làm chủ cho con. Trời sập cũng không sợ. "

Một đám ca ca tỷ tỷ cũng hùa vào nói mấy câu an ủi y như vậy khiến lão quản gia đổ mồ hôi đầy đầu. Trời ơi, lão gia à, người không nhớ đang đứng giữa kinh thành ngay dưới mắt vua à, những lời phạm thượng như vậy mà cũng dám nói, sợ mạng mình dài quá hay sao.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, trong triều đình, ngoài cha ta, không có người thứ hai dám cãi lộn với hoàng thượng. Những lời phạm thượng hơn ông còn dám nói, mấy lời vừa rồi thì tính là gì.

" Huhu.. cha.. hấc.. cha.. "

" Ngoan.. vào nhà nghỉ ngơi nhé. Cha vào cung giải quyết chuyện cho con. "

Cha ta trở tay muốn nhị ca tới bế ta vào nhà, nhưng ta cố sống cố chết bấu chặt lấy áo ông.

" Huhu.. cha.. không đi.. không cần đi.. huhu.. "

" Quỳnh nhi, lại làm sao vậy? "

" Huhu.. cha ơi, con gả.. huhu.. cha không cần đi.. "

Ta đã nghĩ thông suốt rồi.

Vì một lần cầu xin thay đổi chiếu chỉ này mà ta đã hủy hoại hạnh phúc một đời của bát tỷ còn khiến cha ta và hoàng thượng bá bá làm mặt lạnh với nhau suốt những năm sau đó.

Ta bị chỉ đích danh cho mối hôn sự này, là duyên hay phận, đều là chuyện của ta. Lần này, ta không thể lại liên lụy đến người khác. Dù sao, con gái lớn lên đều phải cưới chồng, gả chó gả mèo đều là gả, càng đừng nói ta gả vào Thân vương phủ làm thế tử phi, tương lai chí ít không thể nào tồi tệ như lần ta gả cho La Tấn.

Tất cả mọi người ở hiện trường nghe ta nói xong liền chết trân tại chỗ. Cha ta không dám tin hỏi lại:

" Quỳnh nhi, con nói con chịu gả sao? "

" Huhu.. phải.. "

" Gả vào Thân vương phủ? "

" Huhu.. phải.. cha ơi, mình về nhà, về nhà thôi. Cha ơi, đừng vào cung. "

Ta không muốn cha ta biết được nội dung lời cầu xin thứ hai kia. Mặc dù cha ta rất thương ta, nhưng ông sẽ không bao giờ bỏ qua cho cái suy nghĩ nhận giặc làm chồng. Kiếp trước, cha ta suýt chút đánh gãy chân ta. Nếu không nhờ mẹ ta gào khóc nhào qua đỡ, ta nghĩ ta đã không còn mạng mà đi Hoa quốc.

Cha ta nhíu mày.

Ta quỳ gối trước thư phòng của hoàng thượng suốt ba ngày ba đêm là chuyện mà ai cũng nhìn thấy. Không ai biết chính xác ta và hoàng thượng đã nói những chuyện gì. Nhưng giấy làm sao gói được lửa, tin tức ta muốn hủy hôn với Thân vương phủ đã lan truyền như vũ bão trong nội bộ hoàng tộc. Rất nhiều người đang chờ đợi thánh ý cuối cùng.

Cho dù hiện tại ta đổi ý thì cha ta vẫn phải vào cung để gặp mặt hoàng thượng nói cho rõ ràng.

" Quỳnh nhi, cho dù thế nào, cha vẫn cần vào cung một chuyến. "

Ta chồm tới ôm lấy cổ ông, sống chết không buông.

" Cha dẫn con theo. Dẫn con theo. "

" Nhưng chân của con.. "

" Cha, con muốn đi xin lỗi hoàng thượng bá bá. "

Cha ta thở dài một hơi.

" Thôi được rồi. "

Cha ta quay đầu, còn chưa kịp phân phó, sáu vị ca ca đã đồng loạt lên tiếng.

" Chúng con cũng đi. "

Hết cách, quản gia phải chuẩn bị thêm một cỗ xe ngựa. Vậy là thất tinh bắc đẩu của Trầm gia cùng tiến cung.

Hoàng thượng ngự trong thư phòng, nhìn thấy cha ta bế ta bước vào liền thở dài một hơi.

" Trầm ái khanh.. "

Cha ta và sáu vị ca ca đồng loạt quỳ xuống, dập đầu nói:

" Hoàng thượng, là do thần nuông chiều con bé khiến nó không phân biệt phải trái, đều là lỗi của thần, xin hoàng thượng giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho con bé lần này, thần nguyện thay con bé chịu phạt. "

" Chúng thần nguyện thay cửu muội chịu phạt. "

Ta khóc nấc lên.

" Hoàng thượng bá bá, xin đừng phạt cha con, đừng phạt các ca ca.. "

Hoàng thượng ngẩng ra, cười khổ lắc đầu:

" Trẫm còn chưa nói gì. "

Hoàng thượng đưa tay bóp trán.

" Trầm ái khanh, khanh có biết con bé cầu xin trẫm điều gì không? "

Ta hốt hoảng nhào xuống đất, dùng hai tay bò tới trước.

" Hoàng thượng bá bá, không.. không.. huhu.. đều do con ngu muội phát ngôn bừa bãi.. huhu.. con thật lòng không có ý đó. "

Cha ta nhíu mày nhìn ta, lại nhìn sang hoàng thượng.

" Chẳng lẽ ngoài chuyện muốn hủy hôn, con bé còn có suy nghĩ càn quấy nào khác hay sao? "

" Huhu.. không, sẽ không.. Hoàng thượng bá bá, xin người.. "

Đừng nói.

Ta bò đến dưới chân hoàng thượng, vươn tay nắm lấy long bào, khẩn khoản cầu xin. Hoàng thượng cúi đầu nhìn ta, nghiêm mặt nói:

" Con có biết trẫm đã rất đau lòng hay không? "

Sống lại một đời, ta sao có thể không biết, ta sao có thể không hiểu. Mọi người thương ta, đương nhiên mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho ta.

Nhưng kiếp trước ta lại thế nào? Cầu xin hoàng thượng gả ta qua Hoa quốc để cầu thân, còn không bước vào Lục vương phủ dưới thân phận vương phi mà chỉ là thị thiếp. Việc này không chỉ nhục mặt Kinh quốc mà còn tự làm nhục mặt mình. Cho nên những năm tháng sau đó, ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà sống. Khi ấy ta còn ảo tưởng rằng, ít nhất ta có được tình yêu của La Tấn. Nực cười làm sao.

Ta khẽ nhắm mắt, nắm chặt tay, run giọng nói:

" Thật xin lỗi, hoàng thượng bá bá. "

Có tiếng thở dài, có bàn tay ấm áp xoa nhẹ đầu ta.

" Được rồi, Trầm ái khanh, mau dẫn con bé về nghỉ ngơi. Nếu cần có thể mời ngự y xem qua chân con bé, đừng để lại di chứng gì. "

" Đa tạ hoàng thượng. "

Nhị ca nhanh chóng chạy tới bế ta. Hoàng thượng ngập ngừng:

" Về chuyện hôn sự.. "

" Hoàng thượng bá bá, con đồng ý. "

Hoàng thượng chớp mắt.

" Con không đổi ý nữa? "

" Con biết thái hậu thương con, hoàng thượng bá bá cũng thương con, cho nên hôn sự này chắc chắn là một mối duyên tốt. Con sẽ không cô phụ tấm lòng của mọi người. "

" Con biết là tốt rồi."

Sau đó cha ta và các ca ca đưa ta về phủ. Thật may là cha ta không tiếp tục truy hỏi chuyện kia.

Ta yên tĩnh ở trong phủ tướng quân dưỡng thương, ngoan ngoãn chờ tới ngày xuất giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui