Edit: Lạc Yên
Từ khi con người rời địa cầu cổ, ‘mặt trời’ bây giờ cũng không phải là mặt trời ngày trước, chỉ là một ngôi sao lớn phát ra ánh sáng vàng, tuy có thể cung cấp nhiệt năng nhưng cũng không có trợ giúp cơ thể con người tổng hợp vitamin.
Với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, Liên Bang đã phát minh ra màn lọc bao quanh các hành tinh để chuyển hóa năng lượng ‘mặt trời’ này, thành các hợp chất càng có lợi cho thân thể.
Dưới ánh sáng sao vàng – qua lưới lọc, vậy mà Lục Kiêu lại tựa hồ cảm nhận được mặt trời của người địa cầu cổ, thật là kỳ quái.
Lục Kiêu quay đầu sang nhìn Lăng Sầm đang nằm dài trên ghế, thì bắt gặp ngay ánh mắt thanh triệt của cậu đang âm thầm mà chăm chú nhìn anh.
“Anh nhìn em làm gì?” Lăng Sầm nhoẻn miệng cười hỏi.
Lục Kiêu không đáp, quay đầu lại tiếp tục xem sách, giống như anh chưa từng được A+ môn này, mà nó thật là một môn học cao thâm khó hiểu cần tập trung cao độ.
Lăng Sầm tất nhiên không chịu buông tha, chống cằm hơi nhổm người lên, âm thanh lại mềm như bông mà cắt cớ: “Ý, sao lại không thèm nhìn em nữa? Em nhìn khó coi lắm hả?”
Lục Kiêu nhịn không được mà nhấn nhấn ấn đường, anh thật sự là bó tay với cậu, nhìn cũng hỏi, không nhìn cũng hỏi, cậu muốn anh sống sao đây.
Thiệt không biết trong đầu cậu nghĩ cái gì, mỗi ngày đều đổi biện pháp dằn vặt anh làm niềm vui.
Chỉ cần anh nói nhiều thêm một, hai câu cũng có thể khiến cậu vui như ế lâu năm lấy được ‘chồng’, không phải chết già trong sự trinh tiết.
Nhưng anh thật ra cũng không phải thấy phiền thật, chỉ là có bất đắc dĩ.
Lục Kiêu đành đặt sách xuống, cầm lấy tách trà uống một ngụm, độ ấm thật vừa phải.
Xong mới quay qua nhìn Lăng Sầm vẫn còn đang cười tủm tỉm mà nhìn mình.
“Đẹp!”, Lục Kiêu như bối rối, lại như mê hoặc nhịn không được phun ra một chữ, rồi vờ lạnh mặt.
Nháy mắt, Lăng Sầm cười càng thêm rực rỡ, trên mặt lại thêm một chút ửng đỏ.
Mặc kệ có bao nhiêu người khen qua dung mạo của cậu, cũng không bằng được chồng mình chịu khen mình một tiếng nha, thiệt là hạnh phúc muốn bay lên.
Vậy mà cũng hơi thẹn thùng không biết đáp lời thế nào.
Lục Kiêu xem như cả hai đời đều là ‘chồng’ cậu, dù một đời này là do cậu chủ động tranh thủ nhưng thật sự Lăng Sầm cũng không biết phải ở chung với anh như thế nào… Bọn họ chưa từng thân mật ở chung.
Lục Kiêu thấy cậu không hề trả lời, vẫn nhìn anh mà mặt thì tự nhiên lại ửng hồng cũng cảm thấy thiệt bối rối, đành ho nhẹ một tiếng rồi quay lại cầm lấy sách tiếp tục ‘chăm chú đọc’.
Từng câu từng chữ xẹt qua trước mắt đều hóa thành khuôn mặt Lăng Sầm.
Nói về diện mạo của Lăng Sầm đúng là xinh đẹp đến mức mọi Alpha đều mơ ước, nói là yêu phi họa thủy cũng không ngoa, nên mơ ước ảo tưởng thì được chứ lấy làm vợ thật không có cảm giác an toàn.
Sợ rằng mười Alpha thì có đến chín người phải nhìn chằm chằm, giữ khư khư.
Nhưng Lục Kiêu lại mạc danh kỳ diệu mà có một cảm giác, Lăng Sầm tuyệt đối sẽ không phản bội anh.
Anh cảm thấy mình càng ngày càng kỳ quái rồi.
Buổi tối, Lăng Sầm lại đẩy Lục Kiêu xuống lầu, một nhà bốn người lại cùng nhau ăn tối.
Lăng Sầm mang ra một nồi canh đã được hầm từ trưa, múc cho Lục lão phu thê mỗi người một chén nhỏ.
Lại múc cho Lục Kiêu một tô.
“Anh uống nhiều một chút, em hầm suốt một buổi chiều đó.”
Lục Kiêu nhìn nhìn tô canh, cái này chắc phải gấp đôi của cha mẹ anh, lại quay sang nhìn nhìn Lăng Sầm.
Lăng Sầm vẫn tự nhiên mà nói: “Anh phải uống nhiều một chút, đây là canh bổ, như vậy mới giúp thân thể mau khỏe hơn.”
Lục lão phu thê nghe vậy đều có chút khẩn trương, Lục Kiêu từ khi bệnh thì không thích người khác nhắc đến vấn đề thân thể của mình, Lăng Sầm nói vậy khác gì chọc vô nghịch lân của anh, hai người thật sợ anh nổi giận tại chỗ.
Lục Kiêu lại không nói gì, nhìn nhìn rồi lấy muỗng chậm rãi uống canh, Lăng Sầm thật vui vẻ cũng múc canh mà tự ăn.
Bữa tối là món ăn tiêu chuẩn Anh quốc, gồm soup kem nấm, bò hầm.
Lục lão phu nhân theo thói quen của chồng mình mà lấy cho ông bò hầm, còn nàng thì ăn canh của Lăng Sầm.
Lục lão phu nhân xuất thân gia tộc Hoa kiều, nếm một chút là biết đây là canh gà hầm đảng sâm, được dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm thời gian dài, hương vị thuần khiết, vừa lòng mà uống hết chén canh.
Đảng sâm: được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Hoa để hạ huyết áp, tăng hồng cầu và bạch cầu, điều trị chứng biếng ăn do tì vị hư nhược, khí huyết thiếu, tăng cường hệ miễn dịch và bổ sung khí.
(Wikipedia) Lục lão tướng quân đem bò hầm đẩy qua một bên, Lăng Sầm là con dâu mới, ông cũng muốn cho chút mặt mũi nên cũng học vợ mình mà nếm nếm một chút canh gà.
Nhưng mà cái mùi thuốc Bắc này thiệt là khó uống nha, liếc mắt qua vợ mình lại thấy nàng đang nháy mắt bảo ông xem Lục Kiêu.
Lục lão tướng quân ngẩng đầu nhìn con mình, thấy Lục Kiêu đã uống gần được một nửa, vẫn còn đang hăng hái chiến đấu với một nửa còn lại.
Trong lòng ông không khỏi than một tiếng: “Thiệt đáng thương..!!”
Nhà bọn họ lâu nay vẫn quen ăn chủ yếu là món Anh, Lục lão phu nhân tuy là Hoa kiều nhưng trong giới quý tộc thứ gì cũng đã ăn quen rồi, cũng không có bắt họ ăn qua món Hoa.
Nên hương vị canh đầy mùi thuốc này thiệt là cha con họ không quen chút nào, Lục lão tướng quân nếm thử hai muỗng đành buông, vậy mà con mình vẫn còn đang thong thả uống hết.
Nhi tử, thôi con ráng uống, chứ có biện pháp nào đâu, ai biểu con cưới một người vợ gốc Hoa chi? Năm đó lão tử may mắn tránh được, tiểu tử thôi đành trả báo giúp cha mình vậy… Cũng không hiểu người Hoa sao lại cứ thích lấy cây cây cỏ cỏ hầm hầm lại xem như thuốc bổ.
Lục lão tướng quân thiệt là cảm thấy tâm đồng tình tràn trề với con mình phải uống cả một tô canh, Lục lão phu nhân nhìn ánh mắt chồng mình là biết ngay ông đang nghĩ cái gì: “Ha ha, ông thiệt là thiển cận… Căn bản không hiểu được y dược phương Đông bác đại tinh thâm.”
Lục lão phu nhân nhìn con dâu đảm đang biết tự mình nấu cơm, lại còn biết hầm canh bổ cho chồng, thiệt là càng nhìn càng thấy hài lòng.
Lăng Sầm bên này hoàn toàn không biết, cậu mới kết hôn chưa được mấy ngày liền thắp sáng một kỹ năng mà kiếp trước bao nhiêu năm cũng không thể có là ‘độ hảo cảm của bà bà’.
Cậu lúc này chỉ lo nhìn Lục Kiêu ăn canh, thấy anh ăn xong, vội vàng hỏi: “Có ngon không?”
Lục Kiêu nhìn cậu một cái, Lăng Sầm thấy anh nhìn lại thì cười toe toét, rực rỡ như một đóa hoa hồng, kiêu sa nhưng cũng đầy gai góc, sẽ đâm bị thương ai có ý đồ muốn hái.
Nhưng càng là một Alpha cường đại lại càng hưởng thụ cảm giác chinh phục.
Có lẽ đó cũng là lý do mà nét đẹp của Lăng Sầm lại khiến rất nhiều Alpha mơ ước.
Chính là, đối với anh, cậu luôn tự thu hết gai góc lại như sợ tổn thương anh, như sợ anh sẽ chạy trốn, chỉ phô bày những gì đẹp đẽ nhất dụ anh hái.
“Cũng không tệ” Lục Kiêu gật gật, đưa ra một đánh giá ngắn gọn nhưng anh lại không biết giọng điệu của mình như đang dỗ hài tử.
“Vậy, mỗi ngày em đều làm cho anh uống nha ~!”
“Ừm”.
Lục Kiêu vậy mà lại đồng ý.
Mỗi ngày…Lục lão tướng quân nghe xong, nhìn nhìn lại nhìn nhìn con mình, một tô thật to đó.
Ôi, đứa con của ông thiệt đáng thương.
Cưới một Omega xinh đẹp cũng không dễ dàng gì, phải trả giá nhiệt nhiều.
Xem ra vợ mình vẫn là tốt nhất, cũng đẹp nè, lại còn không có bắt mình ăn những thứ kỳ quái này.
Tự nhiên lại cảm thấy bản thân là một người hạnh phúc là nàm thao.
Dùng xong bữa tối, Lục lão phu thê về phòng nghỉ ngơi.
“Chúng ta đi dạo một vòng rồi mới trở về có được không?” Lục Kiêu mỗi ngày đều ngốc ở trong phòng là không tốt cho cơ thể lẫn tinh thần, cần phải đi ra ngoài nhiều một chút vẫn là tốt hơn.
Thấy Lục Kiêu gật gật đầu, Lăng Sầm quay qua nói với nữ giúp việc: “Làm phiền cô giúp chúng tôi lấy một chiếc chăn phủ xuống đây.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Sau khi Lăng Sầm nhận được chăn, giúp Lục Kiêu phủ lên hai chân mới đẩy anh ra ngoài.
Buổi tối mùa xuân, trời vẫn còn hơi lạnh.
“Chúng ta tùy tiện dạo một lúc nhé?”
…..
.