Edit: Lạc Yên
“Được.” Lục Kiêu đáp ứng.
Đêm xuân hơi lạnh lại mang đến một cảm giác thanh tân, trong trẻo khiến người ta thả lỏng.
Omega của anh đẩy anh đi dạo trên một con đường nhỏ yên tĩnh, khiến anh không khỏi tưởng tượng giá như anh có thể đứng lên, có thể cùng người ấy nắm tay tản bộ thì hạnh phúc biết bao.
Lăng Sầm như nghe được tiếng lòng của anh, đột nhiên dừng lại.
Từ sau lưng ôm lấy anh, hôn nhẹ lên mặt nạ của anh: “Em thật thích cùng anh đi dạo, về sau, mỗi tối ăn cơm xong tụi mình cùng đi dạo được không?”
“Nếu đó là điều em muốn.” Lục Kiêu nghe chính mình trả lời như vậy.
Lại nghe người sau lưng mình thủ thỉ bên tai: “Đây vẫn luôn là điều em muốn…”
Rồi cậu lại thấp giọng có vẻ ủy khuất: “Mình đã lấy nhau rồi mà anh cũng không cho em quyền hạn đầu cuối.”
Nhắc Lục Kiêu mới nhớ, theo điều luật Liên Bang, bạn đời sau khi thành hôn, đặc biệt là Alpha và Omega, sẽ có một loại quyền hạn đầu cuối đặc biệt.
Trừ bỏ những gì cơ mật, bạn đời đều có thể dùng mã hóa gen để mở ra mọi quyền hạn cũng như thay đổi các quyền hạn đó.
“Đưa tay.” Lục Kiêu nói.
Lăng Sầm ngoan ngoãn vươn tay, đặt đầu cuối cá nhân của mình sát cạnh Lục Kiêu, để cài đặt quyền hạn vợ chồng.
Lục Kiêu mở rộng cho cậu quyền hạn các tài khoản, tài sản cá nhân, chỉ trừ các tài liệu quân bộ, còn lại hầu như tất cả cậu đều có quyền tương đương anh.
Anh hy vọng, cậu có thể thông qua đây mà hiểu là anh thật ra rất vui lòng làm bạn đời cùng cậu.
Nhưng Lục Kiêu không nghĩ tới Lăng Sầm ngay khi có quyền hạn, chuyện đầu tiên cậu làm là tiến vào vùng điều khiển trung tâm của cả Lục trạch, tắt đi toàn bộ đèn và hệ thống giám sát xung quanh hai người.
Theo ánh đèn dần dần tắt đi, hắc ám ôn nhu bao phủ bọn họ, tối đến duỗi tay cũng không thấy năm ngón.
Đoạn đường hẹp tĩnh lặng, chỉ văng vẳng tiếng chim đập cánh bay ra khỏi rặng cây.
“Cậu muốn làm gì?” Lục Kiêu nghi hoặc.
“Anh sẽ biết ngay thôi.” Âm thanh Lăng Sầm không còn ôn nhu trong trẻo như ban ngày nhưng lại hơi khàn khàn chất chứa tình ý dạt dào.
Lăng Sầm dùng đầu cuối thu hồi tay vịn hai bên sườn xe lăn, sau đó liền khóa ngồi trên đùi Lục Kiêu.
Mông mềm áp lên hai đùi của anh.
Lục Kiêu xấu hổ vô cùng, cho dù đêm tối sẽ không ai nhìn thấy gì, nhưng loại chuyện như thế này cũng không nên xảy ra: “Cậu… cậu xuống ngay!!” Lục Kiêu quở trách.
“Hông nha.” Lăng Sầm nghiêng đầu, đôi tay gắt gao ôm lấy Lục Kiêu, tựa đầu lên vai anh, hơi thở của cậu phả vào cổ anh nóng hổi.
“Anh tháo mặt nạ xuống được không?”
Nói rồi hôn nhẹ, hôn nhẹ lên khắp mặt nạ.
Cho tới khi cằm bị nắm giữ mới chịu ngừng lại.
Lục Kiêu nghiêng mặt né tránh, cự tuyệt.
Lăng Sầm thấp giọng dụ dỗ: “Em là vợ của anh, là Omega của một mình anh, em phải có quyền lợi được ngắm nhìn chồng mình chứ.
Lại nói, em biết anh không muốn em thấy mặt anh nhưng ở đây em cũng không có thấy cái gì mà, nên chúng ta từ từ làm quen, được không?”
“Vậy, ít nhất tháo xuống cho em làm quen một chút, nhé!!” Lăng Sầm nỉ non, lại nhẹ nhàng tháo mặt nạ xuống.
Lục Kiêu có mấy chục cơ hội để giữ tay Lăng Sầm lại, để đẩy cậu từ trên người anh ra.
Nhưng tinh thần lực cấp S khiến cho dù trong bóng tối anh vẫn nhìn rõ mọi biểu cảm trên mặt Lăng Sầm.
Là cậu thật chủ động ôm lấy anh, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ toàn là tình ý miên man.
Trong mắt cũng không có một chút miễn cưỡng, đen láy dịu dàng như một hồ nước ấm, chân thành và tha thiết cùng anh thương lượng.
Lục Kiêu trong lòng vậy mà do dự, nếu, chỉ là nếu….
cậu thực sự có thể thích ứng thì sao?
Nên cuối cùng anh không có ngăn cậu lại, tùy ý để cậu tháo xuống mặt nạ bạc.
Sau đó, anh thấy cậu mở lớn mắt như muốn nhìn thấy rõ bộ dáng của anh.
Đôi mắt chớp, chớp, chớp nhưng trong bóng đêm quả thật là không thấy gì.
Lục Kiêu thở phào nhẹ nhõm một chút, rồi lại có một chút thất vọng, thật khó là diễn tả được tâm trạng của anh lúc này.
Anh sợ Lăng Sầm thấy bộ dáng của chính mình, lại hy vọng Lăng Sầm thấy được, nhưng lại cũng mong Lăng Sầm thấy rồi sẽ không sợ đến mất ngủ.
Tốt nhất… Tốt nhất là cậu có thể tiếp thu một chút, không sợ hãi quá.
Tâm tư của Lục Kiêu lên lên xuống xuống, chính anh cũng không biết mình thật sự muốn thế nào.
Anh trước đây là một người quyết đoán, bình tĩnh mọi chuyện đều được xử lý với hiệu suất cao, trên chiến trường không có thời gian để chần chờ, nên mấy năm ngắn ngủi đã thành chỉ huy hàng đầu, rồi thành thượng tướng.
Anh không biết đến thế nào là nhân nhượng, mọi việc đều được anh dự liệu và quy hoạch rõ ràng, ưu nhược điểm anh đều nắm rõ, cái nhìn toàn cục anh cũng rất rõ ràng dù phải hy sinh cả một đội quân để có được chiến thắng toàn cục anh cũng có thể hạ lệnh không chớp mắt.
Thậm chí, hy sinh này không riêng gì người khác mà là chính cả bản thân anh.
Cho nên trong trận chiến cuối cùng, chính thời khắc mẫu chốt anh mới lấy thân mình làm mồi nhử để dụ địch, dù cho điều này khiến cơ giáp Chu Tước của anh hư hỏng hơn 80%, anh cũng trọng thương.
Nhưng quân đội Liên Bang đã thu được thắng lợi, xóa sạch trùng tộc khỏi ba tinh cầu, thậm chí giết chết trùng chúa.
Trong khoảng thời gian ngắn trùng tộc khó có thể ngóc đầu.
Khi trở về anh là anh hùng của Liên Bang, thương tàn cũng là vinh quang, đáng tiếc, phong quang vô ngân.
Khi chú ý của mọi người là về cơ giáp tối tân nhất mới xuất xưởng, minh tinh nào đó ngoại tình, người phát ngôn nhãn hiệu nào đó trốn thuế, để rồi đến phiên anh, bát quái lại thành dung mạo hủy hoại ghê người.
“Sao có thể kinh khủng đến vậy…?”
“Thật đáng sợ!!!”
“Nhìn thấy rồi đêm nay chắc chắn sẽ mơ thấy ác mộng.”
Thậm chí còn có tiếng nói: “Vì sao không cho Lục thượng tướng xuất ngũ đi, cũng tàn phế rồi, ngoại hình thật ảnh hưởng hình ảnh quân nhân.”
(Mọe, lũ khốn, cho chúng nó ra chiến trường hết đi – lời của Yên nha.)
Quân bộ còn niệm tình công trạng của anh, dù gì anh cũng là thượng tướng, không có lệnh cho giải ngũ mà là nghỉ bệnh, tuy rằng không biết đến bao giờ anh mới có thể trả phép…
Tâm trạng Lục Kiêu chùng xuống, kỳ thật anh cũng không biết bản thân vì điều gì mà vẫn muốn giữ lại một chỗ ở quân bộ, có thể là một ảo tưởng nhỏ nhoi rằng bản thân sẽ có một ngày khỏe lại sao.
Lăng Sầm cảm thấy được Lục Kiêu lại thất thần, khẽ đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, muốn cảm nhận bộ dáng khuôn mặt.
Lục Kiêu cảm giác tay Lăng Sầm cẩn thận mà lần lượt sờ lên tầng tầng lớp lớp các vết sẹo trên mặt mình.
Một đôi tay ấm áp, mềm mịn như gấm vóc, lướt qua “ổ trứng trùng có thể nhúc nhích”, mà lại không có gì sợ hãi, lại chỉ thong thả như đang vuốt ve một khuôn mặt bình thường.
“Cũng hông có gì đáng sợ lắm nha!” Lục Kiêu nghe tiếng Lăng Sầm nho nhỏ mà cảm thán.
Anh có thể cảm nhận, sau khi Lăng Sầm sờ xong diện mạo của mình, cũng không ghê tởm mà né ra, ngược lại lại như có chút đau lòng mà ôm anh chặt hơn một chút, dựa sát vào anh hơn chút nữa.
Sau đó, khuôn mặt diễm lệ của Lăng Sầm lại tiến đến thật gần mặt anh, đôi môi kiều diễm như cánh hoa hồng hôn nhẹ lên vết sẹo, tựa như cái cách Lăng Sầm từng hôn lên mặt nạ của anh trước đó.
Không có chán ghét, càng không có ghê tởm.
“Dừng lại đi.” Lục Kiêu săn sóc mà nói.
Dù sao Lăng Sầm cũng là một Omega yếu đuối, vì điều gì mà làm đến mức này cũng đã tốt lắm rồi, cũng không phải nhất thời có thể thực sự chấp nhận hết thảy.
Nếu Lăng Sầm muốn thật sự coi anh như người bình thường, cũng có thể từ từ thích ứng, không nhất thiết phải vội lúc này.
“Không chịu.” Lăng Sầm ấm ách giọng mũi mà kháng nghị: “Khó khăn lắm anh mới chịu cho em tháo mặt nạ anh xuống, em còn chưa có hôn đủ đâu.” Câu cuối lại khàn khàn giọng đầy mê luyến.
Lục Kiêu nhìn mỹ nhân là người mà Alpha toàn Liên Bang đều mê luyến đang “ngoan ngoãn” ngồi trên đùi mình, đôi tay gắt gao ôm lấy mình, đôi mắt như nai con sáng ngời, linh động chăm chú mà nhìn mình tựa như nhìn trân bảo, cảm giác thật kỳ quái.
Rõ ràng là không nhìn thấy cái gì mà, vậy mà lại cho cảm giác như thật ra cậu biết rõ tướng mạo của mình vậy.
Tiểu kịch trường:
Lục Kiêu: Đôi khi, tình yêu đến bất chợt như thế đó.
౦0o 。 (‾́。‾́ )y~~~~~~~~~
.