Edit: Lạc Yên
Lục Kiêu nhìn tình yêu đầy đến sắp tràn ra trong mắt Lăng Sầm, hoảng hốt cảm thấy như trở lại đêm hôm đó trên đường nhỏ, chỉ có anh nhìn thấy cậu mà cậu thì không thấy gì cả.
Nếu không, là một Omega dù có điên cũng không có ai có thể hôn lên những vết sẹo đen, rậm rạp như trứng trùng trên mặt anh, thứ mà ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy ghê tởm.
Vậy mà Lăng Sầm lại có thể hôn lên mà không một chút miễn cưỡng, thậm chí đầy mặt đều viết rõ hai chữ “thỏa mãn”.
Lục Kiêu nhịn không được gắt gao ôm lấy Lăng Sầm, Lăng Sầm cũng ôm chặt lấy anh.
Sau đó hai người môi lưỡi dây dưa không dứt, mê đắm triền miên.
Hôn xong Lăng Sầm nhìn anh rồi rời khỏi người anh, ngồi bên cạnh mặt đầy ý cười mà nói: “Đều tại anh cứ ép người ta tiêm thuốc ức chế, giờ tự hưởng quả đắng nhé ~.”
Lục Kiêu vươn tay ôm lấy để cậu dựa vào vai anh, một tay lại mân mê bàn tay cậu, nhẹ giọng mà nói: “Chúng ta còn nhiều thời gian.”
“Hê hê, nhưng như vậy anh cũng thật đáng thương, không được hưởng thụ sự phục vụ của chính Omega của mình nha ~” Cậu cười trêu anh, rồi lại tiến đến hôn hôn lên má anh, rồi lại hôn hôn khóe môi anh sau đó mới thỏa mãn mà thiếp đi.
Lục Kiêu dùng đầu cuối tắt hệ thống chiếu sáng trong phòng, nằm trong bóng đêm lại trằn trọc khó ngủ.
Anh những tưởng, cho dù Lăng Sầm có nguyện ý lưu lại, có lẽ cũng phải 5 năm, 10 năm sau hai người mới có thể trong bóng tối mà thân mật với nhau, như vậy là anh đã hài lòng lắm rồi.
Không nghĩ tới Lăng Sầm có thể trong ánh sáng mà lại tháo xuống mặt nạ của anh, lộ ra diện mạo chân thật xấu xí bất kham của anh, vậy mà không sợ hãi, không chán ghét, không châm biếm, tự nhiên thân mật như một đôi tình lữ bình thường.
Cảnh tượng này, ngay cả nằm mơ anh cũng chưa từng mơ tới.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp màn mỏng lấp lánh.
Lăng Sầm hôm trước đã đem những tấm màn dày nặng như muốn cách ly thế giới trong phòng thay thành vải tuyn hoa cỏ xinh xắn.
Khi tin tức tố của Lăng Sầm khôi phục mức độ bình thường, Lục Kiêu cho cậu một dấu hiệu tạm thời.
Nếu không có gì sai biệt có thể duy trì dấu hiệu này một năm, đến lúc đó nếu Lăng Sầm nguyện ý thì sẽ thay thành dấu hiệu vĩnh viễn.
Nhưng nói cho cùng thì loại dấu hiệu này lại được xem như là một dấu hiệu cho sự nhục nhã.
Thông thường, trong tình huống một Omega bị bạo động tin tức tố, phương thức đơn giản và hữu hiệu nhất để ổn định là cần một Alpha cường đại thành lập một dấu hiệu tạm thời.
Chỉ cần Alpha này đủ cường đại, dấu hiệu này sẽ khiến các Alpha khác ở gần Omega bình tĩnh lại, tránh cho Omega bị cường gian tập thể.
Muộn nhất trong vòng một tháng, dấu hiệu này sẽ tự động biến mất.
Nên miễn cưỡng có thể xem như đây là một loại thủ đoạn để bảo hộ Omega.
Nhưng trong giới thượng lưu ở một số tinh hệ, dấu hiệu tạm thời này bị lạm dụng.
Một số Alpha quyền quý, sẽ dấu hiệu tạm thời nhiều tình nhân, coi như là đánh dấu chủ quyền, để chơi đùa, nô dịch nhưng không đánh dấu vĩnh viễn, vì chán người này thì lại đổi người khác.
Hiệp hội bảo hộ Omega đứng trước tầng lớp quyền quý này thì cũng như ve sầu mùa đông, một tiếng cũng không dám chít.
Cho nên, dấu hiệu tạm thời văn vẻ có thể gọi là dấu hiệu tình nhân, nhưng cũng chỉ là tình nhân mà thôi, một tình nhân chỉ để chơi đùa, hoặc nói trắng ra là dấu hiệu nô lệ, với cái tên mỹ miều “Nô lệ chi hôn” – nụ hôn dành cho một nô lệ.
Lăng Sầm nửa quỳ để Lục Kiêu dễ bề đánh dấu.
Làm xong, anh nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể sau gáy của Lăng Sầm, trong lòng lại cảm thấy ngập tràn áy náy.
Cậu nói không sai, anh quả thật tự cho là đúng, thích tỏ vẻ thay người khác suy xét.
Thực tế ra, nếu Lăng Sầm tỏ vẻ không muốn rời đi, anh chắc chắn cũng sẽ không nỡ thật sự xua đuổi cậu dù kết quả cuối cùng có thể tổn thương đến cậu.
Nhưng bây giờ, một liều ức chế một năm, lại thêm một dấu hiệu nô lệ.
Đây là sỉ nhục mà không Omega nào có thể chấp nhận.
Lăng Sầm nhắm mắt đợi cho đau đớn khi đánh dấu giảm bớt, rồi nghiêng đầu, nắm lấy tay anh, khẽ hôn lên tay anh một cái ôn nhu mà hỏi: “Anh lại đang suy nghĩ cái gì thế?”
Thấy anh ngẩn người là biết người này lại đang bổ não trên trời dưới đất rồi.
Lục Kiêu thẳng thắn nói: “Ta đối xử với em thật sự quá không công bằng, em hẳn là biết, loại dấu hiệu này ở Đế Tinh bị gọi là gì.”
Nô lệ chi hôn sao…?
Lăng Sầm bất đắc dĩ, anh lại đi xa quá nữa rồi: “Này không phải chỉ là tạm thời thôi sao, chẳng phải chúng ta đã hứa sau khi thuốc ức chế tới thời hạn chúng ta sẽ đổi nó thành dấu hiệu vĩnh viễn sao?”
Nói rồi, cậu lại đem tay anh đặt lên cổ mình khẽ vuốt ve.
“Được”.
Lục Kiêu đáp nhưng trong tâm lại tự thấy bản thân quá tồi tệ, thân xác tồi tệ, đối xử với bạn lữ lại càng tệ.
Nhưng từ giờ trở đi, nếu Lăng Sầm đã lựa chọn ở bên anh, anh sẽ đem những gì tốt nhất ra trao cho cậu.
Lăng Sầm như đoán được suy nghĩ của anh, nắm chặt lấy tay anh, khẳng định: “Alpha em lựa chọn chắc chắn là tốt nhất, anh là một người chồng đủ tư cách, anh sẽ nhanh chóng nhận ra điều này thôi, tin em.”
Nói rồi cậu sáng lạn cười với anh, sau đó giảo hoạt mà dò hỏi: “Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi được không? Thời tiết thật là tuyệt nha, mình cùng đi xem một bộ phim điện ảnh đi, được không anh?”
“Được”.
Lục Kiêu ngơ ngẩn nhìn theo nụ cười của cậu mà đáp ứng.
Giờ phút này, trái tim anh ngập tràn hy vọng, sự khẳng định của cậu mang lại rất nhiều tự tin cho anh.
“Anh thật là tốt.” Lăng Sầm vui vẻ đứng dậy và lại hôn một cái ‘chốc’ lên trán của anh.
Sau đó vui vẻ đẩy anh xuống nhà dùng bữa sáng với cha mẹ.
Hôm nay Lục lão tướng quân phải đến quân bộ sớm nên lúc này trên bàn ăn chỉ còn Lục lão phu nhân ngồi ở chủ vị.
Thấy hai người họ xuống liền lộ ra tươi cười vui sướng.
Nàng áp chế kích động trong lòng, chờ Lăng Sầm giúp Lục Kiêu ngồi vào bàn mới vứt cho cậu một ánh mắt “ta hiểu rõ rồi nha, chỉ là ta không nói ra thôi”.
Lăng Sầm cam chịu mà thẹn thùng cười cười làm Lục lão phu nhân thấy an tâm vạn phần, thở dài một hơi thỏa mãn.
Nhi tử không bớt lo của nàng cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về.
Nàng trước giờ vẫn luôn lo sợ, một khi Lăng Sầm nghĩ kỹ sẽ rời đi, nhưng hiện tại, có dấu hiệu vĩnh viễn, trừ khi hai bên ký tên giải phẫu nếu không cậu không rời đi được.
Lục Kiêu đem thần sắc của mẹ thu hết vào đáy mắt, sợ là hai người này ngầm đạt thành cái hiệp nghị gì rồi, không khỏi nhíu nhíu mày.
Lăng Sầm một bên vẫn ân cần chăm sóc như mọi ngày, cho tới khi dùng xong bữa sáng, mới nói với Lục lão phu nhân về chuyện cậu muốn ra ngoài chơi cùng Lục Kiêu.
“Mẹ ơi, con muốn cùng Lục Kiêu ra ngoài, cùng xem một bộ phim, có được không?”
Lục lão phu nhân hơi bất ngờ nhíu nhíu mi.
Không phải nàng không muốn Lăng Sầm đưa nhi tử mình ra ngoài, đi ra ngoài thư giãn, tiếp xúc ngoại giới tất nhiên là tốt, nàng cũng thật hy vọng Lăng Sầm có thể giúp cho Lục Kiêu nhanh chóng hồi phục tâm tình, nhưng tình huống Lục Kiêu hiện tại…
“Rạp phim bên ngoài có phải có quá đông đúc không? Nhà chúng ta cũng có rạp phim, năm ngoái mới trang bị trình chiếu hiện đại nhất, ta cũng chưa thử qua, các con có thể trải nghiệm thử xem.”
“Không cần, chúng con muốn ra ngoài xem.” Lục Kiêu buông bộ đồ ăn xuống, lên tiếng đáp lời.
Lục lão phu nhân lập tức không nói nữa, nàng sợ ảnh hưởng tâm tình Lục Kiêu nên cố kỵ không dám nhiều lời.
Lăng Sầm thấu hiểu mà nói: “Anh ấy có thể mang khẩu trang nguyên mặt, chỉ có con không tiện lộ mặt lắm nên con sẽ mang thiết bị mô phỏng diện mạo giả lập.
Hôm này là ngày đi làm, rạp phim cũng không đông.
Tụi con sẽ không để bị nhận ra.”
Lục lão phu nhân giãn mi, gật gật đầu, nhưng vẫn tha thiết là dặn: “Vậy các con nhớ trở về sớm một chút.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Lăng Sầm đáp lời rồi đẩy Lục Kiêu lên lầu thay quần áo.
Lăng Sầm từ khi gả tới đây, cho tới bây giờ vẫn chưa hề xuất môn, xa nhất là cùng Lục Kiêu đi dạo đến sân gofl ở phía Đông Lục trạch, nhưng cậu chơi cái này dở tệ, còn phải đợi Lục Kiêu chỉ.
Mà anh đúng là một “lão sư” cực tuyệt vời.
Cậu đánh 2 lần không ra ngô ra khoai anh đã nhìn ra tất cả những điểm sai trong tư thế, sau đó chỉnh lại cho cậu từng chút, rất nhanh đã đánh được ra hình ra dạng.
Chồng cậu đúng là cái gì cũng giỏi.
Lăng Sầm mang cho Lục Kiêu một bộ trang phục hưu nhàn, còn mình thì mặc áo thun, quần jean giản dị.
“Hơi bất tiện chút anh phải đổi sang khẩu trang này.” Vừa nói Lăng Sầm vừa tháo mặt nạ đeo lên khẩu trang đen nguyên mặt.
Thỉnh thoảng Đế Tinh cũng có một trận bụi vũ trụ.
Người thường che che là qua nhưng ai chú ý sức khỏe vẫn có thể đeo khẩu trang phòng hộ.
Lăng Sầm thì đeo diện mạo giả lập vào cổ, ‘tích’ một tiếng thiết bị bám sát da rồi tự ẩn đi.
Cậu chọn một khuôn mặt thanh niên bình thường thả vào đám đông không ai để ý, sau đó thiết bị mô phỏng bắt đầu đắp nặn làn da khuôn mặt theo hình mẫu, hai phút sau, một người hoàn toàn khác biệt xuất hiện.
Năm đó, lúc biết dung mạo của mình không thể chữa trị, Lục Kiêu cũng định sử dụng diện mạo giả lập, nhưng biểu mô da của anh bị tổn thương quá nghiêm trọng, thậm chí nọc độc trùng Chúa hiện tại chỉ là ngừng ăn mòn do tinh thần lực cấp S của anh ngăn trở chứ không thể loại bỏ.
Diện mạo giả lập là dùng đắp nặn lại da mặt bình thường, còn da mặt của anh thì vẫn đầy những miệng vết thương chứa chất độc nên không thể sử dụng.
Một năm trước anh không chấp nhận được điều này.
Trình độ khoa học kỹ thuật, y học phát triển vượt bậc của Liên Bang, rất nhiều bệnh nan y cũng không còn là vấn đề, tới phiên anh cái gì cũng không chữa được.
Nhưng hiện tại có Lăng Sầm ở bên, đột nhiên anh Lục Kiêu cảm thấy những việc này cũng không đến mức không thể chấp nhận, đến bạn lữ của mình còn không chê, mình có gì mà không chịu đựng được.
Sau khi quá trình thay đổi diện mạo hoàn tất, Lăng Sầm lại lấy cho anh một chiếc mũ lưỡi trai, đội lên che luôn những nơi mà khẩu trang chưa che hết, rồi ôn nhu nói với anh: “Anh yêu, mình xuất phát nào ~!!”
“Ừm!” Lục Kiêu cũng cảm thấy lây nhiễm chút hào hứng của cậu.
Anh kéo thấp vành nón thêm tý nữa, vết sẹo quá nhiều nếu lộ ra sẽ dọa sợ người khác.
“Không cần kéo thấp như vậy nha ~, không tự nhiên đâu, như vậy mà tốt rồi nha ~!! Lăng Sầm không tán đồng, đem nón chỉnh lại như cũ.
Lục Kiêu cũng không phản đối, Lăng Sầm vừa lòng đẩy anh xuống lầu, Lục lão phu nhân đang ngồi ở sô pha phòng khách chờ hai người.
“Thưa mẹ”.
Lăng Sầm cung kính.
“Ừm, Lăng Sầm, ta vừa đến gara lựa cho hai con một chiếc xe, các con tự mình lái đi nhé!” Lục lão phu nhân mỉm cười đưa chìa khóa xe cho cậu.
Lăng Sầm đã sửa miệng gọi nàng bằng mẹ, mỗi lần nghe nàng đều thấy thật vui vẻ.
Nàng cảm thấy quyết đinh đúng đắn nhất của nàng là đã đi đến trung tâm ghép đôi gen để chọn được một “chàng dâu” như Lăng Sầm.
Ai có thể tưởng được, trung tâm xứng đôi có thể thần thánh như vậy!!!!
“Vâng, cảm ơn mẹ.
Tụi con đi xem phim rồi sẽ trở về ngay, chỉ ở cao ốc phụ cận, có lẽ còn kịp ăn cơm tối.” Lăng Sầm nhận lấy chìa khóa và báo cáo hành trình dự kiến cho nàng yên tâm.
Lục lão phu nhân mỉm cuời gật đầu.
Thời gian qua nàng đều quan sát Lăng Sầm, cử chỉ ân cần chu đáo, tiểu phu thê bọn họ ra ngoài dạo chơi một vòng nàng tin tưởng cậu có thể an bài thỏa đáng.
“Được rồi, đi đi, chơi vui vẻ!”
“Vâng, mẹ, tạm biệt.” Lăng Sầm và Lục Kiêu cùng chào nàng rồi cùng đi tới gara.
Bước vào gara, Lăng Sầm mê mang “Đây là chìa khóa chiếc xe nào đây?”
Lục gia không có người ham thích sưu tầm xe sang, sang nhất chắc chỉ có mấy chiếc xe của Lục lão tướng quân từ nhiều năm trước.
Phần còn lại chủ yếu phân thành hai loại, một loại xe thông thường để người giúp việc dùng đi đây đó lo liệu việc trong nhà, một loại khác là các loại xe quy củ để dùng đi đến tham gia các bữa tiệc thượng lưu.
Lục Kiêu liếc nhìn khóa xe cũng do dự: “Chắc là chiếc xe ở hàng thứ hai.”
Mất một ít công phu Lăng Sầm mới tìm đuợc đúng xe, cũng do chìa khóa khởi động xe bán kính khá nhỏ.
Khi bước vào trong xe cậu mới hiểu vì sao Lục lão phu nhân lại chọn chiếc xe nhìn có vẻ hơi cũ này.
Thời đại tinh tế, tố chất thân thể con người tăng cao hơn so với người địa cầu cổ.
Theo đó, tính năng và tốc độ của xe huyền phù cũng tăng cao hơn, nhưng thay đổi tốc độ quá nhanh cũng sẽ khiến cho cơ thể không thoải mái một chút.
Loại xe chú ý đến sự thoải mái thường là xe bảo mẫu mà Lăng Sầm hay sử dụng, hoặc các loại siêu xe sang trọng.
Mà cả hai loại thì hoặc quá to, hoặc quá bắt mắt.
Còn chiếc xe này, bề ngoài nhìn thường thường, nội thất thì lại rộng rãi, chất liệu thoải mái.
Ở vị trí ghế phụ còn trang bị thêm hai cái tựa mềm mại.
“Anh ngồi ghế phụ nhé.” Lăng Sầm hiểu ý Lục lão phu nhân nên bảo với Lục Kiêu, đâu thể cô phụ dụng tâm lương khổ của nàng.
Lục Kiêu nhìn nhìn rồi im lặng nâng người từ xe lăn dịch vào ghế phụ.
Lăng Sầm đợi anh ngồi yên ổn mới hạ cửa xe tự động, sau đó nhấn nút thu gọn xe lăn bỏ ở phía sau, rồi mới ngồi vào ghế lái.
[Hệ thống hướng dẫn khởi động, lộ trình thiết lập – hoàn thành]
Sau khi kết nối đầu cuối, kích hoạt hệ thống điều khiển xe, Lăng Sầm đổi thành lái tự động rồi không quên cảm hóa Lục Kiêu: “Anh xem, mẹ lo cho anh biết chừng nào.
Nhìn xe là biết mẹ vì anh mà chuẩn bị.
Ừm…sau này anh không nên đối với mẹ như vậy, được không?”
Lục Kiêu đã rất lâu không bước ra cửa, ngay khi xe khởi động gia tốc anh đột nhiên cảm thấy thật hốt hoảng, nhưng quang cảnh xẹt nhanh qua trong tầm mắt khiến cho anh cảm thấy linh hồn mình như đang bị hút ra, trôi nổi trong không trung, bất lực, mê mang không điểm tựa.
Đây cũng là tình trạng mà bác sĩ tâm lý lo lắng sẽ xảy ra.
“Cái gì?” Lục Kiêu nâng tay ôm trán và thở dồn dập.
Tiếng nói chuyện của Lăng Sầm văng vẳng như từ một thoáng xa xôi vọng về, nhưng lại như một điểm sáng cuối thông đạo, hoặc như một sợi tơ mỏng đem linh hồn của anh kéo về thể xác.
Lăng Sầm đang nhìn thẳng phía trước để quan sát đường xe chạy nên không phát hiện tình trạng của Lục Kiêu mà vẫn tiếp tục vui vẻ khuyên nhủ: “Là thái độ của anh với mẹ đó, buổi sáng đầu tiên sau khi mình kết hôn trên bàn ăn, nếu không phải em cản anh lại, anh đã định nói gì đó với mẹ sao?”
“Không có.
Lần sau ta sẽ chú ý.” Lục Kiêu cố gắng hồi tưởng, như một cách để duy trì ổn định tâm lý.
“Vâng.” Thấy anh “ngoan” như vậy, Lăng Sầm quay sang cười khích lệ với anh một cái.
Nhưng vừa liếc mắt sang cậu phát hiện trạng thái của Lục Kiêu không đúng.
Người anh cứng ngắt, tay chống đầu cúi người không rõ mặt, gân xanh trên cổ lồi hết cả lên.
Cậu sợ hãi lập tức tiếp quản quyền lái xe, dừng sang bên đường rồi liên thanh mà hỏi anh sao lại thế này.
Bây giờ đang ở trên xe nên cậu giúp anh cởi bỏ mũ và khẩu trang, giúp anh thoải mái hơn chút, thoát khỏi bó buộc.
“Anh khó chịu chỗ nào? Là dị ứng cái gì sao?” Lăng Sầm cực độ khẩn trương mà hỏi.
Nói đến cũng buồn cười, cậu đời trước là Lục phu nhân nhiều năm nhưng chưa từng biết bất cứ bệnh sử nào của chồng mình, càng không biết anh có bị dị ứng hay khó chịu, chán ghét thứ gì hay không.
Để bây giờ gấp như kiến bò trên chảo nóng mà truy hỏi một người đang phát bệnh.
May mắn là tình trạng của Lục Kiêu cũng đang được anh cố gắng ổn định, nên không xảy ra vấn đề nghiêm trọng, sau khi xe dừng lại các triệu chứng căng thẳng nhanh chóng giảm bớt: “Ta không sao, em có thể yên tâm.”
Lăng Sầm thấy cơ thể anh thả lỏng hơn, sắc mặt cũng dịu lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không có chuyện gì là tốt rồi.
Tình huống khẩn cấp đi qua, khi hết hốt hoảng thì Lăng Sầm lại thấy thật chán nản, là tại cậu, cậu cúi đầu uể oải nói: “Thực xin lỗi, đều là do em náo loạn.
Rõ ràng mẹ muốn chúng ta ở nhà.
Là do em quá tùy hứng.”
Lục Kiêu đưa tay sờ sờ đầu cậu như trấn an, những sợi tóc mềm chạm vào lòng bàn tay anh.
Em đâu có tùy hứng, vấn đề là của bản thân ta thôi, là một nguời chồng vô dụng đến bước ra của cũng không làm được.
“Không có việc gì, lái xe đi thôi.”
“Vẫn là quay về nhà đi, chúng ta gọi bác sĩ tới khám cho anh.” Cậu giờ làm gì còn tâm trạng mà đi đâu, trong lòng chỉ có lo lắng không biết Lục Kiêu bị gì, chỉ muốn lập tức quay về nhà, mời bác sĩ tới khám kỹ lưỡng.
“Thật sự không có việc gì.” Lục Kiêu kiên trì.
Lăng Sầm chỉ là muốn cùng anh ra ngoài đi dạo, chuyện nhỏ như vậy mà anh còn làm không được, vậy làm sao mà đáp trả những hy sinh cậu vì anh mà chịu đựng.
Lăng Sầm lúc này lại không chịu lái xe, kiên quyết muốn về nhà.
Lục Kiêu bất đắc dĩ đành giải thích: “Là do ta quá lâu không đi ra ngoài, có chút không quen nên hơi khó chịu.
Em chỉ cần chạy xe chậm một chút, ta thích ứng từ từ sẽ không sao.”
Lời này nửa thật nửa giả, anh đúng là quá lâu không đi ra ngoài nên không thích ứng được với sự tăng tốc đột ngột của xe huyền phù, nhưng điều này thì không nghiêm trọng, phản ứng kịch liệt của cơ thể anh là do chứng PTSD (chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn) tác quái.
Trước đây bác sĩ tâm lý có từng chẩn đoán qua tình trạng này, nếu anh không sớm vượt qua chướng ngại tâm lý thì càng dễ rơi vào trạng thái căng thẳng mất kiểm soát.
“Thật vậy sao?” Lăng Sầm bán tín bán nghi hỏi.
“Thật.” Lục Kiêu khẳng định.
Lăng Sầm nhìn anh thấy ánh mắt đảm bảo của anh thì lập tức tin.
Độ tín nhiệm của cậu với anh quá cao, cũng quá tin tưởng con người anh nên anh thuận miệng lấp liếm hai câu là cậu sẽ tin ngay.
Cậu không chuyển sang chế độ tự động mà tự mình cầm lái, xe chạy chầm chậm trên đường.
Lục Kiêu thấy sắc mặt cậu vẫn không tốt, lo lắng cậu suy nghĩ lung tung nên đành mở miệng đánh lạc hướng: “Ta trước nay chưa từng bị dị ứng cái gì, thuốc, phấn hoa, tro bụi đều không có phản ứng quá mẫn.
Cơ thể cũng không có bệnh sử gì đặc biệt, trừ đôi chân này ra.”
“Vâng, cái này em biết, cái này không đáng kể.” Lăng Sầm phục hồi tinh thần đáp lại.
Lục Kiêu thấy cậu không còn rối rắm vấn đề lúc nãy cũng yên tâm.
Nhớ tới câu đáp của Lăng Sầm vừa nãy anh lại thấy hơi buồn cười, cậu đối với việc anh không tự di chuyển được lại không coi đó là một bệnh sử.
Cậu thản nhiên chấp nhận điều này khiến anh cảm thấy trong lòng Lăng Sầm anh là một người không gì không làm được.
——–
Dân cư Liên Bang đa phần có thói quen đặt hàng mua sắm mọi thứ, chỉ có thứ gì thật sự quan trọng mới đích thân đến xem thử trước khi mua, nên ở trung tâm thương mại chẳng có mấy người.
Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu lên tầng rạp phim.
“Anh muốn xem phim gì?”
“Em chọn đi.” Anh không có ý kiến, anh cũng không đặc biệt thích xem phim điện ảnh.
Lăng Sầm ngẩng mặt nhìn bảng cảm ứng lựa chọn phim, đầu cậu hơi nghiêng, chăm chú chọn, Lục Kiêu nhìn một bên mặt cậu, dưới ánh đèn lại cảm thấy ngũ quan lại có một sự nhu mỹ dù không thực sự là khuôn mặt cậu.
“Có phim nào có em đóng không?” Lục Kiêu đột nhiên hỏi.
Nếu phim của cậu thì anh luôn nguyện ý xem.
Lăng Sầm hơi sửng sốt, không khéo, bộ phim cậu đóng gần đây nhất mới ngừng chiếu ở rạp hai ngày thôi, ảnh tuyên truyền vẫn còn dựng trong sảnh chưa đổi xuống nhưng không có phim để xem.
“Không có a.” cậu lắc đấu đáp lời anh.
Nghe Lục Kiêu hỏi cậu cũng muốn cùng anh xem một bộ phim nào đó của mình.
Có bạn lữ cùng xem phim mình đóng, nghĩ thôi cũng thấy tuyệt rồi, đáng tiếc hôm nay hổng có làm được.
“Vậy em tùy ý chọn đi.”
Lăng Sầm chọn một bộ phim đang nổi sẽ có suất trong 15 phút nữa, dùng đầu cuối trả tiền rồi đẩy Lục Kiêu đi mua bắp rang cùng đồ uống, như vậy mới có không khí xem phim điện ảnh nha.
Trên đường vào rạp, cậu thấy Lục Kiêu vẫn còn nhìn hình cậu trên tranh tuyên truyền hết hạn, tựa như rất muốn xem bộ phim của cậu, không khỏi cười anh: “Anh nhìn cái đó làm chi, không phải chân thân đang ở cạnh anh sao?”
Lục Kiêu ho nhẹ một tiếng che dấu xấu hổ, thu hồi tầm mắt, nghiêm trang mà nhìn phía trước.
Lăng Sầm bị bộ dáng giả vờ đứng đắn của anh chọc cho bật cười, nhịn không được mà cúi xuống nói nhỏ vào tai anh: “Khi nào về nhà, em sẽ diễn cho anh xem, đoạn diễn riêng cho anh, đảm bảo trên phim cũng không có, được không, anh yêu ~ ?”
Tiểu kịch trường:
Lục Kiêu: Cảm thấy trong tay đang nắm một thứ rất quan trọng thuộc về riêng mình…
Lăng Sầm: Lão tử chờ thật lâu!!!
PTSD – Posttraumatic Stress Disorder – Rối loạn căng thẳng sau sang chấn là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ gây ra.
Bệnh nhân thường suy nghĩ nhiều về những ký ức đau buồn và làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
Mặc dù sẽ rất khó để bản thân có thể vượt qua được những thay đổi bất ngờ, nhưng vẫn có một số cách giúp bạn cảm thấy tốt hơn.
Các dấu hiệu và triệu chứng của bệnh rối loạn căng thẳng sau chấn thương thường gặp là:
Luôn suy nghĩ về các sự kiện gây ra rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Khi mắc bệnh, bạn liên tục hồi tưởng, ảo giác và có ác mộng với những ký ức đau đớn;
Cách biệt với xã hội.
Bạn không muốn gặp người khác, tránh tiếp xúc những người, địa điểm, suy nghĩ và tình huống có thể gợi nhớ về những ký ức đau khổ.
Hậu quả đó là bạn sẽ bị cách biệt với gia đình và bạn bè, cũng như mất hứng thú trong các hoạt động mà mình từng yêu thích;
Có những cảm xúc mãnh liệt hơn trước đây, nghĩa là bạn có thể cảm thấy khó chịu nhiều hơn, chán nản hoặc thay đổi tâm trạng thường xuyên và không dự đoán được;
Gặp khó khăn trong việc đồng cảm hay chia sẻ cảm xúc, tình cảm với những người khác hoặc cảm thấy thất thường và hay giật mình;
Gặp vấn đề về tập trung hay khó ngủ;
Có các triệu chứng như tăng huyết áp và nhịp tim, nhịp thở nhanh, căng cơ, buồn nôn và tiêu chảy.
Lạc Yên: lâu rồi mới trở lại, dạo này vì bị hủy tour đi TQ do Covi nên đi chơi lung tung trong nước giải sầu cho hết phép năm ngoái nên không có edit truyện, mà lý do chính cũng là lười thôi, mọi người thông cảm.
.