Edit: Lạc Yên
“Mẹ muốn gặp ta?” Lục Kiêu ngạc nhiên hỏi.
Hôm nay mẹ làm sao vậy nhỉ? Trước là đem sản nghiệp chuyển nhượng cho Lăng Sầm, sau lại tìm mình, nhiều hành động liên tiếp khiến Lục Kiêu có chút dự cảm không tốt…
“Đúng, đúng.” Lăng Sầm vừa đáp lời anh vừa đem xe dừng lại trước đài phun nước.
“Chào thiếu gia, chào tiên sinh.” Người giúp việc đến mở cửa và nhận lấy chìa khóa xe huyền phù.
“Chào.” Lăng Sầm tập mãi thành quen, không còn xa lạ với quy củ của Lục gia nữa, giao chìa khóa rồi xuống xe, đi sang bên phía Lục Kiêu.
“Việc này để tôi làm cho.” Người giúp việc nghe thấy thì lui lại.
Lăng Sầm nhận lấy xe lăn, nhấn mở, đợi Lục Kiêu dịch qua rồi từ tốn đẩy xe anh vào nhà.
“Em về phòng trước đi, ta đi gặp mẹ.” Vừa vào nhà đã thấy người giúp việc chuyên thuộc của Lục lão phu nhân đứng chờ sẵn, Lục Kiêu bất đắc dĩ quay sang nói với Lăng Sầm.
Lăng Sầm cũng hơi do dự: “Hay là em đi cùng anh…”
“Không cần đâu, em cứ về phòng nghỉ trước đi.” Lục Kiêu hiểu mẹ mình, nàng đã nói muốn gặp anh, có nghĩa là nàng muốn gặp một mình anh, Lăng Sầm không cần đi theo.
“Dạ, vâng.” Lăng Sầm cũng không cãi lời, ngoan ngoãn đi lên lầu.
Nhưng cậu đứng ở lầu 2 vẫn dõi mắt theo bóng lưng Lục Kiêu.
Chắc là do bản năng Omega mới bị đánh dấu tác oai tác quái.
Cậu một bước cũng không muốn rời xa anh.
Haizzz, người vừa mới được cậu rước về nhà đã bị mẹ gọi đi mất tiêu rồi, rầu ghê.
Tinh thần lực khiến Lục Kiêu không quay lưng cũng nhận được ánh mắt lưu luyến của Lăng Sầm, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Người gì vừa đẹp, vừa ngoan, biết quan tâm săn sóc, lại còn yêu anh say đắm, cưới được cậu anh đời này đúng là không còn mong gì hơn.
Ông bà ta dạy lấy vợ phải lấy vợ hiền, đúng là cấm có sai.
Lục Kiêu nghĩ vậy cũng mỉm cười đầy hạnh phúc.
Mang theo khuôn mặt đầy nét cười hạnh phúc vào phòng, nhìn về phía mẹ mình Lục Kiêu thấy nàng ngồi nghiêm túc trên ghế sô pha, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, sắc mặt lạnh tanh.
Nhận thấy Lục Kiêu còn chần chờ chưa đến gần, nàng lạnh nhạt nói:
“Qua đây, ngồi xuống đây, còn cần ta mời con hay sao?”
Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Kiêu bị người khác âm dương quái khí nói chuyện như vậy.
Lục Kiêu không hiểu gì cả, im lặng điều khiển xe lăn đến bên cạnh ghế sô pha.
Thấy anh dịch chuyển từ xe lăn xuống ghế sô pha khá là khó khăn, nữ giúp việc định bước đến giúp thì đã nghe âm thanh lạnh lùng của Lục lão phu nhân.
“Cô không cần xen vào, cô cứ đi ra ngoài trước đi.”
Nữ giúp việc hiểu ý, lui lại, cúi người chào rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Từ sau khi Lục Kiêu bị thương, Lục lão phu nhân luôn đối xử với anh rất cẩn thận, to tiếng còn không nỡ chứ đừng nói là bắt anh lăn lộn chuyển từ xe lăn sang sô pha mới chịu nói chuyện.
Xem ra lần này nàng thật sự rất tức giận.
Lục Kiêu cảm thấy hơi bất an, im lặng ngồi ngay ngắn trên sô pha chờ ăn mắng, dù anh không biết mẹ giận chuyện gì.
Lục lão phu nhân cũng không nói chuyện ngay, vẫn lạnh nhạt nhìn chằm chằm ly trà trong tay mình, một lúc sau nàng mới đặt ly trà cái kịch xuống bàn cẩm thạch, quay sang nhìn Lục Kiêu chậm rãi nói.
“Lục Kiêu… Con luôn khiến cho ta cảm thấy an tâm, từ khi con bắt đầu hiểu chuyện, đã không còn cần ta phải lo lắng bất cứ điều gì… Bạn hữu của ta không có ai là không hâm mộ ta, bản thân ta cũng vì con mà tự hào…”
Trong giới quý tộc bọn họ, có nhà ai mà không có vài đứa trẻ chỉ thích ăn chơi hưởng thụ.
Nhưng Lục Kiêu luôn là một người nghiêm túc, khắc chế, có mục tiêu và biết cố gắng.
Trước khi xuất giá, Lục lão phu nhân là con cưng trong một gia tộc thế gia, sau khi lấy chồng, Lục lão tướng quân đối với nàng rất tốt, người ngoài nhìn vào không có ai không hâm mộ, ghen tị, hận.
Sau khi nàng sinh con, tuy chỉ sinh được một người con nhưng con nàng lại là người xuất sắc nhất trong nhóm hậu bối.
Cuộc đời của nàng từ trước đến nay đều thuận buồm xuôi gió như vậy.
Lục Kiêu cũng không biết vì sao mẹ lại muốn nói đến những chuyện này nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe.
“Lúc trước, ta không có gì phải dạy bảo con bởi vì mọi chuyện con đều làm tốt.
Sau khi con bị thương, cưới Lăng Sầm về, dù có nhiều chuyện ta cũng thấy con làm không tốt nhưng cũng vì thiên vị con mà chưa từng nói lời nào… Dù sao, Lăng Sầm cũng chỉ là con dâu, con lại là người con do ta rút ruột sinh ra, máu thịt tương liên.
Khi đó tình trạng của con không tốt, ta chỉ muốn làm mọi chuyện khiến con vui vẻ, nhanh chóng khỏe lại.” Nàng khi đó cảm thấy, so với con mình, người ngoài có chịu một chút ủy khuất cũng không có vấn đề gì… Hiện giờ thì nàng thật sự hối hận.
“Nhưng hiện tại, ta không thể không nói, con thật sự quá đáng!”
Lục Kiêu cúi gằm mặt xuống, đầu không dám nâng lên.
Anh đã hiểu rõ hôm nay mẹ gọi anh đến để nói chuyện gì.
Chắc là khi kiểm tra sức khỏe, toàn bộ tình trạng của Lăng Sầm đã được chỉ ra rõ ràng.
Chuyện này mẹ có mắng anh cũng không có gì oan uổng.
Lục lão phu nhân càng nói càng giận: “Chỉ trong nửa năm, con đánh dấu Lăng Sầm đến ba lần, thuốc ức chế thì như hàng miễn phí mà tiêm vào cơ thể người ta hết lần này đến lần khác…” Sau khi phẫn nộ qua đi, nàng chỉ cảm thấy hổ thẹn, là nàng không biết dạy con…
“Lục Kiêu, con có cha có mẹ nuôi dưỡng, chả lẽ Lăng Sầm là từ trời rơi xuống hay sao?” Lục lão phu nhân phảng phất như già đi rất nhiều, đến lưng cũng không thẳng lên nổi, chẳng giữ hình tượng, tựa vào ghế uể oải nói.
Nếu không phải nàng luôn cảm thấy Lục Kiêu là bệnh nhân, cần được Lăng Sầm chiếu cố, luôn dung túng Lục Kiêu, để rồi chiếu cố tới, chiếu cố lui, chiếu cố ra nông nỗi này.
“Mẹ, con không có…” Lúc trước đúng là anh có lỗi với Lăng Sầm, nhưng cũng không phải là anh coi thường cậu.
“Con không có cái gì?” Lục lão phu nhân phẫn nộ cắt ngang, “Không có đánh dấu Lăng Sầm đến tận ba lần, hay là không có tiêm thuốc ức chế tiêm đến mức khiến người ta rối loạn tin tức tố?” Lăng Sầm vừa vào cửa nàng đã dắt cậu ấy đi kiểm tra sức khỏe, mới qua nửa năm làm dâu nhà họ Lục ở Đế Tinh, tình trạng thân thể đã kém đi, còn khiến người khác nghĩ nhà họ ngược đãi Omega, những điều này thì nên nói thế nào?
Lục Kiêu im lặng cúi đầu, Lục lão phu nhân hừ một tiếng: “Ta biết con nghĩ gì, Lăng Sầm thích con… là tự nó cam tâm tình nguyện thích con.”
Lục Kiêu vẫn trầm ngâm, cũng cảm thấy hổ thẹn vô cùng, đúng là anh từng ỷ lại vào sự yêu thích của Lăng Sầm mà làm nhiều việc quá đáng, anh không phủ nhận, chỉ biết sau này sẽ đối xử với cậu tốt gấp bội.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Lục lão phu nhân thấy thái độ của Lục Kiêu liền biết anh đang nghĩ cái gì, vẫn là không đành lòng nói thêm vài lời: “Ta nói với con một câu thông tục, tim người đều làm bằng thịt, con đối với Lăng Sầm thế nào, thì người ta sẽ đối xử lại với con như vậy.
Hiện tại Lăng Sầm thật sự yêu thích con, cũng không có nghĩa là nó sẽ vĩnh viễn thích con.
Chờ đến một ngày, con khiến Lăng Sầm lạnh tâm, dù khi đó con có muốn bù đắp đi nữa thì tất cả những lỗi lầm trong quá khứ, tất cả những hành động đối đãi không tốt với nó, Lăng Sầm đều sẽ nhớ rõ, sẽ không tha thứ cho con…”
Lục Kiêu nghe vậy thì thấy trái tim co rút một cái.
Trong lòng anh, Lăng Sầm đã sớm hòa với anh thành một thể, đã rất lâu anh không nghĩ đến việc Lăng Sầm sẽ rời bỏ anh, giờ nghe mẹ mình nhắc đến, anh cảm thấy hoảng hốt, lo sợ không yên… Lục lão phu nhân chỉ là muốn dọa một chút, để khắc sâu bài học này vào trí nhớ của Lục Kiêu.
Nhưng nhìn dáng vẻ hoảng hốt của anh thì có phần không đành lòng, do dự một chút vẫn chậm rãi nói tiếp:
“Con nếu thật sự muốn giữ lấy Lăng Sầm… Đừng làm ra những chuyện khiến người ta thương tâm.
Lăng Sầm tâm tư đơn giản, tính cách cũng rất tốt, chỉ cần con đối tốt với nó, chắc chắn Lăng Sầm sẽ không thay lòng…” Nói đến đây Lục lão phu nhân cũng thở dài một hơi, Lăng Sầm tính tình hiền lành, yêu cầu cực ít, lại yêu thương Lục Kiêu đến mức có thể móc tim ra mà trao ra, bao dung cho Lục Kiêu một cách vô điều kiện nên ví dụ của nàng chắc khó có thể xảy ra nhưng cũng thể vì vậy mà chủ quan.
Phải biết, con đê ngàn dặm cũng sụp vì tổ kiến, tình cảm vợ chồng vài chục năm có thể đổ vỡ vì một chút vô tâm.
Lục Kiêu hiểu mà mẹ đang chỉ dạy mình, cảm động đáp: “Mẹ, con đã hiểu.” Anh biết mình cần phải làm gì rồi.
Lục lão phu nhân thấy sự chân thành của Lục Kiêu thì yên tâm hẳn.
Con nàng có hơi khô khan, tình cảm tuy ít nhưng rất thật, đã nhận định thì sẽ là cả đời, cũng sẽ gắng sức mà thực hiện.
Có nàng ở một bên quan sát, sẽ không để tình cảm hai đứa xảy ra vấn đề.
Nàng cũng quyết định sẽ tìm cơ hội hợp lý để thiên vị, đối xử tốt với Lăng Sầm hơn.
“Nghe lời này của con ta liền an tâm, con cầm cái này về đi.” Lục lão phu nhân quyết định hạ một châm cuối cùng.
“Đây là gì vậy?” Lục Kiêu thấy một hộp có logo bệnh viện thì nghi hoặc.
“Thuốc của Lăng Sầm, thuốc điều chỉnh hỗn loạn tin tức tố.” Lục lão phu nhân nhàn nhạt nói, “À, đúng rồi, còn có báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lăng Sầm, có cả báo cáo nửa năm trước, ta đặt ở bên dưới, có thể giúp con có cái để mà làm đối chứng.” Nàng nói xong thì phẩy tay ý bảo Lục Kiêu về phòng, đừng ở đây làm chướng mắt nàng.
Lục Kiêu lại vất vả chuyển mình từ sô pha sang xe lăn, chào mẹ mình một tiếng rồi mới rời đi.
Anh ôm hộp y tế điều khiển xe lăn về phòng, ở trước cửa phòng lấy ra hai báo cáo yên lặng xem.
Khó trách mẹ lại gọi anh tới mắng, hóa ra tin tức tố của Lăng Sầm đã hỗn loạn đến mức này, tuy điều trị sẽ không để lại di chứng nhưng cũng là một cảnh tỉnh cho bọn họ.
“Sao anh lại ngồi ở đây? Vào phòng đi anh.” Lăng Sầm cảm thấy Lục Kiêu đi lâu quá, định xuống nhà chuẩn bị một ít trái cây, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy chồng mình ngồi ngơ ngác tại cửa, vội đẩy anh vào phòng.
Lục Kiêu ngẩng đầu lên, thấy Lăng Sầm cười tươi như hoa với mình thì áy náy trong lòng bành trướng cực hạn.
Anh cũng biết mình đối xử bất công với Lăng Sầm, trong Lục gia toàn là người thân của anh nên không ai đứng về phía cậu, anh thì theo bản năng trốn tránh không dám nghĩ lại những chuyện đó, muốn coi như chưa từng xảy ra.
Nhờ mẹ hôm nay nhắc nhở anh, anh cứ nghĩ đối xử tốt với cậu là được, nhưng chưa từng thực sự xin lỗi cậu về những hành động trong quá khứ, cứ vờ như không có chuyện gì mới là điều khiến Lăng Sầm tổn thương.
“Cái này là cái gì vậy anh?” Lục Kiêu đưa hộp y tế cho Lăng Sầm, báo cáo sức khỏe thì tự cất lại.
“Là thuốc của em đó.”
“Nhiều như vậy?” Lăng Sầm thảng thốt một tiếng, nhiều như vậy, uống rồi chắc sẽ no không cần ăn cơm luôn.
Lăng Sầm đem hộp y tế đặt lên bàn, mở ra, bên trong có năm phần thuốc được giữ lạnh, màu sắc nhìn thật quỷ dị.
Cậu quay lại nhìn thì thấy Lục Kiêu vẫy tay với mình, liền đóng nắp hộp đi qua.
“Sao vậy anh?” Cậu quỳ xuống ngang tầm nhìn với anh, dịu dàng hỏi.
Cậu không thích Lục Kiêu mang mặt nạ khi ở cùng mình nên tự nhiên theo thói quen mà đưa tay tháo xuống.
Lục Kiêu cũng vươn tay giữ lấy tay Lăng Sầm.
“Ta thực xin lỗi em.”
Lăng Sầm mông lung, ngơ ngác hỏi: “Sao anh lại xin lỗi em? Em cảm thấy anh đối với em rất tốt mà?”
Lục Kiêu lắc đầu, quyết định không tiếp tục trốn tránh: “Ta xin lỗi em không phải vì cơ thể ta, không phải vì ta không thể tự di chuyển hay bị hủy dung.
Ta xin lỗi em vì thời gian qua ta đã ỷ lại vào tình cảm của em dành cho ta mà bắt em tiêm thuốc ức chế một năm, lại nhiều lần đánh dấu em.
Những điều này ta chưa từng nghiêm túc xin lỗi em.
Ta xin lỗi em cũng không hy vọng em sẽ tha thứ cho những điều mà ta đối xử không tốt với em, em chỉ cần biết ta từ nay về sau sẽ đối xử với em càng tốt, em chỉ cần nhìn hành động của ta là được.” Lục Kiêu chậm rãi, chân thành nói.
Lăng Sầm đầu tiên là ngạc nhiên, sau lại cảm động đến đỏ vành mắt.
Cậu tuy mẹ mất sớm, cha không thương, không ai dạy dỗ lại được rất nhiều Alpha truy cầu đã tạo nên tính cách kiêu ngạo, ngang ngược.
Nhớ lại hôm đó, cậu cũng ít nhiều cảm thấy khổ sở, chỉ là mang tâm lý hối hận muốn bù đắp cho Lục Kiêu mới có thể vờ như không để ý, cố chấp thân cận anh.
Đó là cậu nguyện ý vì Lục Kiêu đáng giá.
Không ngờ hôm nay còn được anh chân thành xin lỗi và hứa hẹn, đời này cậu còn gì mà hối tiếc nữa.
“Em nhớ kỹ lời anh hôm nay rồi đó, anh phải đối xử với em thật tốt đó.” Mắt Lăng Sầm ngậm nước nhưng miệng lại nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
“Được, ta sẽ đối với em thật tốt.” Lục Kiêu đem Lăng Sầm ôm vào lòng, may mắn Lăng Sầm luôn bao dung cho anh, may mắn Lăng Sầm cho anh cơ hội để anh đối xử tốt với cậu.
Lạc Yên: Quà Thất Tịch, tặng thêm một bé đẹp trai ở đầu chương.
Chúc mọi người tìm được người đáng giá để yêu cả cuộc đời này.
Ai chưa có hãy ăn một chiếc mochi đậu đỏ, vừa dẻo, vừa không quá ngọt, vừa mềm mại hoặc là ăn kem con cá loại màu đỏ và màu xanh lá đều có nhân đậu đỏ đó, đều ngon cả.
Mình không thích chè nên sẽ không ăn chè đâu.
.