Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng


Edit: Lạc Yên

Hailey vẫn mang bộ mặt đầy nghi hoặc.
Lăng Sầm đành giải thích thêm:

“Nửa năm trước anh cùng anh ấy kết hôn, nhưng em cũng thấy đó, anh vẫn luôn ở ngoài công tác, lâu lâu tranh thủ trở về anh ấy còn khuyên bảo anh nên chú trọng sự nghiệp.
Khi kết hôn, theo đúng lý là sẽ đánh dấu vĩnh viễn, nhưng anh ấy vẫn luôn chờ anh, cho anh một thời gian đủ dài để anh nắm quyền lựa chọn có muốn đánh dấu hay không.
Anh ấy vẫn luôn quan tâm anh, tôn trọng anh.” Lăng Sầm vừa nói vừa cong khóe môi, giọng điệu càng lúc càng dịu dàng.

Dù nghe những lời này Hailey vẫn âm thầm lo lắng.
Lăng ca nhìn có vẻ khôn khéo nhưng cô biết cậu là một người tình cảm chân thành, lại còn dễ mềm lòng.
Chỉ cần Alpha đối với cậu tốt một chút, Lăng Sầm sẽ dễ dàng chui vào bẫy do người ta thiết lập.
Nhưng nếu như Lăng Sầm bị lừa bởi một người như Lục thượng tướng thì bọn họ cũng không có khả năng đối chọi.
Thôi vậy, đi bước nào tính bước đó.

Sáng hôm sau, Lăng Sầm được tổ chương trình của ‘Ngày ngày tiến lên’ đến đón.
Từ kịch bản nhìn ra chương trình này khá là tùy ý, chỉ có vài định hướng quan trọng, còn lại mọi người tự do phát huy.
Lăng Sầm đọc kỹ kịch bản thêm một lần cuối.

“Lăng ca, anh có phát hiện không?” Hailey khẩn trương nhìn phía sau, từ khi họ rời khỏi khách sạn đã có một chiếc xe huyền phù màu đen bám theo sát sao.
Hailey vừa muốn nói tài xế tìm cách cắt đuôi Lăng Sầm đã ngăn cản.

Lăng Sầm thì thầm với Hailey: “Là người của Lục Kiêu, anh ấy lo lắng cho sự an toàn của anh nên cử người theo bảo vệ, khi tới phim trường em có thể chờ anh chung với họ… À, em nhớ Carl không? Hắn cũng có mặt đó.”

Hailey không biết chuyện Morris… Trước đây Lục Kiêu sợ Lăng Sầm nghĩ nhiều nên chỉ phái mình Carl lấy lý do nghỉ phép để theo Lăng Sầm, ai ngờ xảy ra chuyện.
Lần này, Lục Kiêu rút kinh nghiệm, an bài đủ nhân thủ, không cho bất cứ ai có cơ hội ra tay với Lăng Sầm nữa.

Hailey gật gật đầu, không phải fan cuồng hay paparazzi bám theo là tốt rồi.
Kỳ thật với địa vị lúc trước của Lăng Sầm ở Hòa Thịnh, công ty phải cung cấp bảo an cho cậu, nhưng có động thái muốn bắt đầu đóng băng nên hầu hết đãi ngộ đều bị rút đi.
Hiện tại, đã có Lục thượng tướng bổ sung lại.

“Chào ngài.” Đạo diễn thấy Lăng Sầm tới thì tủm tỉm tới bắt tay chào, lại tranh thủ thời gian nhắc lại một số trọng điểm khi quay chương trình với Lăng Sầm.

“Vâng, tôi biết rồi.”

Tham gia chương trình lần này có một vận động viên bóng rổ Alpha, nữ ca sĩ Beta, hai nam Beta là người chuyên môn tham gia các loại chương trình thực tế, và Lăng Sầm.
Cậu phụ trách là bình hoa, à, là người đảm đương trị số nhan sắc của chương trình.
Cậu cũng ít khi tham gia chương trình thực tế nên mọi người cũng không có yêu cầu đặc biệt với cậu, cậu cũng không cần giành màn ảnh với những người khác.
Ai nói gì cậu lắng nghe, mọi người cười thì cậu cùng cười.
Tới bữa trưa, chỉ có mỗi nữ ca sĩ Beta học được kỹ năng xắt rau thô thiển, đứng ra phụ trách làm cơm trưa cho mọi người.
Tuy nói thời lượng chương trình là 2 ngày 1 đêm nhưng khi quay đủ tư liệu thì có thể kết thúc công việc.
Tới khuya mọi người đều ra về.

“Lăng ca, anh đang xem gì vậy?” Hailey thấy Lăng Sầm cắm cúi nhìn đầu cuối cá nhân tò mò hỏi một câu.

Đúng giờ tan tầm thì Lăng Sầm đã cho tài xế ra về, tới giờ này Hailey lại trở thành tài xế.
Lăng Sầm cũng định cuối năm sẽ thưởng cho cô thêm nửa năm tiền lương.
Trên xe chỉ có hai người nên Hailey muốn gì hỏi đó, không cần thiết phải giữ kẽ.

Lăng Sầm dời mắt ra khỏi đầu cuối cá nhân, nhéo nhéo ấn đường đang giật giật đau nhói, uể oải nói: “Quản lý tài vụ.”

“…Anh xem cái này làm gì?” Não Hailey xoay quanh, quét một vòng cũng không thấy họ có vai diễn gì liên quan đến tài chính.

Lăng Sầm đang bị chương trình học tài vụ online hành đến mức hoài nghi nhân sinh nên cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
Mỗi từ ngữ đều là ngôn ngữ Liên Bang, cậu nghe đều hiểu nhưng vì cớ gì ghép lại một chỗ cậu lại chẳng biết nó đang diễn đạt cái gì, cứ như là một loại ngôn ngữ thần bí nào đó mà cậu chưa bao giờ tiếp xúc.

“À… thì là… tiếp xúc thêm một số kiến thức mới… cũng tốt.” Cuối cùng Lăng Sầm cũng mỉm cười một cách đầy nhăn nhó đáp lại đôi mắt hiếu kỳ của Hailey.

Hailey nhìn thấy vẻ miễn cưỡng của Lăng Sầm không hỏi thêm nữa.
Đoán sơ cũng biết chắc là tình trạng mỗi cây mỗi hoa – mỗi nhà mỗi cảnh.

Lăng Sầm tiếp tục dán mắt vào đầu cuối cá nhân nhưng tâm hồn lại nhanh chóng thăng hoa.
Thứ này cậu thực sự không hiểu… Trước kia cậu đã thấy Lục Kiêu quá giỏi, giờ mới học hai tiết online cậu càng cảm nhận sâu sắc chồng mình phải là một thiên tài toàn diện mới đúng.
Kiến thức quân sự tinh thông thì chớ, đến cả loại tài liệu về tài chính này mà cũng có thể xem hiểu.
Tuy Lục lão phu nhân đã nói sẽ dạy cậu, Lục Kiêu cũng nói sẽ hỗ trợ thêm nhưng sao Lăng Sầm cảm thấy cậu không qua nổi con trăng này.
Thiệt là buồn ơi là sầu.

Lăng Sầm thở dài một tiếng, thôi tới đâu hay tới đó.

“Hailey, lịch trình ngày mai của chúng ta là gì vậy?”

“Buổi chiều chúng ta quay quảng cáo cho một nhãn hiệu trang phục cao cấp.
Buổi tối có một bữa tiệc từ thiện, chúng ta chưa trả lời có tham gia hay không.”

“Không đi, em từ chối đi, quyên góp nhiều tinh tệ một chút.” Người có thể không đến nhưng cậu vẫn muốn làm từ thiện.
“Buổi sáng không có việc gì đúng không?”

“Dạ, không có, anh có thể nghỉ ngơi.” Hailey nhớ đến thời gian đóng phim lúc trước, Lăng Sầm chuyên nghiệp đến chẳng có mấy thời gian nghỉ ngơi, lần này cô sắp xếp đều cố gắng giãn cách ra chỉ cần không ảnh hưởng kết quả công việc.

“Ừ.” Lăng Sầm hài lòng đáp lại, hiện tại cậu là người đã có gia đình, tiết tấu công việc chậm lại một chút cũng tốt.
Lục Kiêu có nói sẽ đến thăm cậu, cũng không thể để anh đến mà cậu không có một chút thời gian nào dành cho anh.

“Phía trước anh nhớ có một tiệm thuốc, em ngừng lại một chút.”

Hailey dừng xe vừa nghi hoặc hỏi: “Lăng ca?”

“Thời tiết nóng quá, miệng có vết loét, anh mua ít thuốc thanh nhiệt.” Lăng Sầm thuận miệng bịa đại một lý do.

Hailey định nói để cô đi mua giúp nhưng chưa mở miệng thì Lăng Sầm đã bật diện mạo giả lập, bước xuống xe.

Trong tiệm thuốc, tại quầy là một dược sĩ già đang ngủ gà ngủ gật.
Lăng Sầm cũng không gọi ông dậy, tự lấy giỏ chọn lấy vài gói thuốc thanh nhiệt, sau đó lấy thêm que thử thai, quét thẻ tính tiền, giấu que thử thai trong người, chỉ để lại thuốc thanh nhiệt trong bọc.

“Về khách sạn thôi.” Lăng Sầm lên xe nói với Hailey.

“Dạ.”

Lăng Sầm đưa mắt lơ đãng nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa xe, bàn tay trong túi áo mân mê que thử thai.
Cậu thật không chờ nổi nữa, không biết đã có gì chưa.
Nếu có rồi thì thật tốt biết bao.

Trong khi Lăng Sầm đang tràn đầy hy vọng thì Lăng Bình đang mê mang không biết phải làm gì.
Hắn không thể hiểu được sao sự việc lại thành ra như vậy.
Nhìn vào thì thấy rõ ràng là Lăng Sầm ở Lục gia rất được yêu quý, giống như ý của cậu thì Lục Kiêu đều nghe theo, đến nỗi khi Lăng Dao nói ra chuyện Manly Lục Kiêu cũng không có bất cứ nghi ngờ hay thái độ khác lạ.
Nhưng nếu đã như vậy, hắn chính là cha của Lăng Sầm, tại sao Lục gia lại không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.
Nhà họ bây giờ biệt thự nhỏ cũng không thuê nổi, trong tài khoản của ông chỉ còn 5000 tinh tệ, chỉ đủ thuê một căn nhà nhỏ để cả nhà tạm đặt chân.
Hắn cần phải nghỉ xem cả nhà nên tiếp tục bám trụ ở Đế Tinh hay đi đến Tinh Đạo khác tìm đường sống khác.

Lăng Bình thật đau hết cả đầu, hắn thật ra cũng hiểu năng lực bản thân chả đến đâu, nếu không có người giúp đỡ thì không thể tạo dựng bất cứ sự nghiệp gì.
Tư Thành nhất quyết không chịu về Tố Nguyệt Tinh, chê bai địa phương nhỏ không có tương lai.
Tư Nghiệp thì cả ngày chửi rủa Lăng Sầm không nể tình thân.
Lăng Dao thì khóc lóc nói chị em thân thiết đều trào phúng, thấy mặt là hỏi hắn khi nào cả nhà xây dựng lại sự nghiệp để vả mặt mấy cô ả kia.
Sự nghiệp? Ở đâu ra sự nghiệp? Lăng Bình phiền muộn vô cùng chỉ biết hút thuốc lá không ngừng.
Trong màn thuốc lá mông lung, đột nhiên Lăng Bình có một suy nghĩ, nếu có Lam Quân Y ở đây thì tốt biết bao.

Lý Đình bước vào, thấy Lăng Bình suy sút ngồi trên một chiếc ghế sô pha cũ kỹ, trong một căn phòng cũng cũ kỹ nốt, bộ dáng ngu si hút thuốc không biết đang nghĩ gì, nhìn sao cũng thấy là một bộ dáng của một kẻ thất bại.
Đáy mắt ả xẹt qua sự khinh thường, nhanh chóng biến mất, lại ôn nhu nhỏ nhẹ: “Lão công, anh đừng như vậy, em tin anh nhất định có thể làm lại mọi thứ.”

Nhưng lần này lời an ủi này lại chả có chút tác dụng nào.
Không biết sao khi tiền tài mất hết Lăng Bình đột nhiên như thông minh hơn chút, vậy mà có thể nhận ra sự giả tạo của Lý Đình.

“Được rồi, trong tay em còn bao nhiêu tiền?” Bọn họ cũng nên tính toán kỹ xem những ngày tiếp phải sống thế nào.

“Em? Em làm gì có tiền? Anh quên rồi sao, tiền trong nhà là anh quản lý mà.” Tiền của ta mà ngươi cũng muốn đụng vào sao? Lý Đình đương nhiên không nói ra chuyện Lục Kiêu đưa ả 50 vạn.

Lăng Bình nhìn ả giả vờ giả vịt, cười nhạo một tiếng: “Được, vậy đi ra ngoài trước đi.” Hắn mà không bắt ả ói tiền ra thì hắn không mang họ Lăng nữa.

Lý Đình vẫn diễn một bộ lưu luyến đầy quan tâm rồi mới đi khỏi.
Lăng Bình vắt óc nghĩ xem làm sao lấy được tiền riêng của Lý Đình.
Người như Lăng Bình thất bại là một lẽ đương nhiên.
Hắn không chỉ không có chí tiến thủ mà khi có bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết đổ lỗi, áp bức, lợi dụng chính người bên cạnh.
Trong đầu Lăng Bình bây giờ đang chửi bới Lý Đình không ngừng.
Nếu người ở bên hắn bây giờ là Lam Quân Y, nhất định nàng sẽ nghĩ cách, dốc sức giúp hắn khôi phục sự nghiệp chứ không phải một phân tiền cũng không chịu nhả ra.

Sau cuộc nói chuyện này, Lý Đình cảm thấy không ổn, tinh mơ hôm sau đã đem con cái lên phi thuyền bỏ đi, chỉ để lại cho Lăng Bình một tờ giấy ly hôn.

“Mẹ kiếp!” Khi nhận ra thì Lăng Binh tức đến muốn thăng thiên.
Hắn vẫn không thể nào hiểu nổi, sao một người luôn yếu đuối, không có hắn thì không sống nổi mà giờ đây có thể nhẫn tâm vứt bỏ hắn! Đột nhiên, như nghĩ đến điều gì, Lăng Bình chạy vào phòng ngủ mở két sắt, sau đó ngã ngồi ra đất.
Một ít tiền mặt còn lại, một ít trang sức gia truyền sót lại sau rất nhiều đời của Lăng gia mà hắn chưa dám đụng đến, tất cả không còn gì cả.
Làm sao bây giờ? Hắn mờ mịt hoàn toàn không biết làm sao? Lý Đình mang con của hắn đi, sẽ không thể nào lại xuất hiện.
Hắn trước giờ chỉ biết làm kinh doanh dù toàn bù lỗ, nhưng nửa đời tiếp theo hắn phải sống thế nào đây?

Đột nhiên có người gõ cửa phòng, Lắng Bình cũng không muốn quan tâm, định mặc kệ bên ngoài gõ chán tự đi.
Cạch một tiếng cửa bị mở ra, trước cửa là chính chủ của căn nhà này.

“Tiền thuê nhà nếu hôm nay ông không giao thì trước 12 giờ phải rời đi.” Ông chủ nhìn căn phòng bừa bộn, đầy tàn thuốc không kiên nhẫn nói.

“Ta đã giao tiền nhà 3 tháng rồi.”

“Vợ của ông chỉ muốn thuê ngắn hạn, hôm nay là hết hạn thuê.”

“Lý Đình!!!” Lăng Bình gầm lên giận dữ.
Lúc trước khi thuê nhà, là Lý Đình nhận đi đàm phán, hắn chỉ đưa tiền, con ả này, hóa ra đã lừa hắn.

………………….

Lạc Yên: Mình thích bánh trung thu trứng sữa nhân trứng muối chảy, rất mềm, mướt miệng, đây là bánh em dâu mình làm, mọi người thích bánh nhân gì?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui