Trăng soi trên thềm cửa, hai bên đường le lói ánh đèn đêm.
Gió lạnh xuyên qua khung cửa sổ giấy bao trùm toàn bộ ngoạ phòng, tuy than lô vẫn đang cháy nhưng không nhịn được rùng mình.
Trầm hương trên lư bát giác chầm chậm toả khói mỏng như tơ, chúc lạp lặng thinh nhỏ từng giọt lệ trượt nghiêng trên giá đài.
Đêm nay trăng rất tròn rất sáng đáng tiếc lại bị quầng mây đen che phủ một nửa.
Nếu bầu trời đẹp hơn có lẽ nàng sẽ chuẩn bị ít thức ăn khuya và trà nóng để cùng bát gia ngắm trăng.
Phó Tuyệt Ca rụt rè áp sát người vào bức bình phong, hơi kiễng chân trộm nhìn vào trong ngọa phòng, bát gia vẫn đang đọc sách chưa chịu đi ngủ.
“Này.” Mi Cát vỗ vai nàng một cái, cảnh giác nheo nheo mắt: “Lén lút đứng ở đây làm gì?”
“Suỵt, ngươi nhỏ tiếng chút đi.” Phó Tuyệt Ca kinh hãi ôm chặt ngực, mãi một lúc mới hoà hoãn trút tiếng thở dài: “Bát gia vẫn không chịu nói chuyện với ta…”
“Đáng đời ngươi, ai bảo chọc giận bát gia làm gì.”
“Ta cũng là vì tốt cho ngài thôi!”
“Ngươi nghĩ đó là tốt cho ngài nhưng chắc gì ngài đã nghĩ như vậy.” Mi Cát đem chậu nước nóng đặt vào tay Phó Tuyệt Ca: “Mang vào cho bát gia ngâm chân đi.”
“T-Ta sao? Lỡ bát gia không vui thì phải làm sao?”
“Thì ngươi để lại đó ta vào hầu hạ, dù sao bát gia cũng không nỡ đánh ngươi, sợ cái gì?”
Nói thì nói vậy nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn lo lắng, hết nhìn chậu nước trong tay lại nhìn Mi Cát làm động tác cổ vũ.
Hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí bước qua bình phong, mặc kệ, bị mắng thì bị mắng nàng không có gì phải sợ.
Đi được vài bước bát gia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, Phó Tuyệt Ca suýt chút ném luôn chậu nước trên tay, cuống quít xoay người chạy về chỗ Mi Cát.
Mi Cát: “…”
“Ngươi làm cái quỷ gì vậy?”
“B-Bát gia vừa trừng mắt với ta.” Phó Tuyệt Ca siết chặt chậu nước trong tay, hốc mắt phiếm hồng đáng thương: “Ta rất sợ, có khi nào bát gia không cần ta nữa muốn đuổi ta về Công tước phủ không?”
“Ta thật sự không hiểu ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.” Mi Cát suy sụp xoa thái dương đau nhức: “Người ngoài như ta nhìn vào còn biết bát gia rất thích ngươi, làm sao có chuyện ngài đuổi ngươi về Công tước phủ!?”
“Thật không?”
“Đừng có dài dòng, mau mang nước cho bát gia!”
Phó Tuyệt Ca sợ hãi rụt cổ, không còn cách nào khác đành mang chậu nước đã nguội đi phân nửa quay trở lại tìm bát gia.
Lần này bát gia không đọc sách nữa, thuỷ chung dán chặt mắt vào người nàng.
Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn bưng chậu nước đặt xuống sàn đồng thời đưa tay muốn giúp bát gia cởi giày.
Còn chưa kịp chạm vào giày đã bị bát gia bắt lấy cổ tay ngăn cản: “Việc này không cần ngươi làm.”
“Nhưng mà…”
“Nghỉ ngơi đi.”
Phó Tuyệt Ca ngây ngốc nửa quỳ nửa ngồi trên sàn một lúc lâu mới ý thức được bản thân bị đuổi, đáng thương khịt mũi hai tiếng đứng dậy.
“Bát gia ngủ ngon.”
Lẳng lặng quay về bên cạnh Mi Cát, mắt đào hoa đảo quanh nước như sắp khóc.
Mi Cát suýt chút rống thẳng vào mặt nàng: “Ngươi không biết tìm chuyện để nói sao?”
“Phải nói cái gì bây giờ? Bát gia vừa nãy đã đuổi ta.”
“Ngươi nói gì mà chẳng được, lẽ nào ngươi đang nói bát gia lại đuổi đi?”
“N-Nhưng mà ta không dám, lỡ nói gì khiến bát gia tức giận thì thảm rồi.” Phó Tuyệt Ca thê lương cúi đầu than thở: “Xong rồi, bát gia không cần ta nữa.”
“Nói ngươi ngốc ngươi lại không tin.”
Mi Cát thô lỗ túm lấy hai vai nàng xoay về phía bình phong, không nói không rằng đẩy mạnh một cái.
Phó Tuyệt Ca chao đảo ngã chúi về phía trước, còn tưởng lần này sẽ được hôn sàn nhà nào ngờ trước mặt xuất hiện một cánh tay chuẩn xác đem nàng ôm lên.
Phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của bát gia, Mi Cát xấu hổ gãi đầu: “Nô tỳ trượt tay.”
Cơ thể nhất thời căng thẳng, bát gia đang ôm nàng sao?
Máy móc ngẩng đầu lên nhìn thử, đập vào mắt là sườn mặt trắng mịn không tì vết, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại lộ vẻ bất mãn.
Phó Tuyệt Ca suýt chút hét toáng lên, run rẩy bám vào cánh tay bát gia, nguyên lai bát gia chỉ tức giận chứ không có ý bỏ mặc nàng.
“Đi đi.”
Mi Cát vui vẻ khom người hành lễ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, không quên đem cửa đóng kín.
Đợi Mi Cát đi rồi Đông Phương Tầm Tuyết mới chịu thả tay ra, từ trên nhìn xuống tiểu ngốc vẫn đang bần thần chưa hoàn hồn.
Nha đầu ngốc này vừa thoát khỏi tầm mắt của nàng liền xảy ra chuyện, cảm giác không khác gì chăm một hài tử ba bốn tuổi.
“B-Bát gia.” Phó Tuyệt Ca nâng tay chắn trước ngực, run rẩy mở miệng: “Đ-Đa tạ.”
“Không về phòng thì ở lại hầu hạ đi.”
Phó Tuyệt Ca vui mừng gật đầu liền hai cái, nhanh nhảu chạy vào ngoạ phòng chuẩn bị đồ hầu hạ bát gia đi ngủ.
Trước tiên phải trải sàn đan, làm ấm chăn, kê cao gối ngủ, rồi cuối cùng là thả mành chống muỗi.
Dạo gần đây Di Tình Thư Sử có rất côn trùng, trước khi bát gia đi ngủ phải đốt một ít hương liệu đuổi côn trùng.
Công việc làm nhiều thành quen, có nhắm mắt Phó Tuyệt Ca vẫn nhớ rõ vị trí của từng đồ vật.
Ở bên này Đông Phương Tầm Tuyết vừa đọc sách vừa ngâm chân, lâu lâu lại trộm nhìn tiểu ngốc bận rộn chạy qua chạy lại.
Bất tri bất giác trút tiếng thở dài, tiếp tục nâng sách lên xem.
Cẩn thận bưng chén nước ấm trên bàn đưa qua cho bát gia: “Thỉnh bát gia dùng nước.”
Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay tiếp nhận, một hơi uống cạn chén nước rồi trả lại cho Phó Tuyệt Ca.
Bầu không khí yên tĩnh khó chịu lặng lẽ nhấn chìm hai người trong thấp thỏm.
Đông Phương Tầm Tuyết mấy lần hé môi muốn nói lại nói không nên lời, bất đắc dĩ quay về giường cố dỗ mình vào giấc ngủ.
Phó Tuyệt Ca vỗ xuống mành giường, kiểm tra than lô xác định an toàn mới chịu rời đi.
“Tiểu ngốc.”
Bước chân tức thì khựng lại, nghi hoặc ngoái đầu nhìn về phía giường ngủ.
“Bát gia có gì phân phó?”
“Chuyện ngươi đang lo lắng có thể nói cho ta nghe không?”
Trên mặt thoáng lộ vẻ sửng sốt nhưng rất nhanh liền khôi phục: “Nô tỳ không có lo lắng.”
“Hơn sáu năm rồi, ngươi vẫn không thay đổi, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng.
Bất kể là ta hay là ai khác đều không thể khiến ngươi tin tưởng, chưa bao giờ ngươi chịu nói ra những suy nghĩ trong lòng, luôn tìm mọi cách che giấu ta.”
Phó Tuyệt Ca chôn chân tại chỗ rất lâu, hàng mi thật dài buông rũ: “Như vậy không tốt sao? Không nói chỉ nô tỳ phiền muộn, nói ra mọi người đều phiền muộn.”
Xoay người ngẩng đầu nhìn hoạ tiết trên trần giường, Đông Phương Tầm Tuyết ảm đạm cười khẽ: “Quả nhiên, bao nhiêu năm qua ngươi chưa từng tin tưởng ta, vẫn xem ta là hài tử chưa trưởng thành.
Nhưng ta không trách ngươi, có trách phải trách ta không đủ năng lực, không đủ cường đại để ngươi tin tưởng nói với ta tất cả lo lắng của mình.”
“Đây không phải lỗi của ngài.”
“Sống chung sáu năm, có lẽ tất cả mọi thứ thuộc về ta ngươi đều nắm rõ trong lòng bàn tay, còn những gì thuộc về ngươi vẫn phong bế không cho ta chạm vào.
Thật ra ta đã sớm nhận ra chỉ là không dám thừa nhận, mỗi ngày nhìn thấy ngươi mỉm cười ta liền nghĩ nụ cười đó nhất định là dành cho ta, ngươi hẳn cũng có chút cảm giác với ta.
Nhưng xem ra là ta tự huyễn hoặc chính mình, tự nhốt bản thân trong một chiếc lồng kín, mỗi ngày lấy nụ cười của ngươi làm niềm vui khoả lấp thất bại.”
Phó Tuyệt Ca vô thức tiến về phía trước muốn an ủi bát gia nhưng đột nhiên khựng lại, mười ngón tay nắm chặt váy lụa nhăn nhúm.
“Ta đã nghĩ mẫu hậu không thích ta nhưng ít nhất còn có ngươi thích ta, ta vẫn còn lý do để tiếp tục sống, tiếp tục phấn đấu.
Nhưng ta sai rồi, mẫu hậu không thích ta làm sao ngươi có thể thích một người như ta, có cố gắng đến mấy cũng bằng thừa.
Huyễn hoặc bản thân, cười nhạo bản thân, chung quy vì ta không đủ năng lực bảo vệ ngươi, khiến ngươi vì ta chịu đựng thống khổ.
Chắc hẳn ngươi cũng rất chán ghét ta đi, cũng đúng thôi, ngay cả ta cũng căm hận bản thân mình nữa.”
“Không phải như thế!!”
Phó Tuyệt Ca ba bước biến hai chạy đến trước giường, không chút do dự đem mành vén lên.
Bát gia nằm yên bất động, cánh tay gác ngang mắt cố che giấu nước mắt chảy ướt gò má.
Bầu trời của nàng, tín ngưỡng của nàng hoá ra cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Không phải vì phong ba bão táp mà vì sợ mất đi nàng, tự đem bản thân nhốt vào trong quá khứ đẹp đẽ.
“Nô tỳ chưa từng nghĩ như thế.” Phó Tuyệt Ca quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay ghì chặt tay áo đối phương lay nhẹ hai cái: “Ngài đừng tự trách mình, là nô tỳ sai rồi, nô tỳ dù không muốn vẫn làm tổn thương ngài.”
“Tiểu ngốc, có phải ta rất đáng ghét không?”
Ngón tay run rẩy chạm vào da thịt lạnh lẽo của nàng, từng câu từng chữ đều như dùng cả tâm can để thốt ra: “Ta thích ngươi nhiều như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Ngài không cần làm khổ bản thân như vậy mà, nô tỳ không có điểm tốt nào cả, sau này cũng không thể làm một thê tử tốt như ngài mong muốn!”
“Ta không muốn thê tử tốt, ta chỉ muốn ngươi.”
Phó Tuyệt Ca kiềm không được nước mắt cúi đầu bật khóc: “Sao phải khổ như vậy? Ngài rõ ràng có thể tìm một tương lai tốt hơn, có thể tìm một quân quý tốt hơn, tại sao nhất định phải đi con đường này?”
Đông Phương Tầm Tuyết chồm người đem nha đầu ngốc ôm ghì vào lòng, yếu ớt vùi vào đỉnh đầu nàng.
Tiểu ngốc thiên chân lương thiện, thà tổn thương mình cũng không muốn nàng phải hy sinh.
Nhưng tiểu ngốc sẽ không hiểu, không có đối phương, nàng không cần sống làm gì nữa.
“Ngươi thật sự không thể cho ta một cơ hội sao?” Đông Phương Tầm Tuyết ghì chặt vòng tay, nghẹn ngào thốt ra từng chữ: “Ta sẽ không cô phụ ngươi, sẽ đối tốt với ngươi, chỉ cần ngươi muốn ta đều đem đến cho ngươi.
Tin tưởng ta, ta trước nay chưa bao giờ lừa gạt ngươi, có thể hay không chấp nhận ta?”
Đường đường là bát hoàng tước cư nhiên lại xuống nước cầu xin nàng chấp nhận tình cảm, so với những gì nàng biết trong quá khứ còn hèn mọn hơn.
Có lẽ chính nàng cũng không thể buông xuống đôi bàn tay này, hy vọng ôm ấp ngần ấy năm đâu thể nói tan là tan.
Bát gia của quá khứ từng vì nàng bỏ ngoài tai những lời dèm pha dị nghị, bát gia của hiện tại vẫn lại vì nàng buông bỏ tôn nghiêm của một hoàng tước.
Rốt cuộc nàng có tài đức gì khiến bát gia phải hy sinh nhiều như vậy?
Huỷ hoại con người hoàn mỹ vô khuyết này là điều nàng không thể làm.
“Ngài hà tất khổ sở như vậy?” Phó Tuyệt Ca cúi thấp đầu, trán kề trán, nước mắt nhỏ từng giọt trên mu bàn tay lạnh lẽo: “Nô tỳ không xứng, không xứng…”
Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay kéo tiểu ngốc vào lòng, chăn nhung ủ ấm, hơi thở quen thuộc mơn trớn da thịt.
Nàng không muốn quan tâm điều gì nữa, trên giường có nàng có tiểu ngốc viên mãn đẹp đẽ như tranh.
“Ngài sẽ hối hận.”
“Sẽ không.” Đông Phương Tầm Tuyết vùi đầu vào hõm cổ hít lấy hít để hương thơm thiếu nữ thanh mát: “Ta thích ngươi.”
Phó Tuyệt Ca mím chặt môi ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài, đôi hắc mâu dùng nhu tình cả đời chỉ để nhìn ngắm nàng.
Bất tri bất giác tiến về phía nhau, hưởng thụ hơi ấm thân thuộc, để đôi môi cảm nhận vị ngọt từ lâu không được thưởng thức.
Hàng mi dài nhẹ buông, nước mắt nặng nề trượt dài trên gò má chạm môi mặn đắng.
Không biết hai người nói chuyện bao lâu thì ngủ quên mất, mãi đến khi A Bích xuất hiện lay người nàng mấy cái mới từ trong mộng mị tỉnh lại.
Đập vào mắt là mành giường buông rũ, bên cạnh chăn gối lạnh lẽo nhưng trên gối nằm của nàng vẫn còn lưu lại một chút mùi hương từ bát gia.
“Cung hỉ cô nương.” A Bích bận rộn đem mành vải vén qua một bên, vui vẻ cười híp cả mắt: “Cuối cùng cô nương và bát gia cũng làm hoà rồi.”
Phó Tuyệt Ca thất thần nhìn chỗ trống bên cạnh: “Không hẳn là làm hoà.”
“Sao?”
“Không có gì.” Phó Tuyệt Ca vén chăn bước xuống giường, thuận tay lấy áo choàng treo trên giá mặc vào cẩn thận: “Bát gia đi đâu rồi?”
“Buổi sáng bát gia phải thượng triều nhưng không cho nô tỳ đánh thức cô nương.”
“Ta biết rồi.”
Chậm chạp vòng ra sau bình phong rửa mặt súc miệng, quần áo được Mi Cát chuẩn bị sẵn đặt ngay ngắn trên bàn.
Phó Tuyệt Ca cảm thấy hai mắt có hơi đau rát hẳn là do hôm qua khóc quá nhiều, mấy lần đưa tay muốn dụi mắt lại sợ rát hơn nên đành từ bỏ.
“Cô nương có muốn dùng thiện không?”
“Ta vẫn chưa đói.”
Nhanh nhẹn mặc y phục rồi bước ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy A Bích loay hoay tìm kiếm gì đó trên giường.
“Ngươi tìm gì vậy?”
“À, cái đó…” A Bích nghĩ đến gì đó hai má lập tức đỏ bừng, xoắn xuýt tay áo giải thích: “Nô tỳ nghe nói tước quý quân quý ở chung một chỗ trên giường sẽ có máu, nhưng nô tỳ tìm mãi cũng không thấy vết máu đâu.”
Lần này đến lượt Phó Tuyệt Ca xấu hổ, thẹn quá hoá giận trừng mắt: “Ta và bát gia là trong sạch!”
“Hả? Tại sao vậy? Nô tỳ nghĩ các ngài từ lâu đã thành sự rồi chứ!”
“B-Bát gia còn chưa vỡ lòng, thành sự cái gì chứ?”
A Bích kinh ngạc bưng chặt miệng, hoá ra là bát gia chưa vỡ lòng!
“Đừng có đứng ở đây nữa, ngươi mau ra xem giúp việc cho Mi Cát đi.”
“Vậy nô tỳ đi thay nước trà cho ngài nha.”
Không để Phó Tuyệt Ca kịp mở lời, A Bích đã nhanh nhảu bưng ấm trà chạy đi thay mới, thuận tiện giúp nàng đóng chặt cửa phòng.
Phó Tuyệt Ca chán nản thở dài, chỉnh sửa y phục trên người rồi bước ra khỏi phòng, thoải mái hít thở khí trời ngày xuân ôn noãn.
Ngoài sân đào đã trổ hoa, cỏ xanh trải dài từ cửa phòng đến hậu hoa viên, trên những tán lá xanh rì phủ kín sương mai trong trẻo.
Tâm tình nặng nề thoáng chốc bình lặng như mặt hồ thu không gợn sóng, mải miết suy nghĩ nên đi luyện vũ hay chuẩn bị ít điểm tâm cho bát gia dùng khi đọc sách.
Cuối cùng vẫn chọn đi làm điểm tâm, vui vẻ chuyển hướng đến trù phòng.
“Phó Tuyệt Ca mau lăn ra đây!”
Tiếng nói phát ra từ ngoài đại môn, cung nữ đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn đến Phó cô nương, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Phó Tuyệt Ca do dự vài phân thời gian cũng bước ra xem thử, vừa vặn nhìn thấy cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương.
“Ngươi tìm ta?”
Đại cung nữ liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Hoàng hậu nương nương muốn gặp ngươi.”
Mặc dù không biết Hoàng hậu nương nương tìm nàng vì chuyện gì nhưng cũng không thể không đi.
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng theo sau đại cung nữ, trong lòng suy đoán có khi nào Hoàng hậu nương nương nghe lời dèm pha của Phó Yên Ca mà gọi nàng đến trút giận không?
Chẳng mấy chốc đến trước Dực Khôn Cung, đại cung nữ quay đầu nhìn lần nữa mới chịu bước vào trong nội điện thông báo.
“Hoàng hậu nương nương, Phó Tuyệt Ca đến rồi.”
Phó Yên Ca nghe xong càng khóc lợi hại hơn: “Tam muội thủ đoạn lợi hại như vậy nếu biết Yên Ca ở đây nhất định sẽ tìm bát gia kể xấu về ta, chỉ sợ cô phụ phó thác của Hoàng hậu nương nương.”
“Bản cung hiểu rồi, ngươi vào thiên điện tránh mặt trước đi.”
Cung nữ cẩn dực khom người dìu Phó Yên Ca vào phiến điện nghỉ ngơi.