“Ngoại trạch của bản vương từ khi nào trở thành ngoại trạch của Công tước phủ vậy? Đột ngột xông vào không nói thậm chí còn dám lục soát Thanh Ngọc Viên, là ai cho các ngươi lá gan lớn đến vậy?”
“Yên Ca không dám giấu diếm bát gia, hôm qua nghe mẫu thân đại nhân nói mất một chuỗi trân châu quý giá mới tra hỏi gia nhân trong phủ phát hiện có nha hoàn nhìn thấy tứ nương tử trộm mất mang đi.
Chuyện xảy ra cũng đã lâu do sợ tứ nương tử tẩu tán tang vật nên mẫu thân mới nóng lòng xông vào Thanh Ngọc Viên kiểm tra, thật không ngờ lại tìm thấy chuỗi ngọc trong hộp trang sức của tứ nương tử.”
“Các ngươi mất đồ sao không báo quan phủ điều tra mà lại xông thẳng vào Thanh Ngọc Viên tra xét? Bản vương cảm thấy các ngươi không phải muốn tìm chuỗi trân châu mà muốn vu oán giá hoạ hãm hại tứ nương tử.”
“Yên Ca và mẫu thân không dám làm ra chuyện vô sỉ như thế!” Phó Yên Ca cảm thấy chưa đủ đáng thương lập tức quỳ xuống khóc lóc than thở: “Vốn dĩ Yên Ca cũng không tin tứ nương tử làm nhưng có người tận mắt chứng kiến nên mới hồ đồ làm càn, bất quá tứ nương tử thật sự có trộm đồ thỉnh bát gia tam tư suy xét.”
Đông Phương Tầm Tuyết lạnh nhạt đánh gãy lời nàng: “Là nha hoàn nào thấy tứ nương tử trộm đồ?”
Nha hoàn phía sau Đại nương tử lập tức chạy đến trước mặt bát gia quỳ xuống: “Là nô tỳ tận mắt thấy tứ nương tử trộm chuỗi trân châu của Đại nương tử?”
“Ngươi xác định chính là tứ nương tử?”
“Phải, chính là tứ nương tử lẻn vào phòng lúc Đại nương tử không có mặt, nô tỳ trùng hợp đi ngang nên phát hiện.”
“Chuỗi trân châu này giá trị không nhỏ nhất định sẽ được cất rất kĩ lưỡng, ngươi nói tại sao tứ nương tử có thể tìm thấy nó?”
Nha hoàn thoáng ngập ngừng, Đại nương tử lúc này đột nhiên xen vào: “Hôm đó thần phụ vốn định lấy ra dùng nên đặt trên bàn, sau đó vì bận xử lý chuyện trong phủ nên mới quên cất vào, có thể Lưu thị nhân lúc này mà vào trộm đồ.”
Đông Phương Tầm Tuyết tức giận quát một tiếng: “Bản vương đang hỏi nha hoàn kia không hỏi ngươi, khi nào bản vương cho phép nói thì mới được lên tiếng.”
Đại nương tử sợ đến co rúm người lại, hoảng thần khiếp vía dùng đầu gối lùi lại vài bước.
“Ngươi tiếp tục nói.”
Nha hoàn bị thái độ hung hăng của bát gia doạ sợ, tự tin ban đầu bị đánh rơi không sót lại gì: “N-Nô tỳ thấy tứ nương tử trộm chuỗi trân châu trên bàn đại nương tử.”
“Chỉ có tứ nương tử?”
“Vâng.”
“Ngươi đầu óc có vấn đề hay mắt bị mù?” A Xán không chút do dự tạt hẳn gáo nước lạnh vào mặt nàng: “Tứ nương tử hai chân không thể di chuyển phải ngồi luân ỷ làm sao có thể một mình đi trộm chuỗi trân châu trên bàn?”
Nha hoàn lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, bối rối suy nghĩ tìm cách sửa chữa: “Tứ nương tử tuy hai chân khiếm khuyết nhưng vẫn có thể tự di chuyển luân ỷ mà!”
“Càng nói càng hồ đồ, trước cửa phòng Đại nương tử không phải có bậc gỗ sao? Lẽ nào tứ nương tử bò vào phòng rồi lôi luân ỷ qua bậc gỗ sau đó lại lôi trở ra?”
“V-Vậy có thể A Xán ngươi đứng ở ngoài giúp sức cho tứ nương tử!”
Đông Phương Tầm Tuyết hạ thấp người xuống, chỉ tay vào mặt tiểu nha hoàn phun ra từng chữ sắc như dao: “Ngươi ban đầu khẳng định chắc nịch người trộm chuỗi trân châu là tứ nương tử, cũng nói chỉ có một mình nàng bây giờ lại bảo có thêm A Xán.
Rốt cuộc là mắt ngươi kém nhìn không rõ hay thật sự Đại nương tử cố ý vu oan giá hoạ?”
Đại nương tử mặt cắt không còn giọt máu cuống cuồng giải thích: “Nha hoàn này lần đầu diện kiến bát gia nên tinh thần không ổn định, lời nàng nói không đáng tin cậy!”
“Lần này đến Đại nương tử hồ đồ rồi, chẳng phải ngươi nói nha hoàn này là nhân chứng sao? Sao đột nhiên lại nói lời nàng không đáng tin cậy?”
“Chuyện này…”
Phó Yên Ca đột ngột mở miệng: “Lời nha hoàn nói không đáng tin nhưng tang chứng vẫn nằm trong Thanh Ngọc Viên, không thể phủ nhận tứ nương tử không trộm đồ được!”
“Các ngươi không nói ai tự ý xông vào lục soát Thanh Ngọc Viên, làm sao biết được chuỗi trân châu kia có phải ngươi bỏ vào?” A Xán càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải tứ nương tử hiền lành sao có thể để bọn họ ngang ngược giá hoạ như vậy: “Đại nương tử chính miệng thừa nhận chuỗi trân châu này rất quý giá, một vật quý để mất bao nhiêu lâu mới bắt đầu đi tìm có phải hoang đường lắm không?”
Phó Yên Ca hé môi định nói nhưng lại thốt không nên lời, vô thố nhìn Đại nương tử run rẩy ngồi bệt trên sàn nhà.
Xong rồi, Đại nương tử ban đầu hùng hổ nói trút giận cho nàng bây giờ lại hại nàng thê thảm như vậy!!?
“Đại nương tử không muốn nói gì sao?” Đông Phương Tầm Tuyết dời mắt nhìn Mi Cát đang đứng bên cạnh: “Đi, gọi người của Tông Nhân Phủ đến, cần thiết có thể dụng hình tra khảo.”
“Đừng mà!” Đại nương tử hoảng hồn bạt vía khua tay múa chân ngăn cản Mi Cát: “Thần phụ biết sai rồi, là thần phụ tin lời kẻ gian nên mới nghi ngờ tứ nương tử, thần phụ sẽ không dám tái phạm nữa!!”
“Xem ra Đại nương tử vẫn chưa biết sai.” Phó Tuyệt Ca đến cả liếc mắt một cái cũng không buồn làm: “Bát gia, nếu người đã ngoan cố như vậy cứ áp giải thẳng đến Tông Nhân Phủ, nô tỳ thiết nghĩ ở đó bọn họ sẽ có cách khiến Đại nương tử khai ra chân tướng.”
Đại nương tử lửa giận công tâm phát điên nhào đến túm chặt hai vai Phó Tuyệt Ca: “Tiểu tiện nhân ngươi dám gọi Tông Nhân Phủ bắt ta? Ngươi dám đối xử với đích mẫu như vậy sao?”
“Phó Tuyệt Ca ngươi dám gọi Tông Nhân Phủ ta sẽ không tha cho ngươi!”
“Chuyện gì đây? Người có tội ngang nhiên đe doạ người bị hại? Thiên lý ở đâu? Đại Minh ta từ khi nào không có dương pháp như vậy?”
“Các ngươi, các ngươi…” Phó Yên Ca hai mắt đỏ hoen nhìn chằm chằm bát gia vẫn đạm nhiên như không trước mặt: “Ngài đừng quên Hoàng thượng muốn ta gả cho ngài, hôm nay ngài đem nhạc mẫu giải đến Tông Nhân Phủ chẳng khác nào để người trong thiên hạ cười nhạo ngài vô tình lãnh khốc!”
“Vậy sao? Sao bản vương chưa từng nghe phụ hoàng nhắc qua chuyện này?” Đông Phương Tầm Tuyết chuyển đổi tư thế vắt chéo chân, từ trên nhìn xuống mẫu tử Phó Yên Ca co rúm quỳ dưới sàn: “Loại độc phụ như ngươi bản vương nhìn còn thấy chán ghét huống chi nghĩ đến việc thú ngươi vào phủ.
Phó Yên Ca, Hoàng hậu nương nương nói hồ đồ ngươi cũng tin, có phải ngươi nghĩ bản thân mang bốn chữ ‘mệnh cách phượng hoàng’ thì bản vương sẽ không dám làm gì ngươi.
Có lẽ ngươi không biết trong mắt bản vương ngươi chẳng là cái gì cả, ngươi dù có là Cửu thiên huyền nữ cũng vô dụng.”
Phó Yên Ca chua chát bật cười một tiếng, đáy mắt tràn ngập oán niệm: “Ngài nói ta độc ác xem ra ngài chưa từng thấy Phó Tuyệt Ca độc ác, rồi một ngày ngài sẽ hiểu, quân quý dù sống trong vương phủ hào nhoáng hay là Công tước phủ đều độc ác như nhau thôi!”
Phó Tuyệt Ca yên lặng không trả lời, lời Phó Yên Ca nói không sai, nàng từng độc ác đến mức rạch mặt nữ nhân này thoả lòng căm tức.
Thậm chí còn lợi dụng Hoàng hậu nương nương nhằm chiếm hữu tình yêu của bát gia nhưng những gì nàng làm đều chưa từng hối hận.
Sống một kiếp đơn thuần cố chấp Phó Tuyệt Ca không hy vọng bản thân tiếp tục trượt dài trên vết xe đổ năm xưa.
“Ngươi độc ác nên cho rằng tất cả quân quý xung quanh ngươi đều độc ác giống như vậy.
Tầm mắt của ngươi đã bị lửa hận thù che mất làm sao còn có thể nhìn thấy thứ khác? Dù cho tiểu ngốc thật sự độc ác nhưng độc ác của nàng không phải hãm hại người khác mà để bảo vệ cho những người nàng yêu quý.
Không giống ngươi từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến việc đẩy người khác xuống vực thẳm để ngươi có thể trèo lên đỉnh núi.”
Đông Phương Tầm Tuyết không còn kiên nhẫn dành cho Phó Yên Ca, nhiêu đó đã quá đủ rồi: “Mi Cát chuyện này bản vương giao cho ngươi.”
“Tuân lệnh.”
Mi Cát cùng hai nha hoàn khác trong Thanh Ngọc Viên dùng sức lôi Đại nương tử đứng dậy, bên ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn có thể lập tức đưa nàng đến Tông Nhân Phủ.
“Không được đi!” Phó Yên Ca giằng khỏi tay nha hoàn chạy đến ôm chầm Đại nương tử: “Các ngươi ai cũng không được đưa nàng đi!”
“Bắt lấy.”
A Bích và A Xán lập tức chạy đến khống chế Phó Yên Ca, mặc kệ đối phương phản kháng tiếp tục lôi ra ngoài mã xa.
Bầu không khí trong Thanh Ngọc Viên cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Lưu thị suy nhược ngả lưng dựa vào luân ỷ, thần kinh căng như dây đàn từ từ thả lỏng.
Phó Tuyệt Ca tinh ý chạy đi tìm trà dâng lên cho nương thân.
Lưu thị lần này không cự tuyệt, vội vã uống liền hai ngụm, chậm rãi thở hắt một hơi sảng khoái.
Lúc uống trà vẫn không quên trộm liếc nhìn bát gia cách nàng vài bước chân, trong lòng thoáng dao động, mặc dù không thích nhưng vẫn phải cảm ơn một tiếng.
“Đa tạ bát gia giúp đỡ, nếu không có ngài mẫu tử ta đã bị Đại nương tử làm nhục rồi.”
“Tứ nương tử không cần khách khí, đây là chuyện nên làm thôi.” Đông Phương Tầm Tuyết nhìn một lượt Thanh Ngọc Viên rồi nói: “Sẵn đây ta có chuyện này muốn nói với tứ nương tử, không biết ngài có tiện cùng ta dùng ngọ thiện?”
Lưu thị không có cách nào từ chối đành gật đầu: “Bát gia tự nhiên.”
Chỉ chờ có thế, Đông Phương Tầm Tuyết liền hướng Phó Tuyệt Ca đề nghị: “Cũng lâu rồi tứ nương tử không được ăn món ngươi nấu, ta nhớ ngươi làm món canh gà hạt sen rất ngon sẵn đây bồi bổ cho tứ nương tử.
Bên ngoài xe ngựa có ít thịt cá, ngươi mang vào chế biến vài món hợp khẩu vị có được không?”
Phó Tuyệt Ca ngẩn người hồi lâu rồi vội vã gật đầu: “Hảo, nô tỳ lập tức chuẩn bị.”
Khi Phó Tuyệt Ca rời đi bầu không khí trong Thanh Ngọc Viên trở nên ngột ngạt khó chịu.
Lưu thị thuỷ chung dán mắt nhìn chằm chằm Đông Phương Tầm Tuyết, đánh giá trái phải trên dưới thật sự không có điểm nào đáng để nàng tin tưởng giao nha đầu ngốc cho vị tiểu hoàng tước này.
“Không biết bát gia muốn nói gì với thần phụ?”
“Tứ nương tử đừng khẩn trương, ta chỉ đơn thuần muốn cùng ngài nói chút chuyện nhà.” Đông Phương Tầm Tuyết chủ động nhấc ấm trà rót thêm vào trản của Lưu thị: “Ngài ở Thanh Ngọc Viên này đã quen chưa? Có chỗ nào không thoải mái cứ bảo hạ nhân sửa chữa theo ý muốn, ăn uống cũng nên chú trọng đừng để bản thân nhiễm bệnh.”
“Đa tạ hảo ý của bát gia, thần phụ sống trong Thanh Ngọc Viên này rất tốt chỉ có điều phải xa cách nhi nữ nên cảm thấy không vui.
Nếu có thể vẫn hy vọng bát gia cho phép ta đón nha đầu Tuyệt Ca về sống cùng, mẫu tử nương tựa nhau sống tiếp nửa đời còn lại.”
Đông Phương Tầm Tuyết không vội cắt lời Lưu thị, bình tĩnh chờ nàng nói xong rồi đáp: “Tiểu ngốc cũng nhiều lần nói muốn đến Thanh Ngọc Viên thăm tứ nương tử nhưng do trong phủ nhiều chuyện bận rộn nên chậm trễ đến hôm nay mới có dịp gặp ngài vấn an.”
“Ngài không trả lời câu hỏi của ta lẽ nào không đáp ứng?”
“Tứ nương tử đừng nói như vậy, ta cũng nghĩ tiểu ngốc sống cùng ngài là chuyện tốt nhưng nhi nữ lớn rồi không thể cứ giữ bên người như vậy.
Bản thân tiểu ngốc cũng có lựa chọn cho mình, biết đâu chừng nàng lại thích ở vương phủ hơn là Thanh Ngọc Viên.”
“Bát gia không muốn đưa tiểu ngốc đến Thanh Ngọc Viên cứ nói thẳng không cần vòng vo như vậy!” Lưu thị trong lòng bất mãn nhưng không dám trở mặt với vị tiểu thân vương trước mặt: “Ngài đã có ý như vậy ta cũng không che giấu làm gì nữa, nha đầu ngốc nhà ta thật sự không thích hợp với ngài.
Thần phụ biết ngài đương lúc tuổi trẻ nhiệt huyết muốn chứng tỏ bản thân nhưng ngài có nghĩ đến tương lai sau này hay không? Ta thường nghe A Xán nói Hoàng hậu nương nương không thích Tuyệt Ca chỉ thích Yên Ca, cứ hai ngày lại gửi lễ vật đến chính phòng, ngài có nghĩ đến cảm xúc của Tuyệt Ca không? Nha đầu này ngốc nghếch nên mới không tính toán cho bản thân nhưng ít nhất ngài cũng phải thương xót nàng, sau này ngài thành gia lập thất Tuyệt Ca làm sao có thể gả đi?”
Đông Phương Tầm Tuyết hé môi muốn nói lại bị Lưu thị cắt ngang: “Ngài để ta nói hết, hôm nay không thể nói sau này ta chết không nhắm mắt!”
“Ách, tứ nương tử cứ tự nhiên.”
“Tâm ý của ngài không phải thần phụ không nhận ra nhưng nó có ý nghĩa gì? Ngài đêm nào cũng gọi Tuyệt Ca hầu hạ qua đêm, ở trên giường làm bao nhiêu chuyện xấu hổ, ngài có từng nghĩ sau này Hoàng hậu nương nương không chuẩn ngài thú Tuyệt Ca? Đến lúc đó nha đầu ngốc nhà ta phải sống thế nào đây?” Lưu thị đem tất cả ưu tư phiền não chồng chất mấy năm qua trút hết lên đầu tiểu bát gia: “Nha đầu Tuyệt Ca từ nhỏ đã nói thích ngài, kiên quyết nhập cung làm cung nữ chỉ để được ở gần ngài hơn.
Ngài nói một lệnh ái như nàng tại sao phải làm những chuyện này? Chính vì nha đầu thật sự thích ngài, nàng làm tất cả chỉ vì ngài vậy ngài có thể hay không nghĩ cho nha đầu một chút? Coi như vì nàng cũng vì bản thân ngài, buông tha cho Tuyệt Ca đi, ngài có thể thú một lệnh ái tốt mà nha đầu cũng có thể gả đi vui vẻ.
Hoàng hậu nương nương cũng vì tốt cho ngài nên mới chọn Phó Yên Ca, là một nhi nữ hiếu thuận ngài biết phải làm gì mới tốt chứ?”
“Ngài nói tất cả ta đều hiểu nhưng ta không thể cô phụ tiểu ngốc.” Đông Phương Tầm Tuyết cúi đầu mân mê trản trà, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc: “Bảy năm, bọn ta cùng nhau trải qua bi hoan suốt bảy năm, thời gian không dài nhưng đủ để thấu hiểu.
Tứ nương tử nghĩ về ta không sai, là ta nhu nhược mới khiến tiểu ngốc thương tâm nhưng ta vẫn đang không ngừng nỗ lực thay đổi.
Ta tin rồi sẽ có một ngày tứ nương tử sẽ nhận ra ta có thể chăm sóc cho tiểu ngốc, mang đến những điều tốt nhất cho nàng.”
“Những lời hoa mỹ này rồi cũng sẽ bị năm tháng mài mòn, bát gia ngài vẫn chưa hiểu đâu.”
“Tứ nương tử nói đúng, ta hiện tại chưa hiểu nhưng tương lai nhất định sẽ hiểu.
Ta hy vọng ngài có thể cho ta cơ hội chiếu cố tiểu ngốc chứng minh bản thân cũng có năng lực bảo hộ nàng.
Những chuyện ta làm trước đây tuy có chút thất lễ nhưng chỉ vì quá yêu nàng nên mới hồ đồ như vậy, ta cam đoan Triết thân vương phi không phải ai khác ngoài tiểu ngốc.
Tứ nương tử cứ yên tâm, ta nói được sẽ làm được, trước nay chưa từng dùng lời lẽ sáo rỗng lừa gạt người khác.”
Lưu thị không ngờ bát gia lại kiên định như vậy, nàng thậm chí đã nói đến mức này vậy mà bát gia vẫn chưa chịu từ bỏ.
Thật không biết nên khen ngợi bát gia có ý chí hay mắng nàng đá sắp rơi xuống đầu vẫn không lo chạy trốn.