Ban đêm trên rừng núi bắt đầu sớm hơn kinh thành, vừa mới dùng ngọ thiện đây mà trời đã nhá nhem tối.
Phó Tuyệt Ca cùng bát gia lùa hết gà vịt vào chuồng, khoá kín chuồng bò ngựa, trước khi tuyết rơi dày đã kịp dựng xong mái che ruộng rau cải.
Ngày đầu trải nghiệm cuộc sống điền viên tránh không khỏi có chút mệt mỏi, bận rộn cả ngày kết thúc bằng chén rượu nóng, nhân sinh dường như không còn gì để hối tiếc.
Phó Tuyệt Ca đặt khay thức ăn xuống thềm nhà, liếc mắt nhìn bát gia vẫn đang uống rượu: “Ngài đã uống được nửa bình rồi, dược tửu này tuy tốt nhưng không được uống nhiều.”
“Nương tử cho ta uống thêm một chút nữa đi, cả ngày làm việc đến cả rượu cũng không được uống thì còn gì là lạc thú.”
“Lạc thú nhưng vẫn phải chú ý đến sức khoẻ.” Phó Tuyệt Ca đưa đôi đũa đến trước mặt bát gia: “Ngài chỉ được uống nhiêu đây thôi, ngày mai mới được uống tiếp.”
Đông Phương Tầm Tuyết không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn giao nộp dược tửu của mình, tiếp nhận đôi đũa gắp một miếng thịt kho cho vào miệng.
“Quan gia!” Tiếng tiểu ngốc bất mãn phát ra: “Thức ăn phải để nguội, nóng như vậy nhỡ hỏng răng thì làm sao?”
“Thức ăn nương tử làm ngon quá ta chờ không được.” Đông Phương Tầm Tuyết đặc biệt thích trêu chọc đến mức tiểu ngốc xấu hổ đỏ bừng hai má: “Nương tử không muốn ta ăn uống vội vã thì đừng nấu ngon như thế!”
Phó Tuyệt Ca liếc mắt cười: “Ngài đúng là xấu tính.”
“Ngoài trời đang nổi gió lớn sao lại muốn ra ngoài ăn?”
“Ngài không thấy thú vị sao? Dùng thiện giữa khung cảnh tuyết rơi trắng xoá, từ đây có thể nhìn thấy đàn thỏ trong chuồng nữa nha.”
Đông Phương Tầm Tuyết thật sự không biết tiểu ngốc thích tuyết rơi hay thích đàn thỏ?
Gắp vài miếng thịt bỏ vào dĩa riêng của bát gia để nguội, cầm chén trà khoan khoái nhấp một ngụm.
Ngồi trên thềm nhà quan sát bầu trời phủ kín tuyết trắng, hương hoa thảo phảng phất trong gió lạnh, bên cạnh là ấm trà long tĩnh tỏa ngát hương thơm.
Phó Tuyệt Ca trộm nghĩ nếu có thể chớp mắt một cái liền già đi thì tốt biết mấy, các nàng sẽ không cần lo lắng chuyện gì chỉ cần ngồi nhìn tôn tử vui đùa trước sân.
Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên cửa bị gõ mấy tiếng, sau đó truyền đến tiếng nói eo éo.
“Này, tước quý ngươi mau đi dự lễ với ta, nhanh lên!!”
Phó Tuyệt Ca vừa nghe tiếng liền nổi giận đùng đùng: “Thật sự đến tận cửa rồi? Nha đầu này muốn gây chiến sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết đau đầu không kém, đem chén cơm đặt lại xuống khay.
Hé môi định cự tuyệt nhi nữ trưởng thôn thì một tiếng nói khác lại xen vào.
“Tiểu quân quý chúng ta đi thôi, a nương đang đợi chúng ta ở rừng thông.”
Rốt cuộc các nàng gây ra nghiệt gì rồi?!
Phó Tuyệt Ca nhịn không được nói lớn ra ngoài: “Bọn ta sẽ đi sau, các ngươi đi trước đi.”
“Ngươi không biết đường đâu để ta dẫn đường cho các ngươi.”
Lời Lịch Dương nói không sai, các nàng vừa mới chuyển đến căn bản không biết được vị trí của cây thông già nhất thôn ở đâu.
“Được rồi, đợi một chút.”
Đông Phương Tầm Tuyết giành trả lời rồi cùng tiểu ngốc đứng dậy, hai người tay đan tay song song bước ra cửa.
Ở bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì mà Lịch Dương cùng nhi nữ thôn trưởng lớn tiếng cãi nhau, thậm chí Lịch Dương còn vung tay đánh nha đầu một cái rõ đau.
Bất quá nhi nữ thôn trưởng không biết sợ ngược lại còn lớn giọng rống vào mặt Lịch Dương, tay chân quơ quạng cào cấu đối thủ.
Phó Tuyệt Ca vốn yêu thích hài tử, nhìn hai người cãi nhau liền chạy đến ngăn cản: “Xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?”
“Nàng là hôn phu của ta mà dám đến đây tìm quân quý, ta đánh nàng không được sao?” Nhi nữ thôn trưởng bị kéo ra vẫn hung dữ giãy dụa nhào đến túm tóc Lịch Dương giật mạnh: “Hay lắm Lịch Dương, bản tiểu thư cuối cùng cũng nhìn ra bộ mặt thật của ngươi!”
“Đồ điên!” Lịch Dương thân thể tước quý thô lỗ, dùng chút sức đã đủ hất ngã nhi nữ thôn trưởng xuống đất: “Hôn phu cái rắm, ta không bao giờ lấy quỷ dạ xoa nhà ngươi!”
“Ngươi dám nói ta là quỷ dạ xoa? Ngươi dám nói?!”
“Vi Sướng!”
“Ai cho ngươi gọi tên ta?” Nhi nữ thôn trưởng tay đấm chân đá, miệng rảnh rỗi liền mắng người: “Ta cho ngươi biết, ngươi sống là người của Vi gia, chết cũng phải là ma của Vi gia!”
Phó Tuyệt Ca nhịn không được tán dương, cô nương này tuy chỉ là cùng nghi nhưng khí phách hoàn toàn không thua kém bất kì tước quý nào.
Bất quá hình như có chút chua ngoa.
“Cút đi!”
Lịch Dương lại đá một cước, Vi Sướng vô thố ngã sõng soài trên sàn, quần áo đẹp đẽ lập tức lấm lem bùn đất.
Còn định lên tiếng giảng hoà cho hai người thì bát gia đột nhiên đem nàng kéo về sau, lắc đầu tỏ ý không hài lòng.
Vi Sướng bị đánh đến như vậy vẫn không khóc, một phát đu lên người Lịch Dương gào rống, há miệng cắn thẳng vào gáy của nàng chảy máu.
Phó Tuyệt Ca khiếp đảm che miệng, tuyến thể tiểu tước quý vẫn còn non nớt lắm a!!!
Nháy mắt mặt Lịch Dương cắt không còn giọt máu, hai mắt dữ tợn long lên sòng sọc, lưu loát đem Vi Sướng ném mạnh xuống đất.
Tóc dài gọn gàng búi gọn để lộ cái gáy đầy máu, cách tuyến thể chưa tới một thốn.
Không gian tràn ngập chiến đấu tin tức tố, Phó Tuyệt Ca chưa kịp suy nghĩ thì bát gia đã đem nàng đẩy lùi về sau, dùng sức ném Lịch Dương ra khỏi phạm vị ảnh hưởng.
Cả người Lịch Dương va vào thân cây phát sinh tiếng kêu đau đớn, vô lực ngước mắt nhìn hai người các nàng.
“Quan gia khoan đã.” Phó Tuyệt Ca khẩn trương túm lấy cánh tay bát gia ngăn cản: “Lịch nữ công tử bị cắn vào tuyến thể nên mới kích động như vậy, chúng ta trước giúp nàng tìm lang trung chữa trị đi.”
“Ở đây không an toàn, ngươi về nhà đóng cửa cẩn thận, chuyện này cứ giao cho ta giải quyết.”
Trước mắt đây chính là biện pháp tốt nhất, Phó Tuyệt Ca không dây dưa lâu vội quay trở vào nhà, tiện tay cột chặt dây thừng khóa kín cổng gỗ.
Đông Phương Tầm Tuyết đợi tiểu ngốc đi rồi mới nhìn đến hai người náo loạn trước nhà nàng.
Nhịn không được nâng tay xoa thái dương, đến tận nơi hẻo lánh này rồi mà chuyện phiền toái vẫn cứ bám theo.
“Đứng dậy!”
Thô lỗ đem Lịch Dương kéo đứng dậy, một đường lôi người như bao gạo đi tìm lang trung.
Vi Sướng bị thái độ của Lịch Dương làm cho khiếp sợ, tần ngần hồi lâu không biết nên làm gì, cuối cùng vẫn chọn đuổi theo sau lưng hai người.
Lang trung cách chỗ các nàng không xa, đi qua con dốc là đến, từ ngoài sân nhìn vào vẫn thấy đèn nhà đang sáng.
Đông Phương Tầm Tuyết lớn tiếng gọi vào trong: “Tiên sinh ngươi có ở đây không?”
Lúc lâu sau lang trung chống gậy mò mẫm ra ngoài, nheo nheo đôi mắt kèm nhèm quan sát ba người: “Trời đã tối sao không đi dự lễ đến chỗ lão phu làm gì?”
“Có người bị thương.” Vừa nói Đông Phương Tầm Tuyết vừa ném Lịch Dương vào sân: “Ngươi xem chữa cho nàng đi, ta có việc phải đi trước.”
Trước khi lang trung kịp hiểu tình hướng đang xảy ra thì Đông Phương Tầm Tuyết đã xoay người bỏ đi.
Vi Sướng luống cuống đuổi theo đột nhiên đối phương quay lại, giận dữ hướng nàng trừng mắt.
“N-Ngươi…”
“Không được đi theo ta.”
Lần đầu tiếp xúc với nguồn tin tức tố mạnh như vậy, Vi Sướng không khỏi khiếp sợ, trợn trừng mắt nhìn Đông Phương Tầm Tuyết càng đi càng xa.
Ở một nơi thâm sơn cùng cốc muốn tìm một tước quý còn khó huống chi một tước quý phẩm cấp cao như vậy, dù chưa vỡ lòng nhưng tin tức tố vẫn đủ chèn ép tất cả tước quý khác.
Vi Sướng hai chân bũn rũn, thay vì ngượng ngùng xấu hổ trước tin tức tố cường đại lại trở nên khiếp sợ trước tước quý.
Đến khi hồi thần việc đầu tiên là xoay người bỏ chạy, lảo đảo tìm về bên cạnh đa nương.
Phó Tuyệt Ca ngồi xổm trên hiên nhà chờ bát gia đến mệt mỏi, hồi lâu mới thấy đối phương ung dung tản bộ trở về, nghiêm trang đứng ngoài cửa cười nói.
“Nương tử đi thôi, lễ hội bắt đầu rồi.”
Ngay lập tức Phó Tuyệt Ca chạy ra mở cửa đi cùng, hiếu kì nhìn trái nhìn phải: “Hai người bọn họ đâu rồi?”
“Ở chỗ lang trung rồi.”
“Nhưng chúng ta làm gì biết đường?”
“Lúc nãy đi qua chỗ lang trung ta phát hiện ánh đuốc gần đó, hẳn là chỗ mọi người tập trung tham gia lễ hội.”
Phó Tuyệt Ca không chút nghi ngờ theo sau bát gia, đi một lúc quả nhiên phát hiện ánh sáng rực rỡ từ phía xa truyền đến.
Tiếng cười nói xen lẫn tiếng nhạc cụ ồn ã, bầu không khí hoàn toàn khác biệt buổi sáng yên tĩnh.
Hài tử vui vẻ đuổi bắt nhau náo loạn, nhiều người nhân lễ hội này trải thảm bày hàng hoá buôn bán, những người lớn tuổi thì kê ghế bàn về mùa vụ năm sau.
Muốn nói náo nhiệt thì nơi này vẫn chưa đủ, nhưng vẫn tốt hơn ảm đạm hết ngày này đến ngày khác.
Đông Phương Tầm Tuyết dắt tay tiểu ngốc đi một vòng lễ hội, ngoài trừ tiếng kèn trống inh ỏi thì chẳng có gì đặc sắc.
Thử ghé vào một tiệm bán trang sức xem thử, kiểu dáng hoàn toàn thua xa trang sức trong cung.
Cầm một chiếc trạc tử bằng bạc ngắm nghía trái phải, tuy hình thức không đẹp nhưng chất liệu thì rất tốt: “Quan gia ngài xem.”
Đông Phương Tầm Tuyết ghé mắt nhìn thử, không biết tiểu ngốc thích chiếc trạc tử này ở chỗ nào: “Ngươi muốn mua?”
Lão bản nghe thấy hai người đang trò chuyện liền xen ngang: “Hai vị chắc là người ngoài thôn đi? Trạc tử này ở trong thôn có ý nghĩa rất đặc biệt, phu thê mỗi người giữ một cái có thể bách niên giai lão, tôn tử mãn đường đó nha!”
“Thần kì như vậy?” Đông Phương Tầm Tuyết cũng cầm lên một cái: “Bọn ta lấy hai cái, ngươi gói lại đi.”
“Ây u, vị quan nhân này thật có mắt nhìn, đây chính là hai chiếc trạc tử đẹp nhất bổn tiệm vừa mới làm xong!” Lão bản một bên gói hàng một bên khoa trương kể lể: “Các vị là người ngoài thôn mà biết nhìn hàng như vậy thì thật hiếm có, lần đầu gặp mặt ta lấy giá rẻ cho, hai lượng bạc một chiếc nhé!”
Hai lượng bạc một chiếc trạc tử không tính là đắt, Đông Phương Tầm Tuyết rút bạc trong thắt lưng đưa cho lão bản rồi tiếp tục cùng tiểu ngốc đi dạo.
Phó Tuyệt Ca vừa đi vừa tìm cách đeo vòng vào tay, dạo gần đây nàng ăn được ngủ được nên cân nặng tăng có hơi nhanh, chỉ đeo trạc tử mà mồ hôi đổ ướt hết lưng áo.
Đông Phương Tầm Tuyết nhìn thấy liền giúp nàng bóp chặt bàn tay, từng chút đem trạc tử đẩy vào rất may tiểu ngốc vẫn chưa béo đến mức đeo không vừa trạc tử.
Nhìn bàn tay béo múp của mình khóc không ra nước mắt, từ ngày theo bát gia xuất phủ nàng đã rất lâu không đến Ngự Vũ Phòng tập luyện, bây giờ béo đến muốn lăn vòng vòng.
Đông Phương Tầm Tuyết vẫn chưa phát hiện lòng tiểu ngốc rỉ máu, vui vẻ nắn nắn hai bàn tay đầy thịt của nàng trêu chọc: “Tiểu ngốc tròn trịa đáng yêu, rất tốt.”
“…” Phó Tuyệt Ca uỷ khuất bĩu môi: “Ta mới không muốn tròn trịa.”
“Không tròn trịa chẳng lẽ muốn gầy như que tăm? Không được, ngươi phải béo béo như vậy, vi phu rất thích.”
“Không muốn! Không muốn!!!”
Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười lớn, bắt lấy hai má bánh bao vặn tới vặn lui: “Không muốn cũng không được, vi phu vẫn sẽ vỗ béo ngươi!”
“Ngài xấu xa!”
Tiểu phu thê vừa đi vừa tranh cãi khiến đám lão nhân ngồi xem nhịn không được tặc lưỡi, tuổi trẻ a, thật sự khiến người ta ghen tỵ!
Hai người đi một lúc thì đến cầu, nhìn xuống chỉ thấy mặt nước đen kịt phản chiếu vầng trăng ảm đạm bị che khuất phân nửa.
Gió đêm lạnh lẽo lùa qua tầng tầng lớp vải, bất tri bất giác rùng mình một cái, cảnh tượng ở đây thật sự quá âm u.
Đông Phương Tầm Tuyết ghé mắt nhìn mặt nước rồi nói: “Sáng nay ta nghe người trong thôn nói dưới hồ này có thuỷ quái, ban đêm sẽ leo lên bờ bắt tiểu quân quý ăn thịt.”
Lông mao tức thì dựng lên, Phó Tuyệt Ca hoảng hồn khiếp vía trốn ra sau lưng bát gia run rẩy: “T-Thật sao? Vậy chúng ta đừng ở đây nữa, quan gia mau về thôi.”
“Ta rất có hứng thú với thuỷ quái nha, chúng ta đợi nó xuất hiện rồi về cũng không muộn.”
“Không được! Thuỷ quái này bắt tiểu quân quý đó, nhỡ chẳng may nó bắt ta xuống hồ ăn thịt thì phải làm sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết sờ cằm trầm mặc: “Cũng đúng.”
“Ngài còn nghĩ cái gì, mau mau về thôi!” Phó Tuyệt Ca dùng hết sức bình sinh lôi kéo bát gia đi nhưng bất thành, gấp đến độ hai mắt đỏ bừng lên: “Quan gia ngài không cần ta nữa sao? Ngài thật sự muốn thuỷ quái bắt mất ta?”
“Ta vẫn chưa nói xong mà.”
Duỗi tay đem tiểu ngốc giấu vào trong lòng, Đông Phương Tầm Tuyết nửa đùa nửa thật nói: “Thuỷ quái này chỉ thích bắt tiểu quân quý chưa có bạn lữ, chỉ cần tiểu quân quý đi cùng với tước quý của mình và hôn nàng một cái sẽ không bị thuỷ quái bắt đi nữa.”
Phó Tuyệt Ca không phải đồ ngốc, nghe xong liền biết bản thân vừa bị bát gia lừa gạt, nổi giận trừng trừng hai mắt: “Ngài lại trêu chọc ta?!”
“Ta không có trêu ngươi a.” Đông Phương Tầm Tuyết giả thần giả quỷ sờ soạng thắt lưng tiểu ngốc hù doạ: “Ở đây hoang vắng lạnh lẽo, thuỷ quái xuất hiện cũng là điều dễ hiểu, vạn nhất nó thật sự xuất hiện vậy coi như nương tử nhà ta xong rồi.”
“N-Ngài không nói đùa chứ? Thật sự có thuỷ quái sao?”
“Tin hay không thì tuỳ ngươi, dù sao thuỷ quái này cũng không ăn thịt tước quý.”
Phó Tuyệt Ca sợ đến hai chân bũn rũn, vô thức ghì chặt tay áo bát gia đến nhăm nheo: “Ngài không được bỏ mặc ta, quan gia…”
“Hảo, hảo, nghe vi phu nói đây, ngươi phải hôn ta một cái thì thuỷ quái mới biết ngươi là quân quý đã có tình lữ mà không ăn thịt ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết tiếp tục trò đùa dai của mình, đặc biệt đắc ý cười thầm trong lòng: “Thế nào? Muốn bị thuỷ quái ăn thịt hay là hôn vi phu một cái đây?”
Không chút chần chờ Phó Tuyệt Ca liền ôm chầm lấy bát gia hôn lấy hôn để lên mặt, sợ đến độ mặt nhỏ cũng biến thành trắng bệch.
Đông Phương Tầm Tuyết vẫn không hài lòng, dùng tay giữ chặt hai má Phó Tuyệt Ca ép nàng hôn đúng vị trí.
Phó Tuyệt Ca thuận thế hôn lên môi bát gia một cái, nom nóp lo sợ nhìn trái nhìn phải xem có thuỷ quái xuất hiện hay không.
“Hôn như vậy thuỷ quái làm sao biết ta là tình lữ của ngươi?”
Đông Phương Tầm Tuyết vô sỉ chỉ vào môi mình: “Hôn lại đi, cái ban nãy không tính.”
Phó Tuyệt Ca cảnh giác nhìn bộ mặt vô lại đang áp sát đến: “Thật sự có thuỷ quái? Ngài không lừa ta đấy chứ?”
“Nương tử sao lại hoài nghi vi phu nữa rồi?”
Lấy hết can đảm khom người nhặt một hòn đá ném xuống dưới hồ, đông một tiếng, mặt băng nứt ra một khe hở nhỏ đẩy nước tràn lên.
Phó Tuyệt Ca nheo nheo mắt: “Quan gia, đây là thuỷ quái hay băng quái đây?”
“…” Đông Phương Tầm Tuyết phong lao theo lao, chồm người nhìn xuống hồ nói: “Không hay rồi, thuỷ quái bị đóng băng rồi.”
“Ồ, vậy sao?” Phó Tuyệt Ca cũng học theo bát gia nhìn xuống hồ nước đóng băng: “Tiếc thật nhỉ?”
“Ha hả, nương tử nói gì vi phu không hiểu.”
“Ngài còn dám nói không hiểu?” Lửa giận lao thẳng lên đỉnh đầu, Phó Tuyệt Ca nộ khí xung thiên túm lấy hai vai bát gia lắc qua lắc lại: “Ngài dám lừa ta có thuỷ quái dưới hồ!? Ngài có biết ta sợ lắm hay không hả? Đã bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này nữa!?”
“Nương tử bớt giận a!”
Đêm nay trăng thật đẹp~