Phó Tuyệt Ca bị tiếng nói cao vút đánh thức, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của A Xán, hai má phình to bất mãn khi gọi mãi mà nàng không chịu dậy.
Giấc mộng đêm qua thực sự quá dài, quá bi thương, đến tận lúc tỉnh lại Phó Tuyệt Ca vẫn không dám tin đây mới là thực tại.
“Thời gian không còn sớm nữa, lệnh ái không mau chuẩn bị sẽ trễ mất.”
“Ta biết rồi.”
Chậm chạp vén chăn bước xuống giường, mấy đêm không ngủ đầu óc có chút váng vất.
Cũng may mọi thứ đã được chuẩn bị xong, phi phong thêu hoa cúc gọn gàng treo trên giá, hương nan nhét vào tay áo lưu lại mùi hương.
Rửa mặt thay đồ xong liền cầm theo đồ đạc vất vả làm suốt đêm chạy đi tìm bát gia mong là nàng không đến trễ.
Chấp niệm của kiếp trước như dây leo quấn quanh không cách nào thoát ra được, bất kể ai, bất kể điều gì đều là nhân quả.
Phó Tuyệt Ca không muốn nhìn thấy dáng vẻ sầu thảm của bát gia kiếp trước, càng không muốn đưa ra một quyết định khiến bản thân phải hối hận.
Giữ chặt bát gia, ai cũng không thể cướp đi!
Phó Tuyệt Ca dùng hết sức lực chạy về thân vương phủ, không biết bao nhiêu lần thầm hy vọng bát gia vẫn chưa khởi hành.
Cửa lớn Triết thân vương phủ mở rộng, xe ngựa nối thành hàng kéo dài không dứt, bát gia cần phải nhập cung thỉnh an Hoàng thượng sau mới cùng đoàn tùy tùng khởi hành đến Cao Ly.
Mặt trời đã lên, ánh nắng xuyên qua tầng mây xanh thẳng chiếu xuống mặt đất phủ đầy tuyết, hơi lạnh bám trên gót dày vẫn chưa tan.
Mi Cát lại ngẩng đầu nhìn lên trời, thời gian đã không còn sớm nữa mà bát gia vẫn chậm trễ chưa chịu lên xe ngựa.
“Bát gia, nếu không đi sẽ trễ mất...”
Đông Phương Tầm Tuyết chần chờ đứng trước cổng giống như đang chờ ai đó, ảo não thở dài một hơi: “Tiểu ngốc có biết hôm nay bản vương phải đi không?”
“Nô tỳ đã báo với A Xán, chắc nàng đã nói lại với Tuyệt Ca.”
“Vậy là tiểu ngốc thật sự không đến tiễn ta.” Đông Phương Tầm Tuyết không có lấy nửa điểm nhiệt tình như ban đầu: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Mi Cát quay lại hướng nha hoàn ngoắc tay, bọn họ lần lượt mang tất cả đồ đạc chất lên xe, mã phu khom người kê bục gỗ.
“Chuyện ở trong phủ giao lại cho ngươi, phía tiểu ngốc xảy ra chuyện gì phải lập tức báo tin cho bản vương.”
“Bát gia yên tâm, nô tỳ nhất định chiếu cố tốt Tuyệt Ca.” Mi Cát ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng sẽ khuyên nàng liên lạc với ngài.”
“Hảo, ngươi quay về đi, bản vương phải đi rồi.”
“Bát gia thượng lộ...”
“Chậm đã! Bát gia!!”
Đông Phương Tầm Tuyết gấp gáp ngoài đầu nhìn quả nhiên trông thấy tiểu ngốc từ đằng xa chạy đến, trong tay ôm một tay nải lớn màu xanh sẫm.
Mặc kệ thời gian sắp đến, Đông Phương Tầm Tuyết từ trên xe nhảy xuống, dang tay đón lấy tiểu ngốc lao thẳng vào lòng.
Phó Tuyệt Ca mừng rỡ câu chặt cổ bát gia, hai chân vòng qua thắt lưng nàng, đem mặt vùi vào hõm cổ thỏa thích hít một hơi thật sâu.
“Ngươi đến rồi, ngươi thật sự đến rồi.”
“Nô tỳ xin lỗi vì thời gian qua không chịu gặp ngài, bất quá nô tỳ đã nghĩ thông suốt rồi, hôm nay nhất định phải nói rõ.” Phó Tuyệt Ca ghì chặt vòng tay thêm nữa, hai mắt đào hoa lấp lánh hơi nước: “Đến Cao Ly rồi ngài không được để ý đến quân quý khác, trong tim chỉ được có một mình nô tỳ, khi vỡ lòng cũng phải tránh xa quân quý.
Nếu ngài dám tiêu kí quân quý khác nô tỳ sẽ lập tức xuất gia làm ni cô khiến ngài hối hận cả đời!”
“Không được nghĩ như thế, ta tuyệt đối không cô phụ ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết đỡ lấy thân thể nhỏ bé của tiểu nương tử, đáy mắt tràn ngập nhu tình ấm áp: “Yên tâm, tâm trí Đông Phương Tầm Tuyết ta chỉ dung chứa duy nhất Phó Tuyệt Ca, ngoài ngươi ra ta không cần bất kì ai khác.”
“Ngài phải nói được làm được...”
Mím chặt môi ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài: “Ngài thân cận quân quý khác, nô tỳ cam đoan không bao giờ gặp lại ngài nữa, đời này kiếp này vĩnh viễn ly biệt.”
“Sẽ không, tin tưởng ta, ta đi hai năm sẽ trở về không khiến ngươi đợi lâu đâu.” Đông Phương Tầm Tuyết vịn lấy hai má tiểu ngốc, ở trên đôi môi mềm đặt một nụ hôn trước mặt tất cả hạ nhân: “Đợi ta, trở về ta sẽ dùng tam thư lục lễ nghênh giá ngươi vào cửa lớn Thân vương phủ.”
Phó Tuyệt Ca gật đầu chắc nịch, nàng tin tình cảm của hai người đủ lớn để bát gia có thể vượt qua mọi cạm bẫy trước mắt.
“Đi đường bảo trọng, nhớ phải thường xuyên gửi thư cho nô tỳ.” Đưa tay nải giấu kín trong ngực đưa cho bát gia: “Nghe nói Cao Ly lạnh giá nô tỳ cố ý may cho ngài một kiện phi phong mới, bên trong còn có mũ vải và hương nan, lúc khó ngủ cứ lấy một ít ra dùng.
Ăn uống cũng phải chú ý một chút, tất cả món ăn đều dùng ngân châm thử qua mới được ăn, đêm lạnh phải đốt than lô thật ấm đắp chăn thật kĩ đừng để bản thân bị lạnh.
À còn nữa...”
Không biết Phó tiểu ngốc còn tính nói đến bao giờ, Mi Cát buộc lòng xen ngang hai người: “Sắp đến giờ rồi còn nán lại sẽ trễ mất, ngươi để cho bát gia đi đi.”
Phó Tuyệt Ca yếu ớt gật đầu, tay vẫn cố siết chặt tay áo bát gia: “Bảo trọng.”
Đông Phương Tầm Tuyết mỉm cười, kéo nàng vào lòng ôm một cái mới chịu leo lên xe ngựa.
Luyến tiếc đứng nhìn xe ngựa càng đi càng xa, mặc dù tâm tình bất ổn nhưng trong lòng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ít nhất bát gia cũng hiểu được những gì nàng nghĩ, việc còn lại vẫn phải dựa vào ý chí của đối phương.
Xe ngựa càng đi càng xa chẳng mấy chốc đã bị tuyết trắng vùi lấp, có nhìn cũng nhìn không thấy.
Mi Cát tần ngần hồi lâu rồi hướng Phó Tuyệt Ca nhắc nhở: “Ngươi đã đáp ứng bát gia chiếu cố tốt bản thân thì đừng khiến ngài thất vọng, sau này có khó khăn gì cứ đến tìm ta.”
Phó Tuyệt Ca tùy tiện gật đầu hai cái xem như đã biết, tiếp tục đứng nhìn màn tuyết dày đặc không thấy lối, lần này đi chẳng biết đến bao giờ mới được gặp lại.
“Ngươi có đang nghe ta nói hay không?”
“Ta nghe rồi.” Phó Tuyệt Ca ảm đạm thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn sang Mi Cát vẫn đang mặt cau mày có: “Đã lâu rồi ta chưa ở cạnh nương thân, chuyện ở Triết thân vương phủ đành phiền ngươi giải quyết.”
“Ở ngoại trạch cũng tốt, có thời gian khuyên nhủ nương thân của ngươi chấp nhận bát gia.” Mi Cát nói đến đây lại cảm thấy kì quặc, hai chân mày nhíu lại muốn dính cả vào nhau: “Bất quá ta thật sự không hiểu mẫu tử các ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu, gả cho bát gia rõ ràng tốt như vậy nhưng các ngươi cứ năm lần bảy lượt cự tuyệt.
Sống ở Công tước phủ khổ cực đã đành, tìm được một bến tốt để nương tựa lại xa lánh, có phải đầu ngươi bị đá đè rồi không?”
Phó Tuyệt Ca nghe xong liền bật cười một tiếng: “Ngươi trong nhà chắc không có kế mẫu?”
“Phải, thì làm sao?”
“Ngươi sẽ không biết tranh đấu hậu viện thảm khốc đến mức nào, dù cho ngươi có đứng bên ngoài vẫn bị người khác tìm cách kéo vào.
Công tước phủ đã tàn lụi còn tranh chấp đến mức một sống một chết huống chi hậu viện của vương thất, nương thân lo lắng những gì ta đều hiểu nên mới khó lòng chấp nhận bát gia.”
“Tước quý nạp thiếp vốn là điều hiển nhiên, bất quá bát gia vẫn sẽ để ngươi làm đích nương tử dù sau này hậu viện đông đúc ngươi vẫn sẽ sống tốt.”
“Ngươi nghĩ vậy sao?” Phó Tuyệt Ca cúi đầu nhìn tuyết cuộn tròn dưới chân, nở nụ cười không có bao nhiêu phần khoái lạc: “Cũng đúng, nhưng ta vẫn mong có thể cùng bát gia ở chung một chỗ, không có bất kì oanh oanh yến yến nào đến quấy rầy thanh tịnh.”
“Sao có thể chứ? Bát gia hiện đang là hoàng tước được Hoàng thượng sủng ái nhất, tương lai sẽ trở thành Thái tử, ngài sẽ không...”
Nói một nửa Mi Cát vội vã ngừng lại, nàng không muốn chỉ vì mấy lời thật lòng mà khiến tiểu ngốc xa cách bát gia.
Phó Tuyệt Ca không hỏi cũng biết Mi Cát đang nghĩ gì, chuyện này nàng sớm đã lường trước, nếu như thiên ý nan vi vậy chỉ đành nghe theo mệnh số.
“Ta hiểu ý ngươi nói nhưng giờ ta chưa muốn nghĩ đến, sắp tới cũng sẽ không đến vương phủ, có gì ta sẽ liên lạc với ngươi sau.”
“Hảo, đi đường cẩn thận.”
Phó Tuyệt Ca chỉnh sửa mũ trùm đầu rồi xoay người trở về ngoại trạch, sau lưng gió thổi cuồn cuộn, mờ mịt thân ảnh chìm trong sương lạnh, chốn trở về của nàng rốt cuộc là ở đâu?
Quay trở về khi ngoài trời đã đổ tuyết lớn, A Xán bận rộn lót thêm thảm xuống sàn nhà, mắt thấy tam lệnh ái bước vào liền vui vẻ đứng dậy châm trà.
“Lệnh ái đã gặp bát gia rồi chứ? Ngài có thích phi phong ngài làm không?”
“Gặp rồi, lời cần nói đã nói hết, lễ vật cũng đã nhận.” Phó Tuyệt Ca nhìn chậu đỗ quyên đặt trên bệ cửa sổ, đáy mắt phản chiếu tia hồng sắc mê người: “Đỗ quyên khai hoa rồi sao? Đẹp thật…”
Nương mắt nhìn theo tầm mắt tam lệnh ái, A Xán bưng trản trà đến bàn cười nói: “Hôm qua bát gia cho người mang đến nhưng do lệnh ái đang bận nên nô tỳ không dám làm phiền.
Không chỉ chậu đỗ quyên này mà tất cả hoa thảo ngoài vườn đều do bát gia chuẩn bị, sợ ngài một mình buồn chán nên mới mang đến cho ngài giải khuây.”
Phó Tuyệt Ca duỗi tay chỉ vào chậu đỗ quyên: “Mang đến đây, ta muốn nhìn kĩ hơn.”
A Xán lập tức chạy đi bưng chậu đỗ quyên đặt xuống trước mặt Phó Tuyệt Ca.
Cánh hoa đỏ thắm rực rỡ, búp non nhỏ nhắn hé mở hàm tiếu, lá xanh xung quanh đều được cắt tỉa gọn gàng không chiếm mất hào quang của đỗ quyên.
Hương hoa ngày tuyết đặc biệt nồng nàn, cách một khoảng xa vẫn ngửi thấy hương thơm phảng phất trong gió lạnh.
Phó Tuyệt Ca thích thú kề mũi hít một hơi thật sâu, thần kinh căng như dây đàn từ từ được thả lỏng, tinh thần lẫn sức khoẻ đều được cải thiện.
Sống giữa thiên nhiên hoa thảo phong phú vẫn tốt hơn là trốn trong phủ không ra ngoài hưởng thụ ánh sáng.
Chỉ mấy ngày không ngủ mà Phó Tuyệt Ca uể oải thất sắc, nhưng dưới khung cảnh vạn tử thiên hồng lẩn trong tuyết trắng nàng khó lòng bỏ qua.
“Lệnh ái muốn ra ngoài sao?”
“Ân, ta muốn ngắm hoa.” Phó Tuyệt Ca chậm chạp chỉnh sửa phi phong bám tuyết trên người, hai mắt hấp háy sáng: “Cảnh đông chưa tàn thì người cần gì phải bi luỵ, hiếm khi mới có thời gian thưởng thức cảnh đẹp ở mãi trong phòng thì chán chết.”
Mắt thấy lệnh ái lấy lại tinh thần A Xán mừng thầm trong lòng, vội chạy đi lấy thêm phi phong phủ lên người nàng rồi cùng nhau ra vườn ngắm cảnh.
Tuyết rơi lất phất thổi trắng mái đầu, đỗ quyên đung đưa trong cơn gió lạnh, cành khô co quắp phủ đầy những cụm tuyết trắng.
Dẫu thời tiết có khắc nghiệt hơn đỗ quyên vẫn sẽ nở, chờ đợi ngày xuân ấm áp thổi tan băng giá, đem đến nguồn sinh mệnh mới cho vạn vật chúng sinh.
Mặt tuyết lưu lại dấu giày nhỏ nhắn nhưng rất nhanh đã bị tuyết thổi tan, chỉ còn lại vết hằn mờ nhạt chẳng nhìn thấy rõ hình dạng.
A Xán đỡ tam lệnh ái bước lên bậc thang, chỉ tay về phía nam có một công trình đang xây dựng dang dở: “Bát gia cho người xây một tiểu viện ở đó cho cô nương đọc sách phao trà, bên cạnh có một đài hoa cúc nhỏ, mùa thu hoa cúc nhuộm vàng cả khuôn viên không khác gì đài hoa cúc ở vương phủ.”
“Ngài thật sự dụng tâm rồi.” Phó Tuyệt Ca thở ra một làn khói mỏng, bàn tay giấu kín trong thủ lô vẫn cảm thấy lạnh: “Không biết bây giờ ngài đã đi chưa? Có dùng thiện hay chưa? Đám tuỳ tùng có biết khẩu vị của ngài mà chuẩn bị thức ăn hay không?”
“Lệnh ái lo lắng quá rồi, tuỳ tùng đều là người có bản lĩnh sẽ không để bát gia chịu uỷ khuất đâu.” A Xán hai mắt híp cong rực rỡ cười nói: “Ngài càng lúc càng ra dáng Triết thân vương phi rồi.”
Phó Tuyệt Ca thẹn thùng đỏ bừng hai má: “Nói bậy.”
“Bát gia đã đáp ứng tứ nương tử sau khi trở về sẽ lập tức thú ngài vào cửa, ý tứ của Thái tử gia ai dám không tuân?”
“Ngài nói với nương thân khi nào sao ta không biết?”
“Hôm qua lúc bát gia đến đã đích thân đi gặp tứ nương tử, còn quỳ xuống trước mặt ngài mà phát thệ, tứ nương tử nói tình cảm của bát gia khó mà giả được.”
Phó Tuyệt Ca kinh ngạc không thôi, bát gia so với kiếp trước gấp gáp hơn nhiều, chẳng biết hũ nút này bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà hoảng loạn như vậy?
“Nương thân không nói gì khác chứ?”
“Cũng có nhưng đều là khen ngợi bát gia biết tính toán, lần đi Cao Ly này vừa củng cố địa vị vừa có thể danh chính ngôn thuận thú lệnh ái mà không cần thông qua Hoàng hậu nương nương nữa.” A Xán vươn tay chỉnh sửa phi phong trên người lệnh ái: “Phần phúc này chỉ lệnh ái có được, phía Đại nương tử ngày nào cũng ghen tỵ đỏ bừng hai mắt.”
“Ngươi nhắc mới nhớ, nhị tỷ bên đó thế nào rồi?”
“Còn thế nào? Dĩ nhiên là bị ma ma dạy dỗ đến khóc hết nước mắt, Công tước đại nhân bỏ bao nhiêu bạc cũng không thu dọn được lửa giận của bát gia.
Thật không ngờ thủ đoạn của nhị lệnh ái lại tàn độc như vậy, vạn nhất bát gia đoạn tử tuyệt tôn cả Phó gia đều phải bồi táng theo ả!”
“Nhị tỷ có thể hiểu thì đã không làm ra những chuyện này, chung quy vẫn là Hoàng hậu nương nương nhẫn tâm, đến cả nhi nữ của mình cũng lập mưu tính kế.” Phó Tuyệt Ca tản bộ trong hoa viên, tảng đá đè nặng trong lòng vẫn chưa được tháo bỏ: “Mấy năm qua bát gia nỗ lực đều vì bảo trụ Hoàng hậu nương nương vậy mà nàng vẫn không hiểu, đổi lại là ta sớm đã đem nàng vứt bỏ.”
“Lệnh ái có lý của ngài, bát gia có lý của ngài ấy, nói thế nào cũng là thân nương bỏ không được.” Tuyết rơi dày hơn A Xán phải bung ô che chắn cho tam lệnh ái: “Hoàng hậu nương nương nhẫn tâm hơn nữa vẫn không dám lấy mạng bát gia, suy cho cùng bát gia chính là miễn tử bài của nàng.”
“Miễn tử bài này có thể sử dụng đến bao giờ? Hoàng hậu nương nương hành động như vậy sớm muộn cũng rước họa vào thân, ta đã không ít lần ám chỉ với bát gia nhưng ngài cứ giả vờ không hiểu.
Dựa vào tính cách của nàng sống được trong cung đến bây giờ đã là kì tích vậy mà còn dám hãm hại hoàng tự, Hoàng thượng sớm đã lạnh nhạt với nàng cộng thêm chuyện này càng khiến quân thượng chán ghét hơn.”
“Tính cách xấu như thế thảo nào sống nhiều năm trong cung Hoàng hậu nương nương vẫn không được sủng ái.”
Phó Tuyệt Ca tiến vào tiểu đình ngồi xuống nghỉ chân, cánh tay hơi duỗi ra đón lấy hạt tuyết lạnh giá: “Với Hoàng hậu nương nương việc Hoàng thượng đối tốt với nàng là nghĩa vụ còn nàng chỉ cần hưởng thụ.
Nhưng Hoàng hậu nương nương không biết tình cảm phải bồi đắp từ cả hai phía, dẫu cho Hoàng thượng từng thích nàng cũng dần bị sự ích kỉ của nàng làm cho chán chường.”
“Tước quý tuy hành xử thô lỗ, nhận thức tình cảm trì độn nhưng vẫn là tước quý, dĩ nhiên sẽ thích quân quý ngọt ngào dịu dàng.” A Xán nửa đùa nửa thật khom người nhìn tam lệnh ái trêu chọc: “Giống như tam lệnh ái vậy, vừa đàn hay múa tốt còn thông thạo trù nghệ tú hoa, bát gia làm sao có thể không thích được?”
Phó Tuyệt Ca xấu hổ che miệng ho khan hai tiếng, giả vờ tức giận trừng mắt: “Nói linh tinh, ta sao có thể so sánh với Hoàng hậu nương nương chứ?”
“Nô tỳ chỉ nói đùa thôi, tam lệnh ái đừng để tâm.”
Ngước nhìn sắc trời càng lúc càng âm u, A Xán lo lắng khuyên nhủ: “Trời đổ tuyết lớn quá hay là về phòng thôi, vạn nhất đổ bệnh bát gia sẽ lo lắm.”
“Bát gia làm sao biết được chuyện ở chỗ ta chứ?”
“Còn Mi Cát tỷ tỷ và A Bích báo tin nha, bát gia làm sao có thể không biết?”
Phó Tuyệt Ca vạn bất đắc dĩ thở dài: “Các ngươi chỉ biết nghe theo bát gia.”
“Thôi mà lệnh ái, ngài ngồi ngoài này sẽ nhiễm phong hàn mất.”