Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa


Phó Như Ca giãy thoát khỏi đám cung nữ liền chạy trốn sau lưng Phó Tuyệt Ca, gương mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất, còn hai tay hai chân thì chằn chịt vết thương mới cũ.
“Tuyệt Ca cứu ta, ta không muốn làm thiếp, ta không muốn.”
“Đại tỷ yên tâm.” Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn qua A Phỉ và A Lệ: “Các ngươi đi mời Công tước đại nhân đến Thư Nhạc Phong gặp ta nói chuyện, cả Đại nương tử nữa.”
“Tuân lệnh.”
Phó Tuyệt Ca ném cho đám nha hoàn một cái liếc mắt rồi kéo tay Phó Như Ca quay về Thư Nhạc Phong.
Vị đại tỷ này Phó Tuyệt Ca chỉ gặp qua lúc nhỏ, tám tuổi nhập cung thì không gặp lần nào nữa.

Quần áo Phó Như Ca rách rưới chấp vá, đầu tóc không có nổi một kiện trang sức, hai bàn tay khô quắp nhăn nheo hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của nàng.

Phó Tuyệt Ca vốn không thích lo chuyện bao đồng nhưng nhìn hình ảnh Phó Như Ca bây giờ liền nhớ đến năm tháng khuất nhục trước kia, trong lòng nhịn không được đồng cảm với nàng.
Phó Như Ca giống như con mèo nhỏ rụt rè đi theo sau lưng Phó Tuyệt Ca, nửa chữ cũng không dám hó hé, nom nóp lo sợ nhìn trái nhìn phải.
“Lệnh ái sao lại đi về một mình vậy?” A Xán hoảng trương cầm ô chạy đến che chắn cho Phó Tuyệt Ca: “Ngài sợ lạnh ra ngoài ít nhất cũng phải cầm theo ô chứ!”
“Ta không sao.” Phó Tuyệt Ca để A Xán dìu vào phòng, không quên nhắc nhở: “Đại tỷ ta vừa đến ngươi an bài mộc bồn cho nàng tắm rửa, y phục của ta chắc nàng không mặc vừa, ngươi tìm y phục sạch sẽ của ngươi cho nàng mặc tạm đi.”
“Vâng, lệnh ái.”
A Xán để tam lệnh ái đi trước rồi quay lại nhìn Phó Như Ca nói: “Đại cô nương mời theo nô tỳ đi mộc dục.”
Phó Như Ca do dự một lúc mới chịu gật đầu đi theo A Xán tắm rửa thay y phục mới.
Phó Tuyệt Ca quay về gian chính ngồi một lúc thì lão Công tước và Đại nương tử cũng xuất hiện, tựa hồ rất ngạc nhiên khi bị nàng đột nhiên gọi đến nói chuyện.
“Đại nhân, Đại nương tử an hảo.”
Lão Công tước tuỳ tiện phất tay hai cái rồi tìm chỗ ngồi xuống: “Đều là người nhà cả không cần đa lễ.”
Đại nương tử cũng niềm nở cười nói: “Đã lâu không gặp tam lệnh ái nhà chúng ta xinh đẹp hơn nhiều rồi, nhìn một cái đã thấy được phong phạm quý nữ danh môn.”
Phó Tuyệt Ca không có tâm tư nói chuyện phiếm, đợi hai người ngồi xuống liền đi thẳng vào chuyện chính: “Nghe nói đại nhân và Đại nương tử đã an bài hôn sự cho đại tỷ, không biết muốn gả nàng đến đâu?”
“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Lão Công tước chột dạ xua tay ngắt lời Phó Tuyệt Ca: “Hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu làm chủ, ta là phụ thân cũng không thể bạc đãi nhi nữ của mình, dĩ nhiên là gả nàng đến chỗ tốt nhất rồi.”
“Tốt nhất? Là tốt như thế nào?”
Đại nương tử bị chất vấn có chút không vui: “Tam lệnh ái nói như vậy có phải đang nghi ngờ quan gia bạc đãi đại cô nương?”
“Có bạc đãi hay không trong lòng đại nhân và Đại nương tử biết rõ, đường đường là nhi nữ quan quyến lại phải gả cho thương nhân buôn trà muối, chuyện này đồn ra Phó gia chúng ta còn mặt mũi nhìn ai? Suy cho cùng thành thân đại sự phải tìm môn đăng hộ đối, không thể mắt nhắm mắt mở an bài, nhỏ thì tổn hại thanh danh hai nhà nặng thì huỷ hoại thanh xuân của đại tỷ tỷ.

Đại nhân, ta nói như vậy có đúng hay không?”
“Sao có thể được? Chỉ là gả một cô nương đi, thương nhân trà muối hay quan quyến có khác gì nhau?”
“Đại nhân nói sai rồi, chuyện này ảnh hưởng đến thể diện của ngài rất lớn.” Phó Tuyệt Ca khước từ nha hoàn đưa trà, nghiêm túc dùng lý lẽ thuyết phục lão Công tước: “Có quan viên nhà nào đem nhi nữ gả cho thương nhân, thế khác nào từ bỏ quan tịch chuyển sang dân tịch? Người hiểu chuyện thì nói chúng ta hiểu rõ thời cục nhưng người không hiểu sẽ nói Công tước phủ này đã luân lạc đến mức không thể thượng triều làm quan được nữa.

Đại nhân ngài gả đại tỷ tỷ đi như vậy, sau này một chi của Phó gia mất đi quan tịch, phong quang mà ngài cố gắng tìm kiếm bấy lâu nay sẽ không còn nữa.”
Lão Công tước tuy bạc nhược vô tài nhưng cũng là người thức thời, hắn vì Phó gia cố gắng không biết bao nhiêu, đâu thể chỉ vì một sai lầm nhỏ mà để người đời cười nhạo.

Tuy gả trưởng cô nương cho viên ngoại hắn sẽ có thêm nhiều ngân lượng nhưng quan tịch coi như đoạn mất một chi, cũng không thể xem là môn hộ nhiều đời làm quan.
“Đại nhân vốn thương yêu nhi nữ sẽ không đến mức đẩy nàng cho lão đầu tám mươi tuổi, huỷ hoại thanh xuân của nàng có đúng không?” Phó Tuyệt Ca nhân lúc lão Công tước xuôi lòng tiếp tục công kích: “Đại tỷ tỷ từng nói muốn ở lại hầu hạ đại nhân và Đại nương tử.

Ở tuổi nàng cũng chưa vội xuất giá, đợi thêm vài năm gả cho quan viên tứ phẩm tam phẩm làm đích nương tử gia tộc càng thêm phong quang.”
Đại nương tử mắt thấy lão Công tước sắp thoả hiệp vội hô to: “Không được! Sính lễ Tăng viên ngoại đưa đến đã dùng hơn một nửa, không thể không gả đại cô nương đi được.”
“Cô nương chưa xuất gia mà sính lễ đã bị dùng hơn một nửa?”
Lão Công tước xấu hổ che miệng đằng hắng: “Đại nương tử nói ở ngoại ô đường Đàm Thuỷ có một khoảnh đất rất màu mỡ nên đã…”
Phó Tuyệt Ca hận không thể một kiếm xuyên chết lão Công tước, hắn vì một khoảng đất màu mỡ mà đem nhi nữ bán đi, đây rốt cuộc là phụ thân hay là ác ma?
“Đại nhân cầu ngài đừng bán ta!”
Phó Như Ca đột ngột xuất hiện quỳ rạp xuống sàn nhà thất thanh khóc hô: “Ta ở lại phủ làm một cái nha hoàn rửa chân dọn hố xí cũng được, cầu ngài đừng bán ta cho viên ngoại!”
Đại nương tử thẹn quá hoá giận quát một tiếng: “Ăn nói linh tinh, đường đường là đại cô nương Công tước phủ sao phải làm nha hoàn dọn hố xí?”
Phó Tuyệt Ca trầm mặc, xem ra Phó Như Ca sống ở Công tước phủ còn khốn khổ hơn cả nàng, nếu hôm nay nàng không cứu Phó Như Ca nhất định sẽ bị bức chết.
“Cô nương Công tước phủ từ khi nào lại rẻ tiền đến như vậy? Công tước phủ từ khi nào luân lạc đến mức này?” Phó Tuyệt Ca đè nén giận dữ không cùng lão Công tước tranh cãi: “Đại nhân ngài nên nhớ, chúng ta là cao môn quý tộc, không phải phường thất phu khố rách áo ôm.

Đến cả một chút sính lễ cũng trả không được thì người khác sẽ nghĩ chúng ta thế nào? Đại tỷ tỷ là kim chi ngọc diệp, đến cả một viên ngoại cũng mua về làm thiếp được thì lệnh ái công tước phủ đáng được mấy đồng? Công tước đại nhân đáng được mấy đồng!?”
Lão công tước hổ thẹn đập mạnh tay xuống bàn: “Ngươi dám nói như vậy với phụ thân!?”
“Ta nói có gì không đúng? Ngài đem nhi nữ gả làm thiếp cho viên ngoại, khắp kinh thành sẽ nói Phó phủ chúng ta nghèo hèn đến mức phải bán nhi nữ cho thương nhân!”
Đại nương tử khiếp sợ đứng bật dậy, run run chỉ tay vào mặt Phó Tuyệt Ca: “Loạn! Loạn hết cả rồi! Ngươi thân là vãn vối lại dám lớn tiếng chất vấn trưởng bối, ai cho ngươi cái gan lớn như vậy?”
“Đại nhân và Đại nương tử nếu đã không chịu giải quyết thì ta chỉ đành đi nói cho bát gia Công tước phủ này đến hồi tàn lụi, quan tịch cũng không cần nữa!”
Lão công tước lửa nóng xông thẳng đến đỉnh đầu, nhào đến muốn tát Phó Tuyệt Ca một cái nhưng A Xán nhanh hơn túm lấy cổ tay của hắn một phát đẩy ngã xuống toạ ỷ.

Rầm rầm âm thanh vang lên, Cấm Vệ Quân mạnh mẽ bao vây phu phụ lão Công tước, mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào mặt.
“T-Tuyệt Ca ngươi…”
Phó Tuyệt Ca trở về chưa từng nghĩ sẽ nhượng bộ phu thê lão Công tước, từng lời đanh thép ra lệnh hai người: “Có trách các ngài hành sự thất đức, đến cả nhi nữ ngươi cũng đành lòng bán thì chuyện xấu gì ngươi không dám làm?”
Công tước khiếp sợ giơ hai tay lên cao, nuốt khan một ngụm nước bọt: “Trong phủ không còn ngân lượng nữa, thật sự không còn gì nữa rồi!”
“Khoảnh đất kia ta sẽ tìm người thay ngài bán đi, Đại nương tử vừa nhận chiếc thoa điểm thuý, ta nghĩ ngươi cũng nên đóng góp một ít.”
A Phỉ lập tức bước đến tháo hết trang sức trên búi tóc của Đại nương tử.
“Phó Tuyệt Ca ngươi dám vũ nhục đích mẫu?” Đại nương tử vung tay vung chân ngăn cản A Phỉ nhưng bất thành, giận dữ rống vào mặt Phó Tuyệt Ca: “Loại bất hiếu nhà ngươi, có biết ta là ai hay không hả? Dựa vào bát gia sủng ái mà hô phong hoán vũ, xúc phạm phụ mẫu, nhục nhã tỷ muội, bát gia ở tận Cao Ly có biết chuyện độc ác ngươi làm hay không?”
“Chuyện ta làm dù có đến tai bát gia cũng không thấy hổ thẹn, ngược lại là Đại nương tử thông đồng viên ngoại bán nhi nữ của thiếp thất, hành vi thất đức như vậy đáng bị hưu rồi!”
“Ngươi, ngươi!”
Phó Tuyệt Ca bình tĩnh ngồi xuống toạ ỷ, đưa mắt nhìn Phó Như Ca sợ đến ôm đầu run rẩy: “Đưa đại tỷ tỷ về phòng nghỉ ngơi đi, sau này để nàng cùng ta ở Thư Nhạc Phong.”
“Tuân mệnh.”
“Những chuyện còn lại ta sẽ thay các ngươi xử trí, từ nay về sau ta không hy vọng nhìn thấy cô nương Phó thị bị bạc đãi như thế nữa.”
Cấm Vệ Quân đồng loạt thu kiếm tra vào vỏ, tuần tự theo hàng rời khỏi phòng Phó cô nương.
“Hoang đường!” Đại nương tử lần đầu bị nhục nhã trước mặt nhiều người tránh không khỏi hổ thẹn, hai mắt đỏ hoen tràn ngập oán hận: “Ngươi lợi hại lắm Phó Tuyệt Ca, nhưng Phó gia này vẫn chưa đến lượt ngươi làm chủ! Ta là chủ mẫu của cái nhà này, tốt nhất đừng để ta bắt được thóp của ngươi, khuất nhục hôm nay sẽ có ngày bản nương tử trả đủ!”
“Thay vì nói những lời này ta nghĩ Đại nương tử nên thành tâm sám hối thì hơn.”
“Nha đầu ngươi…”
“Đủ rồi! Đủ rồi!!” Lão Công tước bị doạ chết khiếp mãi đến bây giờ mới kịp hồi thần, vung tay túm lấy Đại nương tử không cho nàng tiếp tục nhe nanh múa vuốt: “Nháo đủ chưa? Lẽ nào nàng muốn nhìn Phó gia bị cắt bỏ quan tịch mới vừa lòng?”
“Quan gia ngài thật sự sợ nó sao?”
“Nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ngày hôm nay đã đủ phiền rồi.”
Lão Công tước gượng gạo đảo mắt nhìn trộm sắc mặt Phó Tuyệt Ca: “Trời không còn sớm nữa, ta và đại nương tử của ngươi phải về đi, nhắn với tứ nương tử hảo hảo nghỉ ngơi.”
Dứt câu liền kéo Đại nương tử rời đi, đến cửa đột nhiên quay đầu nhìn nàng chằm chằm.
Phó Tuyệt Ca tự khắc biết hắn muốn nói gì, từ trong tay áo lấy ra miếng ngọc bội tuỳ thân của bát gia: “Không cần bát gia mở miệng, ta có đủ tư cách quản lý quan tịch, tất cả số sách bát gia đều giao ta toàn quyền quyết định.”
“Ngươi thế nào cũng phải chừa cho Phó gia một con đường sống cũng là chừa cho ngươi mặt mũi a.”
“Ta đã là cung nữ dù không phải lệnh ái Phó Công tước phủ vẫn có thể sống tốt trong vương phủ.”
Lão Công tước hoảng hồn bạt vía thiếu chút quỳ xuống cầu xin Phó Tuyệt Ca: “Xem như nể mặt phụ thân ngươi tha cho Phó gia lần này có được hay không?”
“Đại nhân nói sẽ không gả đại tỷ tỷ cho Tăng viên ngoại thì ta cũng không làm khó ngài làm gì.”
“Hảo, hảo, ta sẽ không gả Như Ca nữa, ngươi tuyệt đối không được thu hồi quan tịch!”
Phó Tuyệt Ca vân đạm phong khinh mỉm cười: “Dĩ nhiên.”
Lão Công tước lúc này mới dám thở hắt một hơi, tiếp tục kéo Đại nương tử đang la hét quay về chính viện.
A Xán há hốc mồm cả buổi, rụt rè chạm vào vai Phó Tuyệt Ca tán dương: “Lệnh ái hảo lợi hại, bát gia cứ như vậy giao ngài quản lý quan tịch trong kinh thành, từ nay về sau ai dám khi dễ tứ phòng chúng ta?”
“Ngươi tin sao?”
“A?”
Phó Tuyệt Ca khanh khách cười ra nước mắt, chỉ tay vào chóp mũi A Xán trêu chọc: “Ta chỉ thuận miệng lừa gạt phu phụ bọn họ mấy câu mà ngươi cũng tin, ngươi nghĩ ngọc bội bát gia là gì chứ? Ngọc ấn hay là quốc bảo?”
“…” A Phỉ cũng bị Phó Tuyệt Ca lừa thảm, oán hận bĩu môi: “Cô nương lừa bọn ta, còn tưởng lần này có thể phong phong quang quang làm chủ Phó trạch!”
“Lão hồ đồ nhiều năm không tham dự triều chính nên không biết quan tịch đều do triều đình ban cấp, tuy phải thông qua bát gia nhưng muốn xoá bỏ quan tịch phải thực hiện nhiều bước điều tra phức tạp.

Đâu thể chỉ dùng một miếng ngọc bội của bát gia mà có thể tuỳ ý xoá bỏ quan tịch của một gia tộc.”
Phó Tuyệt Ca một bên bóc vỏ hạnh đào một bên nửa đùa nửa thật nói tiếp: “Bọn họ muốn diễn lại diễn không xong, muốn trở mặt lại trở mặt không được, ngày tháng tới đây kẻ khóc người cười thật sự nhiều trò vui đây.”
“Tuy nói là vậy nhưng để đại cô nương ở chỗ chúng ta thì không thích hợp cho lắm.” A Xán đặt chén trà vừa phao xuống bàn, lo lắng quan sát sắc mặt tam lệnh ái: “Ngài thích Thư Nhạc Phong vì nơi này yên tĩnh, giờ đây lại có thêm người sợ rằng sẽ quấy rầy thanh tĩnh của ngài.”
“Để đại tỷ tỷ ở đây chỉ là biện pháp nhất thời, đợi khi nàng bình tĩnh sẽ an bài đến nơi khác tránh ảnh hưởng đến nương thân dưỡng bệnh.” Phó Tuyệt Ca ăn một miếng hạnh đào, chỉ tay vào chỗ nhân sâm trên bàn nói: “Mang đi phao cho nương thân một bình trà nhân sâm, đây đều là đồ bát gia tặng nhớ phải bảo quản thật tốt.”
“Lệnh ái yên tâm, có điều lệnh ái không tính giữ lại bên người một ít sao?”
“Không cần, ta đang độ thanh xuân không cần thiết dùng nhân sâm bồi bổ.”
Phó Tuyệt Ca cả ngày mệt mỏi bắt đầu muốn đi nghỉ ngơi, đưa tay để A Xán dìu đứng dậy: “Buổi trưa gọi ta dậy đến chỗ nương thân dùng thiện, náo cả buổi sáng chẳng ngủ được chút nào, bây giờ đầu đau muốn chết.”
“Để nô tỳ hầu hạ cô nương nghỉ ngơi.”
A Phỉ thay A Xán đỡ Phó Tuyệt Ca vào phòng, còn A Xán thì đi lấy nhân sâm phao một bình trà đưa tới chỗ tứ nương tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui