Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa


Đông chí, tuyết rơi nặng hạt, cả con đường trước mắt đều bị bao phủ bởi tuyết.

Ngựa xe lộc cộc lăn bánh để lại những vệt dài trên đường nhưng rất nhanh bị gió thổi tan.

Hai bên đường như thường lệ buôn bán tấp nập, tiếng rao bán chào mời ầm ĩ lấn át cả tiếng gió thổi dữ dội.
Phó Tuyệt Ca vén mành ra nhìn chẳng thấy gì ngoài màn tuyết trắng xoá, còn không bao lâu nữa là đến chính nguyệt*, khắp nơi bắt đầu sắm sửa chuẩn bị đón năm mới.

(Tháng một)
Đương miên man suy nghĩ mành vải trong tay đột nhiên bị dằn ra, A Xán buồn bực oán trách: “Lệnh ái vừa mới khoẻ lại đừng hứng gió tuyết như thế!”
“Ta không sao đâu, chỉ muốn nhìn một chút thôi.” Phó Tuyệt Ca ngồi ngay ngắn lại, thuận tiện chỉnh sửa y phục trên người: “Trước đây việc cúng bái đông chí đều do nương thân lo liệu, năm nay nàng không khoẻ nên ta phải đi thay, có gì không đúng các ngươi phải lập tức nhắc nhở ta.”
“Lệnh ái đừng lo lắng quá, chỉ đến Ngọc Thanh Quan thắp nhang châm dầu thành tâm cầu nguyện là đủ rồi.

Cúng bái gì đó đã có người ở Phó phủ lo liệu, chúng ta đi chuyến này cốt yếu là mong thần linh chứng giám lòng thành.”
“Tiết đông rét lạnh như vậy muốn đi cũng khó.” Phó Tuyệt Ca thở ra một làn khói bạc, ngồi trong xe ngựa đầy đủ than lô vẫn rét đến run rẩy: “Không biết bát gia ở Cao Ly thế nào rồi, nghe nói Cao Ly so với Đại Minh chúng ta lạnh hơn rất nhiều.”
“Cũng không khác bao nhiêu, lệnh ái thay vì lo lắng bát gia thì nên chú ý sức khoẻ bản thân thì tốt hơn.” A Xán đi qua đầu kia mã xa lôi ra tấm chăn dày đắp kín hai chân tam lệnh ái, sẵn tay nhét thủ lô vào chăn giữ ấm: “Nửa tháng một phong thư, bát gia không ngại phiền nhưng nô tỳ ngại tên đưa thư chịu không nổi mệt nhọc mà chết giữa đường.”
Phó Tuyệt Ca hổ thẹn trừng mắng: “Nửa tháng một phong thư có gì nhiều?”
A Phỉ bên cạnh hùa theo trêu chọc: “Cô nương nhà chúng ta một ngày một phong thư mới đủ xoa dịu tương tư trong lòng nha.”
“Các ngươi còn nói như vậy ta sẽ tức giận đó!”
“Hảo ni, không trêu ngài nữa.” A Xán chống tay ngồi lên nệm, cố ý dựa lưng vào mành cửa ngăn không cho tam lệnh ái táy máy tay chân vén lên hóng gió: “Lệnh ái nhà chúng ta đã mười hai tuổi, tuổi này những cô nương khác đã tính đến chuyện gia thất nói thế nào cũng vì bát gia làm chậm trễ.”
A Phỉ khó lòng bao che cho chủ tử vương gia, nhẹ giọng an ủi Phó cô nương một phen: “Tuy là nói thế nhưng đằng nào bát gia cũng cho cô nương danh phận, không nhất thiết cùng nữ nhân khác tất bật tìm nơi gửi gắm.”
“Ta trước nay chưa từng lo lắng chuyện này, sớm cũng được muộn cũng chẳng sao, chỉ cần bản thân khoái hoạt là đủ rồi.

Đời người có bao nhiêu chuyện khó khăn cần đương đầu giải quyết, nhất nhất đều muốn vẹn toàn khác nào tự đâm đầu vào bể khổ?”
Phó Tuyệt Ca từ trong tay nải lấy ra một túi hạt sen vẫn còn nguyên vỏ xanh, một cái chén rỗng và một hộp gỗ có nắp đậy kín.

Mấy hôm trước nương thân nói muốn ăn mứt hạt sen, Phó Tuyệt Ca cố ý sai người đi xuống phương nam tìm mua hạt sen tươi.

Do đã vào đông nên sen không thể nở, số hạt sen nàng có được phải mua với giá trên trời, vị đạo tuy vẫn thanh mát nhưng không còn tươi.
“Lệnh ái thật sự không lo lắng chút nào sao?”
“Lo lắng thì có ích gì?” Phó Tuyệt Ca dùng sức tách vỏ hạt sen đặt vào chén rỗng, thịt hạt cho vào hộp gỗ, dáng vẻ nghiêm túc hiếm có: “Bát gia muốn thú ta sẽ thú ta, không muốn thú dù dùng trăm phương ngàn kế ngài vẫn không thú ta.

Thay vì ngồi suy nghĩ những chuyện không đâu này chi bằng hảo hảo ngồi bóc vỏ hạt sen làm mứt còn tốt hơn.”
A Xán và A Phỉ đưa mắt nhìn nhau, không hẹn cùng bật cười, xem ra các nàng đã lo lắng thừa rồi.
Ba người cùng ngồi bóc vỏ say sưa mãi đến khi mã phu lên tiếng nhắc nhở mới phát hiện xe ngựa đã dừng trước cửa Ngọc Thanh Quan lúc nào.

Phó Tuyệt Ca bước xuống xe ngựa, A Xán bung ô theo sau còn A Phỉ thì xách hương dầu.
“Đường trơn lệnh ái cẩn thận.”
Phó Tuyệt Ca xốc váy bước lên bậc thang tiến vào chính điện thắp hương, trong tiết đông chí ngươi ra kẻ vào nườm nượp khó tránh va chạm.

A Phỉ cố ý bước nhanh hơn che chắn cho Phó cô nương, một mình cắn răng chấp nhận bị người khác chen không thở được.
Dĩ nhiên bị Phó Tuyệt Ca nhìn thấy liền kéo nàng đến gần: “Không cần che cho ta, nơi này đông đúc bị đụng vài cái cũng không sao.”
“Không được, ngài là thiên kim lệnh ái bị người khác đụng chạm làm sao được cứ để nô tỳ che cho ngài.”
Biết khuyên không được Phó Tuyệt Ca đành tăng nhanh cước bộ, giữa một đám hỗn loạn cuối cùng cũng tiến vào được chính điện.

So với bên ngoài nơi này yên tĩnh hơn nhiều, mọi người tuần tự chọn một tấm nệm quỳ bái, sư phụ bình thản nhắm mắt tụng kinh cầu phúc.
A Phỉ chạy đến chỗ đặt nến đốt cháy bó hương, lấy ra ba nén đưa cho Phó Tuyệt Ca: “Nô tỳ đi châm dầu đốt ít giấy vàng.”
“Ngươi đốt giấy vàng thôi, dầu cứ để ta châm.”
“Vâng.”
Phó Tuyệt Ca bước đến vị trí được quy định sẵn thành tâm bái lạy Tam Thanh chân nhân, bái xong A Xán giúp nàng đem hương cắm vào lư đồng ngoài sân.

Cẩn dự vén váy quỳ xuống nệm, cầm lấy ống đựng xăm xốc liên tục.

Một bên xốc một bên nghĩ đến phiền não, hy vọng lá xăm này có thể giải thích được những chuyện kì quái nàng gặp gần đây.

Lần này đến Ngọc Thanh Quan cũng là vì chuyện giấc mộng quá khứ, nàng không muốn giống như kiếp trước cả đời vô tri tuỳ ý người khác thao túng.
“Cô nương không cần quẻ xăm này làm gì đâu.”
Phó Tuyệt Ca kinh ngạc nhìn trái nhìn phải vừa vặn bắt gặp một lão hòa thượng đứng bên cạnh: “Sư phụ gọi ta?”
“Trạc tử đó ngài còn đeo không?”
“Trạc tử?” Phó Tuyệt Ca sực nhớ một chuyện, luống cuống lấy trong tay áo trạc tử mã não lúc nhỏ được một lão hòa thượng tặng cho: “Chính ngài tặng ta trạc tử này?”
Lão hòa thượng lắc đầu, bình tĩnh mở miệng giải thích: “Có người muốn bần tăng đưa nó cho ngài.”
“Người đó là ai?”
“Bây giờ vẫn chưa thích hợp để nói ra.” Lão hòa thượng đưa mắt nhìn ngoài trời tuyết lớn, giọng nói ôn hoà dễ chịu đều đặn phát ra: “Nhưng bần tăng nghĩ những gì bần tăng nói hôm nay có thể giúp ngài.”
Phó Tuyệt Ca hít một hơi đau lồng ngực, khàn khàn mở miệng: “Mời sư phụ.”
Hòa thượng chậm rãi đi trước, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng theo sau đến hậu viện yên tĩnh không người lai vãng thì dừng lại.
“Sư phụ không biết có thể nói cho ta sự tình hay không?”
“Cô nương mệnh số đã tận nên quy về cát bụi, đây vốn là lẽ thường tình.

Chỉ có điều có một người mệnh số chưa tận đã đến Diêm La Điện báo danh, hơn nữa còn là nhân trung long phượng, một khi người này biến mất thiên hạ lập tức xảy ra đại loạn.”
Phó Tuyệt Ca hồ đồ hỏi tiếp: “Người nhân trung long phượng này chính là bát gia?”
“Bần tăng vẫn chưa thể nói quá nhiều cho cô nương biết.”
“Phải làm sao ngài mới nói cho ta?”
“Thời gian đến tự khắc cô nương minh bạch, vạn sự trên đời đều dựa vào chữ duyên.

Duyên chưa tới sẽ chưa thể hiểu thấu, cô nương là ngươi thông minh chắc đã hiểu lời bần tăng nói.”
Phó Tuyệt Ca trầm mặc hồi lâu rồi hỏi tiếp: “Những gì trong mộng…”
“Mộng hay thực đều do cô nương quyết định, chỉ cần cô nương nhận thức được việc mình muốn làm dù là mộng hay thực đều có thể khống chế tốt.”
“Mộng hay thực đều có thể khống chế?”
Lão hòa thượng điềm tĩnh gật đầu: “Thời gian không còn sớm nữa, đã đến lúc ta phải đi, thỉnh cô nương bảo trọng.”
Phó Tuyệt Ca còn chưa nghe hiểu thì người đã muốn đi liền hốt hoảng đuổi theo: “Sư phụ ngài khoan đi, ta vẫn chưa biết tại sao ta có thể phục sinh? Ta phải làm thế nào mới bảo trụ được bát gia? Sư phụ ngươi đừng đi!!”
“Lệnh ái! Lệnh ái!!”
Trên mặt đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, Phó Tuyệt Ca vùng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn A Xán và A Phỉ đang ngồi bên cạnh.
“Vị sư phụ đó đâu rồi?”
“Sư phụ nào?” A Phỉ nghi hoặc nhìn Phó cô nương từ trên xuống dưới: “Cô nương làm sao vậy? Ngài sao lại ngất xỉu trong lúc cầu nguyện vậy?”
“Ta ngất?”
“Phải a, nô tỳ đi thắp hương xong quay lại thì thấy ngài ngất xỉu trên nệm, gọi thế nào cũng không tỉnh có phải đổ bệnh rồi không?”
Phó Tuyệt Ca tay chân lạnh toát, ngước nhìn Tam Thanh chân nhân, những gì nàng vừa gặp đều là mộng sao?
“Lệnh ái sao thế? Hay là hồi phủ nghỉ ngơi nhé?”
“Hảo.”
Để A Xán và A Phỉ dìu đứng dậy, Phó Tuyệt Ca suy nhược quay về xe, trong đầu rối ren bao nhiêu suy nghĩ.
Nàng rốt cuộc là ai? Là thực hay ảo mộng?
Càng nghĩ càng hỗn loạn, chẳng biết lúc nào lại ngất đi lần nữa.

“Lệnh ái tỉnh rồi!”
Tiếng nói bên giường kéo Phó Tuyệt Ca về thực tại, suy nhược nhìn nương thân lo lắng quan sát nàng.
“Thân thể ngươi làm sao thế? Hai ba ngày lại đổ bệnh một lần, có còn muốn sống nữa hay không?”
“Nhi nữ có chút mệt mỏi …”
“Từ khi cô nương trở về từ Ngọc Thanh Quan liền biến thành như vậy, có khi nào bị thứ không sạch sẽ đeo bám không?”
“Không thể nào.” A Xán cao giọng phản bác lời A Lệ: “Ngọc Thanh Quan vốn là nơi thờ phụng Tam Thanh chân nhân, phật quang mạnh mẽ có yêu tà nào dám đeo bám chứ?”
“Nhưng ta nghe nói ở gần những nơi thanh tịnh thường có ma quỷ bao vây tấn công thiện nam tính nữ, nói không chừng cô nương thật sự bị thứ đó quấy rầy rồi!”
Lưu thị vốn không tin ma quỷ nhưng nhìn thấy nhi nữ mỗi ngày mỗi suy nhược không nhịn được thương tâm: “Uống thuốc bao nhiêu lâu bệnh tình vẫn không thuyên giảm, nếu đã không phải bệnh thì dù có uống thuốc cũng chẳng có ích gì.

A Lệ ngươi đi tìm pháp sư cao minh về làm pháp sự xui đuổi tà ma, nếu không khá hơn thì trực tiếp đến Ngọc Thanh Quan thỉnh sư phụ giúp đỡ.”
“Nô tỳ lập tức chuẩn bị.”
“Nương tử chuyện này…”
A Xán càng nghĩ càng hồ đồ, rõ ràng mọi chuyện đang tốt cô nương đột nhiên lại đổ bệnh.

Là do ma quỷ quấn thân hay chỉ là cảm mạo thông thường vẫn chưa nói trước được.
Lưu thị kiên trì chà lau mồ hôi trên mặt nhi nữ, khoé mắt hoen đỏ: “Chuyện của Tuyệt Ca đừng vội nói cho bát gia biết, vạn nhất khiến thân vương lo lắng hồi kinh thì phiền phức lắm.”
“Nô tỳ tự biết chừng mực, bất quá cô nương nhiều ngày không hồi âm sợ bát gia đã biết ít nhiều rồi.”
“Ngươi thay lệnh ái viết vài chữ gửi cho bát gia, cứ nói phong hàn đừng kể đến chuyện mời pháp sư đến phủ.”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi làm.”
Thư Nhạc Phong yên tĩnh chưa được bao lâu lại có người đến làm phiền.
Nhị nương tử nghe tin Phó Tuyệt Ca bệnh nặng liệt giường nên cố ý đến thăm, theo sau còn có ba bốn nha đầu tay xách nách mang đủ thứ đồ.
Lưu thị đi đứng không tiện, hướng nhị nương tử gật đầu chào hỏi: “Nhị nương tử đến không kịp nghênh đón, thật thất lễ quá.”
“Tứ muội muội đừng để trong lòng, ta lần này đến là vì nghe tin lệnh ái bệnh nặng không khỏi, vừa đúng lúc nhà mẹ gửi đến ít nhân sâm nên cố ý mang cho nàng tẩm bổ.”
Nhị nương tử vén váy ngồi xuống mép giường, thân thiết chạm vào mặt Phó Tuyệt Ca kiểm tra nhiệt độ: “Hài tử đáng thương, về nhà mẹ chưa bao lâu lại đổ bệnh thật khiến người ta thương xót.”
Tứ nương tử cố ý dùng khăn lau mặt Phó Tuyệt Ca ngăn nhị nương tử chạm vào nàng, trên môi vẫn giữ ý cười xa cách: “Nhị nương tử có lòng rồi, Tuyệt Ca nhà ta từ nhỏ đã nhiều bệnh yếu ớt, chút phong hàn vài ba ngày sẽ khoẻ lại thôi.”
“Nhưng ta lại nghe không giống như thế.” Nhị nương tử nhìn màn mưa ngoài cửa rồi lại nhìn tứ nương tử giả lả cười: “Lệnh ái đổ bệnh từ lúc đông chí nhưng bây giờ đến tiết vũ thuỷ vẫn chưa khoẻ lên chút nào, cũng đã gần hai tháng rồi còn gì.”
Nhị nương tử không nói Lưu thị cũng không nhớ rõ bản thân đã thức khuya dậy sớm bao nhiêu ngày để chăm bệnh cho nhi nữ.

Mới đây đã đến tiết vũ thuỷ, qua kinh trập lại đến xuân phân, mùa xuân cũng sắp hết rồi.
“Thứ ta nói thẳng, lệnh ái bệnh nặng không khỏi uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng, nếu được nên mời bốc sư pháp sư đến xem thử.

Nếu là do thứ ô uế kia quấn thân không cần dùng thuốc chỉ cần đuổi đi lại khoẻ ngay thôi.

Bây giờ đang vào xuân tiết, yêu ma quỷ quái bắt đầu lộng hành rồi, ngày mai bảo bọn gia nhân dán giấy đỏ lên cửa xua đuổi bọn chúng biết đâu lại có tác dụng.”
Tứ nương tử cảm thấy cũng có đạo lý, trầm mặc một lúc rồi nói: “Đa tạ nhị nương tử chỉ điểm.”
“Không có gì, lệnh ái nói sao cũng là nhi nữ của ta, người làm tiểu nương như ta ít nhiều cũng nên chiếu cố nàng.”
Nhị nương tử để nha hoàn dìu đứng dậy, nhiệt tình nắm tay tứ nương tử an ủi: “Lần sau ta lại đến thăm lệnh ái, tứ muội muội cũng nên bảo trọng thân thể đừng vì lo lắng quá mà đổ bệnh.”
“Không dám phiền ngươi.”
“Sao có thể phiền được? Yên tâm, lệnh ái sớm muộn sẽ khỏi bệnh thôi, ta cũng phải về xem hai công tử, tứ muội muội không cần tiễn đâu.”
Nhị nương tử nói xong liền rời đi, không quên dặn nha hoàn mang thêm ít đồ tốt đến tặng cho tứ phòng.

Vô công bất thụ lộc, đạo lý này Lưu thị dĩ nhiên hiểu rõ, tất cả lễ vật đều đem trả về nhị phòng, một văn một hào cũng không nhận.
Hai ngày sau A Lệ tìm về được một đạo cô, do sợ tìm phải những tên lừa đảo nên nàng phải chạy đến tận tự miếu trên núi mời vị cao nhân đắc đạo nổi danh đến Phó phủ thăm bệnh.

Đạo cô này niên kỉ đã lớn, bộ dáng sắp thăng thiên thoát tục, nhất cử nhất động thập phần thanh tao, trên người không pha lẫn tạp khí trần gian.
Đạo cô đi đến trước Thư Nhạc Phong đột nhiên dừng lại, quan sát giấy dán đỏ thẫm rồi nói: “Cô nương nhà các ngươi năm nay mười hai tuổi rồi đi? Sớm tìm được lang quân như ý đây cũng là chuyện tốt nhưng nàng số định gian truân khó viên mãn như ý nguyện.”
“Cô cô ngài nhìn thấy sao?”
“Ta không phải nhìn thấy mà là biết rõ.” Đạo cô ngước nhìn bầu trời quang đãng rồi tiếp tục bước đi: “Cô nương này lúc sống trải qua nhiều chuyện bi thương, đến lúc chết cũng không được vui vẻ.”
A Lệ tá hoả tâm tư xua tay phản pháo: “Chết? Cô nương nhà chúng ta vẫn chưa chết a!”
Đạo cô không trả lời, tiếp tục đi thẳng vào Thư Nhạc Phong bỏ lại A Lệ ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Lưu thị chờ sẵn ngoài cửa, trông thấy đạo cô bước vào liền mừng rỡ lên tiếng: “Chờ ngài đã lâu, cô cô, mời ngài vào xem nhi nữ của ta.

Mấy tháng nay nha đầu bệnh nặng không khỏi sợ là bị thứ xấu xa quấn thân nên mới làm phiền đến ngài xem bệnh cho nàng.”
“Cũng không phải thứ xấu xa gì quấn thân, từ ngoài đi vào ta không nhìn thấy thứ gì làm phiền phủ đệ này cả.”
“Vậy…”
Đạo cô vòng ra sau bình phong, thuận tay vén mành lên thử, tiểu cô nương mặt hoa da phấn suy nhược thở yếu ớt trên giường bệnh.
“Mã não trạc của vị cô nương này đâu rồi?”
Lưu thị còn chưa nhớ ra mã não trạc nào thì A Xán đã lấy trong tay áo ra một món đồ: “Cô cô đang nói đến món đồ này sao? Hôm đó cô nương ở Ngọc Thanh Quan đột nhiên ngất xỉu, trạc tử rơi bên cạnh nên ta thay nàng giữ lấy.”
“Từ nay về sau không được để trạc tử này rời khỏi cô nương một phân, càng không được giữ thay cho nàng.” Đạo cô đoạt lấy trạc tử từ tay A Xán, do kích cỡ vòng rất nhỏ không thể đeo vào tay nên đành đặt nó vào trong ngực áo: “Cô nương này bệnh nặng sẽ khỏi nhanh thôi, hảo hảo chiếu cố nàng.”
Nói xong đạo cô liền đứng dậy rời đi đến cả bạc cũng không nhận.
Lưu thị hoảng hốt đẩy luân ỷ đuổi theo hỏi thêm vài câu thì sau lưng truyền đến tiếng nói yếu ớt: “Nương thân…”
“Tuyệt Ca? Tuyệt Ca ngươi tỉnh rồi?!”
Phó Tuyệt Ca không còn nửa điểm khí lực, mệt mỏi thì thào mấy chữ: “Ta khát…”
“Hảo, hảo, A Xán ngươi mau lấy nước cho lệnh ái đi!”
A Xán vâng dạ chạy đi rót trà vào trản, nhanh nhẹn bưng đến cho tứ nương tử.
“Nha đầu ngươi doạ nương thân sợ chết khiếp rồi, nói bệnh là bệnh, mắt mũi cũng chẳng thèm mở một cái.” Lưu thị thổi mấy hơi làm nguội nước rồi dùng thìa múc từng chút uy cho nàng: “Không chỉ ta mà cả bát gia cũng lo, gửi bao nhiêu là nhân sâm về cho ngươi bồi bổ, ngươi còn không khoẻ có khi ngài sẽ từ Cao Ly trở về xem ngươi một cái!”
Phó Tuyệt Ca yếu ớt kéo khoé môi an ủi: “Ta sai rồi, ta không nên khiến nương thân và bát gia lo lắng.”
“Biết là tốt, mau uống hết chén nước này, nương thân nấu cho ngươi ít sâm thang tẩm bổ.”
“Không cần đâu, ta đầu óc hơi choáng váng, uống xong thuốc sẽ khỏi ngay thôi.”
“Còn mạnh miệng cái gì?” Lưu thị đem chén nước rỗng giao cho A Xán, thuận giọng phân phó: “Mang thuốc cho lệnh ái uống đi, ta xuống nấu ít sâm thang cho nàng.”
“Vâng.”
A Lệ bước lên giúp tứ nương tử đẩy luân ỷ, A Phỉ cũng đi theo giúp đỡ một tay.
A Xán bưng chén thuốc hâm đi hâm lại không biết bao nhiêu lần trên than lô, khuấy khuấy mấy cái cho nguội bớt rồi mang đến giường cho tam lệnh ái.
“Vị đạo cô này cũng thật lợi hại, nói vài câu rồi đặt trạc tử lên ngực ngài liền khỏi bệnh.”
“Trạc tử?” Phó Tuyệt Ca sờ soạng trước ngực chạm phải độ lạnh của mã não, chầm chạp nâng lên ngang tầm mắt: “Đây chẳng phải trạc tử ta đeo lúc nhỏ sao?”
“Lệnh ái từng chê bai trạc tử này nứt bẩn nên không đeo nữa nhưng luôn mang theo bên người.

Tháng trước lệnh ái bái Tam Thanh chân nhân rồi đột nhiên ngất xỉu, trạc tử này cũng rơi ngay bên cạnh.

Nói thế nào đều là lỗi của nô tỳ, nếu nô tỳ nhặt xong trả lại cho ngài thì đã chẳng xảy ra chuyện gì, vậy mà quên bén cứ giữ mãi bên người.”
“Ý ngươi trạc tử này rời thân ta liền đổ bệnh?”
“Vị đạo cô đó tuy không nói như thế nhưng hình như có ám chỉ việc mất trạc tử nên lệnh ái đổ bệnh.” A Xán nhìn thế nào cũng không thấy mã não trạc này có gì đặc biệt: “Lệnh ái nhớ đừng để trạc tử rời thân cũng đừng cho ai giữ nó, đạo cô đã nói như thế.”
“Hảo, ta hiểu rồi.” Phó Tuyệt Ca đưa tay để A Xán dìu ngồi dậy, đập vào mắt là chồng giấy xếp tầng ở đầu giường: “Cái này là gì vậy?”
“Gần hai tháng nay lệnh ái bệnh nặng không khỏi, bát gia lo lắng ba bốn ngày lại gửi một phong thư, tứ nương tử nói không được xé niêm phong để yên chờ lệnh ái khoẻ lại rồi đọc.”
Phó Tuyệt Ca tâm nhuyễn thành bãi xuân thuỷ, với tay lấy phong thư gần nhất xé ra đọc.

Bên trong đều là lời lẽ tâm tình ngọt ngào, từng câu từng chữ nồng đậm tình ý, lo lắng nàng ở Phó phủ chịu khổ nên gửi thật nhiều đồ tốt hy vọng nàng sớm khoẻ lại hồi đáp thư từ.
“Lệnh ái nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hẵn viết thư hồi âm, ngài còn đang mệt đừng làm khó bản thân.”
“Vậy cũng được, ngươi giúp ta thu dọn chỗ thư này, ngày mai khoẻ lại ta sẽ xem chúng.”
A Xán nhanh nhẹn thu dọn thư từ trên đầu giường đặt vào hộp gỗ, tất cả thư bát gia từng gửi đều được đặt trong này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui