Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa


Lời trách mắng đến miệng lại không thốt nên lời, bất đắc dĩ lùi về sau hai bước, tỉ mỉ suy nghĩ xem nên tìm Mi Cát đến hay là tự mình giải quyết chuyện này.
“Ngươi không sao chứ?”
Vạn vạn không ngờ bát gia sẽ chủ động hỏi thăm nàng, trộm nghĩ bản thân có bị đánh thêm hai cái cũng xứng đáng.
“N-Nô tỳ không sao, đa tạ… bát gia quan…”
Nói một chút phải dừng lại hít thở nén xuống cơn đau rồi mới có thể tiếp tục, hoa dung tú lệ chẳng mấy chốc mất đi toàn bộ huyết sắc.
“Nương nương ngài đừng nói nữa, sắc mặt ngài đã khó coi như vậy sao có thể không sao được?!” Ma ma tranh thủ cơ hội hướng bát gia đòi công đạo cho chủ tử nhà mình, dù không thể khiến bát gia thích chủ tử cũng có thể khiến ngài dụng tâm để ý đến nàng: “Nương nương nhà ta thấy Thân vương điện hạ bận rộn chỉ muốn đến giúp đỡ một tay không ngờ lại bị ngài đánh ra nông nổi này.

Từ nhỏ nương nương sức khoẻ đã không tốt, uống thuốc so với uống nước còn nhiều hơn, chỉ sợ…”
Nói xong liền bưng mặt khóc thảm thiết, giống như Kim Nhuỵ Nhuỵ chỉ còn nửa hơi tàn sắp quy thiên.
Đông Phương Tầm Tuyết có chút chột dạ, nàng từ trước đối nay đối xử với quân quý luôn lễ độ mực thước, chưa từng có hành vi quá phận chứ đừng nói đến đánh người.

Bây giờ bị người ta thẳng mặt tố cáo tránh không khỏi hổ thẹn, chuyện này đồn ra nàng còn mặt mũi gì nhìn người?
“Ngươi đi gọi thái y đi.”
Ma ma mừng rỡ tháo tay áo mình ra khỏi tay chủ tử, nhanh nhẹn chạy đi tìm thái y đồng thời để lại không gian cho hai người nói chuyện.
Kim Nhuỵ Nhuỵ không ngốc dĩ nhiên hiểu ma ma muốn ám chỉ điều gì, tiếp tục ôm bụng thút thít khóc, tóc tai rối loạn phủ xuống sàn ngọc, bộ dáng thập phần đáng thương không lời kể xiết.
Nhìn dáng vẻ đau sắp chết của Kim Nhuỵ Nhuỵ, Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương lùi thêm hai bước, lỡ tay đánh chết quân quý là tội gì đây?
“B-Bát gia đừng trách ma ma, nàng chỉ là lo lắng cho nô tỳ quá nên mới nói những lời này…” Kim Nhuỵ Nhuỵ thở ra một hơi nặng nhọc, ngón tay gầy guộc với về phía chân váy Đông Phương Tầm Tuyết liều mạng túm được một góc: “Cầu ngài… cầu ngài đừng trách tội nàng…”
Kim Nhuỵ Nhuỵ vốn dĩ đã rất gầy, hơn một năm nay sống trong phủ cũng không thêm được miếng thịt nào.

Nhìn nàng ta từ trên xuống cảm giác như nhìn một cỗ thi thể khô quắp không có nửa điểm sinh khí, hành động quơ quào này lại càng thêm cổ quái, Đông Phương Tầm Tuyết bất tri bất giác lùi thêm ba bốn bước.
Phát giác hành động lảng tránh của bát gia, Kim Nhuỵ Nhuỵ thương tâm muốn chết, tiếng khóc không khống chế được vang khắp đài hoa cúc.
Đông Phương Tầm Tuyết phiền muộn không ngớt, quyết định quát một tiếng: “Câm miệng!”
Kim Nhuỵ Nhuỵ run rẩy ngước đôi mắt sâu hoắm đỏ hoen, một tia máu đỏ từ trong hốc mắt trượt thẳng trên gò má.

Thân thể Kim Nhuỵ Nhuỵ chỉ còn là một khối da bọc xương, từ nhỏ đã mang quái bệnh không thể trị khỏi, những khi khóc bất tri bất giác sẽ chảy ra một ít máu.

Đây cũng là một trong những lý do Kim Nhuỵ Nhuỵ bị vương gia thẳng tay vứt bỏ, hắn dĩ nhiên không muốn nuôi dưỡng một con quỷ trong nhà.
Suýt chút ngã xuống đài hoa cúc, Đông Phương Tầm Tuyết kinh hãi bưng chặt miệng, lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể khóc ra máu.

Trong sách đều nói chỉ có ma quỷ mới khóc ra máu, Kim Nhuỵ Nhuỵ cư nhiên…
“Người đâu!”
Hai cận vệ gác cổng chạy đến trước đài hoa cúc hành lễ: “Bát gia có gì phân phó?”
“Đưa nàng ta đi! Mau lên!!”
Còn chưa kịp hiểu bát gia sao lại sợ hãi như vậy, vừa nghiêng đầu nhìn qua liền phát hiện Kim thị gương mặt đầy máu, từ hốc mắt một tia máu đỏ tươi tràn ra.
“Có quỷ!?”
Cận vệ sợ đến thất hồn lạc phách, bủn rủn ngã ngồi dưới đài hoa cúc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Ban đầu nghe giọng nói run rẩy của bát gia bọn họ còn nghĩ bát gia sửa soạn đài hoa cúc mệt mỏi mới như vậy, thật không ngờ là vì nhìn thấy quỷ mà sợ đến giọng cũng run.
Kim Nhuỵ Nhuỵ vô thức đưa tay sờ lên mặt, thứ chất lỏng dinh dính đỏ sẫm đập thẳng vào mắt.

Nàng cứ như vậy khóc ra máu trước mặt bát gia, ngài sẽ nghĩ nàng thế nào? Là ma nữ, yêu quái? Nàng căn bản cái gì cũng không cần, cái gì cũng không cầu, chỉ mong được cùng người mình yêu tương thủ tương ái.

Tại sao luôn là nàng chịu bất hạnh!?
Ngửa đầu thảm thiết gào một tiếng xé rách khoảng không âm u vô tận như miệng giếng đen ngòm không thấy đáy cố sức đem nàng nuốt vào bụng.

Thống khổ ghì chặt lồng ngực đau đớn vỡ tung thành trăm ngàn mảnh.

Tất cả đều mất hết rồi, tình cảm ôm ấp bao lâu nay như hải miên tan biến giữa lòng biển sâu, một chút cũng không giữ lại.
Rốt cuộc nàng hy vọng điều gì, hoạ chăng là những điều giả dối huyễn hoặc bản thân tiếp tục kéo dài sự sống.

Mơ mơ hồ hồ trải qua ngần ấy năm, thời gian dài đằng đẵng, ngay cả bản thân cũng bị chính mình lừa gạt, chênh vênh giữa đại dương mênh mông không thấy bờ.
Ma ma vừa đưa thái y trở về trông thấy cảnh tượng này không khỏi sợ hãi ngã chỏng vó xuống đất, nương nương đã để bát gia nhìn thấy rồi…
Không có cây kim nào có thể giữ mãi trong bọc, cũng không có sự thật nào có thể mãi mãi chôn vùi.
“Mau đưa đi!”
Kim Nhuỵ Nhuỵ không kinh sợ trái lại còn bình tĩnh rút chiếc thoa trên búi tóc vung loạn xạ về phía cận vệ: “Không được đến gần đây! Các ngươi dám đến đây ta sẽ không nương tay đâu!!”
Hai cận vệ e dè không dám bước đến, dù sao bộ dạng người không người quỷ không ra quỷ của Kim Nhuỵ Nhuỵ thật sự rất đáng sợ.
Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương đảo mắt xung quanh tìm cứu viện, đáng tiếc đài hoa cúc này ngoại trừ bọn họ ra không còn một người nào khác.

Liếc nhìn Kim Nhuỵ Nhuỵ hung hăng vung kim thoa về phía cận vệ, trầm trọng suy nghĩ có nên từ phía sau xông đến đánh úp.

Cuối cùng vẫn lắc đầu cự tuyệt, nàng không thể làm loại chuyện hèn hạ như vậy được.
Xác định cận vệ không dám đến gần, Kim Nhuỵ Nhuỵ mới quay phắt lại, hai má hõm sâu cố đựng những giọt máu lẫn với nước mắt chảy xuống.

Trên gương mặt lưỡi cày hốc hác duy đôi mắt miễn cưỡng xem như đẹp nhất nhưng giờ đây chỉ còn thấy mỗi tròng trắng, nàng khóc nhiều đến nỗi mí mắt nặng trĩu đổ sụp, bọng mắt phình to chèn ép đôi mắt thành một đường thẳng.
Cánh tay xương xẩu run run chĩa kim thoa về phía bát gia, nữ nhân khiến nàng vừa yêu vừa hận, vừa muốn bảo vệ vừa muốn huỷ hoại.

Trong mắt nàng thiên hạ này chẳng qua chỉ là một đống rác rưởi dơ bẩn không đáng một đồng, nàng thà chôn mình trong phòng còn hơn là bước ra ngoài đắm mình trong ánh dương quang ngày xuân.

Giây phút đầu tiên nhìn thấy bát gia bệ vệ ngồi trên cao, khắp người phủ kín ánh dương quang ôn noãn, gương mặt xinh đẹp toả ra một loại khí chất bất đồng với những người nàng từng gặp.

Như viên ngọc quý được đặt trang trọng nơi bệ thờ, người người nhìn thấy đều phải quỳ xuống khấu đầu bái lạy, đừng nói chạm đến cả nhìn nàng cũng không dám.
Tại sao lại rực rỡ như vậy?
Tại sao lại cao quý như vậy?
Kim Nhuỵ Nhuỵ thất thanh khóc thành tiếng, run rẩy bước đến gần Đông Phương Tầm Tuyết, nàng lần đầu tiên trong lúc thanh tỉnh dám tiếp cận ánh dương quang rực rỡ nhất Minh Triều.

Tại sao bản thân dơ bẩn như vậy?
Tại sao lại yêu nàng đến như vậy?
“Thân vương điện hạ nhìn ta đi, nhìn thật kĩ ta…” Kim Nhuỵ Nhuỵ nặng nhọc lê từng bước, tâm như bị ai dùng lợi kiếm hung hăng một nhát lại một nhát đâm vào: “Ta rất sợ hãi ngài có biết không?”
Phía sau căn bản không còn chỗ để lùi, Đông Phương Tầm Tuyết hít một hơi thật sâu đối diện ma quỷ đang từ từ áp sát.
“Tại sao là ta? Tại sao không phải là ta? Tại sao là ta chịu nỗi đau này? Tại sao người ngài yêu không phải ta? Tại sao người bị vứt bỏ luôn là ta? Tại sao nữ nhân đó có được trái tim của ngài? Tại sao?! Tại sao người chịu bất công luôn là ta!?”
Kim Nhuỵ Nhuỵ thê thiết ngửa đầu nức nở khóc, gương mặt lem luốt máu không ngừng vặn vẹo ép nước mắt chảy xuống: “Ta thích ngài như vậy tại sao ngài không thích ta? Trong mắt ta toàn bộ đều là ngài tại sao ánh mắt ngài không dung chứa nổi ta? Rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng Phó Tuyệt Ca, tại sao ngài chọn ả không chọn ta!?”
Đông Phương Tầm Tuyết vô pháp nhìn thẳng gương mặt ma quỷ của Kim Nhuỵ Nhuỵ, nhắm mắt liều mạng chạy vụt qua, tay áo phấp phới một trận bay loạn trong gió.
Kim Nhuỵ Nhuỵ ngơ ngác nhìn tay áo quét qua bắp tay, mùi trầm nhàn nhạt phảng phất quanh chóp mũi, hoá ra mùi hương trên người bát gia là như vậy…
“Các ngươi ngây ra đó làm gì!?” Đông Phương Tầm Tuyết chạy xuống đài hoa cúc, trong đáy mắt giấu không được tia kinh sợ: “Đem ả đi, nhanh lên!!”
Cận vệ hồi thần cầm chắc binh khí từ từ tiến về phía Kim Nhuỵ Nhuỵ, nặng nề nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Tại sao? Tại sao ngài lại nhìn ta như vậy!?” Kim Nhuỵ Nhuỵ rống một tiếng tê liệt tâm phế, thân thể tựa liễu không ngừng run rẩy trước gió đông: “Dù ta có làm gì ngài vẫn không thích ta, trong mắt ngài, trong tim ngài chỉ có duy nhất Phó Tuyệt Ca.

Ta đều biết nhưng không dám tin, phu quân của ta trong tim ôm ấp hình bóng quân quý khác đối với ta là một loại sỉ nhục!!”
“Hoang đường! Bản vương với ngươi căn bản không có quan hệ gì hết, đều do ngươi đa tâm mà ra.”
“Ha ha, đều do ta đa tâm?”
Kim Nhuỵ Nhuỵ cười không ra cười, so với khóc còn thê thảm hơn: “Dựa vào cái gì các ngươi đối xử với ta như vậy? Cẩu hoàng đế Đại Minh muốn máu ta làm thuốc trường sinh vậy thì ta có chết cũng không để các ngươi đạt thành ý nguyện! Kim Nhuỵ Nhuỵ ta hôm nay chết đi, đem linh hồn bán cho ác quỷ, nguyền rủa các ngươi đời này sống không được yên chết không đất chôn!”
Cánh tay gầy guộc vung lên cao rồi mạnh mẽ đâm xuống, một luồng huyết tinh bắn thẳng lên trời, thiên địa chao đảo nhuộm sắc đỏ thê lương.
Ma ma kinh hồn táng đảm há miệng gào lớn: “Nương nương!!!!”
Khối da bọc xương nặng nề đổ xuống đài hoa cúc, máu bắn tung toé, những cánh hoa toàn bộ đều biến thành màu đỏ.

Đôi mắt khép hờ mơ hồ nhìn bầu trời thu không một gợn mây, khoé môi bất tri bất giác cong lên, nàng chết đi cũng phải chết trên đài hoa cúc bát gia dụng tâm lương khổ dựng lên.
Để nàng mỗi lần bước lên đây sẽ nhớ đến nàng, chạm vào những chậu hoa cúc sẽ nhớ đến nàng, nhìn thấy hoa nở sẽ nhớ đến nàng…
Khoé miệng ọc ra một tia máu, Kim Nhuỵ Nhuỵ thoả mãn nhắm mắt, vui vẻ tiến vào giấc mộng không có đau đớn, không có khổ ải.
- ---------------------------------
Không bao lâu tin tức Kim Nhuỵ Nhuỵ bạo bệnh qua đời truyền đến tai hoàng đế.

Hắn vốn định cuối năm nay sẽ tìm cách đưa hai người bát gia và Kim Nhuỵ Nhuỵ hồi kinh, tranh thủ lấy bằng được máu của ả điều chế trường sinh dược, vạn vạn không ngờ ả mệnh cư nhiên lại mỏng như vậy.

Hoàng đế trầm trọng ngồi trên long ỷ, mắt đăm đăm nhìn hai viên dược hoàn trước mặt, hai chân mày càng nhíu càng chặt tựa hồ muốn dính hẳn vào nhau.
Thị vệ từ ngoài cửa nhanh nhẹn bước vào đại điện, kính cẩn hướng hoàng đế hành lễ: “Hoàng thượng, có Vưu đại nhân cầu kiến.”
“Đến đúng lúc lắm, cho hắn vào đây.”
Thị vệ nhận mệnh rời đi, chốc sau Vưu Liệt một mình vội vã tiến vào diện thánh.

Bộ đạo bào trên người có điểm xốc xếch, hai vai áo bắt chéo lộn xộn để lộ cả lý y bên trong, có vẻ như vừa tỉnh dậy nghe tin liền chạy đến tìm thánh thượng.
“Hạ quan Vưu Liệt tham kiến Hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” Hoàng đế nặng nề nhìn Vưu Liệt đứng dậy, trên gương mặt già nua giấu không được vẻ lo lắng: “Kim thị chết rồi, dược này còn có thể làm tiếp hay không?”
“Không dám giấu Hoàng thượng, trường sinh dược này vốn được điều chế từ những loại thảo dược quý hiếm nhất thiên hạ, có tác dụng an thần dưỡng thân, đối với cơ thể cực kỳ tốt.

Nhưng tác dụng chỉ là nhất thời, muốn thật sự trường sinh chỉ có một cách là dùng máu của người sinh ra bốn góc trời ửng đỏ làm dược dẫn mới thúc đẩy hiệu quả của trường sinh dược đến mức cao nhất.”
“Người cũng đã chết ngươi bảo trẫm tìm đâu ra người khác thay thế? Lấy máu người chết không được sao?”
“Nhất định phải là cô nương khi hạ sinh bốn góc trời ửng đỏ, đặc biệt là phải còn sống thì máu mới có tác dụng.”
Sắc mặt lão hoàng đế càng lúc càng khó coi, chậm rì rì đứng dậy rời khỏi long ỷ, cúi đầu trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc thiên hạ này còn cô nương nào khi sinh ra bốn góc trời ửng đỏ?
Công công liếc qua gương mặt hoàng đế, lại đảo mắt nhìn Vưu đạo sĩ, xem ra cả hai đều đã quên mất thiên hạ vẫn còn một người nữa thích hợp làm dược dẫn.
“Hoàng thượng có còn nhớ Phó nhị lệnh ái Phó Yên Ca của Khang Ninh Công tước?”
Như nắng hạn gặp mưa rào, hoàng đế mừng rỡ quay phắt lại, hai mắt sáng lấp lánh: “Đúng vậy! Phó Yên Ca thiên sinh mệnh cách phượng hoàng, lúc xuất thế bốn góc trời đã ửng đỏ!”
Nói một nửa hoàng đế lại trầm mặc không vui: “Không được, cô nương mệnh cách phượng hoàng trăm năm hiếm gặp, trẫm không thể lấy mạng của nàng được.”
“Phượng hoàng vẫn thua hoàng long một bậc, long thể của Hoàng thượng là quan trọng nhất, chỉ khi ngài kiện khang quốc gia mới có thể vững mạnh.” Công công từ tốn hạ thấp người xuống, ở bên tai hoàng đế mềm nhẹ dụ hoặc: “Thiên thượng ban phái Phó nhị lệnh ái mục đích chính là để làm dược dẫn giúp Hoàng thượng trường sinh bất lão, dẫn dắt Minh Triều ngày càng vững mạnh bành trướng tứ phương.

Hoàng thượng ngài nghĩ xem, thiên thời địa lợi nhân hoà, đây rõ ràng là thiên thượng cố ý giúp ngài, giúp Đại Minh ta.”
Càng nghe càng cảm thấy lời công công nói rất có đạo lý, hắn là thiên tử, thiên gia tất nhiên sẽ ủng hộ hắn.

Chỉ là giết một cô nương cũng không đáng là gì, đợi hắn luyện thành trường sinh dược nhất định sẽ bảo hộ Đại Minh bình an thiên thu vạn kiếp.
“Hảo, cứ quyết định như vậy đi, lập tức đến Khang Ninh phủ bắt nhị lệnh ái vào cung luyện đan!”
“Hoàng thượng đừng nóng vội.” Công công che miệng ho khan một tiếng, đè thấp giọng nói vào tai thánh thượng: “Bát gia biết chuyện sẽ không đồng ý đâu…”
“Dựa vào nàng? Trẫm là thiên tử, là phụ hoàng của nàng, lẽ nào ý chỉ của trẫm nàng dám không tuân?”
“Tuy là như vậy nhưng bát gia mấy năm nay được Hoàng thượng sủng ái đã tự xây dựng cho mình không ít vây cánh, thế lực so với trước đây đã bành trướng rất nhiều.

Hơn nói bát gia công trạng đầy người, thông minh dũng mãnh, Hoàng thượng không phải đã chọn bát gia làm trữ quân hay sao? Vạn nhất khiến bát gia không hài lòng nói không chừng sẽ trở mặt với Hoàng thượng ngài…”
“Hoang đường! Trẫm còn chưa phong nàng làm Thái tử, nàng lẽ nào muốn bức trẫm thoái vị nhường ngôi? Mấy năm qua trẫm đối nàng không tệ, đáng nhẽ nàng phải ngoan ngoãn dâng Kim Nhuỵ Nhuỵ đến chỗ trẫm chứ không phải làm giam lỏng ả đến bệnh nặng qua đời! Chuyện này trẫm còn chưa tính sổ với nàng, chẳng lẽ còn muốn làm phản?”
“Hoàng thượng bớt giận, nô tài chỉ muốn nhắc nhở Hoàng thượng hiện tại người có thể trọng dụng thật sự không nhiều.

Ngoài trừ lục gia và bát gia, những hoàng tước còn lại ngài đều không đặt vào mắt, hiện tại lục gia lại không màn chính sự, nếu mất đi bát gia thiên hạ này phải giao cho ai cán đáng đây?” Lão công công nhanh nhẹn hai tay bưng trản trà đến: “Hoàng thượng vạn tuế nhưng không thể không có cánh tay đắc lực a.”
Lời này quả nhiên đả động đến tâm trí hoàng đế, hắn cứ đứng tại chỗ suy nghĩ mãi không dứt.

Nếu như lời công công nói là sự thật, vạn nhất khiến Đông Phương Tầm Tuyết trở mặt với hắn, khoan nói đến dấy lên chiến loạn, hắn ngay cả cánh tay đắc lực nhất cũng không có.

Tuy nhiều lần phiền muộn vì hành động vượt phép tắc của bát gia nhưng vẫn phải công nhận nàng thật sự có bản lĩnh, dù là chuyện gì nàng cũng đều có thể giải quyết ổn thoả.
Mất đi bát gia không khác gì mãnh hổ mất đi móng vuốt, thảm không cần phải nói.
Hoàng đế đứng như trời trồng một chỗ, chén trà trong tay chuyển thành nguội lạnh mới miễn cưỡng quay về long ỷ ngồi xuống.

Lão công công theo sát phía sau, cẩn thận bưng một trản trà khác đến rồi nhẹ nhàng rút trản trà cũ trong tay hắn ra.
“Máu không thể không lấy nhưng bát gia không thể mất đi.”
“Hoàng thượng anh minh.”
“Đợi Cao Ly ổn định thì gọi bát gia hồi kinh, trẫm lập tức ban Phó Yên Ca cho nàng làm vương phi.”
Lờ mờ đoán ra được điều gì đó, lão công công vui vẻ cười đáp: “Nô tài lập tức an bài.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui