Thanh minh, người người nhà nhà nô nức xuất phủ đi chơi đạp thanh.
Cô nương đến tuổi váy áo xúng xính, tay cầm quạt lụa che mặt, vui vẻ cùng tỷ muội đứng dưới hàng liễu ngắm nhìn các vị quan nhân đứng cách đó không xa.
Quan nhân cũng rất tinh tế không nóng lòng suồng sã tiếp cận, đứng cách các nàng hơn hai thước, thi nhau ngâm thơ đối chữ thể hiện tài năng.
Vẫn như mọi năm Phó Tuyệt Ca cùng Phó Công tước đi thắp hương cho tổ tiên, xong việc thì lập tức lên xe ngựa hồi phủ mà không vui chơi tiết đạp thanh.
Đương lúc chờ A Xán bận rộn bê cầu thang gỗ đặt xuống đất thì một vị quan nhân từ xa thong dong bước đến, lễ độ đứng cách các nàng hai thước, hướng Phó Tuyệt Ca chấp tay khom người chào hỏi.
Phó Tuyệt Ca hơi nâng quạt lụa lên che khuất cả mũi, cảnh giác lùi lại hai bước, dùng ánh mắt liếc nhìn qua A Phỉ bên cạnh.
A Phỉ liền bước lên trước thăm dò: “Công tử tìm lệnh ái nhà ta có việc?”
“Thất lễ, tại hạ Lễ khoa Cấp sự trung* Công Tôn Nhiễm, từ xa trông thấy lệnh ái mỹ mạo tuyệt luân, yểu điệu thướt tha nhịn không được muốn cùng nàng kết giao bằng hữu.
Không biết lệnh ái niên kỷ bao nhiêu? Trong nhà đã có hôn phối hay chưa?”
(Cấp sự trung: Người đứng đầu một khoa, Lễ khoa: kiểm sát bộ Lễ, Thái thường tự, Quang lộc tự, Quốc tự giám, Khâm thiên giám.)
“Cấp sự trung đại nhân quá khen rồi, tiểu nữ tử niên kỷ mười bốn, trong nhà chưa có hôn phối nhưng đã cùng quan nhân tự định ước chung thân.”
Trên mặt Công Tôn Nhiễm lộ rõ tia mất mát, hắn cư nhiên đến trễ một bước, lệnh ái xinh đẹp trẻ trung trước mắt không ngờ đã cùng người khác đính ước rồi.
Ban nãy hắn cùng người nhà đến tảo mộ trông thấy vô số lệnh ái má phấn môi hồng, yểu điệu kiêu sa nhưng một người cũng xem không lọt mắt.
Mãi đến khi nhìn thấy tiểu cô nương mặc thuỷ lam y thướt tha bước đi dưới hàng dương liễu, gương mặt nhỏ nhắn phủ một tầng sáng nhàn nhạt, khoé môi hồng nộn mỉm cười khiến quang cảnh ngày xuân cũng phải ảm đạm thất sắc.
Hắn tâm trí đều bị mê hoặc, đã lớn tuổi vẫn chưa thành thân lại đúng hồi khí huyết phương cương nhịn không được đến gần dò hỏi tâm ý nàng.
Nhưng không phải người hữu tình nào cũng đến được với nhau.
“Nếu đã như vậy không biết tại hạ có thể cùng cô nương kết giao bằng hữu? Tại hạ trong nhà chưa có hôn phối, hiện đang giữ chức quan nhỏ trong triều, tiền đồ không tính vô lượng nhưng cũng không làm xấu mặt tông môn.”
A Phỉ che miệng ho khan hai tiếng, xấu hổ cười thay lệnh ái đáp lời: “Công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, lệnh ái nhà ta sớm đã là người của Triết Thân vương phủ thật sự không thể cùng ngài kết giao bằng hữu.”
Nháy mắt mặt Công Tôn Nhiễm biến thành trắng bệch, cuống cuồng chấp tay hướng Phó Tuyệt Ca hành lễ: “Tại hạ vô tri không biết lệnh ái là người của Triết Thân vương điện hạ nên đã thất lễ, hy vọng lệnh ái không chấp nhất bỏ qua cho ta.”
Phó Tuyệt Ca nhẹ nhàng lắc đầu, hướng Công Tôn Nhiễm gật đầu một cái xem như từ biệt rồi xoay người bước lên xe ngựa.
Trong lòng Công Tôn Nhiễm không nén được nuối tiếc, ngây người nhìn theo mạt thuỷ lam biến mất sau tấm mành cửa, lệnh ái lớn lên xinh đẹp dịu dàng như vậy bị hoàng tộc nhìn trúng cũng là điều dễ hiểu.
Cách chỗ mọi người không xa ồn ào truyền đến tiếng vó ngựa, rất nhanh thân ảnh hắc bào cưỡi ngựa lao băng băng xuất hiện, dũng mãnh tiến về phía mã xa Phó phủ.
A Xán nhìn thấy đầu tiên lập tức nhảy lên xe ngựa hối thúc mã phu nhanh chóng hồi phủ.
Nhưng vẫn chậm một bước, người cưỡi ngựa thẳng tắp đứng chắn trước mã xa, giọng nói mang theo chút run rẩy nặng nề phát ra: “Tuyệt Ca nàng nghe bản vương nói đã, mọi chuyện không như nàng nghĩ đâu!”
Phó Tuyệt Ca đằng sau bức mành không hề phản ứng, yên lặng cúi đầu vuốt phẳng tay áo chính mình, tựa hồ đã quá quen với việc bị Đông Phương Tầm Liên đột ngột xuất hiện làm phiền.
Không còn cách nào khác A Xán phải bước xuống xe ngựa, hướng Đông Phương Tầm Liên kính cẩn hành lễ: “Tham kiến Thanh Thân vương điện hạ.”
“Chủ tử của ngươi đâu? Mau kêu nàng xuống xe gặp bản vương.”
“Lệnh ái nhà ta trong người không khoẻ muốn lập tức hồi phủ nghỉ ngơi, nếu không có việc gì quan trọng phiền tứ gia hôm khác hẳn đến tìm.”
“Đã nửa tháng rồi nàng không chịu gặp mặt bản vương, bản vương đến tìm có ích gì chứ?” Đông Phương Tầm Liên sốt ruột bước lên hai bước lại bị A Xán đứng ra cản đường, bất đắc dĩ nhượng bộ cùng nàng thương lượng: “Ngươi cho ta nói chuyện với Tuyệt Ca được không? Chỉ một chút thôi không tốn nhiều thời gian đâu, bản vương thật sự rất muốn gặp nàng.”
“Nếu thật sự tứ gia có chuyện muốn nói cứ trực tiếp nói ở đây đi, nô tỳ sẽ truyền lời cho chủ tử sau.”
“Ngươi…”
Công Tôn Nhiễm đứng một bên quan sát vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải cô nương xinh đẹp là người của Triết Thân vương điện hạ sao? Nghe giọng điệu của Thanh Thân vương điện hạ có vẻ cũng mến mộ Phó lệnh ái, đáng thương lại bị nàng thẳng thừng cự tuyệt không gặp.
Rất nhanh Đông Phương Tầm Liên cũng phát hiện còn một người nữa đứng gần mã xa của Phó gia, hai chân mày kiếm thoáng chau lại, cực kỳ không vui ném cho hắn một cái liếc mắt.
Công Tôn Nhiễm không rét mà run, tự động ý thức lùi về sau mấy bước, thuỷ chung khom lưng cúi đầu nhìn mũi giày.
Điều này miễn cưỡng khiến Đông Phương Tầm Liên lấy lại được thể diện, tiếp tục kiên trì kể lể với người trong xe ngựa: “Tuyệt Ca nàng tin tưởng bản vương, bản vương làm tất cả đều vì tương lai của hai chúng ta.
Nàng nghĩ thử xem lão bát hai năm một mình ở Cao Ly tâm tư sớm đã không còn nằm ở chỗ nàng, nhiệt tình cũng đã phai nhạt ít nhiều, nàng lẽ nào muốn đợi đến khi lão bát vứt bỏ mới chịu tỉnh ngộ sao? Đến với bản vương, bản vương nhất định bảo hộ nàng cả đời bình an, đợi khi bản vương kế thừa đại nghiệp khẳng định sẽ phong nàng làm quý phi, cả đời không cần lo lắng nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa.”
Phó Tuyệt Ca nghe xong nhịn không được bật cười, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông ngân, trong trẻo hơn cả bầu trời ngày xuân không một gợn mây.
Công Tôn Nhiễm lần đầu tiên nghe được âm thanh của Phó Tuyệt Ca, lồng ngực không ngừng xáo động, cô nương lớn lên xinh đẹp ngay cả tiếng cười cũng ngọt ngào.
“Tứ gia cứ thích nói đùa, Tuyệt Ca có tài đức gì mà được tứ gia xem trọng như vậy.
Dù ngài có thú ai phong ai quý phi cũng không liên quan gì đến Tuyệt Ca, bản thân ya chưa từng nghĩ sẽ cùng ngài có bất kì quan hệ gì.
Mấy năm qua không biết tứ gia vì chuyện gì mà hiểu lầm nhưng Tuyệt Ca hôm nay muốn cùng ngài thẳng thắng nói hết một lời, từ đầu đến cuối tâm Tuyệt Ca chỉ chứa duy nhất bát gia, có gả cũng chỉ gả cho duy nhất bát gia.
Bản thân ngài ham muốn quyền lực lựa chọn nhị tỷ là chuyện của ngài, cũng không cần phải ngày ngày chạy đi tìm ta giải thích.
Sau này Tuyệt Ca không muốn gặp ngài nữa, ngài cũng đừng đến tìm ta làm phiền, chúng ta cứ coi như không quen biết nhau là được.”
“Nàng tuyệt tình đến vậy sao? Lẽ nào hai năm qua nàng không nhớ lại một chút gì? Quá khứ của chúng ta nàng nói quên là quên dễ dàng như vậy sao!?”
“Quá khứ gì ta không hiểu, hơn nữa người sống vì tương lai, ta vốn không thích ngài dù ngài có nói thế nào ta cũng không thích ngài.”
Phó Tuyệt Ca lạnh giọng phân phó mã phu bên ngoài: “Hồi phủ đi.”
Mã phu gật đầu nhận mệnh, đợi A Xán leo lên xe thì cẩn thận kéo cương ngựa lách qua một bên rời đi.
“Ngài còn đi theo từ nay về sau Phó Tuyệt Ca ta sẽ xem ngài là kẻ thù.”
Bàn tay nắm cương thoáng thả lỏng, Đông Phương Tầm Liên đau đớn nhìn theo, hai năm rồi Phó Tuyệt Ca vẫn chưa chịu tha thứ cho nàng.
Quá khứ từng có giữa hai người đối phương chẳng hề đặt vào mắt, từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt tràn ngập chán ghét mà nhìn nàng.
Lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề, Phó Tuyệt Ca chút mặt mũi cũng không chừa cho nàng, vậy thì người khác cũng đừng hòng còn mặt mũi!
Đông Phương Tầm Liên giận cá chém thớt quay sang Công Tôn Nhiễm vẫn đứng đực tại chỗ không chịu đi: “Người đâu! Công Tôn công tử hành vi vô lễ, quấy rầy Phó tam lệnh ái, lập tức đưa đến Khai Phong Phủ xử trí!”
Công Tôn Nhiễm đứng một chỗ cũng dính đạn, thảng thốt vung tay vung chân giải thích: “Không phải! Ti chức không có quấy rầy lệnh ái, ti chức…”
Không để hắn kịp nói hết câu người của Thân vương phủ đã nắm cổ hắn lôi đi.
=======================
Ánh nến ảm đạm le lói trong đêm, hơi sương lạnh lẽo, trên người mặc ba bốn lớp y phục vẫn nhịn không được rùng mình.
Tiếng gõ nhịp canh tư nặng nề xé rách bầu không gian yên tĩnh giữa đêm, không biết hôm nay là đêm thứ bao nhiêu thẩn thờ ngồi trong điện chờ đợi một người.
Cung nữ lặng lẽ bưng chậu than tiến vào thiên điện, trông thấy chủ tử vẫn kiên trì ngồi chờ không khỏi thay nàng đau lòng một phen: “Chủ đừng đợi nữa, Hoàng thượng hôm nay không rút thẻ bài của ngài, hay là đi ngủ sớm được không?”
Kim Chung Hy ngồi bó gối trên nhuyễn tháp, hai tay vô thức siết chặt tay áo đến nhăn nhúm: “Bao lâu rồi Hoàng thượng không đến tìm ta?”
“Cũng gần hai năm rồi.” Cung nữ đặt chậu than dưới đất, hai tay lung tung chùi vào y phục, ngước mắt nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói tiếp: “Hoàng thượng cũng xem như đã tận nghĩa rồi, những cung tần khác một khi thất sủng đều bị đưa vào lãnh cung, chỉ có chủ ngài vẫn bình an thoải mái sống trong tẩm cung riêng.
Nếu thạc quân được sinh ra thì tốt, chủ cũng không đến mức bị Hoàng thượng lạnh nhạt đến bây giờ.”
“Thạc quân thì có gì tốt? Cũng chỉ là quân quý chờ gả đi…”
Hé môi đem móng tay cắn mạnh một cái, hàm răng nhức nhói tê buốt, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống nóng rát gò má: “Ta nhẫn nhịn bao nhiêu năm, chịu đựng bao nhiêu năm chỉ vì mong Cao Ly có thể thoát khỏi khống chế của Đại Minh, trở về giống như trước đây tự do tự tại.
Nhưng kết quả thì sao chứ? Vương gia vô năng chết là đáng tại sao còn liên luỵ Cao Ly cũng phải cùng chịu khổ?! Quan tước, hầu công, thậm chí là huyết mạch của Kim thị đều không còn nữa, Cao Ly đều bị bọn chúng huỷ hoại hết rồi!”
“Chủ ngài bình tĩnh lại đã.”
Cung nữ luống cuống ngăn cản Kim Chung Hy tự tổn thương chính mình: “Còn nước còn tát, cửu gia đã nói sẽ giúp đỡ chúng ta khôi phục Cao Ly, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
“Chờ? Ta đợi cái gì mới được? Lẽ nào đợi cửu gia thượng vị giúp chúng ta khôi phục Cao Ly?” Kim Chung Hy nói xong cũng tự bật cười trào phúng: “Hoàng thượng sẽ để một hài tử hỗn huyết làm trữ quân sao? Không bao giờ, dù ngài có muốn bá quan văn võ cũng sẽ không đồng ý, nhất là những tên cổ hủ của Đô Sát Viện.
Quan lại trong triều sớm đã nghiêng về phía bát gia, cửu gia một phân cơ hội cũng không còn, ngươi bảo ta đợi thế nào!?”
“Cửu gia khẳng định vẫn còn cơ hội mới bảo chúng ta chờ đợi, chủ, ngài đừng quên cửu gia là ngoại sinh nữ của ngài, cửu gia tuyệt đối không phản bội chúng ta đâu.”
“Hoàng thượng không cần đến ta nữa, đám tiện nhân kia cũng dám coi thường ta, sống trong Tử Cấm Thành này một ngày so với một năm còn dài hơn.
Cuộc sống như vậy sao ta có thể sống được chứ? Ta muốn quay về Cao Ly! Ta muốn quay về Cao Ly!!!”
“Di ma muốn quay về Cao Ly như thế sao không ngoan ngoãn nghe lời Lạc nhi?”
Nghe tiếng nói, Kim Chung Hy sợ hãi giật bắn người, khẩn trương quay đầu nhìn Đông Phương Tầm Lạc đang thong dong bước vào thiên điện.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mang theo hai phần non nớt của trẻ con, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo đến khó tin vô tình nhìn trúng tránh không khỏi mao cốt tủng nhiên.
Nha đầu này ngay từ lúc nhỏ đã trông rất giống Kim Trạch Nghiên, đặc biệt là gương mặt xinh đẹp thoát tục tựa tiên tử hạ phàm, tước quý quân quý đều dễ dàng bị nàng làm cho điên đảo.
Nhưng khi đối diện gương mặt này Kim Chung Hy liền không rét mà run, lo lắng lùi về hai bước, bắp chân bất cẩn va vào cạnh gỗ ngã ngồi xuống nhuyễn tháp.
“Di ma đừng sợ, ta chỉ đến thương lượng với ngài thôi.” Đông Phương Tầm Lạc bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Kim Chung Hy, ngón tay thon dài duỗi thẳng chạm vào cắm nàng dùng sức nhấc lên: “Nhìn thẳng vào mắt ta thành thật mà trả lời.”
“Ta không có rời khỏi tẩm cung, cũng không có gây sự với ai, ngươi đừng nhìn ta như vậy…” Kim Chung Hy sợ sệt rụt cổ lại, cả người không ngừng run rẩy: “Ngươi đáp ứng với ta… vẫn chưa thực hiện.”
“Đừng lo lắng, những gì đáp ứng ngài ta nhất định sẽ thực hiện.
Bất quá chuyện ta muốn ngài làm, không biết ngài đã làm đến đâu rồi?”
“Ta thật sự không hiểu ngươi muốn ta liên lạc với bá phụ đang sống ở Mông Cổ làm gì.
Hắn nhiều năm không qua lại với Cao Ly, cũng không thân thiết gì với Kim thị chúng ta, hơn nữa hắn ở Mông Cổ xa xôi chưa chắc đã chịu giúp đỡ chúng ta.”
“Bởi vì hắn là người Mông Cổ nên mới cần đến hắn giúp đỡ.
Ngài cứ theo lời ta tìm kiếm tin tức của hắn, khuyên hắn đầu quân cho chúng ta, đợi khi mọi việc an bài hảo ta sẽ cho ngài biết hắn dùng để làm gì.”
Kim Chung Hy thẳng thừng phản bác: “Nhiều năm không qua lại ta không nghĩ hắn sẽ đồng ý giúp.”
“Ngài chỉ cần đem thứ này giao cho một tên lái buôn, sớm muộn hắn cũng nhìn thấy mà tìm chúng ta.”
Nói đoạn, Đông Phương Tầm Lạc lấy trong tay áo một chiếc vòng bạc cũ kĩ, hình khắc bên trên sớm đã bị mài mòn không còn hình dạng.
Kim Chung Hy mờ mịt đưa tay nhận lấy vòng bạc, hoàn toàn không biết trong hồ lô Đông Phương Tầm Lạc bán thuốc gì.
“Hảo, ta ngày mai sai người tìm lái buôn cho ngươi.”
“Vẫn còn một chuyện.”
Đông Phương Tầm Lạc hạ thấp người xuống, cánh tay chống lên lưng tháp phía sau, tóc dài men theo độ cong sườn mặt lác đác rơi xuống.
Khoảng cách gần đến mức tưởng chừng Đông Phương Tầm Lạc đang hôn lên mặt Kim Chung Hy.
Sắc mặt Kim Chung Hy càng lúc càng kém, không đợi Đông Phương Tầm Lạc nói hết câu đã dứt khoát đem nàng đẩy mạnh ra.
“Không được! Ngươi điên sao? Bát gia có bao nhiêu yêu thích Phó Tuyệt Ca vậy mà ngươi lại bảo ta đưa nàng đến chỗ của ngươi? Đây không phải tự tìm đường chết à!?”
“Bởi vì bát hoàng tỷ yêu thích Phó Tuyệt Ca nên dù thế nào nàng cũng sẽ không tổn hại nữ nhân này, ngoan ngoãn thuận theo ý muốn của chúng ta trở thành con chó của Kim thị.
Đừng quên vẫn còn một tứ hoàng tỷ si tình, một khi Phó Tuyệt Ca trở thành nữ nhân của ta, là người của Kim thị thì dù là ai thượng vị cũng không có khả năng tổn hại đến Cao Ly.
Chúng ta chỉ cần ngồi một chỗ xem hai người bọn họ chém giết lẫn nhau, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.”
Đồng tử Kim Chung Hy kích động giãn lớn, cả người hưng phấn đến phát run.
Đông Phương Tầm Lạc nói không sai, chỉ cần có được Phó Tuyệt Ca dù là bát gia hay tứ gia các nàng đều không cần phải sợ.
Tương lai của Cao Ly toàn bộ đặt hết trên người nữ nhân này, càng không có lý do cự tuyệt lời mờ gọi hấp dẫn như vậy.
“Ngươi tính sẽ xử lý Phó thị thế nào?”
“Vài ngày nữa không phải là đến sinh thần Phó Yên Ca sao? Hai tỷ muội bọn họ từ trước đến nay đã không hoà thuận, ngươi cứ nhân cơ hội này nói vài lời bên tai Phó Yên Ca, nhất định nàng ta sẽ thuận theo mà giúp chúng ta.”
“Hảo, ta biết rồi, chuyện này cứ để cho ta.”
Đông Phương Tầm Lạc thoải mái đứng dậy, ngón tay lướt qua búi tóc của Kim Chung Hy lấy ra một chiếc thoa, đáy mắt phản chiếu ý cười nghịch ngợm.
Kim Chung Hy không nói gì, ném cho Đông Phương Tầm Lạc một cái liếc mắt rồi xoay người quay vào ngoạ phòng..