Học theo Phó Yên Ca tiền trảm hậu tấu, Phó Tuyệt Ca đưa tay cầm lấy bình rượu nhưng một bàn tay khác nhanh hơn bắt lấy cổ tay nàng, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện là Thu Cúc.
Thu Cúc sợ hãi toát một đầu mồ hôi lạnh, vội vã cầm bình rượu lên cười nói: “Bình này hết rượu rồi, nô tỳ đi đổi một bình khác.”
“Hảo, ngươi đi lấy đi.”
Không nghĩ tam lệnh ái lại dễ dàng buông tha như vậy, trong lòng ái ngại nhưng không có thời gian để nghĩ nhiều, tay chân luống cuống bưng một bình trà khác đặt xuống bàn.
Phó Tuyệt Ca bình tĩnh nhấc bình trà lên rót vào trản của Phó Yên Ca, tay áo hơi xốc lên để lộ chiếc thủ trạc bằng vàng, mặt trên khắc hoa điểu đính thêm một viên mã não đặc biệt tinh xảo trang nhã.
Phó Yên Ca ghen tỵ đỏ mắt, những thứ này vốn dĩ nên thuộc về nàng chứ không phải Phó Tuyệt Ca!
Phó Tuyệt Ca cung kính bưng trản rượu cao ngang tầm ngực: “Tỷ tỷ, kính.”
Khoan thai tiếp nhận trản rượu, hướng tay về phía trản còn lại mời gọi: “Muội muội.”
Phó Tuyệt Ca hồn nhiên cầm trản rượu lên, gật đầu một cái rồi từ từ đem chất lỏng vừa ngọt vừa nồng rót vào cổ họng.
Vị tang thầm phảng phất ngay chóp mũi, cảm giác giống như đứng giữa một vườn tang thầm thoả thích hái quả mọng ngon lành giải toả cơn khát.
“Nhị tỷ nói đúng, rượu này thơm ngọt không hề cay nồng như những loại rượu khác.”
“Vậy muội muội uống nhiều một chút.” Phó Yên Ca nhiệt tình nhấc bình rượu rót thêm vào trản Phó Tuyệt Ca, trong lòng vạn phần đắc ý: “Muội muội nếu thích tỷ tỷ sẽ gọi người mang một ít về Thư Nhạc Phong cho ngươi.”
“Tuyệt Ca đa tạ tỷ tỷ.” Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn sang A Phỉ cười nói: “Ngươi đi cùng nha hoàn của nhị tỷ tỷ lấy rượu đi.”
Mọi việc thuận lợi ngoài dự đoán, bát gia gọi ả tiểu ngốc quả không sai, lớn như vậy rồi vẫn ngu ngốc không biết bản thân đang bị lừa.
Phó Yên Ca sung sướng cười thầm, sớm thôi mọi người sẽ nhìn thấy Phó Tuyệt Ca không mảnh vải che thân nằm bên cạnh cửu gia, thân thể hoàn toàn bị tiêu kí.
Tranh thủ cơ hội lúc bát gia đang thương tâm mà ngày đêm an ủi, tận tình chăm sóc, rồi sẽ có một ngày nước chảy đá mòn, nàng không tin bát gia không động lòng.
Hai nha hoàn đều đi mất, phía bên cửu gia cũng đã xử lý xong Lý Y Cách và đám cận vệ trong Thư Nhạc Phong, lúc này chỉ còn chờ mê dược phát huy hiệu quả.
Mẫu đơn đình xướng được một chút Phó Tuyệt Ca cảm thấy trong người không khoẻ, mồ hôi túa ra ướt hết cả lưng áo, đầu choáng mắt hoa mấy lần đổ gục sang hai bên ghế.
Phó Yên Ca tinh ý phát hiện, hướng cửu gia ngồi cách đó không xa gật đầu một cái, xong xuôi thì đứng dậy nói với các mệnh phụ ngồi phía sau.
“Lệnh muội trong người không khoẻ, ta trước đưa nàng về tịnh thất nghỉ ngơi.”
Tần nương tử hiếu kì ngửa cổ ngóng về phía các nàng: “Tam lệnh ái thật sự không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là say rượu thôi.
Thu Cúc ngươi đưa tam lệnh ái về tịnh thất nghỉ ngơi, phân phó hạ nhân không được đến gần làm phiền.”
“Vâng, lệnh ái.”
Thu Cúc nhanh nhẹn bước lên đỡ lấy thân thể tam lệnh ái, một mình đưa nàng về tịnh thất phía nam.
Đợi tầm một khắc thời gian, Đông Phương Tầm Lạc nghiêng người nói chuyện với lục hoàng tước bên cạnh: “Thần muội uống hơi nhiều, trước hồi phủ, làm phiền lục hoàng huynh báo với nhị lệnh ái một tiếng.”
Lục hoàng tước vân đạm phong khinh gật đầu đáp ứng: “Hảo, đi đường cẩn thận, uống nhiều rồi thì đừng đi lung tung.”
“Vâng, hoàng huynh cáo từ.”
Đông Phương Tầm Lạc liêu xiêu đứng dậy, nô bộc thân thủ nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể sắp ngã một đường đi thẳng ra cổng, đợi đến khi khuất hẳn tầm mắt của những người trong viện mới rẽ sang một lối khác.
Nơi Phó Tuyệt Ca thật sự được đưa đến là tiểu thất phía tây cách viện tử mọi người dự tiệc không xa, gần đến nơi Đông Phương Tầm Lạc để lại tên nô bộc canh gác, một mình dùng sức đẩy mạnh cửa bước vào.
Trong thất được huân đến phi thường ấm áp, hương lô trên bàn vẫn đang cháy thịnh, không khí phảng phất một luồng tin tức tố thơm ngọt.
Chậm chạp bước đến trước giường, mành sa buông rũ ẩn giấu thân thể ôn hương nhuyễn ngọc, cách một bức mành vẫn có thể nghe thấy hơi thở đều đều nhẹ bẫng của đối phương.
Đông Phương Tầm Lạc sảng khoái hít một hơi thật sâu, gạt mành vải sang một bên, từ từ hạ người ngồi xuống nệm giường ấm áp.
Phó Tuyệt Ca an tĩnh chìm trong giấc ngủ, môi mỏng he hé mở, làn da trắng tuyết nửa khép nửa hở hờ hững lộ ra dưới ánh mắt nàng.
Khoé môi nhấc lên một đoạn, hài lòng chạm vào gương mặt trắng mịn, ở hàng mi dài thử vuốt ve vài cái.
“Nhiều năm vậy rồi chắc ngươi đã sớm quên mất ta rồi.” Đông Phương Tầm Lạc dời ngón tay đến trước cổ Phó Tuyệt Ca nhẹ nhàng tháo bỏ nút kết, vạt áo mỏng manh tức thì bung ra như mai nở trong tuyết: “Còn nhớ ngươi năm đó đi ngang qua cung của mẫu phi, đứng dưới một gốc cây nhìn lén tỷ tỷ ngươi, bộ dáng ngốc nghếch khiến ta nhịn không được muốn trêu chọc.
Bát hoàng tỷ gọi ngươi tiểu ngốc không sai, gặp chuyện liền mở to hai mắt ngây ngây ngốc ngốc, đến cả việc nhỏ như đào dế cũng không biết làm.”
Áo lót hai dây bên trong bị nàng dùng sức kéo mạnh, âm thanh roạt roạt không ngừng phát ra, phần thân trên của Phó Tuyệt Ca đã không còn mảnh vải che thân.
Đông Phương Tầm Lạc chồm người áp lên thân thể nhu nhuyễn mềm mại của quân quý, khoan khoái thở ra một hơi, từ từ tháo đến y phục của bản thân.
“Thật không ngờ ngươi như vậy lại biết đàn tỳ bà, khiêu vũ, nấu ăn, đọc sách, còn cả bắn cung nữa.
Bát hoàng tỷ kiếp trước rốt cuộc đã cứu bao nhiêu mạng người mà may mắn có được ngươi? Nếu ta sinh sớm hơn vài năm, có lẽ ngươi đã là người của ta chứ không phải bát hoàng tỷ.”
Thả người hôn lên đôi môi căng mọng kia, thưởng thức vị ngọt của tang thầm, khắp người bao vây bởi tín tức tố thơm ngọt của quân quý.
“Đừng sợ, chúng ta nhất định hữu duyên hữu phận, ngươi sớm thôi sẽ là ngươi của ta.
Đừng trách ta làm như vậy, Kim thị và Cao Ly đối với ta vô cùng quan trọng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lớp che chắn cuối cùng cũng bị tháo xuống, Đông Phương Tầm Lạc nghiêng đầu hôn lên cổ Phó Tuyệt Ca, bàn tay không an phận lần mò xuống bên dưới: “Ngoan, ta vẫn chưa vỡ lòng chăm sóc ngươi không được chu đáo, nhưng hôm nay chúng ta bắt buộc phải làm.”
Hai thân thể nóng bỏng dán chặt một chỗ, hơi thở dần biến thành gấp gáp.
Làn môi mềm mại chạm lên từng tấc da thịt, quấn quít từng hơi thở, âm thanh nghẹn chặt ở cổ họng nức nở phát ra những tiếng kêu yếu ớt.
Như sương nằm trên lá, như hoa mềm đón gió, cơ thể mỏng manh chạm nhẹ một cái dường đã có thể tan chảy thành nước.
Làn da trắng mịn rất nhanh xuất hiện những vệt hồng ngân, ngón tay run rẩy bấu víu vào sàn đan, lồng ngực kịch liệt phập phồng theo nhịp hô hấp bất ổn của chủ nhân.
Bên ngoài, Phó Yên Ca canh chuẩn thời gian nghe được tin báo từ Thu Cúc giả vờ khủng hoảng hét một tiếng: “Sao có thể như vậy? Các ngươi làm việc thế nào vậy hả?!”
Mọi người đang nghe côn khúc đều bị nàng doạ sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lục phu nhân chủ động lên tiếng cắt ngang: “Nhị lệnh ái có chuyện gì sao?”
“Muội muội Tuyệt Ca không thấy trong tịnh thất nữa, các vị hay là giúp ta một tay tìm kiếm nàng được không?”
Lục hoàng tước phá lệ bình tĩnh lên tiếng: “Không thấy là ý gì? Không phải nha hoàn của lệnh ái đưa tam lệnh ái về tịnh thất nghỉ ngơi sao?”
“Nô tỳ cũng không biết, lúc đưa về vẫn bình thường nhưng lúc nãy nô tỳ quay lại xem thử thì không thấy tam lệnh ái đâu nữa…”
“Thủ vệ theo bên cạnh nàng đâu?”
Lần này đến Phó Yên Ca chột dạ, nàng cũng không thể nói là bị cửu gia lừa đi: “Chuyện này ta cũng không nắm rõ, có khi nào bọn họ được Tuyệt Ca sai đi đâu đó làm việc?”
Lục hoàng tước nheo nheo mắt nhìn, cũng không hỏi thêm gì nữa: “Sự tình nghiêm trọng, yến tiệc trước dừng lại đợi khi nào tìm được tam lệnh ái rồi tính tiếp.”
Mọi người không có ý kiến khác, cùng nhau rời khỏi buổi tiệc đi tìm tam lệnh ái.
Trong lòng Phó Yên Ca vui sướng cùng cực, đại công cáo thành, từ nay về sau nàng không cần phải lo sợ bát gia bị Phó Tuyệt Ca cướp mất nữa.
Giả vờ dẫn mọi người đến tịnh thất đã an bài từ trước, Phó Yên Ca giả vờ lo lắng nói: “Chúng ta tìm ở đây trước đi.”
“Tại sao lại là ở đây?” Lục hoàng tước nghi hoặc hỏi tiếp: “Khang Ninh Công phủ lớn như vậy, nơi đầu tiên tìm nên là tịnh thất tam lệnh ái nghỉ ngơi mới đúng.”
“Cái đó…” Phó Yên Ca khẩn trương đến tái mét mặt mũi, luống cuống tìm đại một lý do bản thân cho là hợp lý: “Tịnh thất này gần yến tiệc nhất, đi qua đây cũng thuận tiện hơn.”
“Nếu lệnh ái đã nói vậy thì chúng ta cứ vào xem đi.” Thẩm nương tử che chóp mũi, hai chân mày thoáng nhíu chặt: “Ta nghe được mùi tin tức tố của quân quý ở đây.”
“Thu Cúc ngươi đi mở cửa.”
Thu Cúc vâng dạ nhận mệnh, nhanh chóng bước lên đem cửa đẩy ra.
Tịnh thất này không lớn, nhìn một cái đã nhìn hết toàn bộ, trông thấy quần áo trên sàn liền hoảng hốt bưng chặt miệng.
“L-Lệnh ái ngài xem, y phục của tam lệnh ái…”
Phó Yên Ca lập tức chạy vào xem, quả nhiên đại kế đã thành, trong lòng mừng phát điên vẫn phải giả vờ kinh hãi: “M-Muội muội nàng sao lại…”
Lục hoàng tước liếc qua y phục trên sàn nhà: “Y phục này không phải của cửu hoàng muội sao? Không phải nàng vừa nói phải hồi phủ à?”
“Lẽ nào hai người bọn họ có gian tình?” Tần nương tử tự nói xong cũng phải giật mình khiếp sợ: “Vậy bát gia thì sao? Phó tam lệnh ái cư nhiên dám phản bội bát gia tư thông với cửu gia?”
“Không phải như vậy! Muội muội ta không bao giờ làm ra loại chuyện vô sỉ này!” Phó Yên Ca chiếu theo kế hoạch giả vờ bao che cho Phó Tuyệt Ca: “Nhất định là có hiểu lầm, các ngươi đừng xem nữa, mau mau ra ngoài đi!”
“Nhị lệnh ái nói như thế không đúng, quân quý chưa xuất giá lại làm ra loại chuyện bại hoại vô sỉ như vậy thật không thể chấp nhận được.
Hôm nay nếu không làm rõ chuyện này há chẳng phải dung túng Phó tam lệnh ái làm xấu mặt toàn bộ quân quý cao môn?”
Lục nương tử tính tình vốn thẳng thắn, không chấp nhận được quân quý vô sỉ câu dẫn tước quý lên giường, dứt khoát đến thẳng giường ngủ lột trần bộ mặt thật của Phó Tuyệt Ca.
Mành vải chậm rãi được nhấc lên, đập vào mắt là gương mặt say ngủ của hai người, một là cửu hoàng tước Đông Phương Tầm Lạc, còn lại là…
Phó Yên Ca!?
“Nhị lệnh ái?”
Phó Yên Ca hồ đồ không hiểu chuyện gì, đưa tay để Thu Cúc dìu vào trong, vừa nhìn thấy tiểu quân quý nằm trên giường liền khiếp đảm hét toáng.
“Chuyện này là thế nào? Ả là ai?!”
Tất cả mệnh phụ cô nương đều xông vào xem thử, trông thấy một người dung mạo tương tự Phó nhị lệnh ái nằm bên cạnh cửu gia, thân thể trần trụi để lộ dấu vết bị tiêu kí.
Mọi người ái ngại nhìn Phó Yên Ca đang đứng như trời trồng, trong lòng nghi hoặc nhưng lại không tiện mở miệng tra hỏi.
Lục hoàng tước vẫn đứng bên ngoài cửa, sai nha hoàn vào xem rồi ra báo lại tình huống bên trong.
Đại khái nắm được tám phần, chiếu theo kế hoạch ban đầu chuẩn bị lật ngược thế cờ.
“Nhị lệnh ái không giải thích sao? Tại sao trong tịnh thất lại có một cô nương dung mạo giống hệt nhị lệnh ái, lại còn cùng cửu hoàng muội làm chuyện xấu hổ? Rốt cuộc cô nương này có quan hệ gì với ngươi?”
“T-Ta không biết, ta thật sự không biết!” Phó Yên Ca sợ đến nhũn hai chân, run rẩy bám vào Thu Cúc làm chỗ dựa: “Ta chưa từng gặp nữ nhân này, ả rốt cuộc từ đâu đến?”
“Thiên hạ này người giống người đã là hiếm gặp, lấy đâu ra một người giống nhau như hai giọt nước như vậy? Xem chừng nhị lệnh ái có chuyện muốn giấu giếm bản vương và mọi người.”
Lục nương tử lờ mờ đoán được điều gì đó, quay ngoắc sang nhị lệnh ái trừng mắt: “Nhị lệnh ái thành thật nói cho bọn ta biết đây có phải nha hoàn trong phủ của ngài? Là ngài cùng nha đầu này luân phiên thay đổi thân phận tư hội với cửu gia?”
“Thiên a, còn có chuyện như vậy sao?” Thẩm nương tử khiếp đảm bưng chặt miệng, nàng nghĩ thôi cũng chẳng dám chứ đừng nói là mắt thấy tai nghe: “Người nằm đây là nhị lệnh ái thật hay là giả? Nếu là giả vậy thì từ trước đến nay ả ta mượn danh nhị lệnh ái câu dẫn hoàng tước, bị phát hiện có luận côn đánh chết cũng là đáng đời.
Nhưng nếu là thật có nghĩa là nhị lệnh ái cùng nha hoàn thay đổi thân phận cùng cửu hoàng tước tư thông…”
Nói đến đây Thẩm nương tử cổ họng nghẹn chặt không thốt nên lời, có ai dám nghĩ nhị lệnh ái Công tước phủ lại dám làm ra loại chuyện bại hoại gia phong như thế.
Tiếng bàn luận ngày càng sôi nổi, Phó Yên Ca hổ thẹn đỏ bừng hai mắt, cố ý lớn tiếng cắt ngang âm thanh xì xào: “Không phải ta! Ta không quen biết ả, các ngươi lấy chứng cứ đâu nói ả là nha hoàn của ta?”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Các vị ồn ào đánh thức tam lệnh ái rồi.”
Là tiếng của A Phỉ.
A Lệ đi sau cẩn thận dìu tam lệnh ái bước đến gần đám đông đang vây xem, giả vờ kinh ngạc nhìn ngó xung quanh: “Các vị nương tử có chuyện gì lại tập trung ở đây vậy?”
“Tam lệnh ái không phải mất tích rồi sao?”
“Mất tích?” Phó Tuyệt Ca ngẩn người vài phân thời gian, nghi hoặc nhìn sang lục hoàng tước đáp: “Không có a, ta vẫn ở trong tịnh thất nghỉ ngơi, ban nãy nghe bên ngoài ồn ào nên mới bảo A Lệ dẫn ra xem thử.”
“Ồ.”
Lục hoàng tử ồ một tiếng, mọi người liền minh bạch, xem ra màn kịch hôm nay là do nhị lệnh ái tự mình dựng lên rồi tự mình rơi xuống hố.
“Nhục nhã a!” Tần nương tử rút khăn tay chấm nước mắt vốn không tồn tại: “Ta sống mấy mươi năm trên đời chưa từng gặp qua loại chuyện nhục nhã như vậy, nhị lệnh ái tự bôi xấu danh dự thì thôi còn hàm oan cho tam lệnh ái.
Bọn ta suýt chút đã bị nàng lừa rồi, cũng may tam lệnh ái cát nhân thiên tướng bằng không đã…”
Nói một nửa liền ý vị liếc Phó Yên Ca.
“Không phải ta! Ta đã nói chuyện này không liên quan đến ta! Khẳng định là do Phó Tuyệt Ca đố kị nên bày mưu hãm hại, ta không biết chuyện gì hết!”
“Nói nhiều như vậy để làm gì?” Phó Tuyệt Ca nâng khăn che mũi ngăn trở mùi vị giao hoan nồng nặc trong phòng: “Người đâu, kiểm tra quân quý này xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
A Lệ và A Phỉ nhanh chóng bước lên đem ‘Phó Yên Ca’ kéo dậy, tốt bụng đem chăn quấn kín thân thể chằn chịt dấu vết hoan ái.
Bên cạnh Đông Phương Tầm Lạc vốn không hề ngủ, nhưng mọi chuyện phát sinh ngoài dự đoán nàng chỉ có thể giả vờ say rượu nằm yên chờ đợi thời cơ.
Chết tiệt, nhất định là hương lô kia có vấn đề.
Với công lực của nàng sao có thể không phát hiện người bên cạnh căn bản không phải Phó Tuyệt Ca.
Hai người kiểm tra từ y phục trên sàn đến tóc tai thân thể ‘Phó Yên Ca’, một lúc mới tìm thấy điểm lạ trên cổ nàng, dùng sức kéo ra một miếng nhân bì diện cụ.
Xoạch xoạch âm thanh vang lên không dứt, kéo đến chân tóc mới thật sự kết thúc, hiện lên gương mặt nhỏ nhắn có vài nét giống với Phó Yên Ca.
“Thu Thuỷ?!”.