Khẩn trương bước xuống giường chạy về phía cửa sổ, tất cả thủ vệ đều đã tập trung bên ngoài, riêng Lý Y Cách thì dẫn theo một số thủ vệ bảo vệ đại môn Công tước phủ.
Cách một dãy tường vẫn nghe tiếng gào thét thê lương vọng lại, là phản quân giết người, một tiếng lại một tiếng nối đuôi nhau không dứt.
Phó Tuyệt Ca sợ hãi rùng mình, cuống quít bước ra sau bình phong mặc lại y phục rồi cùng A Phỉ và A Xán ra xem tình hình.
Bên ngoài tuy hỗn loạn nhưng mọi người rất nhanh đã tìm được vị trí, thủ vệ tay lăm lăm vũ khí hướng về phía đại môn, chỉ cần bên ngoài có động tĩnh dị thường sẽ lập tức xông ra.
Một người trông thấy Phó Tuyệt Ca bước ra khỏi phòng liền chạy đến ngăn cản: “Chủ tử nương nương đừng đi, bên ngoài nguy hiểm lắm.”
“Ta không yên tâm muốn xem thử lai lịch của phản quân.” Phó Tuyệt Ca nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Bốn thủ vệ đi theo ta, A Phỉ ở lại chỉ A Xán đi cùng.”
“Chủ tử nương nương ngài phải cẩn thận a!”
“Ta biết rồi.”
An ủi A Phỉ xong, Phó Tuyệt Ca cùng A Xán và bốn thủ vệ nhanh chóng rời khỏi Thư Nhạc Phong.
Phía nàng tạm xem như an ổn, còn bên Phó Yên Ca và Phó công tước đã loạn thành một đoàn, âm thanh la hét vọng lại đinh tai nhức óc.
“Các ngươi an bài người chỗ tứ nương tử chưa?”
Thủ vệ kính cẩn đáp: “Đã an bài thoả đáng, chủ tử nương nương yên tâm.”
Phó Tuyệt Ca cũng không hỏi gì thêm, xuyên qua hoa viên là đến cửa chính, trông thấy Lý Y Cách dẫn theo tầm hai mươi ba mươi thủ vệ canh giữ đại môn, tay mỗi người đều cầm một ngọn đuốc lớn.
“Chủ tử nương nương?” Lý Y Cách mạc danh kì diệu bước lên: “Ngài sao lại rời khỏi phòng? Bên ngoài nguy hiểm lắm, thỉnh nương nương hồi phòng.”
“Ta muốn xem lai lịch phản quân.”
“Là người Mông Cổ, bọn họ kéo đến rất đông, ước chừng khoảng bảy tám ngàn người.”
Phó Tuyệt Ca xuyên qua đám đông bước đến đại môn, thủ vệ cẩn thận mở cửa tạo thành một khe hở nhỏ cho nàng dễ dàng quan sát.
Lý Y Cách nói không sai, phản quân là người Mông Cổ, vũ khí trên tay đặc biệt cổ quái, ngay cả cách giết người cũng vô cùng hung bạo.
Vó ngựa đi đến đâu xác người la liệt đến đó, nam nhân nữ nhân thậm chí là lão đầu ấu hài đều không tha.
Khoảng cách tương đối xa chỉ nhìn thấy một đám người Mông Cổ xông vào phủ đệ của Lý thị lang dẫn ra thê nhi và hạ nhân, đồng loạt từng người từng người gục chết dưới lưỡi đao.
Tiếng kêu khóc thảm thiết xé rách bầu không khí an tĩnh giữa đêm, dưới chân đều là máu thấm ướt toàn bộ đế giày.
Phó Tuyệt Ca không dám nhìn nữa, hốt hoảng che miệng quay lại vào phủ: “Đóng cửa!”
Thủ vệ biết nàng là quân quý chịu không nổi cảnh giết chóc, vội vàng đem cửa đóng chặt.
“Chỗ chúng ta có bao nhiêu người? Có thể đi ứng cứu các phủ đệ xung quanh không?”
Lý Y Cách khó xử lắc đầu: “Chỉ nhiêu đây người, số còn lại đều đang ở ngoại thành, không có lệnh của bát gia khó mà gọi được nhiều người hơn.”
Phó Tuyệt Ca bị hành vi hung hãn của phản quân doạ cho run rẩy, chỗ nàng chỉ hơn ba mươi thủ vệ tinh nhuệ, muốn đấu với mấy ngàn binh chỉ e là khó hơn lên trời.
Không bao lâu nữa phản quân sẽ kéo đến, ngoài kiên cường chống đợi đến khi cứu viện vào thành thì không còn cách nào khác.
“Các ngươi bảo vệ cửa lớn, không được để bất kì phản quân nào tiến vào.”
“Vâng, chủ tử nương nương.”
Không yên tâm quay về phòng, Phó Tuyệt Ca gọi người mang ghế đặt trong hiên, từ vị trí này dễ dàng quan sát động tĩnh xung quanh Công tước phủ.
Đúng như dự đoán, phản quân ồ ạt tấn công đại môn, cách một đoạn xa vẫn có thể nghe rõ tiếng đao kiếm chém liên tục vào cửa.
Lý Y Cách lập tức phất tay ra hiệu, thủ vệ nhanh chóng vào vị trí, người cầm cung người cầm kiếm chuẩn bị tinh thần liều chết với phản quân.
“Gia có chỉ, ai có thể bắt sống Phó Tuyệt Ca sẽ được trọng thưởng!”
Hoá ra là nhắm vào nàng.
“Mở cửa!”
Phản quân bên ngoài điên cuồng dùng mọi cách phá cửa, rầm rầm âm thanh dồn dập chấn động cả mặt đất.
“Muốn sống thì mau mở cửa!”
“Ở đâu ra một đám dã nô ngông cuồng? Xem ra không cho các ngươi nếm mùi lợi hại sẽ không biết sợ.” Lý Y Cách há miệng rống một tiếng đàn áp khí thế phản quân: “Phóng tiễn!”
Thủ vệ đứng trên lầu lập tức đẩy cửa sổ, từng người xếp thành hàng kéo cung nhắm về phía phản quân không ngừng phóng tên.
Phản quân đoán không được một phủ đệ công tước nhỏ nhoi lại có nhiều thủ vệ như vậy, lúng túng nâng khiên che chắn màn mưa tên từ từ lùi về sau.
“Khốn khiếp! Quân quý này rốt cuộc là thần thánh phương nào còn có người của Cấm Vệ Quân bảo hộ?”
“Cứ y lệnh gia mà làm, lập tức tấn công!”
Phản quân dàn thành một hàng, người đứng trước nâng khiên che chắn cho người phía sau.
Hàng thứ hai ai nấy đều cầm một đoạn dây thừng dài, phần đầu gắn móc sắt cứng cáp, những hàng tiếp theo cầm đủ loại vũ khí chuẩn bị tư thế tấn công.
Điểm yếu của tiễn là không thể tấn công ở khoảng cách gần, đợi đến khi áp sát tường, hàng đầu lập tức dạt ra hai bên nhường cho người hàng hai ném móc sắt lên tường.
Phó Tuyệt Ca khẩn trương đứng bật dậy: “Lý Y Cách!”
Lý Y Cách sớm đã phát hiện, dẫn quân chạy về phía tường, một người đạp lên lu nước một người khác chuyền những thùng dầu lên.
Từ trên cao đổ dầu thẳng xuống tường, mặt tường không còn chỗ bám phản quân tay chân trơn trượt không vững đè lên nhau ngã lộp bộp xuống đất.
Đao sắc mãnh liệt cắt một đường, móc sắt tách rời khỏi dây thừng, phản quân không còn cách nào để leo tường vào trong.
Sắc mặt tên thủ lĩnh càng lúc càng khó coi, hung hăng vung kiếm lên trời rống một tiếng thật to: “Phá cửa!”
Phó Tuyệt Ca thừa biết đại môn căn bản không thể chịu nổi sức công phá từ bên ngoài, nhanh chóng bước lên ngăn cản Lý Y Cách: “Đừng phí sức nữa, sinh mệnh của mọi người đều quý trọng, ngươi cho người mang đồ chặn cửa lại, nhóm khác cùng ta mang mọi người xuất phủ.”
“Không được, bên ngoài đều là phản quân đi đông sẽ bị phát hiện, chủ tử nương nương tốt nhất lúc này nên rời đi.”
“Ta không thể cứ như vậy bỏ đi, ngươi mau làm theo lời ta nói, chúng ta không còn thời gian nữa đâu.”
“Mạt tướng được lệnh của bát gia tuyệt đối không thể để chủ tử nương nương rơi vào nguy hiểm!”
“Ngươi…”
Trong lúc hai người tranh cãi cửa lớn đã bị phá thủng một lỗ, một cánh tay thô kệch đầy lông vói vào đem chốt gài chặt đứt.
Phó Tuyệt Ca hít thở không thông, run rẩy bám lấy cánh tay A Xán, các nàng lẽ nào phải bỏ mạng ở đây?
Lý Y Cách nghiến chặt hàm răng, vung kiếm quát một tiếng: “Giết!!!”
Thủ vệ nhanh như thiểm điện lao về phía đại môn, phản quân một người lại một người bị giết chết, máu tanh ồ ạt chảy tràn thấm đỏ cả đất.
Với số lượng thủ vệ ít ỏi như vậy muốn ngăn cả ngàn quân Mông Cổ căn bản không có khả năng.
Từng người từng người lặng lẽ ngã xuống, trước đây rõ ràng từng cùng nhau vui vẻ cười nói cuối cùng lại phải nhìn người hồn quy thiên địa.
||||| Truyện đề cử: Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em |||||
“Chủ tử nương nương mau đi thôi!” A Phỉ nén đau thương nghẹn ngào khuyên nhủ: “Mọi người đều đang cố gắng, chúng ta đừng cản trở họ nữa.”
Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, che giấu hai mắt đỏ hoen, một đường quay trở về phòng.
Từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc hạp cũ, lớp bụi đóng bên trên dày hai ba tầng, có vẻ đã giữ bên người rất lâu rồi.
Phó Tuyệt Ca cẩn thận mở nắp hạp, bên trong là hai ống pháo nhỏ cỡ cổ tay hài tử, mặt trên viết vài chữ nhưng do thời gian đã quá lâu nên không thể đọc được nữa.
“Chủ tử nương nương, đây là…”
“Là pháo hiệu có thể điều động binh mã ở ngoại thành, thứ này bát gia giao cho ta trước khi đến Cao Ly.”
“Có đồ tốt như vậy sao chủ tử nương nương không dùng ngay từ đầu?”
A Lệ tay nhanh hơn não chụp lấy ống pháo muốn ra ngoài báo tin nhưng bị Phó Tuyệt Ca cản lại.
“Không được!”
“Tại sao?” A Xán khẩn trương giậm chân xuống sàn: “Thủ vệ đều sắp không cầm cự nổi rồi, lệnh ái lẽ nào không muốn cứu bọn họ?”
“Ta sao có thể không muốn cứu bọn họ? Nhưng đây là binh mã bát gia tự chiêu mộ bồi dưỡng, triều đình căn bản không biết chuyện này, vạn nhất bọn họ tiến vào thành để Hoàng thượng phát hiện sẽ nghĩ bát gia muốn tạo phản.
Đến lúc đó không chỉ chúng ta mà ngay cả bát gia cũng gặp nguy hiểm, ta không thể làm như vậy được!”
Phó Tuyệt Ca siết ống pháo đến phát đau, đè nén đau đớn vào tận đáy lòng: “Là ta phụ lòng bọn họ…”
“Chủ tử nương nương…”
Bên ngoài ánh sáng loé lên, A Lệ chạy ra cửa xem thử, phát hiện phản quân đã xử lý xong thủ vệ ngoài cửa đang tiến về phía các nàng.
“Nương nương!!”
Phó Tuyệt Ca cắn chặt hàm răng, dứt khoát kéo các nàng ra sau giường ngủ, dùng sức đạp mạnh vách giường mở ra một đường hầm nhỏ.
Thứ này là do bát gia không yên tâm sai người làm cho nàng, ngoại trừ nàng ra không có người thứ hai biết được đường hầm này.
“Mau vào đi.”
Dùng sức đẩy A Xán vào trước, A Phỉ và A Lệ nhanh chóng bước vào rồi ở bên trong đỡ Phó Tuyệt Ca.
Cửa hầm vừa đóng lại phản quân cũng liền xông vào, bên trong phòng một mảng vắng lặng nhưng có thể cảm nhận được sự sống ở đây.
Tên thủ lĩnh râu ria xồm xoàm đi lòng vòng kiểm tra, đôi mắt diều hâu sắc bén không ngừng đảo quanh quất.
“Mau đi tìm, nhất định ả ta vẫn ở đây.”
Hầm nhỏ chỉ bằng giường ngủ, ba người chen chúc có chút chật hẹp, thông qua khe hở trên vách mà quan sát động tĩnh bên ngoài.
Nhìn từ ngoài không thể phát hiện được giường còn có thêm một cái hầm nhỏ, chỉ cần ở trong này yên tĩnh không phát ra tiếng động sẽ an toàn vượt qua kiếp nạn.
“Không có, một người cũng không có.”
“Quá lạ, ả ta cũng không phải chim sao có thể nháy mắt mà biến mất?”
Thủ lĩnh nghi hoặc đi đến giường ngủ lật chăn màn lên kiểm tra, hoàn toàn không có người nào khác.
“Có khi nào đã trốn ra ngoài rồi không?”
“Ngươi dẫn vài người đi tìm thử đi.” Thủ lĩnh khịt khịt mũi, hai chân mày nhíu chặt tạo thành hình chữ xuyên giữa trán: “Ta ngửi thấy mùi phấn hương của quân quý, ả nhất định chưa đi xa đâu.”
Phó Tuyệt Ca bưng chặt miệng, sau ót đổ một đầu mồ hôi lạnh, nàng đúng là không nên nghe lời bát gia ban đêm ngủ thoa phấn hương!!
A Phỉ hai chân tê nhức chịu không nổi, thử duỗi chân ra liền đạp phải vách giường phát ra tiếng.
Ba người sợ đến lông tóc nhảy dựng, liều mạng đem chân A Phỉ kéo trở về, cùng nhau run rẩy cuộn tròn thành một đoàn.
Chút tiếng động này vẫn bị thủ lĩnh phát hiện, tức tốc bước đi xung quanh giường xem thử nhưng nửa bóng người cũng không có.
“Cái giường này có gì đó rất kì quái, các ngươi đến phá bỏ đi.”
“Tuân mệnh!”
Mấy tên lâu la hung hăng đạp đổ cột giường, mành vải bị xé rách ném loạn dưới sàn nhà, chẳng mấy chốc giường ngủ chỉ còn trơ lại một tấm ván dài.
Thủ lĩnh nhảy lên giường đạp hai cái, quả nhiên có tiếng vọng, hoá ra bên trong giường là một khoang rỗng.
“Mấy trò vụng về này cũng nghĩ qua mặt lão tử? Lật miếng ván này lên!”
Phó Tuyệt Ca nhắm nghiền hai mắt, xong rồi, lần này các nàng không thoát được rồi.
Một loạt tiếng động như đao kiếm chém vào gỗ liên tục phát ra, cảm giác mặt giường chấn động muốn sập, cả nàng chỉ biết ôm chặt lấy nhau nén nhịn không khóc ra tiếng.
Từ trên một thanh đao đâm thẳng xuống cắt một đường trên vai A Xán, máu ồ ạt chảy ra thấm ướt tay áo.
“A Xán!”
“K-Không sao, không sao…” A Xán đau đến giọng nói phát run vẫn kiên trì an ủi nàng: “Ngài đừng sợ, nô tỳ có chết cũng bảo vệ ngài an toàn.”
Phó Tuyệt Ca sợ hãi nhưng lại không dám khóc, một mực mím chặt môi, cả người vùi vào lòng A Xán phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Những tưởng bản thân hôm nay sẽ hồn dạo quỷ môn quan thì lại một lần nữa trên giường truyền đến loạt âm thanh chấn động, tiếng kêu gào thảm thiết xé nát cả màn đêm tĩnh mịch.
Phó Tuyệt Ca không hiểu chuyện gì đang diễn ra, từ từ bò về phía vách giường, sờ soạng tìm kiếm cửa sổ nhỏ đẩy ra xem thử.
Đập vào mắt là thi thể của phản quân, đầu bị chém lìa khỏi cỏi, đôi mắt trừng trừng nhìn thẳng vào nàng.
Phó Tuyệt Ca kinh hãi ngã bật ra sau, run run tìm kiếm hơi ấm của A Xán: “P-Phản quân…”
A Xán bò đến ghé mắt nhìn thử: “Có người đến cứu chúng ta sao?”
Xung quanh chẳng mấy chốc an tĩnh trở lại, các nàng không còn nghe tiếng thở vù vù của tên thủ lĩnh râu ria kia nữa.
Một lúc sau có một tiếng nói khác yêu ớt vang lên: “Chủ tử nương nương? Chủ tử nương nương ngài ở đây đúng không?”
Là Lý Y Cách!!
A Phỉ và A Xán mừng rỡ đẩy vách giường ra, quả nhiên là Lý Y Cách còn sống, toàn thân trọng thương nhiễm đầy máu đi lại xung quanh tìm kiếm các nàng.
“Lý Y Cách!”
Ngoảnh đầu trông sang vừa vặn nhìn thấy A Xán từ gầm giường bước ra, Lý Y Cách nhất thời quên mất bản thân đang bị thương liều mạng chạy về phía nàng, dùng cánh tay lành lặn mãnh liệt kéo nàng vào lòng.
Chết dưới lưỡi kiếm phản quân hắn không sợ, duy chỉ sợ nữ nhân này gặp nguy hiểm, thân này dù phải bước qua Hoàng Tuyền cũng quyết bảo vệ nàng một đời khoái lạc.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Lý Y Cách kéo vào ngực, A Xán mặt mày xám xịt sợ hãi trừng to hai mắt lại không dám đẩy Lý Y Cách, khó xử nhìn lệnh ái đang từ từ bò ra khỏi hầm giường.
Phó Tuyệt Ca ngẩn người vài phân thời gian, xấu hổ che miệng ho khan hai tiếng nhắc nhở Lý Y Cách ở đây vẫn còn rất nhiều người.
Bản thân Lý Y Cách dần phát hiện ra, lúng túng thả lỏng cánh tay nhìn A Xán lùi về sau, trong lòng đặc biệt không nỡ rời xa thân thể ôn hương nhuyễn ngọc kia.
“Chủ tử nương nương không sao chứ?”
Người vừa nói là một nữ tước quý thân cao thất xích, đứng cách một khoảng xa vẫn nghe nồng nặc mùi huyết tinh, toàn thân toả ra nồng đậm sát khí đặc trưng của quân gia.
Đây là lần đầu Phó Tuyệt Ca gặp người này, hiếu kì đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhìn cách ăn mặc hẳn là người của Minh triều.
“Không biết quân gia đây là…”
“Mạt tướng Thẩm Ngạn Hoan, phó lĩnh đội quân trấn giữ ngoại thành, hôm nay được lệnh bát gia vào thành cứu giá.”
“Cứu giá? Ý ngươi là sao?”
Thẩm Ngạn Hoan trước câu hỏi của nàng vẫn bình thản đáp: “Cửu gia cấu kết phản quân Mông Cổ tấn công vào kinh thành, nay Tử Cấm Thành thất thủ, bát gia an bài đội quân ngoại thành trực tiếp vào thành cứu giá.
Tướng lĩnh dẫn trước hai đội quân vào Tử Cấm Thành, mạt tướng được lệnh dẫn đội quân còn lại đến ứng cứu Công tước phủ và Thân vương phủ.”
“Cửu gia tà tâm không chết đúng là đáng hận, còn dám cõng rắn cắn gà nhà, phản bội quốc thổ, tội đáng muôn chết!” Phó Tuyệt Ca hít một hơi tê buốt lồng ngực, nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng người muốn gặp: “Bát gia không cùng các ngươi vào cung cứu giá sao?”
“Bát gia còn phải xử lý vài việc ở Cao Ly nên không có thời gian hồi kinh cứu giá.”
“Nói cũng đúng, bát gia thân ở Cao Ly muốn hồi kinh phải nhận được thánh chỉ, không tuỳ tiện về mới là tốt.”
Tuy miệng nói vậy nhưng trên mặt Phó Tuyệt Ca lộ rõ vẻ thất vọng, chậm rì rì ngồi xuống toạ ỷ, bàn tay siết đến nhăn nhúm gấu váy cũng không phát hiện..