Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa


Nói đoạn, Thẩm Ngạn Hoan từ trong tay áo lấy ra một bức tờ khai điểm chỉ của thủ vệ.

Mặt giấy lẫn mực và huyết tinh có khoảng mười dấu điểm chỉ, Phó Tuyệt Ca không rõ tư vị, đám thủ vệ này căn bản đến chó cũng không bằng.
Lý Y Cách sải chân dài đến trước mặt Thu Cúc, bắt lấy cằm ép nàng nhìn thẳng về phía mình: “Có điều tiện nhân này vẫn chưa chịu khai, mạt tướng không dám tuỳ tiện dùng hình thỉnh ý lệnh của chủ tử nương nương.”
Đôi mắt Phó Tuyệt Ca vốn trong trẻo tĩnh lặng như thu thuỷ nay lại dấy lên một tia quật cường tàn nhẫn, bàn tay vô thức siết chặt bức tờ khai: “Nếu không khai thì đánh gãy hai chân rồi bán vào kĩ viện.”
“Phó Tuyệt Ca ngươi dám?!” Thu Cúc sợ đến nói lắp vẫn cố giương mắt giả làm mẫu hổ: “Ta là nha hoàn của nhị lệnh ái, vạn nhất có mệnh hệ gì lệnh ái sẽ không tha cho ngươi!”
“Ngươi đến giờ phút này còn nghĩ Phó Yên Ca sẽ cứu ngươi? Nàng bảo vệ bản thân còn không xong lấy gì để bảo vệ ngươi? Là người thông minh nên biết tiến lùi đúng lúc, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nói thì còn con đường để sống.”
“Ta sẽ không phản bội nhị lệnh ái!!”
Lý Y Cách thẳng tay giáng cho Thu Cúc một cái tát, ả sợ đến mức hét toáng lên, cả người run rẩy bám vào lưng ghế khóc thút thít.

Tính tình quân gia không thể so với quân quý, kiên nhẫn ít đến đáng thương, không nghe Thu Cúc nói gì thì tiếp tục tát đến khi mặt nhỏ biến thành đầu heo vẫn không chịu dừng lại.
“Bớt giở trò trước mặt lão tử, lão tử một chiêu cũng có thể khiến ngươi cả đời không thể làm người!”
Phó Tuyệt Ca vân đạm phong khinh nhấp một ngụm trà, mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa.
Thu Cúc bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, mặt sưng vù một khối, khoé môi chảy ra tia máu đỏ thẫm.

Gương mặt đau đớn không chịu nổi, cuối cùng vẫn chọn từ bỏ, nàng căn bản không thể đấu lại người của tứ phòng.
“Nô tỳ khai! Nô tỳ khai mà ô!!”
“Dừng đi.”
Lý Y Cách miễn cưỡng thu hồi cánh tay, thô lỗ đạp Thu Cúc ngồi thẳng dậy.
“Nói đi, còn những gì mà bản lệnh ái không biết.”
Mặt Thu Cúc sưng to đến nỗi cử động môi nói chuyện cũng khó, nước mắt nước mũi tèm lem bẩn không chịu được: “N-Nhị lệnh ái mua chuộc thủ vệ phản bội tam lệnh ái, sau đó lệnh bọn họ lơ là canh gác để cho người đột nhập vào phủ độc chết ngươi.

Nhưng chưa bao lâu Lý Y Cách lại xuất hiện nên thủ vệ không còn cơ hội, nhị lệnh ái mới hạ lệnh án binh bất động chờ một thời cơ khác tốt hơn.

Đầu năm nay nhị lệnh ái gặp được cửu gia, chuyện cửu gia muốn hãm hại thanh danh của ngươi cũng do lệnh ái nhà ta giúp đỡ hạ dược vào rượu.


Nhưng kế hoạch vẫn không thành còn bị ngươi phát hiện ra, cửu gia chỉ còn cách là liên kết phản quân Mông Cổ tấn công vào thành, lệnh ái chờ trong phủ nếu phản quân công kích Công tước phủ thất bại thì sẽ sai thủ vệ đến bắt ngươi đi.”
Miệng nhỏ không ngừng trào ra tia máu, ngực áo sớm đỏ ướt đẫm một mảng, Thu Cúc khổ sở nuốt nước mắt tiếp tục câu chuyện: “Ai ngờ quân đội ngoại thành lại đến nhanh như vậy, lệnh ái trở tay không kịp đành trốn suốt trong phòng.

Lệnh ái nhà ta ngây thơ cho rằng chuyện đến đây là xong, không nghĩ ngươi phát hiện thủ vệ có sai biệt mà cho người điều tra.

Chỉ trách lệnh ái thủ đoạn không bằng ngươi, nếu không bát gia tại sao lại chọn ngươi mà không chọn cô nương mệnh cách phượng hoàng chứ?”
“Dựa vào chút thủ đoạn vặt vãnh này mà muốn loại trừ ta, chủ bộc các ngươi suy nghĩ có phải hơi đơn thuần rồi không? Nếu đúng như ngươi nói ta đêm đó bị phản quân giết chết, lẽ nào bát gia không cho người điều tra chân tướng sự việc? Đến lúc đó Phó Yên Ca không những không thể trở thành chính phi còn bị bát gia một kiếm giết chết báo thù cho ta.

Trăm hại không có một lợi, loại chuyện lỗ vốn như vậy cũng đâm đầu vào làm?”
“Người đơn thuần là ngươi!” Thu Cúc rống to một tiếng, hai mắt sưng húp đục ngầu bị vết sưng trên má chèn ép tạo thành khe hẹp nhỏ đến đáng thương: “Bốc sư nổi danh nhất kinh thành đã bói cho lệnh ái một quẻ, nói rằng chỉ cần ngươi chết, lệnh ái nhà ta nhất định sẽ trở thành Hoàng hậu Đại Minh.

Ngươi chẳng qua chỉ là dã thảo dã hoa, lệnh ái nhà ta mới là phượng hoàng, nhổ một nhánh cỏ có gì phải sợ chứ?”
Lại một cái tát giáng xuống, Thu Cúc từ trên ghế bay thẳng xuống đất, thống khổ vịn gò má bỏng rát nôn ra một ngụm máu.

Phó Tuyệt Ca không ngăn cản, bệ vệ nhìn ả từ trên xuống dưới, tựa hồ đối với lời tiên đoán này chẳng buồn để tâm.
“Bốc sư bói cho lệnh ái ngươi một quẻ khi ta chết nàng sẽ là Hoàng hậu, nhưng hắn lại không nói danh vị Hoàng hậu này chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

Tuy nói người đi trà lạnh, nhưng tình cảm giữa bát gia và ta không phải một hai năm thời gian, dù ta thật sự chết đi bát gia cũng không thể quên được ta.”
“N-Ngươi chẳng qua, khụ, chẳng qua chỉ là thứ nữ, bát gia vĩnh viễn không chọn ngươi làm đích nương tử!”
“Câm miệng!”
Lý Y Cách nóng nảy đá vào Thu Cúc một cước, cước này vừa vặn đem ả đá ngất, cả người xụi lơ nằm dài trên sàn.

Thử lay hai cái nhưng không có kết quả, hắn đành quay về bên cạnh Phó Tuyệt Ca báo tin.
“Đã bị đánh ngất rồi.”
“Người này không cần giữ lại nữa, lấy được khẩu cung điểm chỉ thì giết đi, đưa xác về cho người ở chính phòng lấy làm bài học.”
“Tuân mệnh.”
Người bị dẫn đi rồi, Phó Tuyệt Ca vẫn không đứng lên ra về, một mực ngồi yên tại chỗ nhìn xa xăm phong cảnh ngoài cửa lớn.


Lời Thu Cúc nói không phải nàng không để tâm, kiếp trước cũng là nàng chết đi nhường cơ hội trở thành Hoàng hậu cho Phó Yên Ca.

Vạn nhất kiếp này cũng như vậy đi trên vết xe đổ của kiếp trước, vậy những nỗ lực kiếp này của nàng còn có ý nghĩa gì chứ?
Càng nghĩ càng sợ hãi, cả người co rúm lại thành một đoàn, nặng nề thở ra từng hơi đau buốt lồng ngực.

Nàng không sợ chết, nàng chỉ sợ chết đi còn liên luỵ bát gia cùng chịu khổ.

Đời người ngắn ngủi chớp mắt đã hoá thành tro tàn, mong ước cùng quân dữ tử giai lão chỉ sợ khó thành.
Không biết ngồi trong thư phòng bao lâu mãi đến khi vai trái bị A Bích dùng sức lay mạnh mới hoàn hồn, hướng đôi thuỷ mâu trong trẻo như thu thuỷ quan sát nàng.
“Chủ tử nương nương trong người không khoẻ sao? Hay nô tỳ đi gọi Thái y đến xem cho ngài?”
“Ta không sao, chắc do trời chuyển lạnh nên trong người không thoải mái.”
“Vậy nô tỳ đưa ngài vào phòng nghỉ ngơi, có chuyện này nô tỳ muốn bẩm báo với ngài.”
Phó Tuyệt Ca gật đầu chấp thuận, đưa tay để A Bích dìu đứng dậy, hai người một trước một sau quay về viện tử trước đây nàng từng dùng.

Nơi này mỗi ngày đều có hạ nhân đến quét dọn tránh trường hợp nàng đột ngột hồi phủ không có chỗ để nghỉ ngơi.
Vừa bước vào ngoài trời đã đổ xuống một cơn mưa, ban đầu chỉ lất phất vài hạt chẳng bao lâu thì như thác đổ ào ào chảy xuống nhân gian.

Viện tử kéo dài một mảng yên tĩnh, nệm vải đã được thay mới nhưng không hề ấm áp, lúc ngồi xuống một trận tê dại từ sống lưng chạy thẳng lên đại não.

“Gần đây luôn cảm thấy cả người đau nhức ê ẩm, chỉ mới vào thu đã như vậy nhập đông rồi chẳng biết còn tệ đến đâu.”
A Bích nhấc ấm trà nóng rót vào trong trản, dịu giọng đáp lại lời nàng: “Chủ tử nương nương lo nghĩ nhiều chuyện không bệnh cũng mệt thành bệnh, hay là đừng về Công tước phủ nữa, ngài ở lại vương phủ để hạ nhân chăm sóc ngài có được không?”
“Để nương thân một mình trong phủ ta không yên tâm.” Đưa tay tiếp nhận trản trà từ tay A Bích, nàng không vội uống mà giữa trong tay lưu lại chút hơi ấm: “Chuyện ta nhờ ngươi điều tra đã đến đâu rồi?”
“Nô tỳ đã cho người chuẩn bị mọi thứ, sáng sớm mai lập tức lên đường đến Cao Ly thay ngài chăm sóc bát gia.

Phía Tứ vương phủ vẫn đang điều tra nhưng chưa có kết quả, trước mắt chỉ biết trong phủ nàng đúng là có dưỡng vài bốc sư vu sư nhưng để làm gì thì không ai rõ.”

“Chuyện điều tra này ngươi giao cho ai? Có đáng tin hay không?”
“Nô tỳ giao cho cung nữ trong vương phủ đi tra, cũng đã dùng được vài lần, con người nàng rất thành thật không có gì đáng nghi.”
“Chuyện thủ vệ trong Công tước phủ chắc ngươi đã nghe Mi Cát nói qua, nếu chỉ chút chuyện vặt thì giao cho người nào cũng được nhưng lần này thì khác, liên quan đến an nguy của bát gia không thể tuỳ ý để một cung nữ đi điều tra.

Ngươi giao cho Thẩm Ngạn Hoan xử lý, bản thân thì nhanh chóng đến Cao Ly chiếu cố bát gia, những chuyện trong phủ ta thay ngươi quản lý.”
“Như vậy có được không? Chủ tử nương nương thân thể suy kiệt còn gắng gượng nữa e là…”
Phó Tuyệt Ca lên tiếng đánh gãy lời nàng: “Ta không sao, chuyện này cứ quyết định vậy đi.”
Biết rõ chủ tử đã hạ quyết tâm ai khuyên cũng bằng thừa, A Bích miễn cưỡng xoay người về phòng chuẩn bị hành lý, đến tối mới đem sổ sách trong phủ đưa đến viện tử của nàng.
Một mình trong phòng xem sổ sách đến giữa canh tư, cả người đau nhức khó nhịn, thê thảm kêu rên một tiếng rồi lại thay đổi tư thế.

Ngoài trời mưa vẫn tầm tã, nặng nề rơi lộp bộp trên mái nhà, da thịt lởn vởn hơi lạnh vài lần lại rùng mình một cái.

Hình ảnh trước mặt từng chút nhoè dần đi, Phó Tuyệt Ca phát giác có điều bất thường vẫn không cản lại được phản ứng của cơ thể, từ từ gục đầu xuống bàn hôn mê.
Tỉnh lại nhìn thấy bản thân ngồi trên một chiếc giường lớn, trước mặt là mạt hồng thẫm của hỉ cân, bên ngoài tiếng cười nói náo nhiệt như muốn xé rách cả màn đêm sâu thẳm.

Bất tri bất giác run rẩy, một phát tháo xuống hồng cân, quả nhiên nàng đang ngồi trong tân phòng.
A Xán nhác thấy hành động của nàng liền vội nhào đến ngăn cản: “Vương phi không được tự ý tháo khăn hỉ như vậy!”
“Ta sao lại ở đây? Sao lại ở đây hả?”
A Xán bị lay đến đầu choáng mắt hoa: “Đây là hôn lễ giữa ngài và tứ gia, ngài là tân nương không ở đây thì ở đâu chứ?”
“T-Tứ gia… sao lại như vậy?” Phó Tuyệt Ca vừa sợ hãi vừa điên tiết đứng bậy dậy vung tay gạt đổ bình song hỉ: “Tại sao vẫn như vậy? Tại sao vẫn là ta gả cho Đông Phương Tầm Liên? Tại sao chứ?”
“Lệnh ái ngài bình tĩnh lại đã, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Ngài chẳng phải mong chờ hôn lễ này sao?”
Phó Tuyệt Ca gạt phắt đi cánh tay của A Xán, một đường lảo đảo đi về phía cửa.

Lão thiên gia đã không muốn cho nàng toại nguyện vậy nàng sống còn ý nghĩa gì, chi bằng chết cho xong đỡ khiến bát gia phải vướng bận.
Mặc nguyên giá y liều mình lao băng băng trên đoạn hành lang vừa dài vừa rộng, cung nữ trông thấy nàng bỏ trốn liền chạy theo phía sau, cả đường đi ồn ồn ào ào thu hút chú ý của những người đang dự tiệc ở điện chính.

Chẳng mấy chốc Đông Phương Tầm Liên cũng biết tin, lập tức đuổi theo không cho Phó Tuyệt Ca hành động liều lĩnh.
Không biết làm cách nào bản thân chạy đến hồ nước, đành chuyển hướng chạy thẳng lên cầu nhưng bên kia đầu cầu đã bị cung nữ thủ vệ chặn lại.

Phó Tuyệt Ca quay ngược lại, tứ nhân tra cũng đuổi tới nơi, một thân hồng y rực rỡ đến chói mắt.
“Tuyệt Ca nàng bình tĩnh nghe ta nói.” Đông Phương Tầm Liên khẩn trương bước từng bước chậm rãi thâm dò: “Có chuyện gì chúng ta hảo hảo thương lượng có được không? Hôm nay là ngày đại hỉ, nàng đừng làm chuyện ngốc nghếch.”

“Đại hỉ? Ngày đại hỉ của ngươi không phải của ta, ta muốn làm gì còn cần ngươi dạy bảo sao?” Phó Tuyệt Ca kích động rút trâm cài trên búi tóc kề thẳng vào yết hầu: “Ngươi còn dám bước tới ta lập tức tự sát!”
“Hảo, hảo, ta không bước đến, nàng trước bình tĩnh lại có được không?”
A Xán khủng hoảng ngồi bệt xuống đất bưng mặt tu tu khóc: “Lệnh ái ngài làm sao vậy? Ngài sao lại muốn chết chứ!?”
“Lão thiên gia luôn thích trêu đùa ta như vậy, tại sao nhất định phải là ta? Chẳng qua ta chỉ muốn được ở cạnh người mình yêu, chút hy vọng nhỏ nhoi này ngài cũng muốn cướp đoạt sao?”
“Tuyệt Ca nàng đừng làm chuyện ngốc nghếch, có gì bất mãn cứ nói với ta, ta lập tức thay đổi có được không?” Đông Phương Tầm Liên thái độ so với kiếp trước hoàn toàn bất đồng, dịu dàng dang hai tay về phía nàng: “Ngoan, Tuyệt Ca đừng sợ, ngoài trời đang mưa coi chừng nhiễm lạnh đó.”
“Ta hận ngươi!”
Sấm rền một tiếng, bầu trời rách toát loé lên tia sáng đau rát cả mắt.

Phó Tuyệt Ca đứng giữa cầu, đôi mắt hạnh trong suốt tràn ngập hận ý, không chút do dự chụp lấy thành cầu dùng sức nâng người lao thẳng xuống hồ.
Lại một loạt tiếng sầm rền đùng đoàng, mặt nước mãnh liệt gợn sóng.
“Tuyệt Ca!!!”
Ngỡ bản thân lần này thật sự có thể bước qua cầu Nại Hà thì một luồng sáng từ đâu mãnh liệt phóng tới, cả người vô lực nhưng thân thể vẫn vô thức đạp trên luồng sáng mà bước đi.

Hoá ra địa ngục lại rực rỡ như vậy, so với cuộc sống ảm đạm trên dương gian thà rằng chết đi còn thống khoái hơn.
Từ trong ánh sáng chầm chậm xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ đem nàng ôm lên, Phó Tuyệt Ca gượng mở mắt nhìn, cũng chẳng thấy gì ngoài luồng sáng mạnh mẽ chiếu xuyên vào mắt.

Đầu óc mơ hồ để cánh tay kì lạ kia ôm đi, thâm tâm là an ổn đến kì lạ, trầm trầm chìm vào mê man.
Chẳng biết đã đi bao lâu, tỉnh lại trước mắt vẫn là luồng sáng đó, bản thân nàng vẫn bị cánh tay kia ôm đi.

Phó Tuyệt Ca run rẩy vươn tay chạm vào luồng sáng, luồng sáng tan đi để lại một khoảng không đen kịt nhưng khi nàng rụt tay thì trở về hình dạng ban đầu.

Căn bản không thể nhìn được người đang ôm nàng là ai, càng không biết người này muốn đưa nàng đi đâu.
“Đừng sợ, sắp về đến nơi rồi, ta sẽ không để nàng bị đau đâu.”
Giọng nói rất quen nhưng Phó Tuyệt Ca cố gắng thế nào cũng không thể nhớ được là ai đang nói.
“Ban nãy chắc sợ lắm phải không? Ta biết nàng nhu nhược dễ bị người khác tổn thương, nhưng ta không thể thường xuyên ở bên cạnh nàng, nếu nàng không tự mình chống đỡ sẽ chịu không nổi mất.”
“N-Ngươi…”
“Sắp đến nơi rồi, chúng ta phải từ biệt nhau thôi.”
Luồng sáng trước mặt càng rực rỡ, giọng nói của người kia càng nhỏ.
“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng, bọn họ sẽ không thể tổn thương nàng đâu.”
Mặc dù còn rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng thân thể lại từng chút hư thoát, lần nữa trầm trọng rơi vào hôn mê..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận