Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa


Sau lưng cảm thấy có chút lạnh buốt, trộm nhìn ra sau mới phát hiện ánh mắt của lão hoàng đế từ đầu chí cuối vẫn dán chặt trên người các nàng, Phó Tuyệt Ca đành lên tiếng xen ngang hoá giải tình hình.
"Bát gia coi như nể mặt nhị tỷ tỷ uống với nàng một trản đi."
Vừa dứt câu liền níu tay Đông Phương Tầm Tuyết.
"..."
Chần chờ một chút vẫn chấp nhận trản rượu của Phó Yên Ca, một hơi đem thứ chất lỏng cay nồng rót vào dạ dày.

Hai chân mày hơi chau nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường đem trản rượu rỗng đặt xuống bàn, mùi vị của rượu này thật sự quá nồng rồi.
Xác định bát nhi nữ đã uống trản rượu kia lão hoàng đế mới an tâm cùng huynh đệ trò chuyện, hoàn toàn đem chuyện vuột mất tiểu mỹ nhân ném ra sau đầu.

Dù gì hậu cung của hắn không thiếu tiểu mỹ nhân có thêm Phó Tuyệt Ca chỉ như dệt hoa trên gấm, vài ba ngày lại tìm đến người khác mới mẻ hơn.
"Ngài sắc mặt kém quá, có phải thân thể không khoẻ?"
"Không sao, chắc là do bôn ba nhiều ngày nên thấy hơi mệt."
Phó Tuyệt Ca đứng dậy lấy muôi canh tỉ mỉ từng chút múc canh gà nhân sâm vào chén sứ, khói bạc lớp lớp mềm mại bay lên không trung.

Nhặt thìa kê trên dĩa đặt vào chén khuấy khuấy mấy cái, vừa khuấy vừa thổi nguội rồi mới đưa cho bát gia uống ấm bụng.
"Ngài trong người không khoẻ đừng ăn đồ hàn lạnh."
Phó Tuyệt Ca không chỉ tâm tư tinh tế còn thấu hiểu nhân tâm, nhìn sắc mặt kém cỏi của bát gia thì đoán được nàng vì muốn mau chóng hồi kinh mà không chịu ăn uống đàng hoàng.

Người trẻ cậy có sức khoẻ thường hay làm càn, nghĩ nhịn một hai bữa không ăn cũng không ảnh hưởng gì nhưng dần dà về lâu tràng vị sẽ bị tổn thương.
Hướng cung nữ gần đó ngoắc tay, nha đầu nhanh nhẹn bước đến khom lưng chờ nghe lệnh.
"Lấy hoa cúc phơi khô hãm cùng với lá trà xanh phao một bình mang ra đây.

À đúng rồi, ngươi gọi người nấu cho ta canh gừng, nếu không kịp thì mang vài lát gừng cũng được."
"Vâng."
Cung nữ xoay người rời đi báo trù phòng chuẩn bị những thứ nàng yêu cầu.
Phó Tuyệt Ca ôn nhu tri kỉ nhìn sang bát gia khuyên nhủ: "Ngài tràng vị không tốt nên gọi thái y đến khám đừng có cậy mạnh mà uống nhiều rượu."
"Hảo, đều nghe nàng." Đông Phương Tầm Tuyết thích ý nhìn tiểu ngốc vì nàng lo lắng tỉ mỉ chuẩn bị hết thứ này đến thứ khác: "Nương tử an tâm, vi phu sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu."
"N-Ngài nói cái gì vậy!"
Phó Tuyệt Ca quẫn bách nhìn trái nhìn phải may mà đại điện lúc này tương đối náo nhiệt nên không ai nghe thấy mấy lời không có phép tắc của bát lang.

Vạn nhất một trong số họ có ai nghe được tâu lên thánh thượng thì Bắc Kinh sớm thôi sẽ không còn người nào gọi là Phó tam lệnh ái.
Phó Yên Ca trừng trừng mắt, bát gia vừa gọi tiểu tiện nhân kia là nương tử!?
"B-Bát gia ngài uống say phải không? Ngài vẫn chưa thành thân lời này không thể tuỳ tiện nói ra ngoài, sẽ bị người khác cười nhạo đó."
"Ai dám cười nhạo bản vương?"
"Chuyện này cũng không nên..." Phó Yên Ca thân thể thoáng run rẩy, mười ngón tay siết chặt cạnh bàn lưu lại một vết trầy nhỏ: "Tương lai vẫn chưa biết người cùng ngài bái đường thành thân là ai..."
"Cũng không phải ngươi."
Mi Cát suýt cười ra tiếng, vội vã bưng chặt miệng lui về sau hai bước.

Phó Yên Ca hổ thẹn đỏ bừng hai mắt, môi mỏng run run muốn nói gì đó lại nói không thành lời.

Phó Tuyệt Ca bình tĩnh quan sát gương mặt tú mỹ của Phó Yên Ca, trong khoảnh khắc mơ hồ nhìn thấy nữ nhân này một mình cô linh linh trong tân phòng, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt mòn mỏi chờ đợi quan gia ghé thăm.

Các nàng chung quy đều là những kẻ đáng thương cầu không được quan gia một mảnh chân tâm.
"Nhị tỷ không cần nói nữa, thức ăn trên bàn sắp nguội cả rồi." Phó Tuyệt Ca gắp một miếng thịt vào dĩa của Phó Yên Ca, như thương hại như trào phúng cười nói: "Thời gian qua nhị tỷ trong phủ cũng không thoải mái, hôm nay có dịp chi bằng hảo hảo thưởng thức cao lương mỹ vị trong cung."
"Ta không giống ngươi! Ta là đích nữ, ngươi chỉ là thứ nữ, sống tốt chính là ta không phải ngươi!!"
Phó Yên Ca trong lúc nóng giận quên mất bát gia đang ngồi bên cạnh, đợi đến khi hồi tỉnh thì thứ nhận được chính là cái liếc mắt sắc lẻm của ngài.
"B-Bát gia...!ta không phải ý đó..."
"Câm miệng." Đông Phương Tầm Tuyết dùng đầu đũa gõ mạnh vào dĩa đựng miếng thịt vừa được Phó Tuyệt Ca gắp: "Ăn."
"Ta, ta thật sự..."
"Bản vương nói ngươi ăn, nghe không hiểu sao?"
Phó Tuyệt Ca cắn chặt môi dưới, sóng mắt đen tuyền ẩn chứa hơi nước, nén nhịn xuống chua xót đem miếng thịt tiểu tiện nhân kia gắp cho vào miệng.
"Nàng cho ngươi ăn thì ngươi phải ăn, nàng muốn ngươi sống tốt thì ngươi mới được sống tốt.

Công tước phủ cũng vậy, Tử Cấm Thành cũng vậy, thậm chí là toàn bộ Bắc Kinh này, ngươi nhất nhất đều phải nghe theo nàng bài bố."
"Bát gia ngài đối xử với ta như vậy không thấy thẹn với lòng sao? Chúng ta trước đây cũng từng là thanh mai trúc mã, tuy có chút hiểu lầm nhưng chẳng phải ta đã giải..."
Lời chưa kịp dứt thì dĩa sứ trước mặt Phó Yên Ca đã bị bát gia thả xuống sàn nhà, choang một tiếng chát chúa đánh thẳng vào lồng ngực, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía các nàng.

Phó Yên Ca hoa dung thất sắc kinh sợ co rúm người nhích ra xa một đoạn, bát gia thật sự muốn giết nàng?
"Thất lễ, nhi thần trượt tay."
Hoàng đế liếc nàng một cái nhưng không nói gì, tiếp tục cùng huynh đệ thảo luận về danh kỹ xinh đẹp nhất Giang Nam.
Đông Phương Tầm Tuyết vân đạm phong khinh mở miệng đe doạ: "Bản vương vẫn chưa cho ngươi nói, nếu ngươi dám nói kết cục sẽ giống như cái dĩa này."
Phó Yên Ca luống cuống gật đầu hai cái, nửa chữ cũng không dám thốt ra.
"Ngươi dựa vào thân phận đích nữ năm lần bảy lượt khó dễ tiểu ngốc đừng tưởng bản vương ở Cao Ly không biết gì cả.

Đại nương tử âm mưu hạ độc trong nhân sâm, ngươi đệ muốn đem nàng bán cho người khác, ngươi thì dệt thứ mộng cảnh rách nát hãm hại bản vương, những chuyện này bản vương đều biết.

Lần này bản vương trở về nhất định cùng các ngươi thù mới nợ cũ tính hết cả thảy để xem ngươi còn dám lấy thân phận đích nữ chèn ép nàng hay không."
Tội trạng từng chút từng chút bị bát gia vạch trần, Phó Yên Ca vừa hổ thẹn vừa lo sợ, cả người run lên bần bật không còn dũng khí mở miệng biện minh.

Trách nàng không tâm cơ bằng Phó Tuyệt Ca, chút chuyện nhỏ làm không xong để liên luỵ đến người thân chịu khổ ngay cả bát gia cũng ghê tởm nàng.

Phó Tuyệt Ca nhìn Phó Yên Ca từ từ đem bản thân co cụm lại thành một đoàn, nữ nhân này kiêu ngạo như vậy nhưng trước mặt bát gia năm lần bảy lượt lộ ra dáng vẻ hèn hạ yếu đuối.

Sống như vậy còn có ý nghĩa gì? Thà rằng không xuất giá còn hơn gả cho một người xem bản thân là rác rưởi, vứt đi không được mà giữ lại chỉ tổ hôi thối nhà cửa.
"Bát lang hay là bỏ đi, ở đây đông người đừng gây chuyện thị phi." Phó Tuyệt Ca cầm chén canh gà lên thúc giục nàng: "Ngài mau uống, canh sắp nguội rồi."
Đông Phương Tầm Tuyết thoải mái tiếp nhận chén canh nhặt thìa đặt xuống dĩa, trực tiếp kê miệng vào miệng chén uống một ngụm.

Canh gà mất đi nhiệt độ ban đầu tránh không khỏi có vị tanh nhẹ, nhân sâm thì bỏ quá nhiều làm mất đi hương vị, tham nhiều tham quý đối với mỹ thực không phải điều tốt.
"Không bằng nàng làm cho ta lúc ở vương phủ."
"Ngài lần nào ăn thức ăn người khác nấu cũng đều chê không ngon, nô tỳ bắt đầu hoài nghi ngài là đang dỗ dành ta."
"Nàng nghĩ như vậy thì chính là như vậy, ta chính là đang dỗ nàng vui vẻ để nàng ngày càng thích ta."
Hai người kẻ tung người hứng vô cùng ăn ý, hai tay không an phận ở dưới bàn không ngừng nắm lấy xoa nắn.

Biết rõ trước mặt có bao nhiêu cặp mắt tuỳ thời dõi theo nhưng vẫn không ngăn được tình ý thôi thúc tiến về phía nhau, lén lút làm vài hành động vụng trộm thoả mãn nhung nhớ.
Mi Cát thoáng nhìn thấy cung nữ mang trà ra liền đưa tay tiếp nhận rồi vẫy tay cho nàng lui xuống.

Đợi bát gia cùng Phó Tuyệt Ca kết thúc câu chuyện Mi Cát mới bưng khay trà đặt xuống bàn, cẩn dực rót nước trà từ trong ấm sứ vào trản.

Bên cạnh còn có một dĩa gừng sống cắt lát, người tràng vị không thoải mái ngậm vài lát gừng sẽ cảm thấy tốt hơn.
Phó Yên Ca ngồi ngây như tượng không biết phải làm sao dẫn dắt sự chú ý của bát gia thì trùng hợp Mi Cát mang trà đến, nàng nhanh tay cầm lấy trản trà vừa châm hai tay dâng lên.
"Bát gia trong người không khoẻ nên uống chút trà hoa cúc."
Trà là Phó Tuyệt Ca yêu cầu phao nhưng Phó Yên Ca lại không biết xấu hổ tranh công, nàng cũng lười cùng nàng ta đôi co, tự mình lấy một cái trản khác châm trà vào.

Dĩ nhiên bát lang sẽ chọn uống trản trà của nàng, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Phó Yên Ca.
Đây là cơ hội duy nhất và cũng là cuối cùng để trở mình, Phó Yên Ca cắn chặt răng nén xuống chua xót tiếp tục nghĩ cách lấy lòng bát gia.

Mắt thấy trên bàn còn dĩa gừng sống liền cầm lấy một lát đưa tới trước miệng nàng.
"Bát lang ngậm một lát gừng đi."
Lời này đặc biệt lớn vừa vặn thu hút sự chú ý của mọi người trong tiệc, ánh mắt của Hoàng hậu cũng đặt lên người các nàng chờ xem nhi nữ sẽ phản ứng thế nào.
Động tĩnh lớn thế này Phó Tuyệt Ca cũng không dám chen ngang, nhưng để nhìn bát gia tình tứ ăn lát gừng trên tay Phó Yên Ca lại càng không thể.

Nghĩ ngợi hồi lâu liền nảy ra một kế, nhân lúc mọi người đều tập trung chú ý lên người bát lang và Phó Yên Ca lặng lẽ đẩy trản trà ra mép bàn.

Đông Phương Tầm Tuyết rất nhanh nhận ra, học theo chiêu của Phó Tuyệt Ca nhấc tay lên khiến trản trà chênh vênh trên mép bàn trực tiếp rơi xuống người.
Nước trà trong trản cũ nguội đi không ít, đổ lên người hoàn toàn không cảm thấy nóng.
Đông Phương Tầm Tuyết tự nhiên đứng bật dậy giũ bớt nước trên y phục, khẩn trương hướng phụ hoàng mẫu hoàng giải thích: "Y phục có điểm ướt nhi thần không tiện lưu lại dự yến, thỉnh phụ hoàng cho phép hồi phủ thay y phục mới."
"Ngươi đến Trường Xuân Cung thay rồi trở về không được sao?"
Nhận được ánh mắt của Phó Tuyệt Ca, Mi Cát lập tức bước lên kính cẩn hành lễ rồi đáp thay: "Bát gia vì muốn nhanh chóng hồi kinh báo tin tốt nên thường xuyên bỏ ăn bỏ ngủ khiến thân thể suy nhược nghiêm trọng.

Trước đây ở Cao Ly đã từng đổ bệnh một lần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hôm qua còn ngất đi một lần, thỉnh Hoàng thượng cho phép bát gia hồi phủ nghỉ ngơi điều dưỡng."
Hoàng hậu há miệng muốn ngăn cản thì hoàng đế lại khoát tay: "Nếu bát gia thật sự không khoẻ thì trở về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, để Phó nhị lệnh ái cùng hồi phủ chiếu cố cho ngươi."
"..."
Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười, chuyện nhục nhã quân quý như vậy lão hoàng đế cũng nghĩ ra được?
Phó Yên Ca cũng cảm thấy không thoả đáng, nói thế nào nàng cũng là quân quý chưa xuất giá nếu dễ dàng bị gán vào vương phủ hầu hạ qua đêm thì có khác gì thị thiếp thông phòng chứ? Công tước phủ có thể mất mặt nhưng nàng không thể mất mặt, dựa vào cái gì bắt nàng phải hạ thấp bản thân?
"Thần nữ cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp, vẫn là sáng mai thần nữ đến vương phủ vấn an bát gia."
Hoàng đế nghe lời này tuy không hài lòng với Phó Yên Ca nhưng chọn yên lặng không nói ra ngoài, vân đạm phong khinh gật đầu hai cái xem như đáp ứng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui