Chờ rất lâu đến khi trời sập tối cũng không một ai đến báo tin, trong triều dường như đã xảy ra biến động, ở trong phủ vẫn có thể nghe rõ tiếng kêu khóc bên ngoài.
Phó Tuyệt Ca ngồi lặng lẽ trước hiên nhà, đăm chiêu quan sát hàng liễu bên bờ hồ, ngón tay thon dài liên tục vuốt ve mặt ngọc bội.
Không có tin tức gì mười phần hết chín bát gia cũng giống nàng đang bị giam lỏng trong cung.
Mặc dù bằng chứng không đủ thuyết phục nhưng tứ nhân tra quỷ kế đa đoan lại được lòng Hoàng thượng, tội danh mưu phản này sớm muộn cũng được định.
Phó Tuyệt Ca không oán trời không oán đất, cũng không than thở bản thân mệnh số long đong, đến tận cùng vẫn tay trắng hoàn tay trắng.
Kiếp trước bát gia nhân sinh bình lặng an ổn, kiếp này chỉ vì nàng mà tất cả đều sụp đổ.
Phó Tuyệt Ca hối hận rồi, nếu lúc đó nàng không rời khỏi phòng củi mà yên lặng chờ chết thì bát gia sẽ không ra nông nổi này.
Lẽ ra ngài ấy nên được hưởng hạnh phúc, bên cạnh là hiền thê hiếu tử, không cần vì nàng mà chịu đựng biết bao khổ ải.
"Lệnh ái."
A Xán đi rất khẽ không dám phát ra tiếng động lớn, từ từ hạ thấp người thì thầm vào tai nàng: "Thư gửi được rồi, đêm nay Lý phó tướng sẽ an bài người ở bên ngoài, chúng ta ở trong này cứ chờ tin tức là được."
"Hai người Mặc Thành và Thẩm Ngạn Hoan có đến không?"
"Bọn họ lúc chiều trèo tường vào vương phủ nói có thư này muốn giao cho nương nương."
Phó Tuyệt Ca đưa tay nhận lấy phong thư trong tay A Xán, thư này đến chín phần là vì chuyện trong triều, xem ra hắn đã nghe ngóng được điều gì rồi.
Cẩn dực giở thư ra xem, bên trong không thể ngắn gọn hơn được nữa.
Đã định.
Lồng ngực tức thì quặn lên một cái đau buốt, Phó Tuyệt Ca túm lấy cánh tay A Xán, cúi đầu liều mạng hít thở.
Dù là Hoàng hậu nương nương hay Du Quý phi nương nương cũng không giúp được gì, đại tội mưu phản đã giáng xuống đầu, bát gia chỉ còn một con đường chết.
"Lệnh ái ngài đừng sợ, Thẩm phó tướng nói với nô tỳ canh ba đêm nay bọn họ sẽ đột kích cửa sau của vương phủ đưa ngài rời khỏi đây, chỉ cần ngài đi bát gia sẽ không phải lo lắng gì nữa."
"Hảo, ngươi an bài đi." Phó Tuyệt Ca ngước mắt nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, đêm nay sẽ là một đêm mưa to gió lớn: "Chúng ta đêm nay cùng nhau rời đi."
"Vâng."
Màn đêm bao trùm toàn bộ Thân vương phủ, đèn cũng không buồn đốt, một mảnh hoang lặng khiến lòng người khiếp đảm.
Lính gác ngoài cửa cứ ba canh giờ lại thay ca một lần, tay cầm đuốc đi lòng vòng trước cửa đủ doạ sợ đám bá tánh thích hóng chuyện bên ngoài.
Mưa từng giọt tí tách rơi, ban đầu chỉ như rẩy một chén trà nhưng chưa bao lâu lại ào ào đổ xuống như thác lũ.
Gió lớn quật ngã cả đài hoa cúc, chậu hoa nghiêng ngả đổ hết đất xuống nền đá rồi bị mưa lạnh rửa trôi.
Trước đây đài hoa cúc này luôn được hạ nhân kĩ lưỡng chăm sóc, dù là một hạt mưa cũng không động đến được gốc cây, vậy mà hôm nay lại trở nên hoang tàn thê lương.
Ngồi trước bàn trang điểm, búi tóc gỡ hết toàn bộ phụ sức, y phục rực rỡ tinh xảo ngày thường thay bằng một bộ tố y đơn giản.
Tóc dài mềm mại như tơ phủ kín bờ vai gầy, đôi con ngươi xinh đẹp phủ đầy sương mờ.
Một lược chải xuống càng thêm buồn thảm, người trong gương mới đây còn vui vẻ cười nói không ngờ nhanh như vậy đã nhuốm sầu.
Phó Tuyệt Ca chậm rì rì đứng dậy, nhìn một lượt ngoạ phòng rồi tiến đến tủ nhỏ đặt bên giường.
Từ bên trong lấy ra một xấp khế ước, Phó Tuyệt Ca bình tĩnh ném chúng vào chậu đất rồi cầm lấy ngọn nến bên cạnh đưa đến sát mảnh giấy.
Lửa tức thì bùng lên đem tất cả khế ước bán thân của hạ nhân đốt đi, nàng thừa biết làm như vậy cũng không có ích gì, chỉ cần Hoàng thượng muốn trên dưới Triết Thân vương phủ này đều phải bồi táng.
"Lệnh ái!"
A Xán khẩn trương đem chậu nước đổ vào chậu đất dập tắt ngọn lửa vừa cháy: "Ngài đừng đốt, bên ngoài sẽ nhìn thấy."
"Không sao, lúc này không đốt thì lúc nào mới đốt được?" Phó Tuyệt Ca nhìn khế ước ướt sũng bị đốt được phân nửa liền thở dài: "Thiên mệnh..."
"Lệnh ái ngài đừng lo lắng, trước mắt sắp đến canh ba rồi, chúng ta tất cả đều được thoát."
"Ngươi gọi A Bích, A Lệ và A Phỉ vào đây."
Tuy không hiểu chuyện gì nhưng A Xán vẫn ra ngoài gọi ba người vào phòng, ngay ngắn đứng thành hàng trước mặt tam lệnh ái.
Phó Tuyệt Ca từ trên sàn đứng dậy quay về chiếc tủ cạnh giường lấy ra một bình rượu.
Đây là đào hoa tửu chính tay nàng nhưỡng vốn muốn cùng bát gia uống trong ngày đại hôn, đáng tiếc hai người không còn cơ hội uống nữa nhưng bỏ đi thì không nỡ.
"Sắp tới sẽ còn nhiều chuyện đáng sợ hơn chờ chúng ta đối mặt, cứ coi như lấy dũng khí, các ngươi cùng ta uống một chén có được không?"
Bốn người do dự đưa mắt nhìn nhau, trộm nghĩ nếu uống một chén rượu cũng không đến nỗi say nên đã gật đầu đồng ý.
Phó Tuyệt Ca rót đầy bốn chén rượu đưa cho các nàng, bản thân thì cầm lấy bình rượu một hơi ngửa đầu dốc cạn.
Lệnh ái vốn tửu lượng thấp nhưng lần này phá lệ không say xem ra rượu này thật sự không nặng, A Xán yên tâm học theo nàng ngửa đầu đem chén rượu uống cạn.
Chớp mắt một cái lần lượt bốn tiếng choang vang lên, tứ đại cung nữ đồng loạt ngã xuống bất tỉnh.
Xung quanh lạnh lẽo dị thường, Phó Tuyệt Ca thở ra một làn khói bạc, khoé mắt ẩn chứa lệ quang đảo một vòng: "Nên đi rồi."
Không biết đã đứng như vậy bao lâu, tiếng gõ canh vừa dứt Lý Y Cách thật sự dẫn người trèo tường tiến về phía ngoạ phòng, ngơ ngác nhìn A Xán bốn người nằm dài trên đất không cử động.
"Nương nương ngài!?"
"Ngươi mau đưa bọn họ rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, dùng số ngân lượng này trang trải cuộc sống." Phó Tuyệt Ca bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này sống chết đối với nàng không còn ý nghĩa gì nữa: "Còn ta muốn một mình lưu lại đây."
Lý Y Cách bước đến kiểm tra xác định A Xán vẫn còn thở rồi lại nhìn chủ tử nương nương cách đó mấy bước chân: "Ngài thật sự không đi sao? Bát gia sắp..."
"Phu thê nhất thể, sinh tử tương tuỳ."
Biết khuyên không được, Lý Y Cách đành đem A Xán ôm lên, ba người còn lại cũng được thủ vệ ôm ra khỏi phòng, theo đường cửa sau ly khai vương phủ.
Ngoạ phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Phó Tuyệt Ca bình tĩnh đứng dậy thắp đèn, chờ đợi phong ba đêm nay kết thúc.
Trời vừa sáng trong triều truyền đến tin tức, chỉ biết đại môn vương phủ cuối cùng cũng được mở nhưng không phải là bắt người tống giam mà là đuổi người thu hồi vương phủ.
Phó Tuyệt Ca lờ mờ đoán ra bát gia lần này sẽ bị lưu đày, bằng không tại sao lại tịch thu gia sản, thu hồi vương phủ mà không phải là bắt người điều tra?
Đêm qua Phó Tuyệt Ca kịp thu dọn ít trang sức quý giá và ngân phiếu, sáng ra liền mua chuộc đám thuộc hạ của Bạch lão tướng.
Từ miệng bọn họ biết được hôm qua bát gia đã nhận hết tội về phần mình, Hoàng thượng thả nhị gia và lục gia hồi phủ bế môn sám hối, cũng không truy cứu đến người của bọn họ nữa.
Riêng bát gia bị phế bỏ tước vị lưu đày ba ngàn dặm, cả đời không được quay về kinh thành, thê thiếp hạ nhân trong vương phủ đều bị bán ra ngoài.
Phó Tuyệt Ca vừa không phải thê thiếp vừa không phải hạ nhân, theo lẽ nàng được trở về Công tước phủ.
Nhưng Phó Tuyệt Ca không yên tâm tự mình đến tìm nhị gia và nhị vương phi giúp đỡ gặp bát gia lần cuối trước khi lưu đày.
Nhìn thấy Phó Tuyệt Ca một đêm lo lắng mà tinh thần suy sụp, dung nhan tiều tuỵ, nhị gia trong lòng vừa thẹn vừa hận bản thân vô năng.
"Bản vương có lỗi với lão bát, có lỗi với ngươi.
Hạt châu đó tìm thấy ở cả ba phủ lại chỉ để một mình lão bát nhận hết tội trạng, bản vương thật sự..."
Phó Tuyệt Ca không có tâm tình bàn luận đúng sai với nhị gia, chỉ khàn giọng hỏi một câu không liên quan: "Bát gia ngài ấy ở trong ngục thế nào?"
"Hôm qua tình thế hỗn loạn, bọn ta bị đưa vào ngục trước nên không biết lão bát bên ngoài cùng phụ hoàng nói những gì.
Sau đó bọn ta được thả ra giam lỏng ở trong tẩm cung bỏ phế, riêng lão bát thì bị tống giam trong ngục."
"Vậy là ngài cũng không biết bát gia hiện tại thế nào..." Phó Tuyệt Ca không trách nhị gia lục gia tham sống sợ chết bỏ mặc bát gia tự sinh tự diệt, dù sao bọn họ cũng không hề biết đến vụ mưu phản này: "Một mình ngài ấy ở trong ngục hoang vắng lạnh lẽo ta chỉ hận không thể cùng ngài bầu bạn."
"Ngươi đừng hồ đồ! Phụ hoàng không trách tội đến ngươi đã tốt lắm rồi, vạn nhất cả ngươi cũng bị bắt vậy bát gia phải làm sao đây?"
Lục Ngưng trải qua một đêm kinh sợ suýt nữa đã sảy mất hài tử, may mà nhị gia đã trở về bằng không thứ chờ đợi nàng chính là cảnh tượng một xác hai mạng.
"Cùng lắm làm một đôi quỷ phu thê, ta trước giờ chưa từng sợ chết chỉ sợ không được ở bên cạnh bát lang." Phó Tuyệt Ca lòng chịu đựng dày vò khổ ải nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, đến cả nước mắt cũng chưa từng rơi xuống: "Nhị gia, cầu ngài, cầu ngài nghĩ cách để ta gặp bát gia, dù cho bị lưu đày cùng ngài ta cũng nguyện ý."
"Ngươi nhất định phải nghĩ cho kĩ, lão bát là bị lưu đày làm quân dịch ba ngàn dặm.
Chưa nói đến đường đi xa xôi trắc trở, chỉ việc một quân quý sống ở quân doanh đã đủ thu hút chú ý, bẩn cẩn ngươi có thể sẽ phải gặp nguy hiểm."
"Ta không sợ nguy hiểm, cùng lắm ta ngày ngày dùng thuốc phong bế tin tức tố là được."
"Dùng thuốc hằng ngày ngươi không sợ sau này không sinh được con hay sao?" Lục Ngưng kích động bắt lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca ngăn cản ý nghĩ ngu ngốc của nàng: "Nghe lời ta, tuyệt đối không được đi theo bát gia lưu đày!"
"Nếu vương gia và vương phi đã không muốn giúp vậy thì Phó Tuyệt Ca cũng không còn lời gì để nói."
Phó Tuyệt Ca lạnh lùng hất văng bàn tay Lục Ngưng, dùng sức vịn bàn nâng cơ thể suy nhược đứng dậy: "Cáo từ."
Tuy không gặp lão bát nhưng nhị hoàng tước đủ tinh ý nhận ra lão bát vì bảo toàn tính mạng cho Phó tam lệnh ái mới chấp nhận gánh danh phản thần tặc tử.
Bây giờ Phó thị lại muốn đâm đầu vào tử lộ, nàng khuyên không được cũng không thể trơ mắt làm ngơ.
"Bản vương đáp ứng đưa ngươi đi gặp lão bát lần cuối nhưng với một điều kiện!"
Phó Tuyệt Ca bước chân hơi khựng lại, mệt mỏi cúi đầu nhìn mũi giày.
"Tuyệt đối phải nghe lời lão bát."
"Hảo."
- -----------------------------
Hoàng đế định ngày lưu đày là mười sáu tháng sau, trước tịch thu gia sản phong toả vương phủ, sau xử lý phản tặc câu kết bát gia tạo phản.
Phó Tuyệt Ca trốn tạm trong ngoại trạch của nhị gia, thông qua hai vị hoàng tước biết được kế hoạch đổ tội của tứ nhân tra.
Đầu tiên là lợi dụng Bạch lão tướng quân đang đau lòng nhi nữ không thể sinh dục khiến hắn đầu quân cho mình, tìm một đám quân sĩ giả làm phản quân gây loạn ở biên cương.
Tranh thủ lúc này hắn cùng với thất hoàng tước tung tin ra ngoài, nói hoàng đế chỉ muốn dùng bát gia làm bình phong bảo vệ chân chính Thái tử, bát gia vì lẽ đó mà tức giận chiêu mộ nghĩa sĩ đứng lên lật đổ hôn quân để tự lập.
Đại hoàng tước thì ngấm ngầm ở phía sau mua chuộc văn quan dâng tấu, nói bát gia hành tung kì lạ, thường xuyên gặp gỡ thương nhân quan lại nhận hối lộ.
Đỉnh điểm là chuyện hạt châu kia bị lật tẩy, tứ nhân tra nói đây là thứ để bát gia điều động binh mã chọn ngày mười lăm tháng này tấn công kinh thành.
Nhân chứng vật chứng có đủ, bát gia dù có mọc một trăm cái miệng cũng không nói được gì.
Quan trọng hạt châu kia là tìm thấy ở chỗ nương tử, nhị gia lục gia không dám liều huống chi là nàng, đành phải cắn răng cúi đầu nhận lấy tội danh mưu phản.
Ít nhất nhị gia lục gia vẫn thoát được, bọn họ nội ứng ngoại hợp sớm muộn cũng có ngày rửa sạch tội danh.
Nóng lòng chờ đợi rốt cuộc cũng chờ được đến ngày bát gia bị áp giải ra khỏi cung lưu đày ba ngàn dặm.
Trời chưa sáng Phó Tuyệt Ca đã y phục chỉnh tề ngồi trong sân chờ đợi, bên cạnh không có lấy một người hầu hạ, quang cảnh trạch viện lạnh lẽo thê lương khác hẳn với những gì nàng từng trải qua.
Đầu giờ thìn nhị gia và lục gia mới xuất hiện, hai người cải trang thành binh sĩ dẫn theo nàng từ lối cửa sau lặng lẽ tiếp cận đoàn đưa quân.
Từ một Thân vương cao cao tại thượng giờ đây lại luân lạc trở thành tiểu binh tiểu tốt, nghĩ thôi cũng đủ khiến nàng cay mắt đau lòng.
Qua vùng ngoại ô vắng vẻ, nhị gia lục gia tự mình cưỡi ngựa đi gặp thủ lĩnh, đưa cho hắn rất nhiều ngân lượng hắn mới chịu dừng chân nghỉ lại một chút.
Đông Phương Tầm Tuyết liếc mắt nhìn đã nhận ra hoàng tỷ hoàng huynh, lồng ngực đập thịch một tiếng, đảo mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
Quả nhiên tìm thấy Phó Tuyệt Ca núp sau đại thụ, gương mặt nhỏ nhắn lấm lem bụi bẩn, cố gắng tìm kiếm nàng trong vô số con người bị đưa đi lưu đày.
Rất nhanh Phó Tuyệt Ca đã tìm thấy bát gia, không thèm chờ đợi nhị gia ra ám hiệu đã trực tiếp chạy khỏi chỗ trốn lao băng băng về phía nàng.
"Bát lang!!"
Đông Phương Tầm Tuyết bước ra khỏi hàng ngũ vội vàng dang tay đỡ lấy cái ôm của nương tử.
Cuống cuồng sờ soạng khắp mặt nàng kiểm tra, sau đó lại dời mắt quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, xác định nương tử không bị thương mới an tâm thở hắt ra.
"Ai cho nàng đến đây? Hả? Nàng có biết đây là đâu không?"
"Ta không quản! Ta chỉ biết ngài ở đây, ta muốn đi cùng ngài, bát lang ngài đưa ta đi theo ngài đi!!"
"Nàng ngốc sao? Mau! Lập tức trở về!!"
"Không đi, ta chết cũng không đi!!" Phó Tuyệt Ca hét lên một tiếng đau thấu tâm phế, nước mắt ào ào rơi xuống như thác lũ: "Chúng ta phu thê nhất thể, ngài đi đâu ta bồi ngài đi, nếu ngài không cần ta thì ta liền đập đầu vào cây chết cho ngài xem!"
"Hồ đồ! Trở về!"
Đông Phương Tầm Tuyết dùng sức kéo mạnh nhưng đối phương giống như keo dán liều mạng bám chặt trên người nàng, có kéo cũng kéo không rơi, có chặt cũng chặt không đứt.
"Nàng nghe không? Lập tức trở về! Nơi đây là quân doanh không phải trò đùa, ta lần này sẽ không dung túng nàng."
Phó Tuyệt Ca không nghe, một phát nhảy thẳng lên người bát lang, há miệng cắn chặt vào cổ nàng.
"Phó Tuyệt Ca!"
"Ta không nghe! Ta không nghe gì hết! Hoặc là ngài mang ta theo, hoặc là ta chết trước mặt ngài!".