Đúng như dự đoán của Đông Phương Tầm Tuyết, do e sợ nàng có kế hoạch phòng bị nên Đông Phương Tầm Liên suốt mấy ngày không dám giở trò.
Đợi đến khi nàng thật sự rời khỏi kinh thành mới tiếp tục điều quân từ ngoại ô vào kinh thành.
Lộ trình chẳng may bị người của lục gia phát hiện, lập tức gửi thư đưa đến doanh trại phía bắc, Đông Phương Tầm Tuyết tính toán đường đi và khả năng Đông Phương Tầm Liên chọn tấn công từ phía nào.
Nếu nàng đoán không sai, tứ hoàng tỷ sẽ chọn thuỷ lộ đưa quân tiến vào kinh thành.
Mục đích là công hạ Tử Cấm Thành nên chỉ có thể hành động vào ban đêm vắng người bằng không với một vạn quân không thiện chiến của nàng khó mà giành được thắng lợi.
Phía Lý Y Cách nhận được mật thư tức tốc mang theo chứng cứ và A Xán đến Kinh Châu bảo vệ chủ tử nương nương.
Đồng thời tìm cách liên lạc với hai vị hoàng tước triển khai kế hoạch, nội trong mười ngày thiên la địa võng mà các nàng dày công an bài đã được dựng xong.
Chỉ chờ tứ nhân tra tự lọt lưới mà thôi.
Vũ thuỷ, ngoài trời rả rích cơn mưa phùn, Phó Tuyệt Ca ăn một miếng cơm được A Xán chuẩn bị liền nôn thốc nôn tháo, cả người hư nhuyễn gục trên giường vô pháp cử động.
Vốn tưởng là bệnh dạ dày tái phát nên Phó Tuyệt Ca cũng không để ý lắm nhưng suốt máy ngày liền nàng không ăn không uống được gì.
Thấy nàng ngày một tiều tuỵ A Xán cứng rắn đòi mời đại phu đến chẩn mạch cho bằng được.
Lão đại phu cách một tấm mành lớn giúp Phó Tuyệt Ca bắt mạch, tay còn lại liên tục vuốt chòm râu bạc, đôi chân mày bạc trắng nhíu chặt hồi lâu rồi từ từ buông lỏng.
"Không sao, không có gì đáng lo ngại." Lão đại phu thu dọn vật dụng cho vào chẩn tướng, hướng Phó Tuyệt Ca sau bức mành giải thích: "Thân thể phu nhân suy nhược nghiêm trọng hẳn là do ăn uống không điều độ, trong lòng chất chứa nhiều ưu phiền, đêm ngày suy nghĩ tổn thương đến nguyên khí.
Chỉ cần hảo hảo bồi bổ thân thể, đều đặn uống thuốc, điều dưỡng tâm trạng là đủ rồi."
"Không biết lệnh ái nhà ta mắc bệnh gì mà phải đều đặn uống thuốc vậy?"
"Hả? Lệnh ái? Đây rõ ràng là một vị phu nhân mà."
A Xán xấu hổ xua tay giải thích: "Đúng là phu nhân nhưng là lệnh ái mà ta hầu hạ từ nhỏ, gọi quen miệng rồi nên sửa không được nữa."
"Ngươi dọa chết lão phu rồi, may mà không phải lệnh ái, để người khác biết nàng là cô nương chưa xuất giá đã có thai sẽ bị cột vào đá ném xuống sông."
Phó Tuyệt Ca đang mệt mỏi che miệng ngáp, vừa nghe lão đại phu nhắc đến hai chữ 'có thai' liền ngồi bật dậy, không quản cái gì lễ thứ thân phận trực tiếp vén mành lên: "Ngươi nói ta có thai rồi?"
"Phu nhân không biết sao? Ngươi mang thai được gần hai tháng rồi, lão phu còn tưởng ngươi đã sớm biết rồi chứ."
"T-Ta thật sự có thai rồi sao? Thật sự?"
Lão đại phu vừa vuốt râu vừa ha hả cười to: "Lão phu hành y hơn bốn mươi năm chưa bao giờ chẩn đoán sai, vị phu nhân này ngươi thật sự có hỉ rồi, mau đem tin tốt này báo cho phu quân của ngươi đi."
"Thật tốt! Nương nương thật tốt a!" A Phỉ đứng hầu bên giường nhịn không được vui mừng hét to: "Ngài có hỉ rồi, ngài cuối cùng cũng có hỉ rồi! Là trưởng đích tử của bát gia a!"
A Lệ vui đến không thể ngừng cười nhưng vẫn giả vờ thành thục quở trách A Phỉ: "Xem ngươi kìa, bát gia sủng ái nương nương sớm muộn nương nương cũng sẽ có hỉ có cần phải vui mừng đến vậy hay không?"
"Nguyên lai vị phu nhân này là người của Triết Thân vương điện hạ, lão phu có mắt như mù không kịp hành lễ với nương nương."
"Đại phu không cần đa lễ, ta chuyển đến Kinh Châu này không quen với ai cũng không muốn khoa trương, chuyện hôm nay cũng mong đại phu giúp ta giữ kín."
"Lão phu minh bạch, lão phu hôm nay chỉ khám bệnh cho một vị phu nhân, không biết có vị nương nương nào hoài thai."
Phó Tuyệt Ca hài lòng mỉm cười, đưa mắt nhìn sang A Phỉ nói: "Ngươi theo đại phu lấy thuốc đi."
A Phỉ vâng dạ nhận mệnh, trước ban thưởng cho lão đại phu ít bạc rồi cùng hắn đến dược quán lấy thuốc.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, A Xán kiềm không được vui vẻ bước lên giúp lệnh ái chỉnh sửa tấm chăn đang đắp, bộ dáng gà mẹ chăm gà con của nàng chọc Phó Tuyệt Ca bật cười khanh khách.
"Cung hỉ nương nương! Hạ hỉ nương nương! Nương nương và bát gia coi như khổ tận cam lai rồi!!"
"A Lệ miệng ngươi càng lúc càng ngọt rồi."
A Lệ xấu hổ gãi gãi đầu đáp: "Nô tỳ không đọc qua sách nhưng lời lời nô tỳ nói ra đều là thật tâm."
"Lệnh ái đừng nói nữa, thai phụ ba tháng đầu cần nhất là nghỉ ngơi, ngài mấy hôm nay ăn không ngon ngủ không yên nên hảo hảo điều dưỡng thân thể đừng để ảnh hưởng đến tiểu thế tử."
Phó Tuyệt Ca khóe môi cong cong, sóng mắt đào hoa tràn ngập tiếu ý, bàn tay đặt trên tiểu phúc không nhanh không chậm vuốt ve cảm nhận sự sống của một sinh linh vẫn chưa thành hình.
Đây là hài tử đầu tiên của bát gia, là trưởng tử mà các nàng ngày đêm mong ngóng, nàng rốt cuộc cũng có thể vì bát lang mà sinh nhi dục nữ.
Chậm rì rì hạ thấp trọng tâm nằm xuống giường, tay kéo chăn cao đến ngực, thoải mái hưởng thụ mùi trầm hương thoang thoảng khắp phòng.
Bất quá A Xán lại đột nhiên mở nắp lò trầm hương trực tiếp đổ phần tro và trầm vẫn còn một nửa vào chậu nước, cảm thấy không yên tâm còn bảo A Lệ đem ra ngoài đổ đi.
"Làm sao vậy? Ta ngửi mùi trầm rất thoải mái a."
"Trầm hương giúp an thần trợ khí nhưng có hại với thai phụ, ngài thân thể kém, thai khí vẫn chưa ổn định không nên tiếp xúc nhiều với trầm hương." A Xán cẩn thận giúp nàng tháo xuống mành vải, cong mắt cười nói: "Lệnh ái cứ việc nghỉ ngơi tịnh dưỡng, những việc khác cứ giao cho nô tỳ."
"Hảo, giao cho ngươi, ta cũng cảm thấy hơi mệt rồi."
"Nương nương ngủ một giấc đi, chốc nữa nô tỳ nấu một bát canh cá bồi bổ cho nương nương và tiểu thế tử."
Vừa nghe nhắc đến canh cá Phó Tuyệt Ca liền che miệng muốn nôn: "Không ăn đâu, ngươi nấu cái gì thanh đạm là được rồi."
A Xán cẩn thận đánh giá sắc mặt của lệnh ái, xem chừng lệnh ái nuốt không nổi đồ ăn có vị tanh: "Hảo, nô tỳ nấu một bát canh thịt bò rau củ cho ngài, à thêm cháo hoa loãng nữa."
"Tùy ngươi, miễn không có cá là được..."
Tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần rồi không còn nghe thấy nữa, Phó Tuyệt Ca mấy ngày nay lo lắng cho bát lang đến nổi ăn không ngon ngủ không yên, nếu không phải đang mang thai chỉ sợ nàng cũng không chịu đi ngủ.
A Xán cẩn thận thả mành xuống, cùng A Lệ rón rén rời khỏi phòng, không quên đem cửa đóng thật kín không cho gió lạnh đi vào.
A Xán một đường đi đến đại sảnh hướng tất cả cung nữ thủ vệ đang làm việc ở bên ngoài thông báo: "Đại phu vừa đến khám nói chủ tử nương nương đã có hỉ, đây cũng chính là trưởng tử của bát gia, phi thường tôn quý.
Các ngươi trong lúc hầu hạ nhất định phải cẩn thận vạn nhất nương nương xảy ra mệnh hệ gì các ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém."
Không đợi A Xán nói xong cung nữ thủ vệ đã bắt đầu xôn xao bàn luận, chủ tử nương nương hiếm hoi mới được bát gia thị tẩm vậy mà có thai rồi?!
"Yên lặng!" A Xán đanh mặt quát một tiếng rõ to trấn áp đám đông đang tranh luận ồn ào: "Để ta biết được có người tay chân không sạch sẽ thì không cần bát gia nói tự ta sẽ trực tiếp xử lý các ngươi.
Đừng quên, an nguy của nương nương cũng là an nguy của nô bộc chúng ta, nhất định phải bảo vệ nương nương bình an sinh hạ tiểu thế tử.
Còn về thủ vệ các ngươi không được lơ là canh gác, đại sự thành rồi nương nương và bát gia sẽ không bạc đãi các ngươi đâu."
Thủ vệ nhất tề khom lưng chấp tay đồng thanh đáp: "Tuân mệnh!"
"Việc của trù phòng từ nay sẽ do A Phỉ và A Lệ quán xuyến, hầu thiện là do ta đảm nhận, còn A Bích sẽ phụ trách việc ăn mặc tắm rửa của nương nương.
Những người không phận sự tuyệt đối không được đến trù phòng, dược phòng, giếng nước và phòng riêng của nương nương để đảm bảo an toàn."
"Vâng, chúng nô tỳ minh bạch."
"Các ngươi bây giờ có thể đi làm việc, ghi nhớ, vạn sự đều phải cẩn thận!"
Cung nữ thủ vệ vâng dạ đáp lời, xong việc ai nấy tản ra làm việc của mình, lâu lâu lại có tiếng người lén lút bàn luận chuyện chủ tử nương nương may mắn hoài thai.
Tuy nói chủ tử nương nương lần này có hỉ là may mắn nhưng ngẫm lại nàng hầu hạ bát gia đã được sáu bảy năm, đến bây giờ mới hoài thai e là có hơi trễ hơn những quân quý khác.
Suy cho cùng chủ tử nương nương cùng bát gia đồng cam cộng khổ nhiều năm, phu thê ân sâu nghĩa nặng, dù không có cái thai này bát gia vẫn sẽ không ruồng bỏ nàng.
Dựa vào tiểu thế tử trong bụng thì vị trí Bát vương phi chín phần là thuộc về Phó Tuyệt Ca.
...
"Ây da, ngươi đang có thai đi đứng cẩn thận một chút, lúc nãy có đụng ở đâu không?"
"Không có, không có, đứng lên hơi vội nên đầu óc có hơi choáng váng." Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười bám vào cánh tay của Lục Ngưng tiếp tục tản bộ: "Nhị nương nương đừng nhìn nữa, hài tử cũng không thể nói chuyện được."
"Ngươi doạ chết ta rồi, vừa mới đứng lên đã loạng choạng muốn ngã, vạn nhất tổn thương đến hài tử ta biết ăn nói thế nào với bát gia?"
Lục Ngưng luôn miệng càm ràm khiến Phó Tuyệt Ca đã đau đầu càng đau đầu hơn, khó khăn duy trì ý cười ngắt ngang lời nàng: "Ta thật sự không sao, đại phu nói ta mắc chứng đau đầu khi mang thai, thai phụ nào cũng sẽ như vậy không có vấn đề gì lớn."
"Chứng đau đầu này không nghiêm trọng chứ?" Chu Mạn Yên đỡ lấy cánh tay còn lại của Phó Tuyệt Ca: "Nhìn sắc mặt ngươi kém quá, lúc nãy nói chuyện thấy ngươi liên tục xoa thái dương."
"Thai phụ mà, không ốm nghén thì đau đầu, không đau đầu thì nhức mỏi, đây là chuyện thường tình." Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay Chu Mạn Yên ngăn cản nàng dùng sức đỡ bản thân: "Nương nương không cần đỡ ta đâu, ngươi cũng đang mang thai phải chú ý một chút, cái thai này đến thật sự không dễ dàng."
"Tuyệt muội muội nói đúng đó, ngươi khó khăn lắm mới có hỉ, đừng chỉ lo cho nàng mà không nghĩ cho bản thân." Lục Ngưng dùng ánh mắt ra hiệu, cung nữ hiểu ý bước lên dìu đỡ Chu Mạn Yên: "Lục gia hài tử thưa thớt, ngươi từng sảy thai một lần, mọi chuyện đều phải hết sức cẩn thận."
"Lục lang cũng nói như vậy nhưng ta cảm thấy rất tốt, không có vấn đề gì." Chu Mạn Yên ôm tiểu phúc bốn tháng ung dung tản bộ, khí sắc so với Phó Tuyệt Ca tốt hơn rất nhiều: "Người khác đều nói ba tháng đầu là quan trọng nhất, khổ cực nhất, lúc ta mang thai ba tháng đầu cũng nôn đến ngất xỉu.
Phó muội muội an tâm, qua được tháng thứ ba này ngươi sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
"Lục vương phi không biết, lệnh ái nhà ta mang thai thật sự rất cực khổ, suốt mấy đêm liền đau đầu đến mức không thể ngủ được, ăn cái gì thì nôn cái đó, có hôm chỉ uống được chút sữa nóng lót dạ." A Xán nhìn lệnh ái ngày một héo hon không khỏi đau lòng một phen: "Nô tỳ to gan mời hai vị nương nương đến đây cũng vì muốn hỏi kinh nghiệm của hai vị làm sao giúp nương nương không nôn nữa."
"Thai phụ mang thai không khổ lúc này thì khổ lúc khác có gì mà phải lo lắng quá?" Phó Tuyệt Ca vỗ vỗ mu bàn tay A Xán an ủi: "Ta không sao, chỉ nhức đầu ốm nghén thôi, đại phu chẳng phải nói mọi thứ đều tốt sao?"
"Tuyệt muội muội đừng cậy mạnh, ngươi đã mệt thành như vậy rồi còn nói không sao?" Lục Ngưng nhìn cái bụng bằng phẳng không có điểm nhô sau lớp y phục mỏng tang mùa hè của nàng nhịn không được nhíu mày: "Nhìn bụng ngươi so với thai phụ cùng thai có hơi nhỏ nhỉ? Hay là do ăn không được nên hài tử không lớn nổi?"
Chu Mạn Yên cũng gật gù tán thành: "Đúng là rất nhỏ, so với lúc ta mang thai ba tháng còn nhỏ hơn."
"Bụng to rất phiền toái, mới có như vậy mà ta đã đi đứng không thoải mái rồi, đợi đến khi to giống lúc Nhị nương nương mang thai tiểu công tử thì chỉ có thể nằm ở trên giường."
"Xem ngươi nói kìa, mang thai bụng không to làm sao mà được?"
Phó Tuyệt Ca cười cười, tay phe phẩy quạt lụa tạo gió: "Ta thật sự, thật sự không sao hết, mọi người cứ như vậy làm ta cảm thấy không thoải mái."
"Hảo, hảo, không nói nữa, cứ coi như bọn ta lo lắng thừa đi." Chu Mạn Yên kiềm không đặng thò tay sờ bụng Phó Tuyệt Ca: "Nhỏ như vậy có khi là tiểu công tử, ngươi có thích ăn chua không?"
"Ta cái gì cũng không ăn được."
"Ai, ta đúng là bạc phúc, mới vào tháng thứ tư đã không ăn được chua, không biết có sinh được công tử hay không."
Lục Ngưng vung quạt đánh vào mu bàn tay nàng khiển trách: "Công tử lệnh ái đâu chỉ dựa vào việc ăn chua hay không mà phán đoán được, lúc ta mang thai Mạch nhi chỉ toàn ăn đồ ngọt thôi.
Mà nếu thật sự trong bụng ngươi là lệnh ái thì trước khai hoa sau kết quả, đây đều là chuyện tốt."
Tuy nghe nhị tẩu tẩu khuyên nhủ rất có lý nhưng Chu Mạn Yên vẫn không nén nổi buồn rầu.
Nàng từng sảy thai một lần, lần này phải khó khăn lắm mới mang thai lại được, vạn nhất sinh hạ một lệnh ái rồi không thể sinh nữa thì lục lang coi như đoạn tử tuyệt tôn rồi.
"Nắng lên rồi hay là vào nhà ngồi đi, các ngươi mới ba bốn tháng đi nhiều cũng không tốt."
Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, để A Xán dìu vào trong nhà ngồi nghỉ, mới đi một lúc mà toàn thân đã ướt sũng mồ hôi.
Thân thể nàng không tốt lại đang mang thai làm cái gì cũng bất tiện, nghĩ đến thời điểm chưa mang thai có bao nhiêu thoải mái tự tại.
"Nhìn ngươi như vậy chắc chưa nói gì với bát gia phải không?"
"Bát gia bận rộn chính sự ta không muốn khiến ngài phân tâm, chuyện này đợi sau khi bát gia hồi kinh nói cũng không muộn."
Lục Ngưng chán nản lắc đầu thở dài: "Ai, đúng là, thảo nào nhị gia lúc nào cũng khen ngươi hiểu thời cuộc, rõ lòng người, làm gì nghĩ gì đều có chừng mực không bao giờ để người khác lo lắng."
"Đây đâu phải là khen ngợi, rõ ràng là đang chế giễu ta." Phó Tuyệt Ca quạt quạt tiểu phúc mấy cái dù biết hài tử bên trong bụng nàng cũng không thể cảm nhận được: "Hài tử hiểu chuyện không người thương, đôi khi nghịch ngợm bốc đồng một chút mới có được sự chú ý."
"Ngươi rõ ràng là cố ý xuyên tạc lời ta, có ai không thích cô nương hiểu chuyện chứ? Đổi lại là ta, nhìn hai nha đầu đem vương phủ náo đến gà bay chó sủa thật sự là đau đầu muốn chết, giờ nào khắc nào cũng muốn đem bọn chúng đuổi ra khỏi phủ."
Phó Tuyệt Ca che miệng khúc khích cười: "Nương nương nhẫn tâm sao? Nương nương chỉ mạnh miệng thôi."
"Hừ, nói không lại ngươi!"
"Không biết nhị gia lục gia có nhắc gì đến chuyện ở tiền tuyến hay không? Bát gia bọn họ bây giờ đang làm gì?"
"Cũng không có gì đặc biệt, bọn họ vẫn đang chờ thời cơ, không biết tại sao nhập hạ rồi mà tứ gia vẫn không có động tĩnh gì.
Ta còn tưởng trừ tịch tứ gia sẽ tấn công vào kinh thành nhưng mấy tháng nay kinh thành sóng yên biển lặng hoàn toàn không có một tia nguy hiểm nào."
"Phật đản tiết cũng sắp đến rồi, tứ gia chắc sẽ không chọn ngày này đâu nhỉ?" Chu Mạn Yên nuốt khan một ngụm nước bọt rồi nói tiếp: "Ngày này trong năm vô cùng náo nhiệt, nhà nhà đều lễ chùa bái phật, nếu tứ gia chọn ngày này thì thật báng bổ quá..."
"Tứ gia tín Phật chắc là không dám chọn Phật đản tiết đâu."
Từ sau khi mang thai Phó Tuyệt Ca đã không uống trà nữa, mỗi ngày đến bữa sẽ có A Xán mang sữa dê nóng đến.
Uống sữa liên tục mấy tháng có chút ngấy, vì vậy mà A Xán lâu lâu sẽ nghiền trái cây chắt lấy nước cho nàng uống.
"Nhưng cứ dằn co mãi như vậy cũng không tốt, ta sợ tứ gia không chịu động thủ, chúng ta coi như uổng công chuẩn bị thiên la địa võng rồi."
"Sẽ không, nhị lang nói với ta tứ gia vẫn lặng lẽ cho binh sĩ tập kết ở ngoại ô gần với kinh thành."
Phó Tuyệt Ca bình tĩnh uống hết chén nước hoa quả rồi mới tham gia vào câu chuyện của hai người: "Chúng ta ở đây lo lắng có ích gì? Cứ đợi thêm một thời gian nữa sớm muộn tứ gia cũng sẽ hành động, quan trọng là quan gia bọn họ ở trên chiến trường hiểm nguy trùng trùng không có lấy một người chiếu cố."
"Ngươi nói khiến ta tâm càng loạn." Chu Mạn Yên ảm đạm cúi đầu nhìn tiểu phúc đội to dưới lớp y phục: "Lục lang hắn cả đời chỉ biết đọc sách vẽ tranh, bảo hắn cầm kiếm giết phản quân chỉ sợ hắn làm không nổi."
"Bát lang năm đó cũng như vậy, ngài cả ngày chỉ quanh quẩn việc đọc sách vẽ tranh, mãi đến khi tới Cao Ly quản lý ba năm mới học được một thân bản lĩnh có thể điều binh khiển tướng.
Không ai vừa sinh ra đã biết làm một việc gì đó cả, đều phải trao dồi luyện tập mà nên, sáu năm nay đã đủ để lục gia rèn luyện bản thân rồi."
"Không sai, bọn họ là quan nhân đầu đội trời chân đạp đất, vẫy vùng trong thiên địa tứ hải, đâu thể nào giống quân quý chúng ta chôn mình trong khuê phòng được.
Trận này đã nắm chắc bảy phần thắng chỉ còn đợi tứ gia động thủ mà thôi, chúng ta cứ việc ngoan ngoãn đợi bọn họ khải hoàn hồi kinh là được."
Phó Tuyệt Ca gật gù tán đồng ý kiến của Lục Ngưng, các nàng bây giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được rồi..