Mặc kệ âm thanh bàn tán xung quanh, Phó Yên Ca nghiến bàn chân lên lưng Phó Tuyệt Ca, đều tại tiểu tiện nhân nhà ngươi mà quan gia mới không chịu đá kiệu hoa!
Đông Phương Tầm Tuyết kích động muốn xông lên cứu người thì bị một bàn tay khác nắm lại, đối phương chậm chạp lắc đầu, ánh mắt chuyển đến đám đông náo nhiệt đang vây xem trước vương phủ.
Không còn cách nào đành cố nén xuống xúc động, đợi chuyện này giải quyết xong nàng nhất định thay tiểu ngốc trút giận.
"Quan gia đừng để lỡ giờ lành." Phó Yên Ca giọng nói ngọt ngào nị nị, e lệ nắm lấy góc tay áo nàng: "Chúng ta mau vào trong bái đường thành thân đi."
Đông Phương Tầm Tuyết âm thầm siết chặt nắm tay, dứt khoát nắm tay Phó Yên Ca tiến vào đại điện bái đường thành thân.
Phó Tuyệt Ca ngước mắt nhìn theo, trong lòng không rõ tư vị, xem ra bát gia trong lòng đã quyết rồi...
"Còn không đi? Muốn ta bế ngươi vào sao?"
Nói xong Tiểu Oánh lần nữa đẩy mạnh Phó Tuyệt Ca vào phủ, sự việc vừa rồi náo lớn như vậy người khác muốn đồn đãi thế nào thì tùy ý bọn họ.
Phó Tuyệt Ca chân bước nhưng hồn lại phiêu lãng đi nơi khác, thê lương mím chặt môi ngăn bản thân nhất thời xúc động mà bật khóc giữa đại điện.
Người trong lễ đường là người trong lòng, nhưng người làm tân nương tử thì không phải là nàng.
Vốn tưởng là thứ thuộc về bản thân hóa ra lại là thứ nàng trộm đi từ tay người khác đến hôm nay bắt buộc phải hoàn trả.
Ôm bụng lớn đứng trong đoàn nha hoàn bồi giá của Phó Yên Ca, Phó Tuyệt Ca toàn thân một trận lạnh lẽo, đến cả tức giận ghen tuông cũng không có tư cách.
Đoạn đường dài này nàng đánh đổi tất cả những gì bản thân có được vẫn không thể thay đổi kết cục nàng vẫn là người bị bỏ lại phía sau.
Phó Yên Ca sau hồng cân mãn nguyện nhếch môi cười, bái đường hoàn tất nàng chính là Bát vương phi cao cao tại thượng, là Hoàng hậu tương lai của Đại Minh bất cứ ai cũng phải đỏ mắt ghen tỵ mà ngước nhìn.
"Tân nhân vào vị trí."
Giọng môi bà bà cao vút vang khắp đại điện, đầy mặt vui vẻ hướng tân nhân cười nói: "Nhất bái thiên địa!".
Truyện Nữ Phụ
Phó Yên Ca thành thực cúi đầu bái thiên địa, hồng cân rũ xuống để lộ một khoảng trống có thể nhìn thấy bát gia không hề cúi đầu.
"Quan gia ngài..."
Còn chưa kịp nói hết câu thì từ trong đám đông vây xem lao ra năm sáu bóng đen dứt khoát đem quan khách đẩy sang hai bên.
Phó Yên Ca còn tưởng là phản quân đến phá hôn lễ lập tức bám lấy cánh tay bát gia, một cảm giác sắc lạnh trực tiếp truyền đến, đồng tử kịch liệt co rút không nhìn thấy tiêu cự.
Phó Tuyệt Ca ngây ngốc không hiểu chuyện gì, sau lưng đột nhiên bị ai đẩy một cái loạng choạng ngã về phía bát gia ngay lập tức đối phương sải cánh tay đem nàng kéo ra sau lưng.
Quan binh tức thì xông ra chĩa kiếm về phía Triết Thân vương điện hạ.
"Ai dám đến gần bản vương lập tức giết chết Phó Yên Ca!"
Đông Phương Tầm Tuyết khống chế Phó Yên Ca rời khỏi Thân vương phủ, không quên đưa tay áo cho Phó Tuyệt Ca nắm lấy.
Phó Tuyệt Ca ngốc nghếch làm theo, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bát gia sao phải bắt Phó Yên Ca làm con tin?
Quan binh không dám tấn công sợ sẽ làm bị thương bát gia và Phó Yên Ca, cứ đứng như vậy lăm lăm chĩa kiếm vào nàng.
Mắt thấy bát gia sắp bước ra cửa, thủ lĩnh lập tức đưa tay ra hiệu cho đám thuộc hạ tấn công ngăn cản bát gia rời khỏi lễ đường.
Bất quá bọn họ lại quên mất vẫn còn người của bát gia trà trộn trong đám đông, vừa thấy quan binh có động tĩnh thủ vệ lập tức rút kiếm xông vào đánh nhau.
Quan khách chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị cảnh giết chóc dọa sợ, hoảng loạn ôm đầu chạy trối chết ra khỏi vương phủ.
Nhân cơ hội này Đông Phương Tầm Tuyết mang theo Phó Yên Ca và Phó Tuyệt Ca lẩn vào đám đông trốn lên xe ngựa.
Lục hoàng tước kịp thời xông ra một phát nhảy lên ngựa quát to: "Bản vương sẽ đuổi theo lão bát, các ngươi giải quyết đám loạn tặc này đi!"
Thủ lĩnh vạn phần cảm kích gật đầu với lục hoàng tước, có lục gia giúp đỡ bọn họ chỉ cần chuyên tâm xử lý đám người phá rối này là được.
Tuy nhiên nói thì dễ nhưng làm mới khó, quan binh căn bản không phải đối thủ của những thủ vệ được huấn luyện bài bản này, không đến mười chiêu đã bị đánh nằm đo đất.
Hai con tuấn mã quen đường không cần mã phu thúc roi vẫn biết phải chạy về hướng nào.
Trong xe Đông Phương Tầm Tuyết một tay kề chủy thủ vào cổ Phó Yên Ca, một tay vén mành nhìn ra ngoài ô cửa nhỏ bên hông xe xem xét tình hình.
Phó Tuyệt Ca ngồi ngốc trên xe không hề cử động, đầu óc đặc như hồ dán, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Bát gia là đang đào hôn sao?
Xác định không có người đuổi theo Đông Phương Tầm Tuyết mới an tâm thả xuống mành xe, thô lỗ đem Phó Yên Ca ấn xuống sàn xe: "Tiểu ngốc lấy dây cho ta."
"Quan gia ngài làm gì vậy? Ta là Yên Ca! Là nguyên phối thê tử của ngài, sao ngài có thể trói ta trong xe ngựa chứ?"
"Còn nói thêm một chữ ta cắt lưỡi ngươi!" Đông Phương Tầm Tuyết kiên trì nói với Phó Tuyệt Ca vẫn đang phát ngốc: "Nàng lấy sợi dây và miếng vải bên cạnh đưa cho ta."
Phó Tuyệt Ca chậm rì rì lấy sợi dây thừng và miếng vải đưa cho nàng, mờ mờ mịt mịt hỏi một câu: "Bát lang đào hôn phải không?"
Đông Phương Tầm Tuyết phì cười, nhận lấy sợi dây đem Phó Yên Ca trói thành đòn bánh rồi đạp vào một góc mã xa, không quên nhét vải vào miệng ả sau đó mới quay lại ngồi bên cạnh Phó Tuyệt Ca giải thích.
"Ta đã nói rồi sẽ không lấy quân quý nào ngoài nàng, ta hôm nay không chỉ đào hôn mà còn từ bỏ cả tước vị công danh, từ bỏ của thân phận hoàng tước cùng nàng song túc song phi."
Nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, Phó Tuyệt Ca khiếp đảm túm lấy hai vai bát gia liều mạng lắc: "Ngài điên rồi! Ngài thật sự điên rồi!! Ngài sao có thể làm như vậy chứ? Ngài sao phải...!sao phải khổ như vậy?"
Những chữ cuối cùng Đông Phương Tầm Tuyết phải cố gắng hết sức mới nghe được, tiểu ngốc thiện lương đơn thuần làm gì nghĩ gì đều vì muốn tốt cho nàng, cô nương như thế sao nàng có thể đành lòng cô phụ?
"Vì ta yêu nàng, muốn cùng nàng lập từ đường, cùng nàng sinh nhi dục nữ, cùng nàng già đi.
Ta nói rồi, ta thà không còn công danh tước vị, không còn thân phận tôn quý cũng sẽ không buông tay nàng, chúng ta đã hứa với nhau rồi không phải sao? Trước nay đều là nàng hy sinh cho ta, chờ đợi ta, đến hôm nay hãy để ta vì nàng mà hy sinh."
Phó Tuyệt Ca cảm giác sóng mũi cay cay, hai mắt phiếm hồng ẩm ướt nước, nàng đúng là đã chờ đợi quá lâu rồi không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.
Bát lang vì nàng dày công chuẩn bị một màn đào hôn này, thậm chí còn bắt Phó Yên Ca làm con tin, không chỉ mạo hiểm tính mạng mà còn hủy hoại toàn bộ tiền đồ sáng lạn phía trước.
Bây giờ nhìn lại những hy sinh trước đây của nàng đều đáng giá, có được một phu quân ôn nhu tri kỉ, chung tình chuyên nhất với nàng đã quá mãn nguyện rồi.
Chỉ cần mỗi bát gia là đủ.
Tình yêu vốn đâu cần so đo thiệt hơn, tính toán ít nhiều, ngay khoảnh khắc nàng quay đầu nhìn lại có thể trông thấy gương mặt tươi cười của bát gia thì mọi thứ khác đều trở thành vô nghĩa.
Cùng bát lang đồng hành mười bảy năm, có với nhau một tiểu hài tử, tất cả những chông gai thử thách cả hai cùng nhau vượt qua chớp mắt nhẹ tựa hồng mao.
Có thể oanh oanh liệt liệt, có thể đạm nhạt như thủy, thời khắc này mười ngón tay đan chặt vào nhau cùng hướng về tương lai.
Từ khoảng không thăm thẳm u ám bước ra là bầu trời không một gợn mây, gió nhẹ hiu hắt thổi, tình nồng thấm tận tâm...
Khung cảnh lãng mạn ngay lập tức bị phá hỏng bởi tiếng đạp thùm thụp vào vách xe của Phó Yên Ca.
Mãi đến lúc này Phó Tuyệt Ca mới thoát khỏi thế giới hai người, tò mò không biết bát gia sẽ xử lý Phó Yên Ca thế nào.
Thuở niên thiếu Đông Phương Tầm Tuyết đã không thích tiếp xúc với kiểu quân quý ngang ngược bá đạo như Phó Yên Ca.
Đến khi trưởng thành nhận thức rõ tình cảm mình dành cho tiểu ngốc, nhìn thấy Phó Yên Ca năm lần bảy lượt tìm cách bạc đãi khi dễ nha đầu thì càng nảy sinh thêm ác cảm.
Nếu như Phó Yên Ca không sinh sự thị phi an phận gả vào Thân vương phủ thì Đông Phương Tầm Tuyết cũng sẽ không làm khó ả.
Nhưng đằng này ả không chỉ hốc hách ngạo mạn mà còn ở trước mặt bao nhiêu người vũ nhục tiểu ngốc, nàng sao có thể tha cho nữ nhân tâm địa rắn rết này?
Đông Phương Tầm Tuyết ngồi xổm trước mặt Phó Yên Ca thô lỗ kéo mạnh miếng vải đang nhét trong miệng ả: "Ngươi còn lời gì muốn nói sao?"
"Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Tại sao?!"
Nước mắt nước mũi thi nhau giàn dụa làm lem luốt lớp trang dung xinh đẹp.
Không ai nghĩ nàng vừa mới phong quang đắc ý ngồi kiệu hoa gả vào Triết Thân vương phủ giờ lại luân lạc đến mức bị người ta bắt trói trên xe.
"Thay vì hỏi người khác tại sao thì ngươi nên hỏi chính bản thân mình thì hơn." Đông Phương Tầm Tuyết nắm vai trái Phó Yên Ca dùng sức kéo dậy bắt đối phương nhìn thẳng vào mắt mình: "Đừng tưởng bản vương không biết chuyện ngươi mua chuộc lão ma ma ở Dực Khôn Cung.
Bản vương vì tính kế lâu dài nên mới không tại chỗ trực tiếp xử lý ngươi, Phó Yên Ca, ngươi rơi vào bước đường này đều do ngươi tự mình chuốc lấy."
"Ta thế nào? Là lão ma ma đó nhìn thấy làm việc ở Thân vương phủ được nhiều lợi ích hơn Dực Khôn Cung nên mới đem tin tức bán cho ta, ta đã làm cái gì sai chứ? Ta mong muốn gả cho ngươi có gì không đúng? Đông Phương Tầm Tuyết ngươi là cái đồ lang tâm cẩu phế chà đạp lên tình cảm của người khác! Kim Nhuỵ Nhuỵ cũng được, Phó Yên Ca ta cũng được, thậm chí là vô số thiên kim quân quý đều bị ngươi tàn nhẫn vứt bỏ!"
"Nực cười, bản vương cùng ngươi, cùng Kim Nhuỵ Nhuỵ và những thiên kim quân quý kia có liên quan gì chứ? Không sai, bản vương lạnh lùng cự tuyệt bọn họ nhưng ít nhất bọn họ cũng không giống ngươi vô sỉ bám riết không buông.
Bản vương chán ngấy việc phải gặp mặt ngươi, nghe nương nương ca ngợi ngươi mệnh cách tôn quý! Trong mắt bản vương ngươi chẳng khác gì một con chó cắn chặt ống tay áo của bản vương đuổi không đi đánh không chạy."
Nhân sinh tốt đẹp của Phó Yên Ca chỉ vì gặp một bát hoàng tước mà không ngừng chịu sỉ nhục nhạo báng, nàng chưa từng bị người khác lạnh nhạt duy bát gia không bao giờ dùng ánh mắt thiện ý nhìn nàng.
Dựa vào cái gì Phó Tuyệt Ca có được tình cảm của ngài còn nàng thì dù cố gắng bao nhiêu năm vẫn không thể khiến ngài cảm động?
Phó Yên Ca chua chát bật cười, là cười nhạo bản thân ngu ngốc, cười nhạo bản thân phó thác chân tình sai người: "Ta là con chó cắn chặt ống tay áo ngài đuổi không đi đánh không chạy...!ha! Ngài nói đúng, ta vì yêu ngài mặt mũi cũng không cần nữa, người khác cười nhạo ta si tình ngu ngốc ta cũng không để tâm, ta vì đổi lấy một ánh mắt thiện ý của ngài hy sinh không biết bao nhiêu.
Còn ngài thì sao? Ngài đối đãi ta thế nào? Ngài lạnh nhạt tàn nhẫn, vô tâm vô tình, thậm chí còn ghét bỏ ta, ngài nói cho ta biết dựa vào đâu mà ta có thể chống đỡ đến thời khắc này? Rốt cuộc Phó Yên Ca ta có chỗ nào không bằng tiểu tiện nhân đó!?"
Trong mắt Phó Tuyệt Ca lúc này Phó Yên Ca không còn đáng hận, bộ dáng thảm hại khóc lóc hèn mọn cầu xin tình cảm này có khác gì nàng của kiếp trước? Đem chân tâm đặt vào tay đối phương chỉ cầu nhận được hồi đáp nhưng đối phương không chỉ thờ ơ mà còn tàn nhẫn giẫm đạp lên tình cảm của nàng.
Phó Yên Ca rơi vào bước đường này đều do nàng một tay cướp đi, là nàng cướp đi bát gia, là nàng cướp đi những thứ vốn từng thuộc về Phó Yên Ca.
"Bát lang, ta nghĩ chúng ta qua con đường nhỏ phía trước thì thả nàng đi đi..."
Đông Phương Tầm Tuyết cư nhiên lại lắc đầu cự tuyệt với đề nghị của nàng: "Độc phụ này dám tổn hại mẫu tử nàng, ta không thể tha thứ cho ả."
"Nhưng ta và Thang Viên vẫn tốt, coi như giúp Thang Viên tích phúc, ngài thả nàng đi có được không?"
"Nàng lương thiện ôn nhu như thế ta sẽ không để hai tay nàng vấy máu, chuyện xấu xa cứ để ta thay nàng làm."
"Khoan đã!"
Phó Tuyệt Ca sợ hãi chồm người lên muốn ngăn cản bát gia thì đối phương đã kích hoạt cơ quan trong xe ngựa, hai bên vách xe kéo ra hai tấm ván lớn chia đôi mã xa.
Phó Yên Ca giống như phát điên vừa ha hả cười xong lại nức nở bật khóc: "Đông Phương Tầm Tuyết ngươi muốn giết ta? Ta chính là nguyên phối đích thê của ngươi, ngươi dám giết ta thiên địa bất dung, thiên đả lôi phách! AAAA!!"
Tiếng kêu thê thiết từ phía sau tấm ván khiến Phó Tuyệt Ca bất tri bất giác rùng mình, nàng không dám nhìn chỉ biết co người cuộn tròn trên nệm xe, hai tay bưng chặt tai để không nghe thấy âm thanh.
Vì để trút giận cho nàng bát gia chuyện gì cũng dám làm, thậm chí là chuyện đả thương quân quý tổn hại nghiêm trọng đến thanh danh.
"Đông Phương Tầm Tuyết ngươi là đồ cặn bã! Ngươi chà đạp tình cảm của ta! A! Ngươi không xứng làm hoàng tước, ta có thành quỷ cũng tuyệt không buông tha cho các ngươi!!"
Phó Tuyệt Ca chỉ nghe thấy tiếng kêu khóc thất thanh của Phó Yên Ca và tiếng vũ khí bén ngọt cắt qua da thịt.
Qua một lúc tiếng khóc của Phó Yên Ca dần trở nên yếu ớt, Phó Tuyệt Ca lo sợ bát gia nhất thời xúc động mà giết chết đối phương liền bò từ trên nệm xuống vỗ điên cuồng vào ván.
"Bát lang ngài đừng đánh nữa! Ta thật sự không sao, Thang Viên cũng không có chuyện gì hết! Người chịu thiệt thòi nhiều nhất chính là Phó Yên Ca, ngay ngày đại hôn bị ngài vứt bỏ ả cũng không còn mặt mũi gả cho ai nữa, so với những gì ta phải chịu Phó Yên Ca đáng thương hơn rất nhiều!"
"Tiện nhân! Ta có chết cũng không cần ngươi nói giúp!" Phó Yên Ca bấu víu bàn tay đầy máu vỗ liên tục vào ván gỗ: "Ta nguyền rủa ngươi cả đời này gặp toàn bất hạnh sống không được yên!"
"A!!!"
Máu bắn tung toé dính lên mành vải, toàn thân ướt sũng máu tanh không một chỗ lành lặn, đau đớn gục đầu xuống sàn xe ngất liệm.
Đông Phương Tầm Tuyết cẩn thận dùng khăn lau sạch máu rồi mới tra lại kiếm vào vỏ sau đó kích hoạt cơ quan mở ra hai tấm ván.
Nhác thấy Phó Yên Ca nằm yên bất động trên sàn, phía trên cơ thể phủ một lớp chăn dày để che đi vết máu, Phó Tuyệt Ca nhất thời cho rằng đối phương đã chết sợ hãi rơi từ trên nệm xuống sàn.
Đông Phương Tầm Tuyết thân thủ mau lẹ túm được cánh tay nàng dùng chút sức đã có thể đem nàng đặt trở về nệm.
"N-Ngài ngài ngài..."
"Chưa chết." Đông Phương Tầm Tuyết dịu dàng kéo mặt Phó Tuyệt Ca giấu vào lòng mình: "Đừng sợ, ta chỉ thay nàng trút giận thôi sẽ không giết chết Phó Yên Ca."
Nghe được lời này Phó Tuyệt Ca mới dám thở phào nhẹ nhõm: "Không chết là tốt, không chết là tốt! Vậy bây giờ chúng ta phải xử lý thế nào?"
"Theo lời nàng ở đoạn đường phía trước ném ra khỏi xe ngựa."
"Thật sao? Làm như vậy có phải quá tàn nhẫn rồi không?"
"Không có gì đáng tàn nhẫn cả, lục hoàng huynh đang đi theo phía sau, chúng ta đem người ném xuống hắn sẽ giúp chúng ta đưa người về kinh."
Hoá ra kế hoạch của bát gia là giả vờ để lục hoàng tước truy đuổi đến nửa đường phát hiện Phó Yên Ca bị thương nằm trên đất thì đưa nàng ta về kinh chữa trị, đồng thời báo với Hoàng thượng đã lạc mất giấu hai người.
"Nhưng chúng phu thê ta sẽ đi đâu? Cũng không thể suốt đời phiêu dạt trên ngựa chứ?"
"Đến nơi nàng sẽ biết thôi.".