Mãi tiếng gõ canh ba vang lên mới phát hiện bát gia trên người nồng nặc mùi rượu trong đêm đen được hai nội giám dìu trở về.
“Bát gia!!”
Phó Tuyệt Ca kinh hãi cầm ô chạy đến che chắn cho bát gia: “Sao lại để bát gia uống say như vậy? Mi Cát tỷ tỷ đâu?”
“Ta ở đây.”
Mi Cát luống cuống tay chân đem chậu nước đặt xuống đất, gương mặt nho nhỏ vị lạnh mà biến thành trắng bệch.
“Cái này…”
“Là tam chủ cố ý làm khó, nói đây là nước suối trên sơn lâm rất tốt cho da dẻ nên bảo ta mang về cho ngươi dùng.
Có điều ta chính mắt nhìn thấy tam chủ đã ngâm chân vào bên trong, Phó Tuyệt Ca, ngươi lần này thật sự đắc tội tam chủ rồi.”
“Không cần nói nữa mau dìu bát gia vào trong đi.”
Hai nội giám dìu đỡ bát gia về ngoạ phòng, bên trong phòng đều được cung nữ huân đến phi thường ấm áp.
Phó Tuyệt Ca đem áo bào bám tuyết của bát gia cởi xuống, thuận tay nhét thủ lô vào ngực bát gia làm ấm.
“Mi Cát tỷ tỷ không ngăn nàng uống rượu sao?”
“Ngăn? Làm sao ngăn? Tam chủ, tứ chủ lẫn các vị quan nhân đều bức rượu bát gia, nói bát gia không uống liền bắt ngươi đến uống thay.
Bát gia tất nhiên không dám không uống, một lần uống hơn hai vò rượu đầu óc quay cuồng còn nôn mửa.”
“Thật là!”
Phó Tuyệt Ca chạy đi lục rương quần áo lấy bộ y phục sạch ra: “Mi Cát tỷ tỷ ngươi lấy canh giải rượu đến đây cho bát gia uống.”
Mi Cát nhìn xung quanh tìm canh giải rượu, nhanh nhẹn mở nồi canh trên than lô múc đầy một chén.
“Tam chủ không nói chuyện lúc sáng chứ?”
“Tam chủ không thấy ngươi cũng chẳng nói gì cả, chỉ có điều tâm trạng không tốt.
Tứ gia lúc đến có nói chuyện với tam chủ, hai người ở riêng trong thiên điện nên ta không thể lại gần nghe ngóng.”
Giúp bát gia cởi y phục ướt trên người ném xuống đất, lần đầu hầu hạ tay chân có chút luống cuống.
Kiếp trước nàng còn chưa từng nhìn qua thân thể bát gia, kiếp này nghĩ cũng chưa từng nghĩ sẽ cởi y phục của bát gia như vậy.
“Xem ngươi kìa, tay chân lóng ngóng.”
Mi Cát đem chén canh đặt vào tay Phó Tuyệt Ca: “Ngươi uy bát gia canh, ta giúp bát gia thay y phục.”
Phó Tuyệt Ca xấu hổ cầm chén canh giải rượu đi qua một bên, vệt đỏ trên mặt vẫn còn chưa tan.
“Ngươi mấy năm qua đồng sàn cộng chẩm với bát gia đừng nói chưa từng thấy bát gia cởi y phục?”
Nháy mắt mặt đỏ càng thêm đỏ, Phó Tuyệt Ca hoảng loạn khuấy liên tục chén canh: “T-Ta mới không phải lần đầu thấy bát gia cởi y phục!”
Mi Cát không phải hài tử dĩ nhiên không tin mấy lời biện bạch ngốc nghếch của Phó Tuyệt Ca, thân thủ mau lẹ giúp bát gia thay đổi y phục ướt trên người.
Buổi tối bát gia ăn vận đơn giản thoải mái, mùa đông mặc dày thêm hai lớp nên việc thay đổi chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Đông Phương Tầm Tuyết mệt mỏi trở mình trên kỉ, gương mặt nhỏ nhắn vặn vẹo tựa hồ rất khó chịu.
Cũng đúng thôi, sức người có hạn hơn nữa bát gia tuổi tác còn nhỏ lại bị ép uống nhiều rượu như vậy không bệnh cũng thành bệnh.
Lồng ngực nóng hừng hực như bị lửa thiêu đốt còn tay chân thì lạnh toát, trăn trở trái phải vẫn cảm thấy không thoải mái, hơi thở bắt đầu dồn dập ngắt quãng.
Trông thấy bát gia khổ sở trong lòng Phó Tuyệt Ca càng thêm áy náy, chậm chạp ngồi xuống mép kỉ uy từng thìa canh giải rượu hy vọng có thể khiến bát gia thoải mái một chút.
Đông Phương Tầm Tuyết uống được một ít thì không uống nổi nữa, nước canh theo khoé môi chảy xuống Phó Tuyệt Ca vội dùng khăn lụa chà lau sạch sẽ.
“Cũng không sớm nữa ta đưa bát gia về ngoạ phòng nghỉ ngơi.”
Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, ngoan ngoãn đứng qua một bên để Mi Cát dìu bát gia về ngoạ phòng.
Với chút sức lực ít ỏi của nàng đừng nói là giúp chỉ cần không tạo thêm phiền toái đã là tốt lắm rồi.
Cầm theo chén nước canh nóng hổi để bát gia làm ấm bụng, cả ngày không ăn gì chỉ lo uống rượu rất dễ đau dạ dày.
Đặt bát gia nằm ngày ngắn xuống giường xong xuôi Mi Cát mới đứng lên nói: “Ngươi hầu hạ bát gia ngủ đi, ta ra ngoài đốt thêm than lô sưởi ấm.”
“Hảo.”
Đợi Mi Cát đi rồi Phó Tuyệt Ca mới tiếp tục uy canh nóng cho bát gia, tay bận rộn chà lau khoé môi dính bẩn.
Tính khí bát gia nàng hiểu đôi phần, hẳn là vì không muốn nàng lo lắng nên mới cố tình phân phó Ngự Vũ Phòng từ trước đồng thời một mình gánh toàn bộ lửa giận của tam chủ.
So với kiếp trước bát gia mất đi hai phần kiên nhẫn, ở trước mặt nàng sẵn sàng bộc lộ tính xấu thích chiếm hữu đôi lúc còn tức giận đến mất hết lý trí.
Bất quá Phó Tuyệt Ca vẫn thích bát gia của hiện tại hơn, vô ưu vô lo lại thích cười, không giống kiếp trước chuyện phiền não gì cũng giấu trong lòng không cho ai biết.
Trong lúc mải mê suy nghĩ bát gia đột nhiên trở mình, mỗi lần say rượu hai má đều đỏ bừng bừng lên như quả táo, môi mỏng hé mở thở từng nhịp khe khẽ.
Khoảng cách gần đến mức có thể thấy được lớp lông tơ trên mặt ánh sắc vàng kim dưới nến, hai bên vành tai trắng trẻo cũng bị rượu nhiễm đỏ.
Phó Tuyệt Ca nghe rõ tiếng tim đập thình thịch, run rẩy siết chặt thìa sứ, bất tri bất giác cảm thấy xấu hổ.
Nhìn bát gia ngủ an ổn như vậy Phó Tuyệt Ca kiềm lòng không đặng muốn làm chuyện xấu.
Trộm nhìn ra ngoài cửa phát hiện cửa đã cài then đóng kín, trong phòng chỉ còn lại hai người, xung quanh an tĩnh đến mức một chiếc kim khâu rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Từ từ hạ thấp người xuống lắng nghe tiếng hít thở điều đặn của bát gia, môi mím chặt đè nén kích động.
Phảng phất chóp mũi mùi rượu nồng hăng, đầu óc có chút choáng váng say sẩm khiến hành vi càng thêm lớn mật.
Vị ngọt lan dần trên đầu môi, ngọt ngào đến tâm tình tan chảy thành bãi xuân thuỷ, hô hấp trở nên gấp gáp nóng hổi.
Thật ngọt…
Phó Tuyệt Ca từng chút chồm người đè ép lên bát gia, ở trên phiến môi mềm nhẹ nhàng hôn xuống, trên môi phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.
Mọi tế bào kíƈɦ ŧɦíƈɦ hứng phấn, mắt cũng không buồn chớp, tranh thủ chiếm thêm chút tiện nghi từ chỗ bát gia.
Còn đang vui vẻ ăn đậu hũ thì bát gia có vẻ bị đè đau mà khó chịu mở mắt, Phó Tuyệt Ca sợ hãi vội chạy ra khỏi giường, hai tay bưng chặt miệng che giấu thất thố.
May mắn bát gia vẫn chưa tỉnh rượu, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh rồi lại thiếp đi ngay.
Qua một lúc lâu Phó Tuyệt Ca mới bẽn lẽn quay về giường, kiễng chân nhìn thử bát gia đã ngủ chưa.
Xác định bát gia thật sự ngủ say rồi mới dám leo lên giường nằm xuống bên cạnh, được rồi, ít nhất bát gia cũng không biết chuyện xấu nàng làm.
…
Tờ mờ sáng Đông Phương Tầm Tuyết mơ màng tỉnh dậy với cái đầu đau nhức dữ dội, nằm yên một chỗ hít thở rất lâu mới có đủ sức ngồi lên.
Dù biết uống rượu nhưng Đông Phương Tầm Tuyết rất ít khi động đến nó thậm chí còn có chút bài xích, nếu không phải vì bảo vệ tiểu ngốc nàng cũng không bao giờ dày vò thân thể mình thành như vậy.
Sực nhớ đến tiểu ngốc vội quay sang bên cạnh, quả nhiên tiểu nha đầu nằm co rúm như con tôm luộc bên cạnh.
Khẽ chuyển thân đem chăn đắp kín người tiểu ngốc, thuận tay gạt bớt tóc dài lòa xòa bết dính trên hai má bầu bĩnh.
Đầu óc đột nhiên loé lên hình ảnh đêm hôm qua, chỉ nhớ Mi Cát đưa nàng về Diên Hồng Điện sau đó chỉ còn lại nàng và tiểu ngốc ở cùng nhau trong ngoạ phòng.
Trong lúc say khước mơ hồ nhìn thấy gương mặt non nớt của tiểu ngốc áp đến rất gần, hơi thở thoảng hương hoa phả vào mặt, da thịt tay chân tê buốt mất hết cảm giác.
Bất tri bất giác hai má đỏ bừng, hốt hoảng rút tay lại, trên đầu ngón tay vẫn lưu giữ hơi ấm nhàn nhạt từ gò má của tiểu ngốc.
Sao nàng có thể mơ thấy tiểu ngốc hôn mình chứ!?
Vội lắc đầu cho suy nghĩ quá phận bay đi, Đông Phương Tầm Tuyết xấu hổ biến thành khẩn trương bước nhanh xuống giường vô tình va phải bục để giày phát sinh tiếng động.
Trùng hợp đánh thức Phó Tuyệt Ca bên cạnh, đôi mi dài khẽ rung động rồi từ từ mở ra.
“Bát gia?”
“Ách, ta lỡ chân.” Đông Phương Tầm Tuyết xoay người dỗ dành nàng: “Ngủ thêm một chút nữa đi, vẫn chưa tới thời gian thượng khoá.”
Phó Tuyệt Ca không ngủ trái lại còn mò mẫm ngồi dậy dụi dụi hai mắt đào hoa đến đỏ bừng: “Nô tỳ hầu hạ bát gia thay y phục.”
“Không cần đâu.”
Cơn buồn ngủ nhanh chóng bị thổi bay, mơ hồ phát hiện thái độ xa cách của bát gia.
Ngơ ngác đưa mắt nhìn bóng lưng cao gầy đang cố gắng tự mình mặc lại y phục, Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, rốt cuộc nàng đã làm gì sai khiến bát gia bài xích?
“Nô tỳ không thể hầu hạ sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết máy móc khoác ngoại bào lên người: “Không cần thiết, ngươi cứ ngủ đi, ta đi rửa mặt.”
“Bát gia…”
“Sau này ngươi đừng lưu lại phòng ta nữa.”
Phó Tuyệt Ca kinh hồn táng đảm nhảy dựng lên: “Tại sao? Nô tỳ làm gì khiến ngài tức giận sao?”
“Không phải.” Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt ngoại bào đến nhăn nhúm, kiên định không nhìn về phía Phó Tuyệt Ca: “Ta cảm thấy tước quý quân quý nên có khoảng cách, mấy năm nay ta đúng là có chút thất lễ, từ hôm nay ngươi về phòng của mình mà nghỉ ngơi đi.”
Nháy mắt mặt Phó Tuyệt Ca cắt không còn một giọt máu, ngây người ngồi trên giường không phản ứng.
Xong rồi, bát gia kiếp này vẫn không cần nàng, vậy nàng sống lại còn có ý nghĩa gì?
Những tưởng ngày tháng tương lai tươi đẹp sắp bắt đầu ngờ đâu chớp mắt một cái ảo mộng bị hiện thực tàn khốc đập tan đem nàng kéo về vị trí ban đầu.
Một lệnh ái so với nha hoàn bưng nước rửa chân trong Công tước phủ còn thấp kém hơn, một nữ nhân bị quan gia đan tâm phản bội không chút lưu tình.
Cũng đã đến lúc phải tỉnh mộng rồi, nàng có tư cách gì mà ở bên cạnh bát gia chứ?
Trong một thoáng đôi đào hoa nhãn linh lung không còn trong trẻo nữa, ảm đạm buông rũ hàng mi dài.
Nếu đã như vậy thay vì than trách thì nàng chọn tôn trọng bát gia, chí ít năm tháng qua cả hai cũng từng rất vui vẻ.
“Nô tỳ lập tức dọn đi.”
Đông Phương Tầm Tuyết trộm nhìn qua gương đồng, trong lòng đặc biệt sốt ruột nhưng ngoài mặt vẫn vờ như chẳng có gì xảy ra.
Đối với chuyện hạn chế thân cận bản thân nàng đã nghĩ rất nhiều lần, nếu cứ kéo dài chỉ sợ tiểu ngốc sẽ cảm thấy khó xử.
Nhưng hiện tại lại cảm thấy thất vọng, mấy năm qua tiểu ngốc một mực ở bên cạnh nếu không có nàng sao có thể ngủ ngon?
Hai người giữ nguyên trầm mặc chẳng ai nói gì với ai, như thường lệ thu xếp học nang đến Ích Phương Trai đọc sách.
Nắng không soi đến khung cửa sổ phong kín, than lô xếp thành hàng ngay ngắn bên bàn học nhằm giúp chủ tử giữ ấm.
Giữa gian là bốn bức bình phong kéo dài thẳng tắp, giờ này các vị tiểu chủ vẫn chưa đến chỉ có hai người các nàng.
Phó Tuyệt Ca bày biện giấy bút lên bàn, hàng mi thật dài buông rũ không nhìn thấu biểu tình, trên gò má không còn thấy vệt ửng hồng nhàn nhạt.
Đông Phương Tầm Tuyết không phải đồ ngốc mà không phát hiện tâm tình tiểu ngốc thay đổi, phòng tuyến bình tĩnh bắt đầu sụp đổ thay bằng nom nóp lo lắng.
Trên đời này Đông Phương Tầm Tuyết sợ nhất là hai thứ, đầu tiên là cơn giận dữ của mẫu hậu và thứ hai là lạnh nhạt của tiểu ngốc.
Nghĩ đến sau này tiểu ngốc hờ hững với nàng giống như với tứ hoàng tỷ tâm trí liền loạn cào cào, cố gắng suy nghĩ làm sao dỗ dành tiểu ngốc vui vẻ trở lại.
Còn đương miên man suy nghĩ thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói ồn ào, sau đó các vị hoàng huynh hoàng tỷ lần lượt tiến vào Ích Phương Trai.
“Úc, lão bát lại đến sớm nhất kìa!”
Lục hoàng tước như mọi khi chạy ù đến bên cạnh Đông Phương Tầm Tuyết choàng vai bá cổ: “Trong Ích Phương Trai này có ngân lượng hay sao mà ngày nào ngươi cũng đến sớm như vậy?”
Đông Phương Tầm Tuyết gượng gạo cười một tiếng, hoàn toàn không cho ý kiến.
“Đúng lúc thật, lão tứ ngươi xem cô nương người ta đang ngồi ở kia kìa.” Đại hoàng tước ranh mãnh thúc vào khuỷu tay Đông Phương Tầm Liên: “Đến đi, ngượng ngùng cái gì?”
Mọi người không biết đại hoàng tước đang nói đến ai, hiếu kì nhìn trái nhìn phải, ánh mắt tập trung trên người Thuận Dương Nhạc đứng phía sau.
Kì quái, nếu là nói Thuận Dương Nhạc sao ánh mắt lão tứ lại chuyển sang trái?
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Phó Tuyệt Ca cảnh giác ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy đại hoàng tước giảo hoạt cười ra sức đẩy Đông Phương Tầm Liên ra trước.
Cái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Bất tri bất giác cảm thấy nguy hiểm, vội đem thanh mực gác ở về nghiêng thuận thế khom người lui xuống chỗ các cung nữ khác đang ngồi.
Còn chưa kịp bước đi cổ tay đã bị người khác bắt lấy, sau đó lại có thêm một bàn tay nữa túm chặt.
“Lão bát buông tay.” Đại hoàng tử đặt nắm tay dưới môi ho khan hai tiếng: “Ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy?”
Phó Tuyệt Ca nhìn cổ tay mình bị hai vị hoàng tước cùng lúc nắm lấy tránh không khỏi có điểm khó xử, thử dùng sức giãy ra nhưng cả hai lại cố gắng siết chặt thêm nữa.
“Ây u ta đang xem cái gì đây.”
Thất hoàng tước yêu thích náo nhiệt cố tình xen vào giữa hai người, lưu loát kéo tay Đông Phương Tầm Tuyết ra nhưng bất thành.
Nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại, đập vào mắt là gương mặt vặn vẹo khó coi của bát hoàng muội, thậm chí nha đầu còn hướng hắn nhướn mày bất mãn.
“Lão thất tránh ra.” Lục hoàng tước chủ động lôi tên ngốc thích quản chuyện người khác ra ngoài: “Ở đây làm gì có chuyện của ngươi mau đi đọc sách đi.”
“Cái này…”
Nhị hoàng tước tam hoàng tước một dạng mờ mịt không hiểu chuyện gì, đồng loạt dời mắt nhìn hai vị hoàng muội đang tranh chấp một tiểu cung nữ.
Đông Phương Tầm Liên lần đầu tiên thoái nhượng, nhẹ nhàng thu hồi cánh tay, hàng mi thật dài rũ xuống.
Phía bên cạnh đại hoàng tước lộ rõ sốt ruột, thúc vào khuỷu tay nàng hai cái nhắc nhở nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu chán nản.
“Lão bát ngươi đừng càn rỡ, chuyện này liên quan gì đến ngươi mà xen vào chứ?”
“Tiểu ngốc là người của Diên Hồng Điện liên quan gì đến tứ hoàng tỷ?”
Không nghĩ nha đầu ngày thường nhu thuận hiền lành như lão bát lại có lúc lớn tiếng gắt gỏng, đại hoàng tước mục trừng khẩu ngốc nhìn chằm chằm tiểu bạch lang đang xù lông trợn mắt với hắn.
“Phát sinh chuyện gì liễu?” Nhị hoàng tước nhìn không nổi đành chủ động hỏi thăm tình hình: “Lão tứ ngươi bình thường lễ độ nghiêm chỉnh sao hôm nay lại thất lễ như vậy?”
“Phải hỏi lão bát mới đúng.”
Đại hoàng tước xung động bước lên lý luận: “Vốn dĩ lão tứ với Phó cô nương kia quan hệ thân thiết nhiều lần gặp gỡ nảy sinh tình cảm, còn bàn qua chuyện cầu thân vậy mà lão bát năm lần bảy lượt ngăn cản.
Hôm qua chỗ tam thạc quân các ngươi cũng thấy rồi đi, lão bát là cố tình nhắm vào lão tứ, cùng là tỷ muội sao phải so đo thiệt hơn như vậy chứ?”