Dứt câu Đông Phương Tầm Tuyết liền dùng sức kéo bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình lôi xuống, nhanh đến độ cung nữ chưa kịp nhìn thì cổ áo nàng đã phẳng phiu trở lại.
“N-Ngươi...” Tam thạc quân hổn hển thở, chỉ tay vào mặt Đông Phương Tầm Tuyết mà mắng: “Phó thị đã nói không thích ngươi vậy vì cái gì ngươi vẫn ngăn cản nàng đến gần tứ hoàng tỷ chứ? Mấy năm qua tứ hoàng tỷ nhượng bộ ngươi, chấp nhận chia sẻ vị trí đích tử với ngươi vậy mà ngươi báo đáp nàng như thế sao?”
“Ta không muốn nói đến chuyện này nữa, người phụ hoàng chọn cho tứ hoàng tỷ là Thuận Dương thị không phải tiểu ngốc, chuyện ta có đồng ý hay không cũng chẳng liên quan gì.”
“Nếu không phải ngươi Phó thị sẽ cự tuyệt tứ hoàng tỷ sao!?”
Phát giác tình hình không ổn, Phó Tuyệt Ca vội chạy đến chắn trước mặt bát gia tìm cách làm dịu cơn giận của tam chủ.
“Ban nãy nô tỳ đã cùng ngài nói rõ rồi, nếu tứ gia có thể cả đời này không thú ai khác ngoài ta vậy thì ta sẵn sàng đáp ứng làm thứ thiếp cho ngài.
Còn không dù có dùng vũ lực uy quyền bức bách ta vẫn sẽ phản kháng, thà xuất gia quy y cũng kiên quyết không gả!”
“Đúng là hoang đường, rồi ngươi sẽ phải hối hận!!”
Tam thạc quân khí thế giảm bớt phân nửa, phất tay xoay người rời đi, không quên mắng chửi cung nữ bên cạnh vài câu cho hả giận.
Phó Tuyệt Ca quay lại đúng lúc bát gia cũng đang cúi đầu, hai người bốn mắt vừa vặn chạm nhau.
Còn tính tranh thủ cơ hội mở miệng nói chuyện thì bát gia đột nhiên xoay người bỏ đi mất, để lại một mình Phó Tuyệt Ca không biết phải làm thế nào.
Lờ mờ đoán được bát gia và Phó tiểu ngốc xảy ra chuyện, Mi Cát vỗ vai nàng hai cái an ủi rồi nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Đè nén tiếng thở dài chán chường, Phó Tuyệt Ca bưng khay vải trở về nội điện nhưng chẳng thấy ai, hẳn là bát gia đã về thư phòng đọc sách.
Bốn phía phi thường an tĩnh chẳng có lấy một bóng người qua lại, nàng đành đem cất số vải vừa lấy được ở Nội Vụ Phủ rồi đến trù phòng chuẩn bị tảo thiện.
Khi trở về thì gặp bát gia ngồi đọc sách trên nhuyễn tháp, có vẻ nhưng đang đợi tảo thiện.
Phó Tuyệt Ca vội vã đặt khay thức ăn nóng hổi xuống bàn: “Bát gia, tảo thiện xong rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết chậm chạp đặt lại sách xuống nhuyễn tháp, dời mắt nhìn một bàn tảo thiện phong phú rồi mới chịu di chuyển đến bàn ngồi.
Múc đầy một chén canh cá cho bát gia làm ấm người, không quên bỏ vào trong đó một vài lát gừng tươi.
Phó Tuyệt Ca biết rõ bát gia không ít những thứ mùi vị quá hăng như gừng nhưng mùa đông lạnh lẽo không dùng gừng rất dễ nhiễm phong hàn.
“Bát gia nếm thử có hợp khẩu vị không?”
Đông Phương Tầm Tuyết tùy tiện cầm thìa lên nếm thử canh cá, diện vô biểu tình gật đầu một cái.
Biết rõ bát gia không dễ gì nguôi giận nhanh như vậy, Phó Tuyệt Ca đành yên lặng ở bên cạnh gắp thức ăn.
Kì thật nàng cũng không muốn bát gia đối đãi nàng như trước đây, sợ sẽ tiếp tục ôm ấp hy vọng, sợ sẽ ảo tưởng vị trí trong lòng đối phương rồi tự làm đau chính bản thân.
Tình cảm vốn dĩ mong manh yếu đuối, chỉ cần một cơn gió nhẹ một cánh hoa rơi đã đủ khiến mọi thứ tan vỡ.
Suốt thời gian dùng thiện chẳng ai nói với ai lời nào, giữ nguyên bầu không khí trầm mặc ngột ngạt.
Phó Tuyệt Ca đợi bát gia dùng xong mới bắt đầu dọn dẹp chén đũa trên bàn, không quên châm một trản trà mới.
Đông Phương Tầm Tuyết di chuyển đến thư án ngồi xuống, mắt dán vào chồng sách cao trước mặt, trầm tư hồi lâu rồi lên tiếng: “Tìm thái y bắt mạch uống thuốc đi.”
Phó Tuyệt Ca bất khả tư nghị ngoái đầu nhìn, phát hiện đúng là bát gia vừa nói liền kinh hỉ: “Nô tỳ cảm thấy rất tốt.”
“Ngươi vừa ho.”
Không nghĩ bát gia vẫn còn để ý đến bản thân, Phó Tuyệt Ca trong lòng như được rót mật, tốc độ thu dọn chén dĩa cũng nhanh hơn lúc đầu.
Ngâm tay vào nước rửa sạch sẽ dầu mỡ rồi mới bưng trản trà vẫn còn nghi ngút khói đến thư án, trên mặt nước trà trong vắt có một cánh hoa lững lờ trôi.
“Bát gia dùng trà.”
Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay tiếp nhận chén trà uống một ngụm, ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt nhưng tâm sớm đã loạn cào cào.
“Tam thạc quân…”
Nói được một nửa Đông Phương Tầm Tuyết đột nhiên dừng lại, mi tâm khẽ nhíu, dù sao lựa chọn của tiểu ngốc cũng không liên quan đến nàng hà tất hỏi nhiều để làm gì.
Trước khi bát gia kịp sửa lại lời nói thì Phó Tuyệt Ca đã nhanh miệng đáp: “Năm ngày nữa tứ gia sẽ nạp Thuận Dương tỷ tỷ làm thứ thiếp, chuyện này đã định không thể thay đổi.”
Ánh mắt Đông Phương Tầm Tuyết khẽ chuyển cũng không cho ý kiến, yên tĩnh thưởng thức chén trà của mình.
“Ngươi đi Thái Y Viện đi.”
Phó Tuyệt Ca chần chờ vài phân thời gian vẫn chọn đến Thái Y Viện, nàng không muốn lây bệnh cho bát gia.
Đến cửa đột nhiên dừng lại, chậm chạp ngoái đầu nhìn bóng lưng cao gầy quen thuộc, có lẽ đã đến lúc nàng học quen với cô đơn.
Đời ngươi như vậy dài không sợ năm tháng mênh mang chỉ sợ bên cạnh chẳng còn ai.
Tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi nhưng người năm ấy e không còn thuộc về nàng.
Kí ức của Phó Tuyệt Ca trước nay vẫn luôn mơ hồ, một phần do kiếp trước chỉ biết giam mình trong phòng bất xuất bất nhập, năm ngày mười bữa lại đổ bệnh nên ít tiếp xúc với bên ngoài.
Những chuyện liên quan đến bát gia nàng biết được vài phần, hơn phân nửa là thông qua Đông Phương Tầm Liên.
Có lẽ bát gia kiếp trước yêu nàng là thật, trân trọng che chở nhưng nàng hiểu rõ kiếp này không nên giống kiếp trước.
Nàng không muốn bát gia một lúc nào đó đổ gục trước mặt nàng, máu thấm ướt tuyết trắng đến cả nước mắt cũng hoá thành băng.
Kiếp trước thê lương như vậy, đau đớn chịu đựng một ngày dài như một năm, mòn mỏi chờ trông một bóng người qua khung cửa sổ.
Đến nay Phó Tuyệt Ca vẫn nhớ như in khoảnh khắc lần đầu tiên gặp gỡ bát gia trong tiểu đình lộng gió, hồng y tươi mát như xuân hoa, bạch y thiếu niên cầm quạt giấy mải mê nhìn ngắm nàng khiêu vũ.
Quá khứ đẹp đẽ đành phải gác qua một bên, đôi khi yêu thương một ai đó không nhất thiết phải sớm tối kề cận.
Đông Phương Tầm Tuyết nghiêng đầu nhìn bóng lưng tiểu ngốc càng đi càng xa, tâm như bị ai dùng lợi kiếm hung hăng đâm một nhát.
Đáy mắt điêu linh phảng phất chứa đựng tuyệt vọng, dường mọi thứ đều không còn quan trọng khi người kia biến mất.
Lắc đầu cho suy nghĩ điên cuồng kia bay đi mất, đầu cúi thấp thuỷ chung dán chặt mắt vào bức tranh chữ trên bàn.
Mai có đẹp vì nở trong tuyết, hoa có thơm vì được chiêm ngưỡng, vạn sự trên đời đều hoạt động như thế.
Đông Phương Tầm Tuyết lật bức tranh chữ qua một bên, chống tay lên bàn đứng dậy tìm kiếm thứ gì đó trong kệ sách.
Nếu nàng nhớ không lầm quyển sách kia chính là đặt ở đây, chỉ cần tìm được nó nàng nhất định sẽ hiểu cảm giác của bản thân lúc này.
Kì thật Đông Phương Tầm Tuyết không quá tin tưởng sẽ tìm được, dù sao loại sách loạn thất bát táo đó nàng hiếm khi giữ lại trừ khi quên ném đi.
Còn đang mải mê tìm kiếm thì Mi Cát từ đâu xuất hiện đứng sau lưng nàng: “Bát gia tìm gì sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết giật bắn người, kinh hãi nhìn chằm chằm Mi Cát, đầu óc kẹt cứng không suy nghĩ ra được câu trả lời.
Lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình này trên mặt bát gia, Mi Cát bất khả tư nghị bước đến gần một chút, ghé mắt nhìn qua kệ sách cao sau lưng.
“T-Ta đang tìm quyển sách lần trước xem đã… đã bỏ chưa.”
Mi Cát ngẩn người ra vài giấy rồi kêu to: “Chính là quyển mà ma ma đưa tới cho ngài xem sao? Nô tỳ đã giúp ngài vứt nó đi rồi, bất quá nô tỳ nghĩ quyển sách kia ngài vẫn nên giữ, còn vài năm nữa là ngài vỡ lòng rồi nếu không biết gì làm sao tiêu kí quân quý nha?”
Nháy mắt mặt bát gia cắt không còn một giọt máu, thẹn quá hoá giận quát lớn một tiếng: “Ta không bao giờ xem những thứ loạn thất bát táo đó!”
“Ách, vâng.”
Không để Mi Cát kịp hiểu chuyện gì bát gia đã nhanh như sóc xoay người chạy khỏi thư phòng, dáng vẻ có chút giống với bỏ trốn hơn.
Đông Phương Tầm Tuyết tính toán sẽ dựa vào sách ma ma đưa tới tìm hiểu một chút hành động quá phận hôm qua, đáng tiếc Mi Cát từ lâu đã đem nó vứt đi.
Hại nàng từ sáng đến giờ mỗi lần nhìn thấy tiểu ngốc đều nhịn không được kích động, trộm đưa tay sờ loạn lên ngực, có khi nào nàng bị bệnh rồi không?
Nghĩ ngợi một lúc vẫn là đi tìm nhị hoàng tỷ, nàng đã thành thân lại có kinh nghiệm phong phú nhất định sẽ giải đáp được nan đề này.
Bất quá nhị hoàng tỷ vài năm trước đã xuất cung lập phủ muốn tìm gặp cũng không dễ dàng gì.
Thử dạo Ngự Hoa Viên tìm thử ngoài dự đoán tìm được nhị hoàng tỷ ngồi trong lương đình hóng mát, thoáng thấy cả vương phi của nàng cùng ở đó.
Đông Phương Tầm Tuyết chần chờ vài phân không biết có nên vào hay không thì nhị hoàng tỷ đúng lúc trông thấy nàng.
“Lão bát!”
Đông Phương Tầm Tuyết hoà hoãn tâm tình bước vào lương đình, hướng hai người lễ độ hành lễ: “Nhị hoàng tỷ, nhị hoàng tẩu an.”
Nhị vương phi lả lướt di chuyển ra sau lưng nhị hoàng tước, tự tay châm một chén trà đẩy về phía bát hoàng tước: “Bát gia thỉnh dùng trà.”
“Đa tạ nhị hoàng tẩu.”
“Là người một nhà khách khí làm gì.” Nhị hoàng tước cầm trản trà uống một ngụm, đầy mặt xuân quang cười nói: “Hiếm khi lão bát đến tìm ta nói chuyện có phải tiểu cung nữ của ngươi xảy ra chuyện rồi?”
Đông Phương Tầm Tuyết chột dạ đánh gãy lời nàng: “Không có.”
“Còn nghĩ che giấu ta? Cả Tử Cấm Thành này không ai không biết ngươi với Phó thị quấn quít, mấy năm qua như hình với bóng hôm nay ngươi đến tìm ta chỉ có một mình còn không phải vừa cãi nhau?”
Nghe phu quân nhà mình nói dứt câu nhị vương phi liền không vui vẻ: “Quan gia đừng nói lung tung, Phó thị chung quy vẫn là quân quý còn chờ gả đi.”
“Úc, đúng là thất lễ rồi.” Nhị hoàng tước đặt nắm tay dưới môi hắng giọng ho hai tiếng: “Phải nói lão bát nhà chúng ta quấn quít lệnh ái Phó thị.”
Mặt Đông Phương Tầm Tuyết đã đỏ lại càng thêm đỏ, xấu hổ cúi đầu uống liền mấy ngụm trà.
“Để bát gia chê cười, quan gia nhà ta nói chuyện không biết cố kị, nàng thật ra không có ác ý.”
“Nàng nói như thể vi phu và lão bát xa cách mấy con phố, cho nàng biết lão bát lúc nhỏ chính tay ta bồng nàng ra Ngự Hoa Viên phơi nắng đấy.
Lúc đó lão bát chỉ nhỏ cỡ một con mèo, cả ngày nhắm mắt ngủ không khóc la gì cả hại mọi ngươi lo lắng nàng câm điếc bẩm sinh.”
Nhớ đến chuyện cũ nhị hoàng tước không khỏi hoài niệm, chớp mắt một cái hoàng muội hoàng đệ đều đã đến tuổi trưởng thành rồi.
“Nếu bát gia có chuyện cần nói với quan gia vậy thì thần thiếp xin phép cáo lui.”
Nhị vương phi kính cẩn chấp tay hành lễ rồi xoay người rời đi, tinh ý cho lui bớt cung nữ hầu hạ bên ngoài.
Rất nhanh bầu không khí trở về an tĩnh, Đông Phương Tầm Tuyết vẫn dè dặt chưa chịu mở lời, tay vô thức siết chặt chén trà đến trắng bệch.
“Có phải ngươi thích cô nương ngốc kia?”
“Sao?”
“Đừng giả vờ trước mặt ta, trên mặt ngươi viết rõ ngươi có bao nhiêu yêu thích Phó thị.” Nhị hoàng tước ưu nhã cầm ấm rót thêm trà vào trản, hương thơm ngọt ngào lan toả khắp lương đình: “Ban đầu ta cho rằng ngươi tính tình đạm nhạt không quan tâm nhi nữ thường tình nhưng có vẻ ta đã lầm, tước quý đến tuổi đều sẽ bị quân quý thu hút.
Ngươi quen biết Phó thị nhiều năm cùng trải qua nhiều chuyện vui buồn sớm muộn cũng sẽ phát sinh tình cảm, tất cả mọi người đều biết chỉ có ngươi vẫn giả vờ không biết.”
Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt nắm tay đến trắng bệch: “Không thể nào.”
“Không thể tại sao ngươi mỗi lần nghe lão tứ cầu thân Phó thị đều sẽ kích động? Bộ dạng lo lắng ngốc nghếch của ngươi ta vừa nhìn đã biết, nếu không có nửa điểm tình cảm nào ngươi đã sẵn sàng theo tam hoàng muội tác hợp tiểu nha đầu với lão tứ rồi.
Lẽ nào ngươi muốn đời này mơ hồ không rõ tiếp tục làm bạn với Phó thị?”
“Mơ hồ cả đời?”
“Phải, cả đời mơ hồ.” Nhị hoàng tước đặt trản trà xuống bàn, từ trong ngực áo lấy ra một đồng xu: “Ngươi xem, đồng xu này tinh xảo linh lung là vừa từ trong xưởng lấy ra, so với những đồng xu đang giữ đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Nhưng đồng xu này ở mãi một chỗ dần dần mất đi giá trị của nó, vẻ đẹp mà ngươi thấy cũng chỉ là phù phiếm.”
Đông Phương Tầm Tuyết kinh nghiệm tình ái vốn chỉ bằng không, nghe nhị hoàng tỷ càng nói càng mơ hồ, cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.
“Giống như Phó thị linh lung mỹ mạo, ngươi không nỡ chạm vào nàng chỉ dám từ xa mà ngắm nhìn, đó chính là một loại mơ hồ không biết nên chiếm giữ hay là cho đi.
Đến một lúc nào đó Phó thị sẽ bị người khác cướp đi, đến lúc đó ngươi mới hiểu sở hữu và tận dụng khác nhau như thế nào.”
Hình ảnh trước mặt liên tục biến đổi, đầu óc hiện lên khung cảnh ngoạ phòng ấm áp, hai người thân thiết gối đầu ôm nhau trải qua một đêm gió lớn.
Cuối cùng là cảnh tượng đêm qua nàng trộm hôn lên môi tiểu ngốc, hưởng thụ vị ngọt tươi mới lạ lẫm đầu tiên trong nhân sinh.
Nhiều năm chỉ có thể ngắm nhìn từ xa đè nén thành khao khát cuồng vọng muốn chiếm giữ, đêm qua hành động quá phận của nàng chính là sự bùng nổ.
Nhị hoàng tước duỗi tay chỉ vào mi tâm của nàng: “Ngươi vẫn còn nhỏ chưa hiểu được đâu, đợi qua vài năm nữa ngươi sẽ giống như ta nửa điểm cũng không muốn ly khai vương phi.”
Đông Phương Tầm Tuyết hơi ngẩng đầu lên, đáy mắt mờ mịt ảm đạm, mọi thứ diễn ra đều quá vội vã đối với nàng.
Bất quá đại ý của nhị hoàng tỷ nàng đều thấu hiểu, nếu kiềm chế hẳn cũng không đến mức phát sinh quá nhiều tình cảm với tiểu ngốc.
Nếu tiểu ngốc thích nàng thì tốt rồi, đè nén gì đó đều không cần, nhưng hiện tại tâm tư tiểu ngốc vẫn còn đơn thuần không nên khuấy động mặt hồ yên tĩnh.
“Đã không còn chuyện gì nữa vậy thì ta cũng hồi phủ đây, lựa chọn nằm trong tay ngươi đừng để bản thân phải hối hận.”