Dù là đông hay hạ ngoài sân Dực Khôn Cung vẫn thắp đèn sáng đau cả mắt, cung nữ cầm dầu cẩn thận rót vào trản cố gắng giữ ánh đèn đến sáng hôm sau.
Thái độ hoàng thượng dành cho Hoàng hậu nương nương nhìnbề ngoài ân ân ái ái nhưng kẻ trong cuộc mới biết có biết bao chua xót.
Trước đây Thường thị cho rằng bản thân không được sủng ái là do Hoàng hậu bày mưu tính kế, nhưng bây giờ tiên Hoàng hậu không còn nữa mà nàng vẫn bị Hoàng thượng lạnh nhạt.
Hoàng hậu nương nương trước giờ dùng thiện đã ngồi chờ Hoàng thượng giá lâm nhưng năm thì mười hoạ Hoàng thượng mới đến một lần, thậm chí từng có lần suốt hai tháng chưa từng đến thăm nàng.
Dực Khôn Cung âu cũng chỉ là một cái lãnh cung được trang hoàng đẹp đẽ mà thôi.
Phó Tuyệt Ca ngồi trên giường quan sát cung nữ sau cửa qua lại châm dầu, công việc nhàm chán lặp lại mỗi ngày chỉ đến lúc Hoàng hậu nương nương băng thệ mới được phép dừng.
Trong hậu cung hoa lệ mỗi người đều như một đoá hoa tươi đẹp đến thời kì nở rộ tươi tắn nhưng dần dần bị thời gian và cô độc chôn vùi.
Nhan sắc từng tự hào năm xưa biến thành hồi ức, mỗi ngày dùng tưởng niệm cùng với cố chấp mà tiếp tục sống.
Bước vào ngoạ phòng trông thấy Phó Tuyệt Ca ngẩn người Đông Phương Tầm Tuyết liền cố gắng giảm âm thanh bước chân đến bên cạnh nàng.
“Tiểu ngốc.”
Phó Tuyệt Ca giật mình ngẩng đầu lên: “Bát gia?”
Đông Phương Tầm Tuyết từ tốn ngồi xuống giường, thuận tay đưa chén thuốc cho nàng: “Đang nghĩ gì sao?”
“Nô tỳ đang nghĩ nếu một ngày nào đó Dực Khôn Cung không sáng đèn nữa sẽ như thế nào, liệu Hoàng thượng có phát hiện được bất thường mà đến tìm Hoàng hậu nương nương không?” Phó Tuyệt Ca miết miệng chén thuốc nghi ngút khói, tâm tình bất tri chùn xuống một đoạn: “Nữ tử hậu cung dù xuất thân hiển hách đến đâu cũng tránh không khỏi tịch mịch, đến cả Hoàng hậu nương nương nhất quốc chi mẫu vẫn phải đem hy vọng gửi gắm vào một ánh đèn.
Ngài nói xem tại sao phải khổ sở như vậy? Cả đời chỉ biết chờ đợi rồi nhìn quan gia ân ân ái ái với một người khác, Hoàng hậu nương nương tại sao phải chịu đựng những chuyện này chứ?”
Yên lặng quan sát sườn mặt tinh xảo của tiểu ngốc, Đông Phương Tầm Tuyết chậm rãi đưa tay lên xoa vuốt mái tóc nàng: “Đây là lý do ngươi muốn tìm một quan gia cả đời chỉ lấy một mình ngươi không nạp thiếp thất sao?”
Phó Tuyệt Ca hơi cúi đầu nhìn mũi giày không cho ý kiến.
“Lo lắng của ngươi ta có thể hiểu, ta từ nhỏ nhìn thấy Hoàng hậu nương nương vì phụ hoàng mà vui buồn thất thường có lúc còn phát cuồng lên.
Không phải đố kị với phi tần này cũng tính kế với tần phi khác, cả ngày sống trong lo lắng sợ sệt khiến tâm tình càng ngày càng kém.
Một phần lỗi cũng nằm ở phụ hoàng có quá nhiều mỹ nhân bên cạnh khiến Hoàng hậu nương nương lo được lo mất, nếu ngài chỉ thú duy nhất nương nương thì đã không có chuyện hậu cung đấu đá tranh giành sủng ái.”
“Chung quy cũng vì du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của tước quý, làm gì có tước quý nào cả đời chỉ thú một quân quý vi thê.”
Phó Tuyệt Ca từng suy nghĩ rất lâu về chuyện này, vì yêu Đông Phương Tầm Liên nàng sẵn sàng chấp nhận đối phương nạp thiếp chà đạp lên tình cảm của nàng.
Đối với bát gia nàng lại sợ bản thân không đủ rộng lượng đến mức bàng quan nhìn hết nữ nhân này đến nữ nhân khác tiến nhập hậu viện.
Sống một kiếp phi nga* (thiêu thân) liều mạng lao vào lửa đỏ, phần tình cảm chân thành năm xưa bỗng chốc hoá thành trò cười.
Phó Tuyệt Ca căn bản không muốn quay về ngày tháng mòn mỏi trước đây càng không muốn trong mắt của quan gia dần phai mờ hình bóng của nàng.
Có một số người từ đầu đã định sẵn phải gánh vác bi thương.
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
“Không thì thế nào?” Phó Tuyệt Ca cúi đầu vuốt mép băng vải quấn kín bàn tay trái của mình: “Nhị gia đối với đại nương tử tình cảm thâm sâu yêu thương trân trọng nhưng vẫn nạp thiếp, xuất thân của tiểu thiếp cũng chẳng thua kém gì Đại nương tử qua vài năm nhất định sẽ được phong thứ phi.”
Chuyện này Đông Phương Tầm Tuyết có nghe qua, là do chính miệng nhị hoàng tỷ nói với nàng: “Là phụ hoàng tứ hôn không phải mong muốn của nhị hoàng tỷ, mặc dù không phải đích tử nhưng thân phụ của Du phi lập không ít công trạng sắp tới Du phi sẽ được phong thành Du quý phi.
Việc nạp thêm thiếp thất cho nhị hoàng tỷ xem như phần thưởng củng cố địa vị cho Du quý phi và mẫu tộc, trong chuyện này nhị hoàng tỷ thật sự thân bất do kỉ.”
“Một người lại một người tiến vào hậu viện, Đại nương tử sớm muộn cũng sẽ thất sủng cô linh linh trong viện tử chờ nhị gia đến thăm…”
“Không thê lương đến như vậy.” Đông Phương Tầm Tuyết nhỏ giọng an ủi tâm tình bất ổn của tiểu ngốc: “Ta hiểu rõ con người nhị hoàng tỷ, nàng trong lòng chỉ có duy nhất đại nương tử sẽ không có chuyện vứt bỏ đại nương tử không quản.”
Không những khuyên không được Phó Tuyệt Ca còn khiến nàng xù lông lên: “Làm sao ngài có thể chắc chắn như vậy? Thương hải tang điền huống chi lòng người không phải sỏi đá cỏ cây nhất định sẽ dao động!”
Thường ngày Phó Tuyệt Ca được sủng thành kiêu thường rất hay phát tính khí nhưng hiếm khi dám lớn tiếng phản bác, Đông Phương Tầm Tuyết trong lòng do dự, có khi nào tiểu ngốc không muốn gả vào hoàng tộc?
“Tiểu ngốc, ta có chuyện này muốn thẳng thắn nói với ngươi.”
Bát gia đột nhiên nghiêm túc khiến Phó Tuyệt Ca căng thẳng theo, nghiêm chỉnh duỗi thẳng thắt lưng chờ nghe ‘giáo huấn’.
“Ta biết ngươi muốn gả cho một người cả đời không nạp thiếp chỉ thú duy nhất một mình ngươi, chuyện này đối với hoàng tước bọn ta còn khó hơn lên trời.
Phụ hoàng trước khi thượng vị trong phủ không dưới hai mươi mỹ nhân, thượng vị số phi tần mỗi năm nhập cung nhiều đếm không xuể.
Đối với ta mà nói muốn không nạp thiếp là chuyện bất khả thi, dù phụ hoàng đáp ứng thì Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ phản đối.”
Trong phút chốc tâm trạng tuột dốc thê thảm, Phó Tuyệt Ca sớm đoán được kết cục này chỉ là nàng không dám thừa nhận.
“Nô tỳ minh bạch sẽ không…”
“Đợi ta nói hết đã.” Đông Phương Tầm Tuyết cầm chén thuốc trên tay nàng đặt qua một bên, chủ động nắm lấy bàn tay không bị thương mân mê từng ngón tay xinh đẹp: “Ngươi đã nói nguyện ý vậy thì hãy chờ ta vài năm nữa, khi ta đủ trưởng thành sẽ xin phụ hoàng thoát li hoàng tộc sống cuộc sống công hầu cùng ngươi trải qua kiếp này.”
“Công hầu? Ngài đường đường là hoàng tước lại muốn sống cuộc sống công hầu không sợ người khác cười nhạo sao? Nô tỳ không đồng ý! Có chết cũng không đồng ý!!”
“Làm công hầu tự do tự tại không sợ bị bó buộc, hơn nữa nếu không thú được ngươi ta dù là hoàng đế cũng không thấy vui vẻ.”
Bát gia nói lời này Phó Tuyệt Ca lập tức nhớ đến đêm tuyết rơi lạnh lẽo thê lương nhiều năm trước, nữ nhân cao quý nhất Đại Minh vì nàng chấp nhận từ bỏ hoàng vị vùi thân trong gió tuyết.
Dù là bát gia của kiếp trước hay bát gia của hiện tại đều sẵn sàng vì nàng đánh đổi tất cả, liệu có xứng đáng hay không?
“Ngài sao có thể…”
“Tiểu ngốc nhìn ta.” Đông Phương Tầm Tuyết vịn chặt gò má bánh bao ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình: “Những gì ta hứa với ngươi nhất định sẽ thực hiện, cho ngươi những gì tốt nhất mà ta có thể làm.
Sau này ta làm chỗ dựa cho ngươi không để ngươi chịu bất kì uỷ khuất nào.”
Phó Tuyệt Ca không nghĩ những lời hứa hẹn trẻ con có thể khiến nàng cảm động đến rơi nước mắt, hoặc ngay từ đầu nàng đã chờ đời lời hứa hẹn chân thành non nớt này.
Thiên hạ rộng lớn có rất nhiều loại tình cảm, với Đông Phương Tầm Liên là nhất kiến chung tình sống chết phải gả mà không hiểu rõ đối phương là loại nhân tra vẻ ngoài hào nhoáng lời lẽ đường mật.
Chính nàng không hiểu hoặc có lẽ là không muốn hiểu, đến tận lúc bị ruồng bỏ vẫn tin rằng Đông Phương Tầm Liên thật sự yêu nàng.
Còn đối với bát gia chỉ có thể dùng năm chữ ‘hoạn nạn thấy chân tình’ để miêu tả, nếu không có đêm tuyết lạnh giá năm đó nàng vĩnh viễn không biết được bát gia yêu nàng nhiều bao nhiêu.
Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay kéo nàng vào lòng, nhỏ giọng nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Sớm thôi, đợi ta.”
Phó Tuyệt Ca siết chặt nắm tay đến trắng bệch, run run mở miệng thốt ra một chữ: “Hảo.”
Kiếp này gặp được ngài ta không còn gì để hối tiếc…
…
Theo thường lệ mỗi buổi sáng Phó Tuyệt Ca phải dậy sớm chuẩn bị nước rửa mặt cho bát gia nhưng hôm nay lại ngủ một mạch đến giữa giờ dần mới tỉnh dậy.
Lúc tỉnh đã phát hiện bát gia ngồi bên giường giúp nàng kiểm tra bàn tay bị bó thành đòn bánh, có lẽ thái y vừa đến giúp nàng thay băng.
“Tỉnh?”
Phó Tuyệt Ca ngọt ngào gật đầu, cảnh tượng này có chút giống đôi tân phu thê ân ân ái ái nha~
Đông Phương Tầm Tuyết vòng tay ra sau lưng dìu tiểu ngốc ngồi dậy, ở trên gương mặt còn ngái ngủ của nàng nhéo nhéo hai cái.
So với những cung nữ khác Phó Tuyệt Ca được bát gia ‘nuôi dưỡng’ kĩ lưỡng nên có chút mập mạp tròn trịa, hai má bánh bao no đủ phúng phính trở thành trò chơi tiêu khiển của bát gia.
“Bát gia không đến Ích Phương Trai sao?”
“Đến, ngươi nghỉ ngơi đi, ta một mình đi cũng được.”
“Nô tỳ muốn đi với ngài.”
“Ngươi đang bị thương nên hảo hảo điều dưỡng.”
Phó Tuyệt Ca lắc đầu cự tuyệt, dùng tay không bị thương vén chăn xuống giường: “Nô tỳ phải đi với ngài, một mình ngài ở đó nhỡ bị tứ gia ức hiếp thì sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, dùng ánh mắt ra hiệu với Mi Cát giúp Phó Tuyệt Ca rửa mặt súc miệng.
Làm vệ sinh cá nhân với một tay có chút bất tiện loay hoay mãi mới thay xong y phục, đầu tóc được Mi Cát búi gọn gàng cài kiện ngọc xước bát gia tặng.
Nhìn chính mình trong gương đồng phản chiếu hình ảnh quen thuộc, bước vào độ tuổi xuân sắc tươi mới khiến tâm tình một trận thư thái.
Hai người cùng nhau dùng thiện rồi di chuyển đến Ích Phương Trai, bên ngoài trời đổ tuyết lớn dù có mang theo ô vẫn bị tuyết thấm ướt y phục.
Ích Phương Trai được huân đến vô cùng ấm áp, bốn góc và giữa phòng đặt chậu than lô đang cháy thịnh, mọi người có mặt gần như đông đủ chỉ thiếu hai người.
Đông Phương Tầm Tuyết ngồi xuống nệm vải còn phong độ đưa tay dìu Phó Tuyệt Ca ngồi xuống, giúp nàng kéo than lô đến gần để sưởi ấm.
Đầu Phó Tuyệt Ca do bị sỏi ném trúng vẫn còn rất đau, khi ngồi xuống quá nhanh sẽ choáng váng mà ngã dúi vào lòng bát gia.
“Làm sao?”
Phó Tuyệt Ca suy nhược lắc đầu hai cái, cảm giác rất không thoải mái nhưng không nói ra sợ sẽ khiến bát gia lo lắng.
“Nô tỳ có chút choáng.”
“Đã bảo ngươi ở trong điện nghỉ ngơi lại không nghe.” Đông Phương Tầm Tuyết giữ lấy hai má tiểu ngốc kiểm tra vết thương trên trán may mắn không rách ra thêm: “Cảm thấy không khỏe lập tức nói với ta có biết không?”
“Hảo ni.”
Lục hoàng tử thật sự không nhìn nổi nữa, nâng sách lên cao che chắn tầm nhìn, dùng ánh mắt giao lưu với thất hoàng tử ngồi bên dưới.
Dĩ nhiên thất hoàng tử cũng phát hiện ra dị thường, đưa tay che miệng làm động tác ói mửa, mới sáng sớm nhất định phải phát cẩu lương sao?
Tiên sinh rất nhanh tiến vào Ích Phương Trai đơn giản kiểm tra bài cũ rồi như mọi ngày khiển trách thất hoàng tước không chịu làm công khóa.
Thất hoàng tước đầu tiên sẽ giở tuyệt chiêu giả điếc, đợi tiên sinh mắng xong sẽ chuyển sang chiêu gật gù, tựa hồ chưa bao giờ để tâm chuyện bị trách phạt trước bao nhiêu huynh đệ tỷ muội.
Đông Phương Tầm Tuyết đôi khi sẽ đánh vào lưng hắn một cái nhắc nhở nhưng kết cục vẫn chẳng khá hơn, qua một canh giờ thất hoàng tước lại duỗi lưng ngủ gục trên bàn.
Rút kinh nghiệm nhiều năm dạy dỗ thất hoàng tước tiên sinh cũng chẳng buồn trách mắng nữa, tiếp tục giảng giải kinh thư đến cuối giờ thì cho bài tập để hoàng tước thạc quân hồi cung nghiên cứu.
Buổi chiều không cần đến mã trường Đông Phương Tầm Tuyết tính toán sẽ đưa tiểu ngốc đi dạo một chút sau đó sẽ hồi điện đọc sách.
Tay tiểu ngốc bất tiện không thể thu dọn nàng đành phải tự mình ra tay, xong xuôi mọi thứ hai người cùng nhau rời khỏi Ích Phương Trai.
Phó Tuyệt Ca làm tiểu thố tử lẽo đẽo theo sau mẫu thố tử là bát gia, mười ngón tay đan chặt vào nhau phần tình cảm trong đó không cần nói cũng có thể minh bạch.
Miên man suy nghĩ xem chốc nữa nên làm món gì lại sực nhớ tay mình đang bị thương, đành phải nhờ trù sư phụ giúp một tay mới được.
“Tuyệt Ca!”
Nghe tiếng gọi bước chân lập tức chậm lại quay đầu nhìn thử là ai, không ngờ người gọi nàng chính là Đông Phương Tầm Liên.
“Nô tỳ tham kiến tứ gia.”
Đông Phương Tầm Tuyết cảnh giác kéo tay Phó Tuyệt Ca ra sau lưng mình, tứ hoàng tỷ trước nay đối với tiểu ngốc như sói đói rình mồi nàng không cách nào yên tâm được.
“Ta có chuyện muốn nói riêng với Phó tiểu ngốc.”
“Hoàng tỷ ngươi cứ nói.”
Đông Phương Tầm Liên cười khẽ một tiếng cười nhạo: “Bát hoàng muội thất lễ rồi.”
“Chỉ là nói chuyện bình thường ta nghe không được sao? Hay là tứ hoàng tỷ có chuyện xấu gì không muốn người khác biết?”
“Chuyện riêng giữa ta và Phó tiểu ngốc ngươi không cần phải biết.”
Hai người dùng dằng qua lại không ai chịu nhường ai Phó Tuyệt Ca đành chủ động lên tiếng cắt ngang: “Bát gia ngài tạm tránh mặt đi, nô tỳ cùng tứ gia nói vài câu sẽ quay lại với ngài.”
“Tiểu ngốc.”
Dáng vẻ ủy khuất của bát gia chọc cho tâm Phó Tuyệt Ca nhuyễn thành bãi nước, dịu dàng xoa xoa gương mặt nhiễm lạnh của đối phương: “Nô tỳ chỉ nói vài câu thôi không sao đâu.”
Đông Phương Tầm Tuyết chần chờ rất lâu đành cúi đầu thoả hiệp: “Hảo, ta qua bên kia đợi ngươi.”
Miễn cưỡng xoay người đi qua tiểu hoa viên bên cạnh Ích Phương Trai, từ vị trí này dễ dàng quan sát động tĩnh của hai người.
Phó Tuyệt Ca nhìn theo bát gia đến khi đối phương tìm được vị trí để đứng, còn hướng bát gia cười đến phi thường rực rỡ.
“Sinh thần của ngươi ta có đến tìm nhưng không gặp, hôm đó ngươi đã đi đâu?”
Phó Tuyệt Ca quay đầu nhìn Đông Phương Tầm Liên trực tiếp nói thẳng: “Nô tỳ dự sinh thân cùng với bát gia, hôm đó uống có chút say liền ngủ quên đến sáng hôm sau.
Úc, đúng rồi, buổi sáng còn gặp tiểu nương tử của ngài, bàn tay trái này cũng do tiểu nương tử ban cho.”
“Ngươi vì chuyện này mà tức giận ta? Phó tiểu ngốc ngươi nghe ta giải thích, chuyện Thuận Dương Nhạc làm ta hoàn toàn không biết, nếu ta biết nhất định sẽ ngăn cản nàng tổn hại ngươi.
Chúng ta quen biết bao nhiêu năm ngươi hẳn hiểu rõ con người ta, ta thật sự thân bất do kỉ mới phải thành thân với Thuận Dương Nhạc.”
“Ngài nói với nô tỳ những chuyện này để làm gì? Trong lòng nô tỳ ngài đơn thuần là chủ tử cao quý ở Nguyên Hòa Điện, là đích hoàng tước của Hoàng thượng ngoài ra chưa từng có ý niệm khác.”
Đông Phương Tầm Liên lạnh lẽo hít một hơi thật sâu, ngực như bị ai hung hăng nhéo một cái: “Trong mắt ngươi ta thật sự chẳng đáng để tâm sao? Dù ta có thành thân với ai đi chăng nữa ngươi cũng không tức giận?”