“Nô tỳ không có lý do để tức giận.” Phó Tuyệt Ca ung dung đưa mắt nhìn quang cảnh phủ tuyết trắng xoá, trên những cành khô thấp thoáng nụ mai căng bóng: “Có lẽ nô tỳ vẫn chưa nói với ngài một chuyện, kì thật nô tỳ hiểu rõ con người của ngài, hiểu ngài sẽ không bao giờ vì một quân quý mà từ bỏ tiền đồ bản thân.
Nô tỳ cũng hiểu phần tình cảm mà ngài nói chẳng qua nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi, qua vài năm nữa ngài sẽ đem nô tỳ quên mất.
Nô tỳ dùng lý do không cho ngài nạp thiếp để cự tuyệt là muốn giữ lại thể diện cho ngài, muốn ngài hảo hảo quay đầu đối xử thật tốt với Thuận Dương tỷ tỷ.
Nếu ngài vẫn chấp mê bất ngộ nô tỳ chỉ có thể nhìn ngài tự mình huỷ hoại chính mình mà thôi.”
“Ngươi lừa ta! Ngươi trong lòng có ta nên mới đưa ra loại điều kiện ngốc nghếch như thế!!”
“Ngài muốn nghĩ thế nào thì tuỳ, nô tỳ trước nay chưa từng muốn can dự vào cuộc sống của ngài cũng mong ngài đừng bước vào quấy nhiễu cuộc sống của nô tỳ.”
Mười ngón tay hết nắm chặt rồi thả lỏng, hốc mắt đỏ bừng bừng kiên cường không khóc nhưng khoé môi run rẩy đã tố cáo tâm tình Đông Phương Tầm Liên lúc này.
Chuyện Phó tiểu ngốc không thích nàng dù không muốn tin cũng phải tin, hơn nữa còn bị chính Phó tiểu ngốc thẳng thắn nói trước mặt nàng.
Tất cả nhẫn nại của Đông Phương Tầm Liên đều bị mài mòn khi đứng trước Phó Tuyệt Ca, cảm xúc có hỗn loạn đến đâu vẫn phải giả vờ bình thản: “Ta biết chuyện Thuận Dương Nhạc gây ra khiến ngươi trong lòng bất mãn, chuyện này cũng không cần nói đến nữa.
Ở đây ta có lễ vật tặng sinh thần ngươi, lễ vật ta tặng mỗi năm không thấy ngươi dùng lần này nhất định phải cài lên cho ta xem.”
Vừa nói Đông Phương Tầm Liên vừa lấy trong tay áo một kiện ngân xước chế tác tao nhã, tua dài kết hạt đong đưa theo gió.
Phó Tuyệt Ca nhìn kiện ngân xước trong tay Đông Phương Tầm Liên rồi nhẹ nhàng sờ lên búi tóc mình: “Mỗi năm ngài đều tặng ta xước liệu ngài có phát hiện trên búi tóc ta chưa bao giờ cài xước ngài tặng?”
“Ý tứ gì?”
“Cô nương Đại Minh không nhận thoa xước của người khác ngoài tình lang trong mộng, dĩ nhiên nô tỳ không thể cự tuyệt lễ vật ngài tặng nhưng cài lên búi tóc là không bao giờ.” Nói đoạn, Phó Tuyệt Ca rút kiện kim xước ngân hạnh đưa ra trước mặt Đông Phương Tầm Liên: “Đây là lễ vật bát gia tặng nô tỳ hai năm trước, màu sắc đã không còn đẹp nhưng nô tỳ vẫn không nỡ tháo xuống.”
Tất cả kiên nhẫn đều bị rút sạch Đông Phương Tầm Liên tức giận quát một tiếng: “Ngươi lừa ta! Trước đây cũng là ngươi nói không có ý trung nhân, cũng là ngươi nói không thích Đông Phương Tầm Tuyết bây giờ ngươi… ngươi…”
“Tình cảm ai có thể nói trước được? Tứ gia, nô tỳ khuyên ngài một câu, hảo hảo trân trọng người bên cạnh đừng để đến lúc mất đi mới thấy hối hận.
Thuận Dương tỷ tỷ theo ngài từ lúc ngài còn chưa vỡ lòng, không tình cũng nghĩa xin đừng bao giờ tổn thương nàng.”
“Phó Tuyệt Ca ngươi muốn cự tuyệt cũng tìm lý do hợp lý một chút, ngươi đừng nghĩ lấy Đông Phương Tầm Tuyết làm lá chắn ta sẽ từ bỏ.
Rồi sẽ có một ngày ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy người có thể bảo vệ chiếu cố ngươi chỉ có Đông Phương Tầm Liên ta!”
Đông Phương Tầm Liên tiêu sái phất tay áo rời đi, ngân xước cũng không kịp tặng mà dù có tặng Phó Tuyệt Ca cũng sẽ không nhận.
Đông Phương Tầm Tuyết nhanh chóng bước đến chỗ tiểu ngốc, phát hiện ngân xước ngân hạnh trên tay nàng liền chau mày: “Ngươi tháo xuống làm gì?”
“Tứ gia muốn tặng nô tỳ ngân xước nên nô tỳ không nhận, còn nói…” Phó Tuyệt Ca thoáng ngập ngừng, trộm liếc nhìn sắc mặt của bát gia lí nhí mở miệng: “Còn nói cô nương Đại Minh chỉ nhận xước của lang quân.”
Đôi mắt phượng kinh hỉ mở to hết cỡ, từ ghen tuông tức giận lập tức chuyển thành ngượng ngùng vui sướng, tay chân thừa thải khua loạn xạ như đứa trẻ.
“Ngươi nói đúng, nói rất đúng.” Đông Phương Tầm Tuyết trong bụng vui vẻ đánh trống phất cờ, kéo Phó Tuyệt Ca lại gần thêm chút nữa: “Ngươi chỉ được nhận thoa xước từ ta, ai cũng không được nhận có biết không?”
Phó Tuyệt Ca che miệng khúc khích cười, nhu thuận gật đầu một cái thay cho câu trả lời.
Hai người giống như kẻ ngốc đứng trước Ích Phương Trai khúc khích cười thêm một lúc mới chịu trở về Diên Hồng Điện, trong khoé mắt sớm giấu không được tiếu ý.
Khác với mọi khi Mi Cát không chờ ngoài cổng mà chủ động chạy đi tìm hai người, dáng vẻ có chút nhếch nhác khẩn trương.
“Bát gia không xong rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Mi Cát cuống quít chạy đến bên cạnh thì thầm vào tai bát gia: “Hoàng hậu nương nương hẹn gặp rất nhiều quyền quý phu nhân, hôm nay đã là lần thứ tư rồi.”
“Lại hẹn?” Đông Phương Tầm Tuyết càng nghĩ càng không thông suốt: “Ngươi đưa tiểu ngốc về Diên Hồng Điện trước, ta đến chỗ Hoàng hậu nương nương xem tình hình.”
“Bát gia cẩn thận.”
“Hảo, ngươi trở về lập tức uống thuốc đừng chờ ta.”
Đông Phương Tầm Tuyết nói dứt câu liền xoay người chạy đi, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ buông được vị mẫu hậu cả đời ôm chấp niệm tự mình huỷ hoại bản thân.
Dực Khôn Cung tuy là tẩm cung hoàng hậu nhưng rất ít cao môn quý phụ đến thăm hỏi, nguyên nhân cũng chính vì Hoàng thượng không sủng ái Hoàng hậu nương nương.
Khắp hậu cung này người đắc sủng nhất chính là Kim Chiêu dung, dù Hoàng hậu có đem cả Đại Minh thắp sáng cũng vô ích.
Nếu không phải có mẫu tộc làm chỗ dựa Hoàng hậu sớm đã chết mòn trong lãnh cung.
Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt, hai chân mày thoáng chau lại, cố gắng tăng nhanh bước chân đẩy cửa tiến vào nội điện.
Không chỉ có quyền quý phụ mà ngay cả Phó Yên Ca cũng bị gọi đến.
“Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, bát gia thông minh hoạt bát lại rất được lòng Hoàng thượng cần gì đến quan gia nhà ta nói giúp a?”
“Bát gia nhà ta đúng là có thông minh nhưng không đủ nhạy bén linh hoạt, bảo nàng thường xuyên đi tìm Hoàng thượng nói chuyện cũng không chịu nghe.
Các ngươi xem bát gia đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu còn kéo dài chỉ sợ chậm trễ chuyện tốt.”
Công Hầu nương tử nghe hiểu Hoàng hậu nương nương đang ám chỉ chuyện gì, ý vị thâm trường nhìn qua Phó Yên Ca.
“Phó nhị tiểu thư xuất thế bốn góc trời ửng đỏ, là mệnh cách phượng hoàng phi thường tôn quý.
Nếu có thể gả cho đích tử như bát gia lại càng thêm mỹ mãn, Hoàng hậu nương nương thấy ta nói có đúng không?”
Phó Yên Ca ngượng ngùng cúi đầu vò khăn lụa: “Các vị nương tử cười chê rồi, Yên Ca làm sao xứng với bát gia chứ?”
“Ây u, tiểu cô nương ngượng ngùng rồi, các ngươi đừng chọc nàng nữa.” Hoàng hậu nương nương thân thiết nắm lấy bàn tay Phó Yên Ca: “Bản cung cũng coi như nhìn ngươi lớn lên, biết rõ con người ngươi lương thiện chu đáo có thể gả cho bát gia thì còn gì bằng.
Bản cung chỉ mong ngươi…”
“Hoàng hậu nương nương!”
Hoàng hậu nương nương giật mình nhìn ra ngoài cửa vừa vặn phát hiện Đông Phương Tầm Tuyết: “Bát gia tan khoá rồi sao? Bình thường đều trực tiếp về Diên Hồng Điện sao hôm nay lại đến đây?”
“Nhi thần nghe ngài lại gặp mặt quý phụ nên mới đến xem thử, Hoàng hậu nương nương những gì nhi thần nói ngài đều quên rồi sao?”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?” Hoàng hậu nương nương vừa thẹn vừa giận quát một tiếng rồi quay sang quý phụ bên cạnh giải thích: “Bát gia dạo này đọc sách căng thẳng, hôm qua bản cung có mắng nàng vài câu nên hôm nay mới giở tính khí.”
“Vậy bát gia…”
“Không có chuyện gì nữa bát gia có thể về rồi, bản cung hiện tại chưa muốn gặp ngươi.”
“Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu nương nương tức giận trừng mắt: “Bát gia dám không nghe bản cung nói?”
Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt nắm tay đến trắng bệch, hiện tại nhiều người nàng không tiện nói đành xoay người rời khỏi phòng trước chốc nữa sẽ quay lại.
Sự tình nháo lớn Hoàng hậu nương nương không còn mặt mũi nói chuyện nữa đành gọi nô tỳ nhanh chóng mang lễ vật đưa cho các vị quý phụ và Phó Yên Ca rồi tiễn các nàng rời Dực Khôn Cung.
Đông Phương Tầm Tuyết vẫn còn chờ ở bên ngoài, mắt thấy Phó Yên Ca rời đi lập tức bước đến.
Phó Yên Ca trông thấy bát gia liền đuổi theo: “Bát gia.”
Đông Phương Tầm Tuyết thả chậm cước bộ chờ Phó Yên Ca mở miệng.
“Ngài có lẽ đã hiểu lầm Hoàng hậu nương nương rồi, mọi việc không phải như ngài nghĩ đâu.
Thời gian này Hoàng hậu nương nương một mình trong Dực Khôn Cung có chút nhàm chán nên mới gọi nô tỳ và các vị nương tử đến nói chuyện, cũng chỉ nói những việc vặt trong nhà.
Còn chuyện kia… Hoàng hậu nương nương trong lòng khẩn trương sợ bát gia tìm không được phối ngẫu nên mới tìm nô tỳ tâm sự, nô tỳ hoàn toàn không dám quá phận làm càn.”
“Hoàng hậu nương nương là thân mẫu của ta dĩ nhiên ta sẽ không trở mặt với nàng, còn về phần ngươi sau này đừng đến Dực Khôn Cung nữa.
Ngươi cũng đã trưởng thành, ta cũng đến tuổi tính chuyện hôn phối nếu ngươi thường xuyên xuất hiện ở Dực Khôn Cung sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Có thể cự tuyệt thì cự tuyệt, ta hy vọng chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè tốt.”
Sắc mặt Phó Yên Ca càng lúc càng kém, cuống quít khua tay múa chân giải thích: “Bát gia, không phải như thế, nô tỳ…”
Không đợi Phó Yên Ca nói xong Đông Phương Tầm Tuyết đã sải chân bước vào nội điện, bỏ lại nàng một mình ngơ ngác không biết phải làm gì.
Hoàng hậu nương nương lửa giận ngút ngàn ngồi trên toạ ỷ, mắt thấy Đông Phương Tầm Tuyết bước vào liền trực tiếp ném trản trà vào người nàng.
Nước trà bắn tung toé thấm ướt vạt áo, mảnh vỡ văng khắp nơi may mắn không cứa trúng người.
“Ngươi làm mất mặt bản cung còn chưa đủ hay sao?”
“Hoàng hậu nương nương phải hiểu việc làm hôm nay của ngài có ý nghĩa gì chứ? Một hai ngày nhi thần không có ý kiến, đã là lần thứ tư rồi, trước khi bọn họ đi về ngài còn tặng bao nhiêu là lễ vật.
Hoàng hậu nương nương ngài lẽ nào không biết ngồi lên hậu vị không chỉ ngài mà cả mẫu tộc đều rơi vào tầm ngắm của bá quan văn võ? Một khi Thường gia có động tĩnh gì sẽ lập tức bị quy tội tranh đoạt thái tử vị ám hại Hoàng thượng?”
“Bản cung làm tất cả còn không phải vì ngươi?” Hoàng hậu nương nương hất đổ trản trà cung nữ vừa rót, run rẩy chỉ tay vào mặt thân sinh nhi nữ chì chiết: “Ngươi nói xem ngươi đã làm được gì? Bao nhiêu năm qua bản cung có thể sống sót trong hang cọp này đều dựa vào bản thân tranh đấu, nếu không phải bản cung cứng rắn ngươi sớm đã chết rồi.
Ngươi thì hay rồi, vừa sinh ra đã là hoàng tước, sáu tuổi làm đích tử nhưng ngươi có hiểu bản cung phải đánh đổi bao nhiêu mới có được ngày hôm nay? Lẽ nào ngươi muốn nhìn tứ gia thượng vị rồi đem mẫu tử chúng ta đạp xuống đất như cỏ dại mới vừa lòng?”
“Thái tử vị là cái gì khiến ngài chấp mê bất ngộ như vậy? Nhi thần không làm không nhất thiết tứ hoàng tỷ sẽ làm! Phụ hoàng không thiếu hoàng tước, nếu ngài ấy biết Hoàng hậu nương nương ở phía sau mua chuộc quan quyến sẽ cho rằng chúng ta cấu kết đại thần âm thầm mưu phản.
Đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội!” Đông Phương Tầm Tuyết chịu đựng bao nhiêu năm cuối cùng hôm nay cũng bùng nổ: “Ngài mấy năm nay liên tục đề cử nhi tử của thúc cữu, bọn họ không biết ơn ngài còn gây ra bao nhiêu chuyện phiền toái.
Đê điều, cứu tế, phòng lũ bọn họ đều làm không tốt, phụ hoàng sớm đã lạnh nhạt mẫu tử chúng ta ngài lẽ nào không nhìn ra? Bây giờ ngài còn câu kết quan quyến bảo bọn họ tích cực đề cử nhi thần vào vị trí Thái tử, ngài lẽ nào muốn tuyệt đường sống của chúng ta mới vừa lòng?”
“Đủ rồi! Bản cung làm tất cả đều có tính toán, sớm muộn Thái tử vị cũng là của ngươi.
Nếu ngươi làm không tốt bản cung tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Hoàng hậu nương nương!!”
Đông Phương Tầm Tuyết chặn đường Hoàng hậu nương nương, lần đầu tức giận quát một tiếng: “Đến bao giờ ngài mới chịu tỉnh ngộ? Phụ hoàng có thể năm lần bảy lượt tha thứ cho Kim Chiêu dung nhưng chỉ cần ngài phạm sai lầm một lần phụ hoàng sẽ không tha cho ngài!”
Chát!
Hoàng hậu nương nương siết chặt nắm tay, hốc mắt đỏ hoen vì thể diện kiên cường không khóc.
Có chết nàng cũng không thừa nhận trong lòng Hoàng thượng không có nàng, Kim Chiêu dung kia là cái thá gì chứ, chẳng qua Hoàng thượng tham tiếc mới mẻ nên mới quấn quít lấy ả.
Đợi mọi chuyện qua đi Hoàng thượng nhất định sẽ quay lại lấy lòng nàng, ngày tháng chờ đợi sống trong tủi nhục rất nhanh sẽ kết thúc.
Làm sao có chuyện tứ lang không tha cho nàng!
Đông Phương Tầm Tuyết giữ nguyên vị trí mặt, nước mắt lặng lẽ trượt trên gò má trắng bệch: “Nhi thần vì muốn tốt cho ngài nên mới nói ra những lời này, hy vọng Hoàng hậu nương nương sớm ngày thông suốt, nhi từ xin phép cáo từ.”
“Nghịch tử ngươi đứng lại đó cho bản cung!!”
“Hoàng hậu nương nương đừng như vậy.”
Cung nữ hoảng thủ hoảng cước ngăn cản Hoàng hậu nương nương muốn xông đến đánh bát gia: “Ngài đừng thượng hoả hảo hảo bảo trọng phụng thể a!”
…
“Bát gia?”
Mắt thấy bát gia thất thểu quay trở về Phó Tuyệt Ca vội vã chạy ra đón, vừa vặn phát hiện vết đỏ trên gò má nàng, xem ra Hoàng hậu nương nương thật sự động thủ đánh người.
“Ngài không sao chứ? Y phục của ngài đều ướt rồi.”
“Ta không sao, Hoàng hậu nương nương mắng vài câu thì đuổi ta về.”
Phó Tuyệt Ca đau lòng không ngớt, nhẹ nhàng vuốt ve gò má sưng đỏ: “Ngài hiểu rõ tính khí của Hoàng hậu nương nương còn chọc giận nàng làm gì?”
“Có những lời ta nhất định phải nói bằng không…” Nói một nửa Đông Phương Tầm Tuyết suy nhược trút tiếng thở dài: “Hoàng hậu nương nương chấp mê bất ngộ ta không cách nào thuyết phục được nàng, nếu để nàng tiếp tục câu kết với quan quyến sớm muộn cũng gặp hoạ.”
“Chuyện này khoan nói đến, ngài vào phòng nô tỳ bôi dược cao cho ngài.”
Đông Phương Tầm Tuyết không chút do dự đi theo Phó Tuyệt Ca về ngoạ phòng, từ trong ngăn bàn tìm được rương thuốc dự phòng.
Bát gia thường xuyên bị thương do luyện cung đánh quyền, nếu phải gọi Thái y thì rất phiền phức nên Phó Tuyệt Ca tự mình đến Thái Y Viện lấy một số kim sang dược để sẵn trong rương.
Vết thương trên mặt bát gia không quá nghiêm trọng nhưng nếu mang gò má sưng phù đến Ích Phương Trai sẽ bị mọi người cười chê.
Phó Tuyệt Ca đổ cao dược lên tay thoa đều cho nóng rồi tỉ mỉ bôi lên mặt bát gia: “Thường ngày ngài không thích cùng Hoàng hậu nương nương tranh luận sao hôm nay lại nóng nảy như vậy?”
“Sự tình phát sinh đã vượt quá kiểm soát của ta, nếu để Hoàng hậu nương nương tiếp tục e rằng phụ hoàng sẽ nghi ngờ mẫu tử ta có âm mưu soán ngôi đoạt vị, đến lúc đó có trăm miệng cũng khó lòng biện giải.” Đông Phương Tầm Tuyết rũ mắt, hai chân mày nhíu chặt muốn dính cả vào nhau: “Hoàng hậu nương nương không gọi người đến cũng tặng lễ vật hy vọng quan quyến ngày đêm thủ thỉ với quan gia nói tốt về ta trước mặt phụ hoàng, mấy ngày trước còn có người trực tiếp đề cử ta vào vị trí Thái tử.”
“C-Cái này không phải câu kết quyền thần mưu phản sao? Dã tâm của Hoàng hậu nương nương đều nói ra hết, vạn nhất bị người khác bắt được thóp chúng ta coi như thảm rồi.”
“Đây chính là điều ta lo lắng, một khi phụ hoàng nghi ngờ Thường gia nhất định sẽ trở mặt với Hoàng hậu nương nương.
Mấy năm qua nàng sống không dễ dàng gì nếu còn bị phụ hoàng trách phạt…”
Nói một nửa Đông Phương Tầm Tuyết chán chường dừng lại, nàng không biết cũng không dám nghĩ đến kết cục sẽ thê thảm đến mức nào.
Phó Tuyệt Ca chậm chạp nắm lấy bàn tay bát gia an ủi: “Dù thế nào nô tỳ vẫn sẽ bên cạnh ngài không rời nửa bước.”
“Ta không để ngươi chịu nguy hiểm đâu.”
Đông Phương Tầm Tuyết lật bàn tay tiểu ngốc nhẹ nhàng đan chặt mười ngón tay, tiểu ngốc là phúc tinh của nàng dù làm chuyện gì đều sẽ thuận lợi cát tường.