Nắng ấm tràn ngập Trường Xuân Cung, cung nữ từ sớm bận rộn quét dọn hành lang sân vườn, tiếng quét lá sột soạt truyền thẳng vào phòng đánh thức Phó Tuyệt Ca đang ngủ say trên giường.
Chuyển thân một cái đập vào mắt là gương mặt say ngủ an tĩnh của bát gia, đêm qua bát gia dạy nàng đọc sách có hơi khuya sáng nay không dậy nổi.
Phó Tuyệt Ca chậm chạp nhích từng chút rời khỏi giường ngủ, ánh mắt khẽ chuyển, khoé môi bất giác nhếch cao.
Dáng vẻ khi ngủ của bát gia chỉ một mình nàng được nhìn thấy, càng nghĩ càng thấy cao hứng, trước khi đi không quên dâng lên nụ hôn chào buổi sáng.
Thay bộ y sam thoải mái dùng để khiêu vũ, đứng trước gương tự mình chải gọn gàng đầu tóc, trên búi tóc độc một kiện hoa nhung hồng sắc.
Xoay người vài vòng kiểm tra lại y phục đang mặc, Phó Tuyệt Ca hài lòng đem lược đặt xuống bàn, ngoái đầu nhìn bát gia lần nữa mới chịu rời điện.
Một cung nữ quét lá trông thấy nàng liền hô to: “Phó cô nương dậy sớm thế?”
“Ta đến Ngự Vũ Phòng luyện tập phải đi sớm một chút.” Phó Tuyệt Ca bước nhanh xuống bậc thang, hướng cung nữ híp mắt cười: “Vất vả rồi, bát gia vẫn đang ngủ đừng làm ồn, trước giờ dùng thiện ta sẽ hồi cung.”
“Phó cô nương đi thong thả.”
Phó Tuyệt Ca nhanh chóng rời khỏi Trường Xuân Cung, đi bộ đến Ngự Vũ Phòng mất hai khắc thời gian.
Thời gian này nàng vì chuyện của bát gia mà thường xuyên chểnh mảng luyện tập, nếu không tranh thủ đến sớm chỉ sợ sư phụ thật sự đem nàng đá ra khỏi Ngự Vũ Phòng.
Tây sương vắng vẻ không người, Phó Tuyệt Ca ôm ngực thở hắt một hơi cũng may sư phụ vẫn chưa đến.
Tự mình dọn dẹp mọi thứ ổn thoả rồi bắt đầu luyện tập, vài ngày không tập tay chân có chút cứng nhắc.
Tay áo thiển hồng mềm mại phiêu phiêu bay lượn, động tác uyển chuyển lả lướt như thể muốn hoá tiên phi thăng.
Đứng giữa hoa viên bách hoa tề phóng, tiểu hồ điệp nhẹ nhàng đập cánh lướt qua từng cánh hoa nhu mềm rồi tan biến giữa vạn tử thiên hồng.
Khung cảnh xung quanh biến đổi theo những cử động tao nhã, cô nương mi thanh mục tú từ trong tranh bước ra đẹp đến khiến người xem phải xao xuyến.
Lâm Mạn dựa cửa quan sát Phó Tuyệt Ca khiêu vũ, quả nhiên nha đầu này không phụ kì vọng của nàng.
Tuy thời gian này tiểu nha đầu thường xuyên ngây ngẩn mất hồn nhưng chỉ cần cho nàng một chút thời gian điều chỉnh rất nhanh sẽ quay về trạng thái tốt nhất.
Nghe tiếng vỗ tay phát ra Phó Tuyệt Ca lập tức dừng lại ngoái đầu nhìn ra cửa: “Sư phụ?”
“Không tồi, hôm nay tâm trạng ngươi rất tốt có phải vừa được bát gia ban thưởng?”
Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng vò vò tay áo đến nhăn nhúm: “Sư phụ lại trêu đùa đồ nhi.”
“Mấy hôm nay không thấy ngươi đến còn tưởng ngươi quên mất vị sư phụ này rồi.” Lâm Mạn bước vào phòng tuỳ tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống, đưa tay về phía Phó Tuyệt Ca: “Đến đây.”
Mặc dù không hiểu sư phụ muốn làm gì nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn ngoan ngoãn bước đến, tay áo thật dài mềm mại vũ động trong không trung.
Sư phụ dễ dàng nắm lấy bàn tay của nàng, cánh tay khoẻ khoắn hữu lực vòng ra sau thắt lưng thuận tiện đá chân nàng một cước.
Phó Tuyệt Ca ngả người ra sau, chân sải rộng một đường khiến váy lụa được dịp tung bay tựa như mẫu đơn khai hoa.
Mơ hồ đoán được sư phụ muốn cùng nàng khiêu vũ, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng bắt nhịp từ bị động chuyển thành phối hợp điêu luyện.
Lâm Mạn duy trì tư thế đỡ sau thắt lưng, động tác tay uyển chuyển mô phỏng hồ điệp vỗ cánh lần nữa kéo ngả tiểu nha đầu ra sau.
Phó Tuyệt Ca nghiêng người đá chân, bắp chân được sư phụ bắt lấy ở trên không xoay một vòng, suối tóc ba ngàn thoả sức tung bay.
Sư đồ hai người phối hợp cực kì ăn ý, trên không trung xoay đủ liền bắt lấy hai vai sư phụ làm điểm tựa, thân thể không xương nâng cao thêm một đoạn.
Mắt đối mắt kéo dài một mảng tình ý, cảm giác cả hai thật sự là một đôi tình lữ ân ân ái ái, từ khiêu vũ đến biểu cảm đều không thể chê vào đâu.
Lâm Mạn dễ dàng tiếp lấy Phó Tuyệt Ca, chân duỗi thẳng một đoạn cả người ngả chúi về phía trước.
Còn Phó Tuyệt Ca thuận thế tựa hẳn vào cánh tay sư phụ, cánh tay vòng qua hai bên vai, tơ lụa mềm mại như có sức sống phiêu phiêu rơi xuống.
“Ngươi cũng có bản lĩnh đấy.”
Phó Tuyệt Ca chỉnh sửa y phục hỗn loạn trên người, xấu hổ gãi mũi: “Sư phụ quá khen rồi.”
“Sắp tới vi sư sẽ đi Giang Nam thu thập một số vũ khúc mới, ngươi không cần đến đây cứ ở Trường Xuân Cung tập luyện đi.
Sau khi vi sư trở về sẽ cho ngươi xem kết quả thu thập, nếu ngươi dám lười biếng đừng trách vi sư thủ hạ vô tình.”
“Ách, sư phụ tính đi bao lâu?”
“Ít nhất cũng ba tháng, lần này ta đi không thu thập đủ sẽ không về, ngươi cũng đừng chờ ta.” Lâm Mạn mặc lại ngoại bào dày cộm, ôn nhu xoa đầu Phó Tuyệt Ca nhắc nhở: “Vi sư sẽ mua vài món đồ thú vị cho ngươi ngoạn, hảo hảo luyện tập đi.”
“Sư phụ đi đường cẩn thận nhớ phải viết thư cho đồ nhi.”
Lâm Mạn gật đầu thay cho câu trả lời, ở trên mặt Phó Tuyệt Ca nhéo mạnh một cái mới chịu đi.
Phó Tuyệt Ca đau đến méo mặt, tay nắn nắn má bánh bao, sư phụ có cần phải nhéo mạnh như vậy hay không?
Nhìn đi nhìn lại tây sương chỉ còn lại một mình nàng, vài tháng tới cũng không cần đến đây nữa.
Đến trước gương chỉnh sửa y phục cho ngay ngắn rồi ly khai tây sương, cảm giác búi tóc trên đầu có chút lung lay vội tăng nhanh bước chân mau chóng trở về Di Tình Thư Sử.
Trên đường đi trùng hợp nhìn thấy một người đặc biệt quen mắt, Phó Tuyệt Ca lặng lẽ tiếp cận quả nhiên đúng với dự đoán, là Phó Yên Ca.
Sau chuyện của Đại hoàng hậu không ai dám mời Phó Yên Ca đến nói chuyện, một phần vì sợ Hoàng thượng cho rằng hậu phi muốn lấy lòng cô nương mệnh cách phượng hoàng nhằm mưu đồ đoạt vị.
Mấy tháng nay Phó Tuyệt Ca không thấy nửa điểm tung tích của Phó Yên Ca, thật không ngờ trên đường hồi điện lại nhìn thấy nàng ta.
Quan sát khung cảnh xung quanh, trong lòng Phó Tuyệt Ca nghi hoặc, Phó Yên Ca đang đến chỗ Kim Chiêu dung làm gì?
Còn đương miên man suy nghĩ gấu váy đột nhiên bị nắm chặt, Phó Tuyệt Ca lập tức cúi đầu nhìn xuống nhưng chẳng thấy ai.
Nội tâm một trận hoảng loạn, lẽ nào mới sáng sớm đã gặp quỷ?
Trong lúc loay hoay tìm kiếm xung quanh Phó Tuyệt Ca không phát hiện một tiểu ấu hài trốn trên cây che miệng khúc khích cười, nhân cơ hội nàng không chú ý liền từ trên cây nhảy xuống.
Cánh tay béo tròn chộp lấy búi tóc Phó Tuyệt Ca kéo mạnh, hoa nhung mềm mại nương theo sợi tóc mềm rơi xuống đất, từng sợi từng sợi như tuyết rơi lác đác hai bên mặt.
“A!?”
Phó Tuyệt Ca kinh hãi đỡ lấy đầu mình, vừa vặn nhìn thấy tiểu ấu hài gian manh nhặt hoa nhung trên đất lên, đắc ý chìa tay khoe chiến tích với nàng.
“Ngài là…”
Tiểu ấu hài giảo hoạt vung vẩy hoa nhung trước mặt Phó Tuyệt Ca: “Muốn lấy lại không?”
Sực nhớ hoa nhung kia là do bát gia tặng, Phó Tuyệt Ca không chút do dự đưa tay muốn lấy lại thì tiểu ấu hài kia thình lình rút tay về một phát chui thẳng lên cành cây.
Phó Tuyệt Ca: “…”
“Đến a, ta ở trên này.”
Nhịn xuống cảm giác muốn gϊếŧ người, hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình rồi nói: “Cửu gia không cần chơi đùa với nô tỳ như vậy chứ?”
Tiểu ấu hài trên cây kinh ngạc không ngớt, tròn xoe đôi mắt mèo quan sát Phó Tuyệt Ca: “Ngươi biết ta sao? Làm sao ngươi biết ta là cửu gia?”
“Nô tỳ Phó Tuyệt Ca là cung nữ bên cạnh bát gia từng có dịp nhìn thấy ngài trong thọ thần của vạn tuế gia.”
Đông Phương Tầm Lạc nhàm chán bĩu môi còn tưởng có thể trêu chọc tiểu cung nữ mới đến này một phen nào ngờ lại là người bên cạnh bát hoàng tỷ.
Miễn cưỡng nhảy xuống đất, đem hoa nhung nhét vào tay Phó Tuyệt Ca, dùng giọng điệu không thể đáng đánh đòn hơn mà nói.
“Cấm ngươi nói lại chuyện này với bát hoàng tỷ, cũng không được cho ai biết.”
“Nô tỳ không dám.” Phó Tuyệt Ca nhận lấy hoa nhung nhưng bên người không mang theo gương để cài lên tóc đành cất tạm trong tay áo: “Nếu không còn chuyện gì khác nô tỳ xin phép cáo lui.”
“Đứng lại!”
Đông Phương Tầm Lạc duỗi chân đá văng hòn sỏi trước mắt, kiêu ngạo hất cằm: “Ngươi là cung nữ của bát hoàng tỷ sao lại đến đây? Nói, có phải ngươi muốn đến thăm dò mẫu thân ta?”
“…” Phó Tuyệt Ca bất đắc dĩ khom người giải thích với tiểu ấu hài: “Nô tỳ vừa là cung nữ của bát gia vừa là vũ cơ của Ngự Vũ Phòng đang trên đường trở về thì bắt gặp gia tỷ nên mới mạo muội đi theo.”
“Gia tỷ? Ngươi vừa nói họ Phó, lẽ nào tỷ tỷ ngươi là Phó Yên Ca?”
Không nghĩ cửu gia sẽ biết Phó Yên Ca, Phó Tuyệt Ca giữ nguyên cung kính hồi đáp: “Vâng, gia tỷ là Phó Yên Ca, hiện là cung nữ của Trữ Tú Cung.”
“Ta ghét nàng ta!”
“Hả?”
“Ta ghét Phó Yên Ca!” Đông Phương Tầm Lạc dáng vẻ giống như vừa chịu thiên đại uỷ khuất, tức giận đá vào cái cây bên cạnh: “Mẫu thân lúc nào cũng muốn ta thân thiết với Phó Yên Ca, còn nói phải nghe lời không được làm nàng ta tức giận.
Ta thật sự đã rất cố gắng rồi nhưng nàng ta luôn bắt ta chơi mấy trò vô bổ, còn bảo ta bắt hồ điệp, có phải bị điên rồi không? Ta đường đường là cửu hoàng nữ Đại Minh tại sao phải hạ mình kết thân với lệnh ái Công tước phủ?”
Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười, xem ra Phó Yên Ca vì không tiếp cận được đích tử nên mới hạ mình kết thân với Kim Chiêu dung.
Nhưng đáng thương nhất mới là Đông Phương Tầm Lạc, tiểu hoàng tước tuổi nhỏ hiếu động không được nghịch bùn đá dế thì thôi còn bị ép đi bắt hồ điệp không tức giận mới là lạ.
“Cửu gia đừng sinh khí, gia tỷ chung quy cũng là quân quý không thể chơi những trò tước quý hay chơi được.
Có cơ hội ngài cứ nói thẳng với gia tỷ, biết đâu nàng có thể chiều theo hầu hạ yêu cầu của cửu gia?”
“Ta mới không dám, mẫu thân nhất định nhéo tai ta.” Đông Phương Tầm Lạc quay ngoắc lại nhìn Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới, cảnh giác nheo nheo mắt: “Này, ngươi hầu hạ bát hoàng tỷ nhiều năm có bao giờ bát hoàng tỷ bắt hồ điệp cho ngươi không?”
“Cái này…” Phó Tuyệt Ca xấu hổ gãi gãi mũi: “Có, đến giờ vẫn bắt, một tháng bát gia cho nô tỳ không dưới hai con.”
“Bát hoàng tỷ cũng tặng ngươi hồ điệp?”
Đông Phương Tầm Lạc càng nghĩ càng không thông suốt, đây chẳng phải là trò chơi của quân quý sao? Bất quá nếu bát hoàng tỷ cũng chơi vậy hẳn trò này tước quý cũng có thể chơi.
“Nếu không có chuyện gì nữa vậy…”
“Ai cho ngươi đi?”
Phó Tuyệt Ca đáng thương thở dài, tiểu hoàng tước này còn muốn gì nữa mới chịu tha cho nàng?
“Ta cảm thấy chơi với ngươi rất vui nên ta không chuẩn ngươi đi, ngươi phải ở đây chơi với ta!”
“Nhưng nô tỳ phải quay về hầu hạ bát gia.”
“Ta sẽ nói với bát hoàng tỷ sau!” Đông Phương Tầm Lạc nắm lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca lôi kéo nàng vào hoa viên: “Chúng ta đi bắt dế, hôm qua ta mới thấy hang dế gần đây.”
Phó Tuyệt Ca khóc không ra nước mắt, bát gia ngài mau đến cứu nô tỳ a!!!
Một thân váy lụa mềm mại bị kéo lê trên bùn đất dơ bẩn, Phó Tuyệt Ca không dám nhìn thẳng, chiếc váy này phải may mất ba tháng a.
Trong lúc Phó Tuyệt Ca than trời trách đất thì Đông Phương Tầm Lạc từ đâu lôi ra một cái muôi trúc xúc từng nắm đất lẫn cát đá, chăm chỉ đi tìm hang dế mình thấy hôm qua.
“Cửu gia nơi này bẩn lắm hay là để hạ nhân giúp ngài đào đi.”
“Vậy ngươi đào đi.”
Phó Tuyệt Ca chết lặng, run rẩy chỉ vào mặt mình: “N-Nô tỳ đào?”
“Chẳng lẽ ta đào?” Đông Phương Tầm Lạc dúi muôi trúc cung nữ dùng tưới cây vào tay nàng: “Nhanh nhẹn lên, để dế chạy đi hết ta bắt ngươi làm dế.”
Phó Tuyệt Ca đáng thương khóc trong lòng một trận, nàng muốn bát gia, nàng không muốn đào dế!!
Miễn cưỡng ngồi xổm xuống chỗ cửu gia vừa ngồi, nhắm mắt vung tay cầm muôi lùa đại đống đất trước mặt, mùi đất ẩm ướt không nghĩ lại hôi đến như vậy.
Phó Tuyệt Ca nhìn váy lụa dính đầy bùn đất của mình mà lòng đau như cắt, bổng lộc tháng tới coi như không có rồi.
“Ngươi lề mề quá, nhanh nhẹn lên, chỗ kia còn chưa đào kìa!”
“Cửu gia hay là để người khác đào đi, nô tỳ không biết đào dế.”
“Ngươi đúng là ngốc, không chỉ mặt mũi ngốc nghếch mà đầu óc cũng ngốc nghếch nữa!”
Đông Phương Tầm Lạc rút muôi trúc trong tay nàng tự mình đào, quả nhiên đào trúng hang dế.
Thân ảnh nâu đen lẫn trong đống bùn đất khó mà phát hiện tuy nhiên tiểu cửu gia liếc mắt một cái đã biết đâu là bùn đâu là dế.
Một phát nhấc con dế ra khỏi hang ổ của mình, càng to hung hãn vung vẩy trên không trung nỗ lực thoát khỏi kiềm hãm.
Phó Tuyệt Ca sợ đến xanh người, lặng lẽ lùi về sau tìm cơ hội chuồn êm.
Đáng tiếc thương thiên không thương xót, tiểu cửu gia đầy mặt hăng hái đem con dế dí thẳng vào mặt Phó Tuyệt Ca khoe khoang: “Thế nào? Có phải rất oai phong không? So với hồ điệp của bát hoàng tỷ có phải con dế của ta đẹp hơn?”
“Đ-Đừng…” Phó Tuyệt Ca hoảng trương dùng tứ chi bò ra sau: “Cửu gia, nô tỳ sợ côn trùng ngài đừng lại gần!”
“Úc?”
Đông Phương Tầm Lạc nhìn con dế trong tay mình còn nhìn Phó Tuyệt Ca đang sợ đến tái xanh mặt mũi, trong lòng đột nhiên loé lên ý nghĩa, giảo hoạt nở nụ cười quỷ dị.
“Ta ban thưởng cho ngươi, mau mở tay ra.”
Phó Tuyệt Ca sắp ngất đến nơi, chỉ thiếu chưa dập đầu khóc lóc: “Nô tỳ không dám nhận, cửu gia, cầu ngài tha cho nô tỳ!”
“Ngươi không nhận ta liền bắt ngươi nhốt vào hang dế!”
“Nhưng mà…”
Mắt thấy cửu gia gian xảo cầm muôi trúc chuẩn bị đào hang dế để nhốt mình vào trong, Phó Tuyệt Ca không kịp nghĩ ngợi chụp lấy con dế, lòng bàn tay truyền đến cả giác nhột nhạt kinh tởm.
Phó Tuyệt Ca thê thảm ứa nước mắt, nàng sợ nhất chính là côn trùng điều này bát gia biết rất rõ, thậm chí còn nghiêm cấm hạ nhân nuôi dế trong điện.
Hôm nay rốt cuộc vẫn phải chịu đựng cửu gia dày vò, trong tay cầm sinh vật đen bóng ghê tởm vẫn đang cọ quậy.
“Ngươi còn không mau cảm tạ?”
Phó Tuyệt Ca hai chân bũn rũn quỳ trên bùn đất dập đầu: “N-Nô tỳ đa tạ cửu gia ban thưởng.”
“Hảo a, nhìn ngươi kìa, đều muốn khóc rồi.”
Đông Phương Tầm Lạc ranh mãnh đặt một nắm đất lên đầu Phó Tuyệt Ca: “Ta lại thưởng ngươi thêm một con.”
Tựa hồ nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, Phó Tuyệt Ca tuyệt vọng ngã ngồi xuống đống bùn đất, thê thê thiết thiết bưng mặt gào khóc: “Bát gia ngài đâu rồi? Nô tỳ sắp chết rồi, ngài mau cứu nô tỳ!!”
Đông Phương Tầm Lạc ngược lại khoái trá cười lớn, chỉ vào gương mặt lem luốc của nàng mà cười nhạo: “Ha hả, đồ ngốc, chỉ có con dế cũng doạ ngươi sợ thành như vậy rồi.”
Còn định trêu chọc Phó ngốc nghếch thêm một chút nữa không ngờ cổ áo bị ai đó nắm lấy một phát nhấc lên khỏi mặt đất, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói của lục hoàng huynh.
“Ngươi hay thật, trốn khỏi cung không nói còn chọc cung nữ của lão bát để nàng biết nhất định không tha cho ngươi.”
“Ách, lục hoàng huynh ngươi mau thả ta xuống!”
“Đừng mơ, ta gọi người đưa ngươi về chỗ Chiêu dung nương nương.”
“Không được!! Ta còn muốn chơi nữa!”
Lục hoàng tước giả điếc đem cửu hoàng muội nhét vào tay cung nữ ý bảo nàng đưa nha đầu về chỗ Kim Chiêu dung.
Đông Phương Tầm Lạc điên cuồng gào thét giãy dụa liền bị ba bốn cung nữ ép một chỗ khiêng đi.
Phó Tuyệt Ca còn tưởng trên đầu mình có dế kiên trì không động đậy, đáng thương sụt sịt mũi: “Lục gia ngài có thể lấy con dế trên đầu nô tỳ xuống được không?”
“Lão cửu lừa ngươi thôi, đem con dế kia ném đi rồi về với lão bát, không thấy ngươi chắc nha đầu kia lo lắng lắm.”
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng được tháo xuống, Phó Tuyệt Ca vui mừng ném con dế trong tay rồi chạy đi, sau chuyện này có chết nàng cũng không dám lại gần cửu gia.